Chương 22
2024-10-04 09:12:47
Nhưng điều khiến Hoắc thị vui vẻ nhất chính là, không
còn ai nói những lời ma quỷ thâm tình gì nữa. Khi nhắc đến Nguyễn Hoan
và Tôn Bần, nàng ấy là người bị hại, còn hắn ta là kẻ g.i.ế.c người. Ta
cẩn thận quan sát nàng. Khí sắc của Hoắc thị tốt hơn rất nhiều, ra khỏi
hầu phủ mới có mấy tháng, vậy mà đã từ một người bệnh tật ốm yếu trở
thành người khỏe mạnh. Khoảng thời gian này nàng vẫn luôn ở cùng với tỷ
tỷ của mình. Trong triều đều biết đế hậu bất hòa, tranh đấu đến mức long trời lở đất.
Nhưng có lẽ Hoàng hậu cũng không hề ở thế yếu. Nếu không thì làm sao có thể nuôi dưỡng muội muội tốt đến vậy? Ta đang suy nghĩ, thì Hoắc thị liền nhắc đến Hoàng hậu.
"Cũng có người nói tỷ tỷ ta mượn công lao của tiên tổ để tạo dựng danh tiếng cho bản thân..."
Ta nghe xong liền cười: "Vốn dĩ chính là tiên tổ nhà các ngươi, các ngươi không dùng danh tiếng này, chẳng lẽ để người khác dùng sao?"
Hoắc thị suy nghĩ một chút, rồi gật đầu: "Cũng đúng."
Nàng nói Hoàng hậu muốn gặp ta một lần. Ta khẽ cười: "Không gặp."
Hoắc thị: "...”
“Người rốt cuộc là xuống núi làm gì vậy?"
Ta đáp: "Trông trẻ."
Đầu Đầu rốt cuộc cũng lớn rồi. Nó đã hoàn toàn khai mở trí tuệ, có thể khống chế bản thân, không đến mức vừa đi vừa làm rơi đầu. Quan trọng nhất là, hiện tại ta dạy nó cái gì, chỉ cần nói một lần là được.
Thậm chí lúc ta ngủ say, nó còn bay về núi, chính xác tìm được thân thể của mình rồi nối lại, sau đó lại tìm đường xuống núi. Vậy mà không hề bị lạc đường. Nửa đời si mê yêu hận, phiêu linh c.h.ế.t cô độc nơi nấm mồ hoang lạnh. Giờ đây thuyền nhẹ đã qua vạn dặm non sông.
Ta nói: "Đầu Đầu, con nên theo ta về núi tốt đẹp tu hành."
Nó hỏi: "... Con nhất định phải gọi là Đầu Đầu sao?"
Ta nói đúng vậy.
Mùa thu năm ấy, Tôn Bần bị đuổi ra khỏi hầu phủ, lưu lạc đầu đường xó chợ. Tôn Cảnh là dòng m.á.u của phủ Vĩnh Liệt hầu, nên không bị liên lụy. Chỉ là khi đó có hai cơ hội bày ra trước mặt hắn, một là đi theo mẫu thân.
Hoắc thị nói: "Nếu con biết hối cải, từ nay về sau quyết tâm học hành, ta sẽ nhận lại con."
Hai là Hoàng đế cũng nói, có thể cho hắn tự mình lập phủ phong tước. Hắn đã chọn Hoàng đế. Hoắc thị đi tìm hắn mấy lần, nhưng lại bị hắn nhục mạ một trận. Nàng chỉ có thể thở dài, cuối cùng hoàn toàn từ bỏ đứa con trai này. Còn Tôn Bần, thì mỗi ngày đều đợi ở ngoài hoàng thành ăn xin.
Nhưng có lẽ Hoàng hậu cũng không hề ở thế yếu. Nếu không thì làm sao có thể nuôi dưỡng muội muội tốt đến vậy? Ta đang suy nghĩ, thì Hoắc thị liền nhắc đến Hoàng hậu.
"Cũng có người nói tỷ tỷ ta mượn công lao của tiên tổ để tạo dựng danh tiếng cho bản thân..."
Ta nghe xong liền cười: "Vốn dĩ chính là tiên tổ nhà các ngươi, các ngươi không dùng danh tiếng này, chẳng lẽ để người khác dùng sao?"
Hoắc thị suy nghĩ một chút, rồi gật đầu: "Cũng đúng."
Nàng nói Hoàng hậu muốn gặp ta một lần. Ta khẽ cười: "Không gặp."
Hoắc thị: "...”
“Người rốt cuộc là xuống núi làm gì vậy?"
Ta đáp: "Trông trẻ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đầu Đầu rốt cuộc cũng lớn rồi. Nó đã hoàn toàn khai mở trí tuệ, có thể khống chế bản thân, không đến mức vừa đi vừa làm rơi đầu. Quan trọng nhất là, hiện tại ta dạy nó cái gì, chỉ cần nói một lần là được.
Thậm chí lúc ta ngủ say, nó còn bay về núi, chính xác tìm được thân thể của mình rồi nối lại, sau đó lại tìm đường xuống núi. Vậy mà không hề bị lạc đường. Nửa đời si mê yêu hận, phiêu linh c.h.ế.t cô độc nơi nấm mồ hoang lạnh. Giờ đây thuyền nhẹ đã qua vạn dặm non sông.
Ta nói: "Đầu Đầu, con nên theo ta về núi tốt đẹp tu hành."
Nó hỏi: "... Con nhất định phải gọi là Đầu Đầu sao?"
Ta nói đúng vậy.
Mùa thu năm ấy, Tôn Bần bị đuổi ra khỏi hầu phủ, lưu lạc đầu đường xó chợ. Tôn Cảnh là dòng m.á.u của phủ Vĩnh Liệt hầu, nên không bị liên lụy. Chỉ là khi đó có hai cơ hội bày ra trước mặt hắn, một là đi theo mẫu thân.
Hoắc thị nói: "Nếu con biết hối cải, từ nay về sau quyết tâm học hành, ta sẽ nhận lại con."
Hai là Hoàng đế cũng nói, có thể cho hắn tự mình lập phủ phong tước. Hắn đã chọn Hoàng đế. Hoắc thị đi tìm hắn mấy lần, nhưng lại bị hắn nhục mạ một trận. Nàng chỉ có thể thở dài, cuối cùng hoàn toàn từ bỏ đứa con trai này. Còn Tôn Bần, thì mỗi ngày đều đợi ở ngoài hoàng thành ăn xin.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro