Kinh Doanh Suối Nướng Nóng Ở Thiên Tai Cực Hàn
Chương 43
Hỉ Thủy Mộc
2024-11-20 00:36:05
"Nếu nói người chơi có thể làm ra bột thuốc còn có thể tin nhưng lê tuyết đường phèn?! Trong trò chơi này lấy đâu ra hai loại nguyên liệu này? Lùi một bước nữa, đại lục trò chơi chỉ có thực vật trang trí do hệ thống tạo ra, cũng không thể chiết xuất nước đường làm đường được."
"Còn cố ý nói một tọa độ khó để kiểm chứng."
"Tìm cái cớ như vậy, thật là..."
Một số người lắc đầu, cho rằng Tống Vi và Trần Ngọc đang cố gắng bảo vệ Trần Huy bằng cách nói dối, càng tin rằng bọn họ có lỗi.
Trần Ngọc tức giận đến mức muốn lật đồ trong ba lô ra để chứng minh nhưng bỗng nhiên nhớ ra những thứ đó tối qua cô đã chia cho người nhà mất rồi.
Cô nàng nhìn Tống Vi lắc đầu, rõ ràng cũng không còn gì.
Thanh Thanh sợ hãi chui vào lòng Trương Lệ, gần như khóc nức nở! Trần Huy tức giận không thôi nhưng đối phương đông người, anh ấy không có cơ hội để bào chữa.
Năm người đứng lưng về quầy hàng đối diện với Hạ Kính Bình, bên ngoài được bao quanh bởi một đám đông, góc khuất thường ngày không mấy người quan tâm, lúc này lại trở thành nơi sôi động nhất trong chợ.
Thư Mặc từ đầu đến cuối không mở miệng, chỉ khi Mặc Bạch nghe thấy người ta nói xấu cửa hàng của cô, tỏ vẻ muốn tiến lên với khuôn mặt nghiêm nghị, cô đã ngăn cậu lại.
Từ khi Hạ Kính Bình cùng nhóm người bao quanh quầy hàng, cô chỉ cúi đầu không biết đang bận rộn với điều gì.
Quang Minh Trấn quy định trong thành không được chiến đấu, mấy người cãi nhau một hồi dài mà không ai động thủ, tiếng nói ngược lại càng lớn, vô tình giúp cô thu hút không ít người xem.
Điều này khỏi cần Thư Mặc tự mình hô hào.
Thời gian không còn nhiều, Thư Mặc không muốn lãng phí vào những cuộc tranh cãi vô nghĩa.
Cô cúi đầu tập trung bận rộn, có năm người làm bức tường người chắn đường, đến nỗi không ai nhận ra cô đang làm gì.
Cho đến khi một làn hương thơm cực kỳ bá đạo tỏa ra.
Trần Ngọc và mọi người đang cãi cọ không ngừng, không thể nhận ra ngay, ngược lại là đám đông xung quanh chú ý dần dần bị hương thơm cuốn đi.
Có người không nhịn được, yếu ớt chọc chọc người bên cạnh: “Chờ một chút… Anh có ngửi thấy mùi gì không..."
"Ôi trời! Cái gì thơm thế này?"
"Mùi thơm từ đâu thổi đến vậy!" Một người kêu lên thất vọng: “Đừng lừa tôi! Chẳng lẽ có người có thể làm ra mùi thơm của thức ăn sao?"
"Dây thần kinh của tôi đang phản ứng nè!! Đây là mùi của Oden đấy a a a a!!!"
Những người có mũi nhạy cảm lập tức điên đảo.
Thời khắc này, không còn ai quan tâm đến nội dung mà Hạ Kính Bình và nhóm của hắn ta đang la hét nữa! Tất cả mọi người đều đang ngửi ngửi, tìm kiếm nguồn gốc của mùi thơm ngày càng nồng nặc.
Hạ Kính Bình: [???]
Hắn ta cũng từ từ ngửi thấy mùi thơm đó, nhìn thấy biểu cảm như sáng tỏ của Trần Ngọc, cảm giác không lành quen thuộc của ngày hôm qua lại một lần nữa trỗi dậy.
Trần Ngọc quay đầu nhìn lại, nước miếng suýt chảy ra.
Cô ấy âm thầm kéo Tống Vi nhường chỗ.
Khoảng trống lộ ra, đúng lúc có thể nhìn thấy những ô lưới sắt chất đầy.
Những nguyên liệu quen thuộc được xiên vào que gỗ, đang ngâm trong nước dùng dần sôi trào, liên tục tỏa ra mùi thơm hấp dẫn.
Mọi người: [!!!!!]
...
Khi nước dùng sôi sùng sục, mùi thơm càng trở nên đậm đà và dần lan tỏa xa hơn.
Tiếng ồn ào vang khắp chợ lớn.
"Ôi trời! Mùi gì thế này!"
"Tại sao tôi lại cảm thấy như có người đang bán đồ ăn? Hay đây chỉ là ảo giác của tôi?"
"Cứu mạng! Mùi thơm khiến tôi đói bụng quá!"
Nhiều người đang giao dịch ở các nơi khác trong chợ đã bị mùi thơm hấp dẫn và tìm đến, thậm chí nhiều chủ quầy cũng dừng lại để nhìn ngó.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
"Còn cố ý nói một tọa độ khó để kiểm chứng."
"Tìm cái cớ như vậy, thật là..."
Một số người lắc đầu, cho rằng Tống Vi và Trần Ngọc đang cố gắng bảo vệ Trần Huy bằng cách nói dối, càng tin rằng bọn họ có lỗi.
Trần Ngọc tức giận đến mức muốn lật đồ trong ba lô ra để chứng minh nhưng bỗng nhiên nhớ ra những thứ đó tối qua cô đã chia cho người nhà mất rồi.
Cô nàng nhìn Tống Vi lắc đầu, rõ ràng cũng không còn gì.
Thanh Thanh sợ hãi chui vào lòng Trương Lệ, gần như khóc nức nở! Trần Huy tức giận không thôi nhưng đối phương đông người, anh ấy không có cơ hội để bào chữa.
Năm người đứng lưng về quầy hàng đối diện với Hạ Kính Bình, bên ngoài được bao quanh bởi một đám đông, góc khuất thường ngày không mấy người quan tâm, lúc này lại trở thành nơi sôi động nhất trong chợ.
Thư Mặc từ đầu đến cuối không mở miệng, chỉ khi Mặc Bạch nghe thấy người ta nói xấu cửa hàng của cô, tỏ vẻ muốn tiến lên với khuôn mặt nghiêm nghị, cô đã ngăn cậu lại.
Từ khi Hạ Kính Bình cùng nhóm người bao quanh quầy hàng, cô chỉ cúi đầu không biết đang bận rộn với điều gì.
Quang Minh Trấn quy định trong thành không được chiến đấu, mấy người cãi nhau một hồi dài mà không ai động thủ, tiếng nói ngược lại càng lớn, vô tình giúp cô thu hút không ít người xem.
Điều này khỏi cần Thư Mặc tự mình hô hào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thời gian không còn nhiều, Thư Mặc không muốn lãng phí vào những cuộc tranh cãi vô nghĩa.
Cô cúi đầu tập trung bận rộn, có năm người làm bức tường người chắn đường, đến nỗi không ai nhận ra cô đang làm gì.
Cho đến khi một làn hương thơm cực kỳ bá đạo tỏa ra.
Trần Ngọc và mọi người đang cãi cọ không ngừng, không thể nhận ra ngay, ngược lại là đám đông xung quanh chú ý dần dần bị hương thơm cuốn đi.
Có người không nhịn được, yếu ớt chọc chọc người bên cạnh: “Chờ một chút… Anh có ngửi thấy mùi gì không..."
"Ôi trời! Cái gì thơm thế này?"
"Mùi thơm từ đâu thổi đến vậy!" Một người kêu lên thất vọng: “Đừng lừa tôi! Chẳng lẽ có người có thể làm ra mùi thơm của thức ăn sao?"
"Dây thần kinh của tôi đang phản ứng nè!! Đây là mùi của Oden đấy a a a a!!!"
Những người có mũi nhạy cảm lập tức điên đảo.
Thời khắc này, không còn ai quan tâm đến nội dung mà Hạ Kính Bình và nhóm của hắn ta đang la hét nữa! Tất cả mọi người đều đang ngửi ngửi, tìm kiếm nguồn gốc của mùi thơm ngày càng nồng nặc.
Hạ Kính Bình: [???]
Hắn ta cũng từ từ ngửi thấy mùi thơm đó, nhìn thấy biểu cảm như sáng tỏ của Trần Ngọc, cảm giác không lành quen thuộc của ngày hôm qua lại một lần nữa trỗi dậy.
Trần Ngọc quay đầu nhìn lại, nước miếng suýt chảy ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ấy âm thầm kéo Tống Vi nhường chỗ.
Khoảng trống lộ ra, đúng lúc có thể nhìn thấy những ô lưới sắt chất đầy.
Những nguyên liệu quen thuộc được xiên vào que gỗ, đang ngâm trong nước dùng dần sôi trào, liên tục tỏa ra mùi thơm hấp dẫn.
Mọi người: [!!!!!]
...
Khi nước dùng sôi sùng sục, mùi thơm càng trở nên đậm đà và dần lan tỏa xa hơn.
Tiếng ồn ào vang khắp chợ lớn.
"Ôi trời! Mùi gì thế này!"
"Tại sao tôi lại cảm thấy như có người đang bán đồ ăn? Hay đây chỉ là ảo giác của tôi?"
"Cứu mạng! Mùi thơm khiến tôi đói bụng quá!"
Nhiều người đang giao dịch ở các nơi khác trong chợ đã bị mùi thơm hấp dẫn và tìm đến, thậm chí nhiều chủ quầy cũng dừng lại để nhìn ngó.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro