Kinh Ngạc! Ta Lại Trở Thành Muội Muội Của Ngụy Nữ Chủ

Chương 36

2024-11-16 00:40:06

Dường như cảm nhận được điều gì, tâm thần Ánh Noãn hòa vào thiên địa. Mộc linh khí tinh thuần trong không khí không ngừng chen chúc tràn vào cơ thể nàng, khiến nàng như được ôm trọn trong vòng tay ấm áp của tự nhiên.

Quân Hành Dư đứng cạnh, nhìn cảnh ấy mà sợ ngây người. Hắn đã sống ở Nhược Mộc phong nhiều năm, nhưng chưa từng thấy chính mình "ngộ đạo" như vậy. Hắn ngẩn ngơ nghĩ: *Sao không ai giúp ta ngộ đạo một chút chứ!*

Quân Nhược, thấy thế, mỉm cười nhẹ, trong lòng không khỏi thầm cười trộm. Nàng khẽ buông tay, để tránh quấy rầy Ánh Noãn ngộ đạo. Một luồng linh lực từ nàng tỏa ra, nhẹ nhàng nâng thân thể Ánh Noãn lên, để nàng trôi nổi giữa không trung.

Quân Hành Dư nhìn khắp Nhược Mộc phong, lại nhìn đám linh thực và linh thú, không khỏi thở dài: "Các ngươi vì sao không làm ta ngộ đạo một lần cho ta với!"

Quân Nhược bước đến, khẽ xoa đầu tiểu tử nhà mình, cười nói: "Tiểu Vũ Mao, nếu Tiểu khả ái này đột phá, Nhược Mộc phong của chúng ta chắc chắn sẽ không còn là nơi yếu kém nhất. Ngươi cũng phải cố gắng tu luyện cho tốt, đừng để nàng vượt xa ngươi."

Quân Hành Dư ngẩng đầu nhìn mẫu thân, gương mặt nghiêm túc, giọng điệu sâu sắc: "Tiểu Vũ Mao ba năm nay nỗ lực lắm rồi, hiện đã đạt đến luyện khí tầng ba!"

Quân Nhược bật cười, giơ tay làm một động tác cổ vũ, rồi nhàn nhạt nói: "Được lắm, cố gắng thêm chút nữa, rồi thử đấu với cha ngươi xem sao."

Quân Hành Dư phồng má, vung tay đầy khí thế: "Nương, hiện tại ta chưa bằng phu quân của ngươi, nhưng sau này ta nhất định sẽ dùng một chưởng đánh hắn ngã!" Nói rồi, hắn quay qua vỗ mạnh một chưởng vào cây đại thụ bên cạnh, nhưng đáng tiếc, đại thụ chẳng mảy may lung lay, thậm chí một chiếc lá cũng không rơi xuống.

Quân Nhược nhướn mày, thẳng tay vỗ nhẹ vào đầu hắn một cái: "Hắn là cha ngươi, không phải phu quân của ngươi! Còn nhỏ mà đã muốn đánh cha mình, cánh còn chưa mọc đã mơ cao rồi."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Quân Hành Dư bĩu môi, thầm nghĩ: *Cha ta thì sao chứ, nương ta cũng vậy, cả hai người đều đánh không lại. Ai bảo cả hai đều mạnh như thế? Nếu cha có thể cứ mãi bế quan, còn nương cũng bế quan, thì Nhược Mộc phong chẳng phải sẽ thuộc về ta, Quân Hành Dư, hay sao?*

Chờ đến lúc hắn ngẩng đầu lên, Quân Nhược đã biến mất từ lúc nào. Quân Hành Dư đảo mắt nhìn quanh, không thấy bóng dáng mẫu thân đâu, lại ngước lên nhìn Vân Ánh Noãn đang lơ lửng giữa không trung.

Hắn hừ một tiếng, từ nhẫn trữ vật lấy ra vài viên linh thạch. Hai tay nhanh nhẹn vẽ ấn, rồi ném linh thạch xung quanh Ánh Noãn, tạo thành một trận pháp phòng ngự bao bọc nàng. Làm xong, hắn liền rời khỏi nơi ấy.

Trong một góc khuất của Nhược Mộc phong, Quân Nhược nhẹ nhàng bước ra từ sau tán cây, trên đầu nàng còn có một cục bột trắng nhỏ nhắn, cục bột ấy mang một chiếc lá xanh biếc, sau lưng lại có đôi cánh trong suốt như cánh chuồn chuồn.

Nàng nhìn bóng dáng tiểu tử kia đi xa, khẽ lắc đầu, cười nói: "Tên tiểu tử thúi này, xem hắn lại định đi làm trò gì nữa."

Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp vang lên từ sau lưng nàng: "Nhược Nhược, ngươi thật sự muốn nhận tiểu nha đầu đó làm đồ đệ sao?"

Cục bột trắng nhỏ nhắn rung rinh, ngẩng đầu hỏi: “Ngươi thật sự muốn thu Ánh Noãn kia làm đồ đệ sao?”

Quân Nhược nhàn nhạt cười, ánh mắt xa xăm nhìn về phía chân trời: “Ánh Noãn trời sinh đã có sự thân cận đặc biệt với mộc linh lực. Mộc linh căn của nàng không giống người thường, dường như có thể cảm nhận được sinh cơ của thực vật. Nhưng không chỉ dừng lại ở đó, ta còn cảm thấy thể chất của nàng cũng đặc biệt, mặc dù được giấu giếm rất kỹ. Đừng quên, ta là ai – Quân Nhược này không dễ bị lừa đâu.”

Nàng dừng lại một chút rồi tiếp lời, giọng nói pha chút sâu xa: “Ngươi đoán không sai. Thuận mắt là một chuyện, muốn bồi dưỡng và bảo hộ nàng cũng là thật. Nhưng quan trọng nhất, vẫn là vì Tiểu Vũ Mao.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Kinh Ngạc! Ta Lại Trở Thành Muội Muội Của Ngụy Nữ Chủ

Số ký tự: 0