Kinh Thành Tam Thiếu Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm
Bí mật trong hộp
Cát Tường Dạ
2024-07-21 02:33:34
Thì ra, những thứ tưởng chừng như đã mất đi ấy, vẫn ẩn sâu ở một nơi nào đấy, chưa từng quên đi.
Anh yên lặng, nháy mắt trở về quá khứ, quên thời gian, quên thực tại, trong mắt chỉ có cô, còn có lời bài hát quen thuộc kia: anh không chê, em không rời…
Chỉ là, trong tình cảnh này anh cũng không hát nổi một câu như vậy. Chưa có lúc nào như lúc này, anh hy vọng cô từ bỏ mình, nhanh chóng rời đi. Thế nhưng, ngay cả hơi sức để đẩy cô ra anh cũng không có, chỉ có thể mặc cô hồ đồ, mặc cô ngang ngược.
“Để em cõng anh!” Dứt lời, cô hơi nhếch môi, cho mình sức mạnh, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt anh, kéo hai cánh tay của anh khoác lên vai mình. Nhưng mà, dù cô có dùng sức thế nào cũng không đỡ anh dậy được.
Cô gấp đến độ khóc thành tiếng, khói xông vào mắt khiến hai mắt của cô mơ hồ đẫm lệ, cô lo sợ anh cứ như vậy mà biến mất trong làn khói, đành xoay người nhìn anh khóc lóc nài nỉ: “Làm thế nào bây giờ? Thần An! Làm thế nào bây giờ? Anh đứng dậy có được không? Xin anh đấy, đứng dậy đi mà…”
Hai khuỷu tay của anh chống đỡ trên mặt đất lại chỉ có thể cố gắng chống được nửa người trên, cuối cùng bất đắc dĩ âu yếm nhìn cô lắc đầu: “Heo ngốc, đừng ngốc nữa, đi nhanh đi, anh cầu xin em, em hãy mau rời đi.”
“Không! Em không đi!” Cô biết tên ngốc này nghĩ thế nào nhưng lại không thể nghe theo. Lập tức gạt đi nước mắt của mình, cô xanh mặt, dù bị sặc khói đến nỗi ho khan, vẫn nói như đinh chặt sắt: “Tả Thần An! Em cho anh biết, anh không đi thì em cũng không đi! Muốn chết, hai chúng ta cùng chết một chỗ.”
“Em con heo ngốc này!” Anh oán hận mắng cô, trên mặt đã rơi lệ, rốt cuộc là bị khói hun, hay là vì cái khác.”
“Đúng vậy! Em đúng là ngốc! Thế nào? Hoặc là, anh cũng ngốc như em, chúng ta cùng chết. Hoặc là, anh chịu thông minh một chút, nghĩ cách đứng lên, em sẽ cõng anh ra ngoài.” Cô cũng không nổi giận, quỳ xuống, đem cánh tay của anh khoác lên vai mình, dùng hết sức lực đỡ anh lên.
Anh bị cô kéo lên cũng không có biện pháp, chỉ đành cắn răng liều cái mạng già, chịu đựng đau đớn chập choạng đứng lên, có cảm giác bản thân như đã vượt ra khỏi giới hạn của cơ thể. Nhưng mà, đã đến bước này, cho dù hai chân có bị tàn phế đi nữa cũng phải đứng lên, không thể để cô bé ngốc này cùng chết với mình ở chỗ này được.
Giới hạn của con người là không có điểm cuối.
Sự thật đã chứng minh điều này.
Khi anh rốt cuộc cũng chập choạng đứng dậy thì Hạ Vãn Lộ kích động đến nỗi nước mắt ràn rụa chảy không ngừng, vừa tiếp tục dùng bả vai của mình chống đỡ anh, vừa di chuyển lên trước, đem sức nặng của anh đặt lên lưng mình.
Trước đó anh nằm, cô ngồi xổm, muốn cõng anh dậy cũng quá khó khăn, nhưng mà, bây giờ độ cao vừa phải cũng không phải khó.
Nếu anh có thể phá vỡ giới hạn của mình để đứng dậy, vậy thì, cô cũng có thể phá bỏ giới hạn của mình để cõng anh ra.
Hạ Vãn Lộ, cố gắng lên! Mỗi một bước đi, cô đều ho dữ dội, đồng thời cũng tự nhủ một câu. Cô biết rõ, tình hình của anh thế này đoán chừng đã bị gãy xương, vừa rồi lại dùng sức nhiều như vậy, có khả năng sẽ nặng thêm. Bất quá, lui một bước, cho dù sau này có khập khiễng còn hơn là bị thiêu sống ở trong này. Cùng lắm thì cô lại chăm sóc cho anh cả đời.
Rốt cuộc, cô cũng cõng anh vượt qua cửa chính thành công.
Một cỗ khí mát rượi ập tới, cô đã không còn sức nhưng vẫn không dám dừng lại. Cũng may, loại phòng cho thuê kiểu này luôn có hành lang dài, cô vẫn cõng được anh đến chỗ an toàn mới kiệt sức cùng anh té nhào trên mặt đất.
Từ lúc phát hiện có hỏa hoạn, rồi anh chạy tới cứu cô, đến cuối cùng lúc cô cõng anh ra ngoài, tất cả chỉ kéo dài mấy phút nhưng lại dài như một thế kỷ.
Cô thở hổn hển, ngã xuống đất hỏi: “Thần An? Thần An? Anh sao rồi?”
Không có tiếng đáp lại…
Nghĩ rằng anh đã hôn mê, cô vội vã quay đầu nhìn lại, lại thấy anh lom lom nhìn mình, lửa giận trong mắt giống như muốn đem mình thiêu rụi.
“Sao vậy?” Cô đã cứu được anh ra, lập công lớn như vậy, anh còn bày ra sắc mặt đó cho ai nhìn?
“Anh sắp bị em làm cho tức chết! Con heo này!” Chỉ thấy anh lập tức cởi áo của mình ra, đúng hơn, phải nói là chiếc áo sơ mi màu xanh được gọi là áo tình nhân với bộ váy ban ngày cô mặc đã bị rách tơi tả cả trăm lỗ.
Lúc này cô mới hiểu được, thì ra trước đó áo ngủ của cô đã bị cô cởi ra bọc lấy quạt trần rồi, sau đó lại quên mặc, cho nên bây giờ cô vẫn trần truồng.
May mắn, không ai nhìn thấy.
Không đúng! Chẳng lẽ anh không phải là người sao?
Bên má của cô nóng lên, chẳng qua là, gương mặt đã bị hun khói đến đen thùi lùi nên cũng không nhận ra là cô đỏ mặt. Trong lòng không khỏi oán thầm, này nha, đã là lúc nào rồi mà còn so đo mấy chuyện này.
Cô nhìn thử, anh đã cởi áo ra, trước ngực đen thùi lùi, còn có một ít vết thương màu đỏ, không biết bị thường thành thế nào rồi. Cô quýnh leenm, nước mắt lại chảy xuống.
“Khóc cái gì mà khóc? Ngốc nghếch! Em muốn làm quả phụ cũng không dễ dàng như vậy đâu, chờ đến lúc thật sự trở thành quả phụ rồi hãy khóc.” Anh bóp lấy mặt của cô, xuống tay có phần hơi nặng, là trừng phạt vì đã không nghe lời.
Cô sợ tới mức lập tức che cái miệng của anh lại: “Không được nói bừa! Sẽ không!”
“Sẽ không cái gì? Em sẽ không làm quả phụ?” Gương mặt đen thùi lùi của anh lộ ra nụ cười xấu xa, hàm răng trắng dưới ánh lửa bập bùng loang loáng: “Dĩ nhiên là không rồi! Em vừa đáp ứng anh rồi đấy, không chê, không rời, không được phép đổi ý.”
Cô nghẹn lời…
Xa xa truyền đến tiếng còi xe cứu hỏa, rất nhanh, tiếng còi xe cấp cứu cũng réo lên.
Trong hành lang dần dần trở nên ồn ào, hàng xóm cũng thức dậy, chủ cho thuê nhà cũng chạy lên.
Thật tốt, mặc kệ thế nào, tất cả đã qua rồi.
“Sao anh lại quay lại?” Trong lúc đợi nhân viên cấp cứu chạy lên lầu, cô chợt hỏi. Cô nhớ rõ anh đã bỏ đi.
Anh hừ lạnh, không thèm trả lời.
Sau khi rời khỏi nhà cô, anh liền bị Tiêu Y Đình kéo đi “tiếp rượu”. Lại nói, mấy gã độc thân không có việc gì chạy tới quán bar uống rượu anh thật sự ngán mà. Chính anh cũng không dám uống…Thật vất vả chờ Tiêu Y Đình uống say, sau khi đưa cậu ta về nhà, trên đường trở lại nhà mình anh lại không nhịn được mà nghĩ tới cô, lập tức nảy sinh ý tưởng, lại lộn trở về, nghĩ tới nếu cô đang ngủ lại đột nhiên phát hiện bên gối có thêm một người nữa sẽ có phản ứng gì.
Anh cảm thấy may mắn vì mình đã có ý nghĩ như vậy, nếu không con heo nhỏ này dù bị nướng chín cũng không biết chuyện gì xảy ra. Trong nháy mắt nhìn thấy ánh lửa sáng rực bên cửa sổ phòng cô, anh quả nhiên bị dọa sợ, lập tức gọi điện báo chữa cháy, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất chạy lên lầu. Càng may mắn hơn là anh đã tới kịp thời, khi mà lửa còn chưa lan rộng.
Anh chợt nhớ tới cái hộp kia, chiếc hộp mà cô liều chết cũng phải lấy được. Trong đó sẽ chứa thứ gì?
Từ lúc được cô đưa tới, anh vẫn cầm ở trong tay.
“Trong này có cái gì? Sổ tiết kiệm?” Anh quơ quơ chiếc hộp, nhẹ nhàng lắc, cũng không thấy một tiếng động. Âm thầm buồn bực, cô thật sự không phải ngu xuẩn như vậy chứ? Sổ tiết kiệm bị hủy cũng có thể báo mất giấy tờ, không nhất thiết phải vì nó mà liều sống liều chết.
“Không có…Không có gì…Trả lại cho em…” Lúc nãy cứu người cô vẫn khí thế bức người, lúc này lại thay đổi giống như một người khác, vẻ mặt cứ như một nàng dâu nhỏ.
Như thế? Nhất định là có vấn đề.
“Không có cửa đâu!” Tay của anh rụt lại, đem cái hộp thu về.
“Anh trả cho em…” Cô cố gắng đoạt lấy, giọng nói lại mang theo ý làm nũng, nhưng lại không dám động đến anh, không dám đụng vào anh, chỉ sợ đụng phải chân anh, làm anh đau đớn.
“Không trả!” Anh phát hiện chiếc hộp này dùng khóa mật mã, đem cái hộp giấu ra phía sau: “Mật mã là bao nhiêu?”
“Không nói cho anh!” Giọng điệu của cô thế này, vẻ mặt lại như vậy, chẳng khác nào là đang làm nũng.
Anh cảm thấy trong lòng hơi ngứa một chút…Nhưng mà, điệu bộ của cô như vậy, ngược lại gợi lên bản tính tò mò trong anh, anh muốn nhìn xem một chút, trong hộp đó rốt cuộc có thứ gì.
Đúng lúc đó, tiếng xe cứu hỏa và xe cấp cứu đã đến dưới lầu, sau đó là tiếng bước chân dồn dập hỗn loạn khắp hành lang, nhân viên cứu hóa và đội cấp cứu đã tới rồi.
Anh được khiêng lên cáng, cô bám sát theo sau, còn lại, toàn bộ đều giao cho bên chữa cháy.
Xuống dưới lầu, cô ngước mắt nhìn lên một cái, nhân viên chữa cháy đã phun nước rồi, những giọt nước lạnh băng bắn vào trên mặt, thật mát, thật thoải mái.
Nhớ lại một màn kia, trong lòng cô cho đến bây giờ còn sợ hãi, tay không nhịn được nắm thành quyền, lại phát hiện lòng bàn tay đau nhức.
Cô mở tay ra, lại thấy vài nơi đã bị bỏng.
Đây là vết bỏng vừa bị lúc khiêng quạt máy, lúc đó quả thật là không để ý, cho tới lúc này thần kinh buông lỏng mới cảm thấy đau.
Vậy anh thì sao? Rốt cuộc là bị thương thành thế nào? Anh chắc chắn cũng rất đau, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài…Trong lòng nóng như lửa đốt, nhảy lên xe cứu thương.
Nhưng không nghĩ là chậm một bước, anh đã mở hôp ra…
Anh yên lặng, nháy mắt trở về quá khứ, quên thời gian, quên thực tại, trong mắt chỉ có cô, còn có lời bài hát quen thuộc kia: anh không chê, em không rời…
Chỉ là, trong tình cảnh này anh cũng không hát nổi một câu như vậy. Chưa có lúc nào như lúc này, anh hy vọng cô từ bỏ mình, nhanh chóng rời đi. Thế nhưng, ngay cả hơi sức để đẩy cô ra anh cũng không có, chỉ có thể mặc cô hồ đồ, mặc cô ngang ngược.
“Để em cõng anh!” Dứt lời, cô hơi nhếch môi, cho mình sức mạnh, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt anh, kéo hai cánh tay của anh khoác lên vai mình. Nhưng mà, dù cô có dùng sức thế nào cũng không đỡ anh dậy được.
Cô gấp đến độ khóc thành tiếng, khói xông vào mắt khiến hai mắt của cô mơ hồ đẫm lệ, cô lo sợ anh cứ như vậy mà biến mất trong làn khói, đành xoay người nhìn anh khóc lóc nài nỉ: “Làm thế nào bây giờ? Thần An! Làm thế nào bây giờ? Anh đứng dậy có được không? Xin anh đấy, đứng dậy đi mà…”
Hai khuỷu tay của anh chống đỡ trên mặt đất lại chỉ có thể cố gắng chống được nửa người trên, cuối cùng bất đắc dĩ âu yếm nhìn cô lắc đầu: “Heo ngốc, đừng ngốc nữa, đi nhanh đi, anh cầu xin em, em hãy mau rời đi.”
“Không! Em không đi!” Cô biết tên ngốc này nghĩ thế nào nhưng lại không thể nghe theo. Lập tức gạt đi nước mắt của mình, cô xanh mặt, dù bị sặc khói đến nỗi ho khan, vẫn nói như đinh chặt sắt: “Tả Thần An! Em cho anh biết, anh không đi thì em cũng không đi! Muốn chết, hai chúng ta cùng chết một chỗ.”
“Em con heo ngốc này!” Anh oán hận mắng cô, trên mặt đã rơi lệ, rốt cuộc là bị khói hun, hay là vì cái khác.”
“Đúng vậy! Em đúng là ngốc! Thế nào? Hoặc là, anh cũng ngốc như em, chúng ta cùng chết. Hoặc là, anh chịu thông minh một chút, nghĩ cách đứng lên, em sẽ cõng anh ra ngoài.” Cô cũng không nổi giận, quỳ xuống, đem cánh tay của anh khoác lên vai mình, dùng hết sức lực đỡ anh lên.
Anh bị cô kéo lên cũng không có biện pháp, chỉ đành cắn răng liều cái mạng già, chịu đựng đau đớn chập choạng đứng lên, có cảm giác bản thân như đã vượt ra khỏi giới hạn của cơ thể. Nhưng mà, đã đến bước này, cho dù hai chân có bị tàn phế đi nữa cũng phải đứng lên, không thể để cô bé ngốc này cùng chết với mình ở chỗ này được.
Giới hạn của con người là không có điểm cuối.
Sự thật đã chứng minh điều này.
Khi anh rốt cuộc cũng chập choạng đứng dậy thì Hạ Vãn Lộ kích động đến nỗi nước mắt ràn rụa chảy không ngừng, vừa tiếp tục dùng bả vai của mình chống đỡ anh, vừa di chuyển lên trước, đem sức nặng của anh đặt lên lưng mình.
Trước đó anh nằm, cô ngồi xổm, muốn cõng anh dậy cũng quá khó khăn, nhưng mà, bây giờ độ cao vừa phải cũng không phải khó.
Nếu anh có thể phá vỡ giới hạn của mình để đứng dậy, vậy thì, cô cũng có thể phá bỏ giới hạn của mình để cõng anh ra.
Hạ Vãn Lộ, cố gắng lên! Mỗi một bước đi, cô đều ho dữ dội, đồng thời cũng tự nhủ một câu. Cô biết rõ, tình hình của anh thế này đoán chừng đã bị gãy xương, vừa rồi lại dùng sức nhiều như vậy, có khả năng sẽ nặng thêm. Bất quá, lui một bước, cho dù sau này có khập khiễng còn hơn là bị thiêu sống ở trong này. Cùng lắm thì cô lại chăm sóc cho anh cả đời.
Rốt cuộc, cô cũng cõng anh vượt qua cửa chính thành công.
Một cỗ khí mát rượi ập tới, cô đã không còn sức nhưng vẫn không dám dừng lại. Cũng may, loại phòng cho thuê kiểu này luôn có hành lang dài, cô vẫn cõng được anh đến chỗ an toàn mới kiệt sức cùng anh té nhào trên mặt đất.
Từ lúc phát hiện có hỏa hoạn, rồi anh chạy tới cứu cô, đến cuối cùng lúc cô cõng anh ra ngoài, tất cả chỉ kéo dài mấy phút nhưng lại dài như một thế kỷ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô thở hổn hển, ngã xuống đất hỏi: “Thần An? Thần An? Anh sao rồi?”
Không có tiếng đáp lại…
Nghĩ rằng anh đã hôn mê, cô vội vã quay đầu nhìn lại, lại thấy anh lom lom nhìn mình, lửa giận trong mắt giống như muốn đem mình thiêu rụi.
“Sao vậy?” Cô đã cứu được anh ra, lập công lớn như vậy, anh còn bày ra sắc mặt đó cho ai nhìn?
“Anh sắp bị em làm cho tức chết! Con heo này!” Chỉ thấy anh lập tức cởi áo của mình ra, đúng hơn, phải nói là chiếc áo sơ mi màu xanh được gọi là áo tình nhân với bộ váy ban ngày cô mặc đã bị rách tơi tả cả trăm lỗ.
Lúc này cô mới hiểu được, thì ra trước đó áo ngủ của cô đã bị cô cởi ra bọc lấy quạt trần rồi, sau đó lại quên mặc, cho nên bây giờ cô vẫn trần truồng.
May mắn, không ai nhìn thấy.
Không đúng! Chẳng lẽ anh không phải là người sao?
Bên má của cô nóng lên, chẳng qua là, gương mặt đã bị hun khói đến đen thùi lùi nên cũng không nhận ra là cô đỏ mặt. Trong lòng không khỏi oán thầm, này nha, đã là lúc nào rồi mà còn so đo mấy chuyện này.
Cô nhìn thử, anh đã cởi áo ra, trước ngực đen thùi lùi, còn có một ít vết thương màu đỏ, không biết bị thường thành thế nào rồi. Cô quýnh leenm, nước mắt lại chảy xuống.
“Khóc cái gì mà khóc? Ngốc nghếch! Em muốn làm quả phụ cũng không dễ dàng như vậy đâu, chờ đến lúc thật sự trở thành quả phụ rồi hãy khóc.” Anh bóp lấy mặt của cô, xuống tay có phần hơi nặng, là trừng phạt vì đã không nghe lời.
Cô sợ tới mức lập tức che cái miệng của anh lại: “Không được nói bừa! Sẽ không!”
“Sẽ không cái gì? Em sẽ không làm quả phụ?” Gương mặt đen thùi lùi của anh lộ ra nụ cười xấu xa, hàm răng trắng dưới ánh lửa bập bùng loang loáng: “Dĩ nhiên là không rồi! Em vừa đáp ứng anh rồi đấy, không chê, không rời, không được phép đổi ý.”
Cô nghẹn lời…
Xa xa truyền đến tiếng còi xe cứu hỏa, rất nhanh, tiếng còi xe cấp cứu cũng réo lên.
Trong hành lang dần dần trở nên ồn ào, hàng xóm cũng thức dậy, chủ cho thuê nhà cũng chạy lên.
Thật tốt, mặc kệ thế nào, tất cả đã qua rồi.
“Sao anh lại quay lại?” Trong lúc đợi nhân viên cấp cứu chạy lên lầu, cô chợt hỏi. Cô nhớ rõ anh đã bỏ đi.
Anh hừ lạnh, không thèm trả lời.
Sau khi rời khỏi nhà cô, anh liền bị Tiêu Y Đình kéo đi “tiếp rượu”. Lại nói, mấy gã độc thân không có việc gì chạy tới quán bar uống rượu anh thật sự ngán mà. Chính anh cũng không dám uống…Thật vất vả chờ Tiêu Y Đình uống say, sau khi đưa cậu ta về nhà, trên đường trở lại nhà mình anh lại không nhịn được mà nghĩ tới cô, lập tức nảy sinh ý tưởng, lại lộn trở về, nghĩ tới nếu cô đang ngủ lại đột nhiên phát hiện bên gối có thêm một người nữa sẽ có phản ứng gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh cảm thấy may mắn vì mình đã có ý nghĩ như vậy, nếu không con heo nhỏ này dù bị nướng chín cũng không biết chuyện gì xảy ra. Trong nháy mắt nhìn thấy ánh lửa sáng rực bên cửa sổ phòng cô, anh quả nhiên bị dọa sợ, lập tức gọi điện báo chữa cháy, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất chạy lên lầu. Càng may mắn hơn là anh đã tới kịp thời, khi mà lửa còn chưa lan rộng.
Anh chợt nhớ tới cái hộp kia, chiếc hộp mà cô liều chết cũng phải lấy được. Trong đó sẽ chứa thứ gì?
Từ lúc được cô đưa tới, anh vẫn cầm ở trong tay.
“Trong này có cái gì? Sổ tiết kiệm?” Anh quơ quơ chiếc hộp, nhẹ nhàng lắc, cũng không thấy một tiếng động. Âm thầm buồn bực, cô thật sự không phải ngu xuẩn như vậy chứ? Sổ tiết kiệm bị hủy cũng có thể báo mất giấy tờ, không nhất thiết phải vì nó mà liều sống liều chết.
“Không có…Không có gì…Trả lại cho em…” Lúc nãy cứu người cô vẫn khí thế bức người, lúc này lại thay đổi giống như một người khác, vẻ mặt cứ như một nàng dâu nhỏ.
Như thế? Nhất định là có vấn đề.
“Không có cửa đâu!” Tay của anh rụt lại, đem cái hộp thu về.
“Anh trả cho em…” Cô cố gắng đoạt lấy, giọng nói lại mang theo ý làm nũng, nhưng lại không dám động đến anh, không dám đụng vào anh, chỉ sợ đụng phải chân anh, làm anh đau đớn.
“Không trả!” Anh phát hiện chiếc hộp này dùng khóa mật mã, đem cái hộp giấu ra phía sau: “Mật mã là bao nhiêu?”
“Không nói cho anh!” Giọng điệu của cô thế này, vẻ mặt lại như vậy, chẳng khác nào là đang làm nũng.
Anh cảm thấy trong lòng hơi ngứa một chút…Nhưng mà, điệu bộ của cô như vậy, ngược lại gợi lên bản tính tò mò trong anh, anh muốn nhìn xem một chút, trong hộp đó rốt cuộc có thứ gì.
Đúng lúc đó, tiếng xe cứu hỏa và xe cấp cứu đã đến dưới lầu, sau đó là tiếng bước chân dồn dập hỗn loạn khắp hành lang, nhân viên cứu hóa và đội cấp cứu đã tới rồi.
Anh được khiêng lên cáng, cô bám sát theo sau, còn lại, toàn bộ đều giao cho bên chữa cháy.
Xuống dưới lầu, cô ngước mắt nhìn lên một cái, nhân viên chữa cháy đã phun nước rồi, những giọt nước lạnh băng bắn vào trên mặt, thật mát, thật thoải mái.
Nhớ lại một màn kia, trong lòng cô cho đến bây giờ còn sợ hãi, tay không nhịn được nắm thành quyền, lại phát hiện lòng bàn tay đau nhức.
Cô mở tay ra, lại thấy vài nơi đã bị bỏng.
Đây là vết bỏng vừa bị lúc khiêng quạt máy, lúc đó quả thật là không để ý, cho tới lúc này thần kinh buông lỏng mới cảm thấy đau.
Vậy anh thì sao? Rốt cuộc là bị thương thành thế nào? Anh chắc chắn cũng rất đau, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài…Trong lòng nóng như lửa đốt, nhảy lên xe cứu thương.
Nhưng không nghĩ là chậm một bước, anh đã mở hôp ra…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro