Kinh Khủng Tu Tiên Lộ (Dịch)

Hoạ Sĩ Tu Sĩ, T...

Đầu Ngận Đại Đích T Quân

2024-11-12 20:06:13

Ung dung thảnh thơi, Lý Thanh dần dần thích ứng cuộc sống của Ngọc Thành.

Sáng sớm, hắn đã rời tiêu cục thiên hạ từ lâu.

Đi tới một sạp hàng bán hoành thánh.

Chủ quán là một lão già, bộ dáng đại khái hơn 60 tuổi.

Hoành thánh nhà hắn vô cùng mỹ vị, ăn vào vô cùng ngon miệng.

Lý Thanh rất thích, cho nên buổi sáng buổi tối đều đến đây.

"Rột rột"

Hai ba ngụm hắn đã ăn xong một bát mì hoành thánh lớn, Lý Thanh xoa bụng, vẻ mặt thoải mái dễ chịu.

Cái sạp này nằm ở gần cửa thành, bởi vì có rất nhiều người lui tới.

Bên ngoài bỗng nhiên truyền tới một loạt tiếng ồn ào náo động.

Lý Thanh không khỏi quay đầu nhìn về phía đó.

Tựa hồ có một ít lưu dân quần áo lam lũ, đang ồn ào ở cửa thành.

Nhưng rất nhanh đã bị đám binh sĩ thủ vệ ngăn cản trở về, thuần túy dùng bạo lực cản trở và đuổi đi.

Lý Thanh nhìn một màn này, nhíu mày.

Những lưu dân này là đến từ huyện Hoàng Long và huyện Thanh Thạch cách đây hơn 100 dặm.

Chỗ đó không biết vì nguyên nhân gì mà đã xảy ra khô hạn, dẫn đến người của hai huyện chỉ có thể ra ngoài cầu sinh.

Trong đó phần lớn đều đến Ngọc Thành.

Lão đầu bên cạnh khẽ lắc đầu, "Thật sự là nghiệp chướng, nghe nói lưu dân doanh mỗi ngày đều có người chết."

"Mỗi ngày ở bãi tha ma đều phải chôn hơn mười thi thể."

"Nghe nói đã hai ngày rồi không phát cháo."

Thanh âm thở dài của lão đầu ở một bên truyền vào trong tai Lý Thanh, Lý Thanh bất đắc dĩ lắc đầu.

"Loại chuyện này là quan lão gia quản, chúng ta cũng không quản được nhiều như vậy."

"Tiền cơm hôm nay." Nói xong ném ra 5 đồng tiền, quay người rời khỏi nơi này.

Ở trên đường thảnh thơi đi dạo, hoàn thành nhiệm vụ mấy ngày trước, hắn đã chính thức trở thành một thành viên của Trừ Ma Điện.

Mỗi ngày hắn đều đi xem xem có nhiệm vụ nào thích hợp hay không. Bất quá phàm có một chút nguy hiểm hắn đều sẽ không đi.

Hắn chuyên môn đi Hoàng Hoa Lâu một chuyến, mua một bình lê hoa tửu ngon nhất, thản nhiên đi tới Trừ Ma Điện.

Quanh đi quẩn lại.

Nhanh chóng đi tới hồ sơ điện của Hoàng lão, gõ cửa.

Thùng thùng thùng.

Bên trong vang lên thanh âm của Hoàng lão, "Vào đi, cửa không khóa."

Cọt kẹt..t..tttt.

Đẩy cửa đi vào, Lý Thanh nhìn Hoàng lão cười nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Hoàng lão, chào buổi sáng."

Hoàng lão nhìn Lý Thanh, ánh mắt chú ý tới bình rượu trong tay hắn, trên mặt nở nụ cười.

"Ha ha, tiểu tử có tâm."

"Ha ha ha, đi ngang qua liền thuận tiện mua một chút."

Nói xong, hắn đặt lê hoa tửu lên mặt bàn của Hoàng lão.

Hoàng lão lấy ra một bộ dụng cụ uống rượu của mình, đó là một bộ chén rượu và bầu rượu bằng ngọc xanh biếc.

Cẩn thận mở ra lê hoa tửu, đổ rượu ngon vào trong bầu rượu.

Một mùi thơm ngát đập vào mặt, lão hít sâu vào một hơi, khuôn mặt đầy say mê.

"Lê hoa tửu này là ma tinh trong số phận của ta, đúng là một ngày cũng không thể rời khỏi nó được."

"Đa tạ! Bạc của lão nhân, một tháng cũng không nếm được mấy lần."

Lý Thanh cười cười: "Không có chuyện gì, ta đặt trước 200 lượng ở Hoàng Hoa Lâu, sau này Hoàng lão cứ đi lấy rượu là được."

"Ta đã nói với Hoàng Hoa Lâu, nếu không đủ, liền tới tìm ta."

Hoàng lão nghe vậy ánh mắt sáng lên, cười ha ha nói, "Cái này thật sự là xấu hổ."

Lý Thanh cười cười: "Việc nhỏ thôi, về sau có nhiệm vụ đơn giản gì thì Hoàng lão thông báo cho ta một tiếng là được."

"Được, chỉ cần nhiệm vụ an toàn, ta nhất định sẽ thông báo cho ngươi đầu tiên."

"Ha ha ha, được."

Hai người lại hàn huyên một hồi, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một thanh âm.

"Sao ngươi lại ở đây, ta tìm ngươi đã lâu rồi."

Lý Thanh quay người nhìn về phía Văn Thái Toàn, lúc này đang lo lắng đi tới.

Không nói lời nào liền lôi kéo hắn đi ra ngoài.

Lý Thanh khoát tay với Hoàng lão, "Hoàng lão, ta đi trước đây."

"Ừ, đi đi." Hoàng lão khẽ phất tay, cẩn thận nhấm nháp rượu ngon trong tay, đôi mắt hơi híp lại, vô cùng say mê.

...

Đi ra khỏi hồ sơ điện của Hoàng lão, Lý Thanh có chút nghi hoặc nhìn Văn Thái Toàn, "Vội vàng như vậy làm gì? Có chuyện gì sao?"

"Người phía trên phái một họa sĩ tới đây, ngươi đi mô tả lại hình dáng người ngươi nhìn thấy cho hắn vẽ."

Lúc này Lý Thanh mới bừng tỉnh, "Bên trên có kết luận chưa? Công huân của ta thế nào rồi?"

Văn Thái Toàn gật gật đầu với hắn, "Yên tâm, cộng thêm nhiệm vụ ban đầu của ngươi, lần này ngươi chí ít được 15 điểm công huân."

"Hơn nữa năm nay cũng không cần phải làm nhiệm vụ."

Lý Thanh gật đầu, rất nhanh bọn họ đã đi tới một căn phòng trong trừ ma điện.

Nơi này đang có một người trung niên chờ hắn, đối phương mặc một thân áo bào xanh, trong tay cầm một cây bút, trước mặt bày ra một giá vẽ.

Văn Thái Toàn nhìn họa sĩ nói: "Hoa tiên sinh, vị này chính là Tần giáo úy, người phát hiện sự kiện lần này."

Trung niên nhân này diện mục bình thường, liếc mắt một cái thì thấy không có gì đặc biệt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng cả người tinh khí thu liễm, cũng là một vị tu sĩ.

Chỉ nghe Văn Thái Toàn nói: "Vị đạo hữu này là hoạ sĩ - Hoa tiên sinh."

"Chuyên phụ trách tiến hành khắc hoạ đối với tội phạm."

Ánh mắt Hoa tiên sinh nhìn Lý Thanh, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.

"Tần giáo úy, ngươi kể rõ hình dạng tướng mạo của người trẻ tuổi kia đi."

Lý Thanh khẽ gật đầu, tiến hành miêu tả người mà mình nhìn thấy.

Hoa tiên sinh cầm bút phác hoạ từng chút một, không ngừng hỏi thăm, bề ngoài có gì khác biệt hay không.

Ngay lúc câu thông này, một hình tượng sinh động xuất hiện ở trong mắt mọi người.

Nhìn hình tượng trong khung hình, Lý Thanh có chút khiếp sợ.

Bởi vì gương mặt mà đối phương vẽ ra cùng việc phát hoạ thời hiện đại y như nhau.

Vô cùng chân thực, quả thực giống như là chụp hình lại.

Trong đó còn có một luồng thần vận kỳ lạ, khắc họa tà ý của người này đến mức vô cùng nhuần nhuyễn.

Lý Thanh không khỏi tán thưởng, "Thật sự là vẽ quá giống."

...

Đảo mắt đã đến chiều.

Lý Thanh gần đây không có việc gì cũng thích đến phòng Hoàng lão ngồi.

Thỉnh thoảng nhìn một hai quyển sách, những quyển sách này phần lớn đều là hồ sơ trước kia.

Lý Thanh muốn thông qua những hồ sơ này để tìm hiểu những sự kiện nguy hiểm phát sinh trong quá khứ.

Từ đó tiến hành kiến thức sâu hơn đối với thế giới này.

Bởi vì hắn tặng Lê hoa tửu, Hoàng lão cũng ngầm đồng ý hành vi của hắn.

Thậm chí đôi khi, còn tiến hành đánh giá một số vụ án.

Lý Thanh dần dần biết thế giới này ẩn tàng các loại nguy hiểm.

Ví dụ như năm ngoái, Ngọc Thành xảy ra sự kiện quái dị lớn nhỏ ít nhất hơn 130.

Người tử vong ít nhất đã hơn năm trăm người.

Nhưng những vụ án tử vong này đều lặng lẽ bị xóa đi, một ít người bình thường biết rõ tình hình đều bị tu sĩ Trừ Ma Điện xóa đi ký ức.

Lúc Lý Thanh nhìn đến đây, có chút kỳ quái hỏi.

"Vì sao người Trừ Ma Điện chúng ta phải xóa đi trí nhớ của người bình thường?"

"Trong đó có bí mật gì sao?"

Hoàng lão lúc này dường như đang sửa sang lại một vụ án.

Nghe câu hỏi của y, nói thẳng: "Ngươi đi xem giá sách bính, trong đó hồ sơ số ba mươi tám có đáp án."

"Sau khi xem xong, ngươi sẽ biết tại sao phải làm như vậy."

Lý Thanh gật đầu, vội vàng đi tới.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Kinh Khủng Tu Tiên Lộ (Dịch)

Số ký tự: 0