Kinh Doanh Suối Nướng Nóng Ở Thiên Tai Cực Hàn
chương 34
Hỉ Thủy Mộc
2024-11-20 00:36:05
Khu vực tập trung quái vật cấp thấp ngay sát Minh Quang Trấn.
Đây không phải là sự trùng hợp.
Loài người đã mất đến mười năm để không ngừng khám phá bản đồ trò chơi và sau khi nhận ra không có khu vực nào thực sự an toàn, tự nhiên họ bắt đầu cố gắng xây dựng các thị trấn ở những nơi tương đối an toàn hơn.
Nói cách khác, nếu Thư Mặc muốn tìm kiếm quái vật phù hợp để thuần phục và nâng cao sức mạnh, cô vẫn phải tiến gần Minh Quang Trấn.
Điều này tạo nên một vòng lặp tuyệt vọng.
Thư Mặc bất đắc dĩ thở dài.
Hoặc là cô ngồi yên chờ đợi, hy vọng mong manh rằng sẽ có ai đó tình cờ đi ngang qua và những vị khách mà đám người Tống Vi giới thiệu có thể sẽ đến, không biết bao giờ hoặc liệu có đến không.
Hoặc là cô liều mạng một phen, một mình vượt qua tuyết dày để đến Minh Quang Trấn tìm kiếm một tia hy vọng, chỉ là phải cá cược rằng mình sẽ không gặp phải nguy hiểm nào trên đường đi...
Trò chơi này đã cứu mạng cô nhưng liệu có phải nó cũng muốn lấy mạng cô theo một cách khác không?
***
Thư Mặc trằn trọc mãi đến nửa đêm mới có thể chợp mắt được.
Cô bất ngờ bị tỉnh giấc bởi tiếng động mạnh.
Cảm giác như có thứ gì đó đang cuồng loạn khuấy động ý thức của cô, Thư Mặc mất một lúc mới nhận ra là có thứ gì đó xâm nhập vào lãnh địa, kích hoạt chức năng ràng buộc của nó.
***
Sau khi Thư Mặc chìm vào giấc ngủ, kết giới chuyển sang chế độ tự động, [tiêu diệt] bị vô hiệu hóa, chỉ còn lại [trói buộc].
Sáng hôm sau, khi Thư Mặc thức dậy, cô mở cửa và thấy ba quái vật nằm ngay ngắn bên ngoài. Bị trói suốt một đêm, từng con trông rất đáng thương.
Một mặt Thư Mặc cảm thấy buồn cười, một mặt không ngần ngại thu nhận gói quà kinh nghiệm mà chúng tự đưa tới.
Nhưng sau một đêm ngủ yên bình hôm qua, Thư Mặc chắc chắn rằng chưa từng có bất kỳ tiếng động lớn nào xảy ra như vừa rồi.
Cảm giác ý thức bị xáo trộn ngày càng mạnh mẽ, Thư Mặc mơ màng sau đó bỗng chốc tỉnh táo, cuối cùng nhận ra —— là thứ đó vùng vẫy quá mạnh, đến nỗi kết giới suýt nữa không thể khống chế được!
Nghĩ đến đây, Thư Mặc toát mồ hôi lạnh.
Nếu kết giới sụp đổ, người tiếp theo gặp họa chẳng phải là cô sao?
Trò chơi này thật sự muốn lấy mạng cô mà!
Thư Mặc vừa lao ra khỏi phòng ngủ vừa dùng ý niệm gia cố kết giới và trói buộc thứ bên ngoài.
Dưới sự điều khiển của cô, sức mạnh kết giới tăng lên đáng kể so với chế độ tự động và khi bàn tay Thư Mặc chạm vào tay nắm cửa của quán trọ nhỏ, cô bỗng cảm thấy tinh thần thoải mái, như thể lực lượng kia bất ngờ biến mất.
Tiếng "bịch" vang lên từ bên ngoài cửa.
Âm thanh như tiếng đồ vật nặng rơi xuống trên tuyết.
Thư Mặc siết chặt tay, hít một hơi thật sâu và đột ngột mở cửa ra.
Cô đã chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với cảnh tượng một loài quái vật khổng lồ dữ tợn nằm ngay trước mắt, có thể khi nhìn thấy cô sẽ đột nhiên ngẩng đầu lên và thở ra một hơi thở đục ngầu, cố gắng giãy dụa trong cơn chết chóc ——
Nhưng cô không bao giờ nghĩ tới… Trên tuyết lại là một chàng trai mặc đồ đen, tóc đen nằm đó.
Chàng trai đó có vẻ khoảng 17 - 18 tuổi, mắt nhắm chặt nhưng vẫn có thể thấy khuôn mặt tuấn tú của cậu! Chỉ có điều, mặt cậu trắng bệch, như thể sắp biến mất trong tuyết và gió.
Thư Mặc: [!!!]
Cô bất giác kêu lên một tiếng, vội vàng chạy đến bên cạnh chàng trai: “Cậu không sao chứ?”
Hỏng bét, đánh nhầm người rồi!
Không ngờ đây còn là một game thủ cấp cao nữa chứ.
Chờ người tỉnh lại mà đến hỏi tội, cửa hàng nhỏ bé của cô còn mở được không đây!
Trong đầu Thư Mặc là những dòng bình luận chạy trên màn hình, muốn khóc không ra nước mắt.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Đây không phải là sự trùng hợp.
Loài người đã mất đến mười năm để không ngừng khám phá bản đồ trò chơi và sau khi nhận ra không có khu vực nào thực sự an toàn, tự nhiên họ bắt đầu cố gắng xây dựng các thị trấn ở những nơi tương đối an toàn hơn.
Nói cách khác, nếu Thư Mặc muốn tìm kiếm quái vật phù hợp để thuần phục và nâng cao sức mạnh, cô vẫn phải tiến gần Minh Quang Trấn.
Điều này tạo nên một vòng lặp tuyệt vọng.
Thư Mặc bất đắc dĩ thở dài.
Hoặc là cô ngồi yên chờ đợi, hy vọng mong manh rằng sẽ có ai đó tình cờ đi ngang qua và những vị khách mà đám người Tống Vi giới thiệu có thể sẽ đến, không biết bao giờ hoặc liệu có đến không.
Hoặc là cô liều mạng một phen, một mình vượt qua tuyết dày để đến Minh Quang Trấn tìm kiếm một tia hy vọng, chỉ là phải cá cược rằng mình sẽ không gặp phải nguy hiểm nào trên đường đi...
Trò chơi này đã cứu mạng cô nhưng liệu có phải nó cũng muốn lấy mạng cô theo một cách khác không?
***
Thư Mặc trằn trọc mãi đến nửa đêm mới có thể chợp mắt được.
Cô bất ngờ bị tỉnh giấc bởi tiếng động mạnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cảm giác như có thứ gì đó đang cuồng loạn khuấy động ý thức của cô, Thư Mặc mất một lúc mới nhận ra là có thứ gì đó xâm nhập vào lãnh địa, kích hoạt chức năng ràng buộc của nó.
***
Sau khi Thư Mặc chìm vào giấc ngủ, kết giới chuyển sang chế độ tự động, [tiêu diệt] bị vô hiệu hóa, chỉ còn lại [trói buộc].
Sáng hôm sau, khi Thư Mặc thức dậy, cô mở cửa và thấy ba quái vật nằm ngay ngắn bên ngoài. Bị trói suốt một đêm, từng con trông rất đáng thương.
Một mặt Thư Mặc cảm thấy buồn cười, một mặt không ngần ngại thu nhận gói quà kinh nghiệm mà chúng tự đưa tới.
Nhưng sau một đêm ngủ yên bình hôm qua, Thư Mặc chắc chắn rằng chưa từng có bất kỳ tiếng động lớn nào xảy ra như vừa rồi.
Cảm giác ý thức bị xáo trộn ngày càng mạnh mẽ, Thư Mặc mơ màng sau đó bỗng chốc tỉnh táo, cuối cùng nhận ra —— là thứ đó vùng vẫy quá mạnh, đến nỗi kết giới suýt nữa không thể khống chế được!
Nghĩ đến đây, Thư Mặc toát mồ hôi lạnh.
Nếu kết giới sụp đổ, người tiếp theo gặp họa chẳng phải là cô sao?
Trò chơi này thật sự muốn lấy mạng cô mà!
Thư Mặc vừa lao ra khỏi phòng ngủ vừa dùng ý niệm gia cố kết giới và trói buộc thứ bên ngoài.
Dưới sự điều khiển của cô, sức mạnh kết giới tăng lên đáng kể so với chế độ tự động và khi bàn tay Thư Mặc chạm vào tay nắm cửa của quán trọ nhỏ, cô bỗng cảm thấy tinh thần thoải mái, như thể lực lượng kia bất ngờ biến mất.
Tiếng "bịch" vang lên từ bên ngoài cửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Âm thanh như tiếng đồ vật nặng rơi xuống trên tuyết.
Thư Mặc siết chặt tay, hít một hơi thật sâu và đột ngột mở cửa ra.
Cô đã chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với cảnh tượng một loài quái vật khổng lồ dữ tợn nằm ngay trước mắt, có thể khi nhìn thấy cô sẽ đột nhiên ngẩng đầu lên và thở ra một hơi thở đục ngầu, cố gắng giãy dụa trong cơn chết chóc ——
Nhưng cô không bao giờ nghĩ tới… Trên tuyết lại là một chàng trai mặc đồ đen, tóc đen nằm đó.
Chàng trai đó có vẻ khoảng 17 - 18 tuổi, mắt nhắm chặt nhưng vẫn có thể thấy khuôn mặt tuấn tú của cậu! Chỉ có điều, mặt cậu trắng bệch, như thể sắp biến mất trong tuyết và gió.
Thư Mặc: [!!!]
Cô bất giác kêu lên một tiếng, vội vàng chạy đến bên cạnh chàng trai: “Cậu không sao chứ?”
Hỏng bét, đánh nhầm người rồi!
Không ngờ đây còn là một game thủ cấp cao nữa chứ.
Chờ người tỉnh lại mà đến hỏi tội, cửa hàng nhỏ bé của cô còn mở được không đây!
Trong đầu Thư Mặc là những dòng bình luận chạy trên màn hình, muốn khóc không ra nước mắt.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro