Kinh Thành Tam Thiếu Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm
HÔM NAY TÔI KẾT HÔN
Cát Tường Dạ
2024-07-21 02:33:34
Ai, cho đến bây giờ cô vẫn khó mà tin được sự chân thật của việc này. . . . . .
"Muốn một hôn lễ như thế nào?" Thời điểm Tả Thần An dắt tay cô đi ra khỏi cục dân chính đã hỏi như vậy.
"Hôn lễ. . . . . . Vẫn là. . . . . . Quên đi. . . . . . Thôi. . . . . ." Cô lẩm bẩm, hiện tại dường như không phải thời gian thích hợp để cử hành hôn lễ, Tả Tam Thiếu phu nhân. . . . . . Cái danh hiệu này hào quang bắn ra bốn phía, nếu như nhất định bắt cô lựa chọn, cô tình nguyện trốn ở phía sau, không người nào phát hiện mà ở một góc lặng yên không tiếng động tồn tại. . . . . .(!!!! có không hay mọi người thông cảm nha)
Anh gật đầu một cái, "Nếu như em tạm thời không muốn, vậy thì hoãn một thời gian, chỉ là, bây giờ chúng ta nên nghĩ muốn đi đâu ăn mừng!"
Mỹ nhân rốt cuộc cũng thuộc về tay, anh tất nhiên tâm tình thật tốt, tất cả đều có thể thương lượng, bao gồm hôn lễ, có lẽ, hiện tại quả thật không phải thời điểm tốt nhất để cử hành hôn lễ, anh cũng không nghĩ làm cô mất hứng, cho nên hoãn một thời gian, sau đó cho cô một hôn lễ thật long trọng.
Hai người lên xe, địa điểm ăn mừng còn chưa có nghĩ ra, điện thoại di động của Tả Thần An liền vang lên, anh nhìn thấy sau đó cười một tiếng, "Là Thư Khai."
Cô không khỏi nhướng mày, lúc nào thì quan hệ của Thư Khai cùng Tả Thần An tốt như vậy? Tới Bắc Kinh lâu như vậy, không thấy nó gọi cho cô được mấy lần, có chuyện gì chỉ biết tìm anh rễ! Anh rễ. . . . . . Cô lắc đầu một cái, hiện tại thật sự trở thành anh rễ rồi. . . . . .
Tả Thần An sau khi nói mấy câu, đối với cô cười nói, "Thư Khai thằng oắt này, có cái chìa khóa mà cũng quên mang, anh còn có giữu mấy cái dự phòng, chúng ta đến đưa cho nó đi, thuận tiện dẫn nó cùng đi ra ngoài ăn cơm! Cái bóng đèn lớn này! Thật là không thức thời!"
Nói xong, anh khởi động xe, thuận tiện mở radio.
Người đàn ông với giọng hát thâm tình mà trầm ấm từ trong radio truyền ra, hẳn là anh tự mình biểu diễn《 lộ gặp thần an 》, anh cười một tiếng, không tiếp tục đổi đài khác nữa.
Bài hát này cuối cùng không có cho vào album đi, cứ như vậy mà phát hành ca khúc đơn rồi, Tế Hạ tự mình biểu diễn, có thể nào không thịnh hành chứ? Hôm nay đi tới chỗ nào cũng có thể nghe thấy bài hát này, Hạ Vãn Lộ đã sớm quen với việc này rồi. Mà hôm nay nghe thấy, vừa vặn cảm giác so với ngày thường đồng dạng không giống nhau, giống như anh tự mình ở bên tai cô nhẹ nhàng ca hát, bất giác nhập thần.
Sau khi ca khúc chấm dứt liền vang lên giọng nói dễ nghe của người chủ trì, "Bài hát 《 lộ gặp thần an 》 giống như để cho chúng ta lại trở về thời gian lúc mới bắt đầu yêu, những thính giả thân thiết, các vị có phải cũng có một người như vậy hay không, là một người không thể thiếu trong sinh mệnh và không có ai có thể thay thế được? Cho dù thời gian có trôi qua bao lâu cũng không vứt bỏ không xa rời lời hứa? Ca khúc này do Tế Hạ tiên sinh tự mình biểu diễn, trong tên bài hát cũng chứa tên thật của Tế Hạ, nghe nói có liên quan đến một đoạn tình yêu chân thật của anh, vì thế liền có thể xông thẳng lên TOP1 trên các đại bảng xếp hạng, mà gần đây lại tung ra tin đồn đám cưới của Tế Hạ tiên sinh, không biết tin đồn lần này có thật hay không? Nhưng cho dù có như thế nào đi nữa, chúng ta hãy cùng nhau cầu chúc cho Tế Hạ tiên sinh cùng người mình yêu thương nhất vĩnh kết đồng tâm trở thành người một nhà hạnh phúc vui vẻ. . . . . . Kế tiếp, chúng ta cùng lắng nghe yêu cầu của vị thính giả tiếp theo nào. . . . . ."
Nghe đến đó, anh giảm tốc độ xe, ánh mắt ấm áp nhìn về phía cô, trong con ngươi lóe lên tia sáng nghịch ngợm cùng đắc ý, giống như một đứa bé thực hiện được mưu kế, cùng thế giới này bày ra một trò đùa tinh quái.
Cô bỗng nhiên, cũng muốn cười, cảm thấy rất buồn cười, lúc cả thế giới đều truyền nhau anh và Diệp Khả muốn kết hôn, thì anh lại cùng cô nhận giấy hôn thú. . . . . . Không thể không thừa nhận anh chính xác, lời đồn đại truyền đến rồi lại truyền đi, chỉ có anh giống như người đứng ngoài cuộc bình thản nhìn mọi thứ, để cho bọn họ có thể bình tĩnh, thậm chí có một chút mừng rỡ, ở trong xe hoàng hôn mùa hè, nghe truyền thuyết anh cùng người khác kết hôn. . . . . .
Trước mắt cô không tự chủ được phác họa ra một người vừa đấm ngực vừa giậm chân cùng người khác tranh luận để bảo vệ lợi ích bản thân "Tôi cùng XX không có quan hệ. . . . . . Tôi cùng XXX cái gì cũng không có" Tả Thần An thế này thật không phải là anh, không phải. . . . . . Nếu như anh thật sự biến thành bộ dáng kia, cô chỉ cảm thấy buồn cười, mà cô, thật sự đã cười ra tiếng rồi. . . . . .
"Tiểu mít ướt! Hiện tại vui vẻ rồi sao? Có phải nhớ tới bộ dạng tức giận đến phát khóc cảm thấy đắc ý hay không?" Đã bao lâu không thấy cô nở nụ cười rồi. . . . . . Trong lòng anh nhộn nhạo, lái xe cũng không nhịn được vươn tay ra bấm mặt của cô.
Nụ cười của cô lập tức thu lại, giống như mình cười quá đột ngột rồi. . . . . . Dường như trải qua mấy ngày đã có thói quen lạnh lùng, trên mặt bắp thịt cũng cứng ngắc. . . . . .
Thư Khai đứng ở cửa chung cư chờ, nóng lòng mong mỏi nên mới nhìn thấy anh rễ lái xe tới đây, hơn nữa trong xe còn có chị gái. Hình như người một nhà đã rất lâu không có tụ họp, anh vui vẻ chạy tới, ngọt ngào kêu, vẫn là kêu Tả Thần An, "Anh rễ khỏe! Chị, em nhớ chị muốn chết!"
Hạ Vãn Lộ cáu anh một cái, "Nghĩ tới chị tại sao lại gọi điện thoại tới cho anh rễ?"
Thư Khai kinh ngạc há to miệng, mặc dù anh bình thường gọi "Anh rễ anh rễ" có ngọt đến mấy, nhưng Hạ Vãn Lộ chưa từng thừa nhận qua nha, hôm nay là trời sắp đổ mưa máu rồi sao? Anh không kìm lòng được nhìn lên trời xem một chút trời hôm nay có gì bất thường không. . . . . .
Hạ Vãn Lộ cũng nhận thấy được mình lỡ lời, âm thầm ảo não, đều là tại Thư Khai làm hại, hại cô theo nói chuyện lỡ lời theo nó. . . . . .
Tả Thần An cũng chen ngang vào, "Không sai! Là anh rễ! Từ hôm nay chính thức gọi, anh rễ em hôm nay đã nhận giấy chứng nhận rồi, có chứng cứ hẳn hoi! Lên xe đi, theo anh chị cùng đi ăn mừng!"
Sau một lúc Thư Khai vẫn còn chưa có phản ứng kịp, gãi gãi đầu, mới bừng tỉnh hiểu ra, chỉ vào Tả Thần An và Hạ Vãn Lộ, so với hai người trong cuộc còn kích động hơn, "Hai người. . . . . . Hai người. . . . . . Hai người. . . . . ."
"Anh chị kết hôn! Nhóc con! Nhanh lên xe!" Tả Thần An kiêu ngạo mà lớn tiếng tuyên bố.
"Này. . . . . . Thật tốt quá! Thật đáng để ăn mừng! Anh rễ, hôm nay em muốn cùng anh uống say! Chị, không cho phép mắng em! Em phải suy nghĩ thật kỹ. . . . . . Náo động phòng tân hôn nha. . . . . . Đáng tiếc ba mẹ không có ở đây! Không phải vậy. . . . . ." Anh một bên nói thầm một bên vừa lên xe.
Thời điểm mọi người đã ngồi an vị chuẩn bị khởi động xe rời đi, một giọng nói khác ở bên ngoài vang lên, "Mọi người đi đâu vậy? Em cũng muốn đi!"
Người tới chính là Hạ Hiểu Thần, một đôi tay trắng nõn ngăn lại cửa xe sắp đóng, Hạ Hiểu Thần nhanh chóng chui lên xe, miệng còn nhếch lên thật cao, "Mọi người làm cái gì vậy? Sau lưng em đi ăn một mình sao? Chị, chị thật sự quên đứa em gái này rồi sao?"
"Làm sao lại như vậy? Đương nhiên là phải cùng nhau rồi!" Hôm nay Hạ Vãn Lộ đã trải qua quá nhiều việc kinh tâm động phách, cũng không còn có tâm trạng giải thích.
Tả Thần An sắc mặt lại hơi trầm xuống, nhàn nhạt nói một câu, "Mọi người ngồi đàng hoàng rồi chứ? Đi thôi!"
Thư Khai cũng không biết quan hệ phức tạp giữa ba người này, tinh thần vẫn còn tập trung ở việc làm sao chỉnh anh rễ, hai mắt nhìn cửa sổ trên mái nhà, bỗng nhiên trong con ngươi tỏa sáng, hướng về phía Tả Thần An nói, "Anh rễ! Anh cứ như vậy mà cưới chị gái không phải quá tiện nghi rồi chứ?"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Hạ Hiểu Thần nhất thời biến đổi, hai mắt thẳng tắp, nhìn chằm chằm gò má Tả Thần An đang lái xe.
Tả Thần An khóe môi lại nâng lên một nụ cười nhàn nhạt, "Nói cũng đúng, hình như là chiếm được tiện nghi thật lớn!"
"Cho nên, anh rễ, phải cho chúng ta nhà mẹ cô dâu nhìn đến thành ý của anh!" Thư Khai trong con ngươi lóe lên tia giảo hoạt.
"Ừ. . . . . ." Anh gật đầu đồng ý, tính toán nên cho nhà Hạ Vãn Lộ một lễ vật là không thể thiếu.
Thư Khai cười hắc hắc, "Cho nên. . . . . . Anh rễ, hiện tại liền để cho chúng em xem một chút đi!"
Tả Thần An nhất thời không hiểu, hiện tại? Thế nào nhìn?
Thư Khai chỉ chỉ cửa sổ trên mái nhà, "Anh rễ, mở cửa sổ trên mái nhà ra, anh đứng ở đó, giống như đứng kiểm duyệt vậy, sau đó để cho chị lái xe, anh phải cởi quần áo, mặc áo sát nách, ừ. . . . . . Còn phải tìm cây kẹp ghim tóc thành chùm nhỏ, một đường hô khẩu hiệu, cứ hô ‘ hôm nay tôi kết hôn! ’"
Rõ ràng, mọi người cảm thấy sườn xe lảo đảo một cái, Thư Khai cùng Hạ Hiểu Thần chưa chuẩn bị kịp, trọng tâm bị nghiêng về phía trước, cái trán đụng vào hàng ghế trước.
Thư Khai che cái trán ồn ào la lên, "Em sai lầm rồi, em thật sự xin lỗi, không nên lấy sinh mệnh chính mình nói giỡn. . . . . . Nhưng là. . . . . ." Anh không sợ chết lần nữa đem mặt tiến tới giữa Tả Thần An và Hạ Vãn Lộ, "Anh rễ, chỗ chúng em thời điểm kết hôn, chú rễ đều là hô như vậy đấy! Lại nói anh đãi ngộ không tệ, Mercedes, cùng lãnh đạo kiểm duyệt, quê hương chúng em, chú rễ nhưng là ngồi máy kéo hoặc là xe đẩy tay đấy! Còn phải hóa trang đấy!" (???? bó tay)
"Khụ khụ. . . . . ." Tả Thần An sắc mặt một màu đỏ tím, ho hai tiếng, muốn anh làm như vậy? Không bằng giết anh cho rồi. . . . . .
"Anh rễ! Không phải đâu? Điểm này dũng khí cũng không có? Còn nói cái gì đến chuyện yêu đương, có thể lên núi đao xuống biển lửa, một ít khó khăn như vậy liền bỏ cuộc nửa đường rồi hả ?" Thư Khai không muốn sống tiếp tục kích động.
Được lắm thằng nhóc! Còn biết cùng anh chơi phép khích tướng. . . . . . Anh liếc mắt nhìn Hạ Vãn Lộ một chút, cô lại ngồi im không nói tiếng nào, không cho hắn nửa điểm ám hiệu, lại nói lấy chỉ số thông minh ngày thường của anh để phán đoán, anh tuyệt sẽ không tin tưởng thằng nhóc Thư Khai này, nhưng bây giờ. . . . . . Anh không phải là không bình thường sao? Nữa len lén quan sát Hạ Vãn Lộ một cái, nhỏ giọng hỏi một câu, "Là thế này phải không?"
Hạ Vãn Lộ thật ra thì vẫn kìm nén đến rất vất vả, cô thật rất muốn cười, Thư Khai cũng làm quá rồi? Như vậy chỉnh anh? Mà buồn cười hơn chính là, anh cư nhiên nghiêm túc tới hỏi cô có phải như vậy không. . . . . . Biểu tình anh hỏi cái này, thật là đáng yêu. . . . . . Dễ thương không tả được. . . . . .
Cô lập tức cười ầm lên, bởi vì kìm nén quá lâu, tiếng cười bộc phát còn có chút khoa trương, chẳng lẽ nếu như cô nói "Phải", anh thật sự sẽ làm như vậy? Trong óc YY ra cảnh anh mặc áo sát nách bện tóc khua tay múa chân hô to "Hôm nay tôi kết hôn", càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, lần này cười lên nhưng lại không có khả năng dừng lại.
Tả Thần An nhướng nhướng mày, tấp xe vào lề đường, bắt đầu cởi nút áo.
Trong lúc cười to Hạ Vãn Lộ bị anh làm kinh sợ, "Anh thật tính toán làm như vậy?"
"Không phải?" Anh liếc mắt một cái nhìn sang, "Lại đây ngồi lái xe!"
"Muốn một hôn lễ như thế nào?" Thời điểm Tả Thần An dắt tay cô đi ra khỏi cục dân chính đã hỏi như vậy.
"Hôn lễ. . . . . . Vẫn là. . . . . . Quên đi. . . . . . Thôi. . . . . ." Cô lẩm bẩm, hiện tại dường như không phải thời gian thích hợp để cử hành hôn lễ, Tả Tam Thiếu phu nhân. . . . . . Cái danh hiệu này hào quang bắn ra bốn phía, nếu như nhất định bắt cô lựa chọn, cô tình nguyện trốn ở phía sau, không người nào phát hiện mà ở một góc lặng yên không tiếng động tồn tại. . . . . .(!!!! có không hay mọi người thông cảm nha)
Anh gật đầu một cái, "Nếu như em tạm thời không muốn, vậy thì hoãn một thời gian, chỉ là, bây giờ chúng ta nên nghĩ muốn đi đâu ăn mừng!"
Mỹ nhân rốt cuộc cũng thuộc về tay, anh tất nhiên tâm tình thật tốt, tất cả đều có thể thương lượng, bao gồm hôn lễ, có lẽ, hiện tại quả thật không phải thời điểm tốt nhất để cử hành hôn lễ, anh cũng không nghĩ làm cô mất hứng, cho nên hoãn một thời gian, sau đó cho cô một hôn lễ thật long trọng.
Hai người lên xe, địa điểm ăn mừng còn chưa có nghĩ ra, điện thoại di động của Tả Thần An liền vang lên, anh nhìn thấy sau đó cười một tiếng, "Là Thư Khai."
Cô không khỏi nhướng mày, lúc nào thì quan hệ của Thư Khai cùng Tả Thần An tốt như vậy? Tới Bắc Kinh lâu như vậy, không thấy nó gọi cho cô được mấy lần, có chuyện gì chỉ biết tìm anh rễ! Anh rễ. . . . . . Cô lắc đầu một cái, hiện tại thật sự trở thành anh rễ rồi. . . . . .
Tả Thần An sau khi nói mấy câu, đối với cô cười nói, "Thư Khai thằng oắt này, có cái chìa khóa mà cũng quên mang, anh còn có giữu mấy cái dự phòng, chúng ta đến đưa cho nó đi, thuận tiện dẫn nó cùng đi ra ngoài ăn cơm! Cái bóng đèn lớn này! Thật là không thức thời!"
Nói xong, anh khởi động xe, thuận tiện mở radio.
Người đàn ông với giọng hát thâm tình mà trầm ấm từ trong radio truyền ra, hẳn là anh tự mình biểu diễn《 lộ gặp thần an 》, anh cười một tiếng, không tiếp tục đổi đài khác nữa.
Bài hát này cuối cùng không có cho vào album đi, cứ như vậy mà phát hành ca khúc đơn rồi, Tế Hạ tự mình biểu diễn, có thể nào không thịnh hành chứ? Hôm nay đi tới chỗ nào cũng có thể nghe thấy bài hát này, Hạ Vãn Lộ đã sớm quen với việc này rồi. Mà hôm nay nghe thấy, vừa vặn cảm giác so với ngày thường đồng dạng không giống nhau, giống như anh tự mình ở bên tai cô nhẹ nhàng ca hát, bất giác nhập thần.
Sau khi ca khúc chấm dứt liền vang lên giọng nói dễ nghe của người chủ trì, "Bài hát 《 lộ gặp thần an 》 giống như để cho chúng ta lại trở về thời gian lúc mới bắt đầu yêu, những thính giả thân thiết, các vị có phải cũng có một người như vậy hay không, là một người không thể thiếu trong sinh mệnh và không có ai có thể thay thế được? Cho dù thời gian có trôi qua bao lâu cũng không vứt bỏ không xa rời lời hứa? Ca khúc này do Tế Hạ tiên sinh tự mình biểu diễn, trong tên bài hát cũng chứa tên thật của Tế Hạ, nghe nói có liên quan đến một đoạn tình yêu chân thật của anh, vì thế liền có thể xông thẳng lên TOP1 trên các đại bảng xếp hạng, mà gần đây lại tung ra tin đồn đám cưới của Tế Hạ tiên sinh, không biết tin đồn lần này có thật hay không? Nhưng cho dù có như thế nào đi nữa, chúng ta hãy cùng nhau cầu chúc cho Tế Hạ tiên sinh cùng người mình yêu thương nhất vĩnh kết đồng tâm trở thành người một nhà hạnh phúc vui vẻ. . . . . . Kế tiếp, chúng ta cùng lắng nghe yêu cầu của vị thính giả tiếp theo nào. . . . . ."
Nghe đến đó, anh giảm tốc độ xe, ánh mắt ấm áp nhìn về phía cô, trong con ngươi lóe lên tia sáng nghịch ngợm cùng đắc ý, giống như một đứa bé thực hiện được mưu kế, cùng thế giới này bày ra một trò đùa tinh quái.
Cô bỗng nhiên, cũng muốn cười, cảm thấy rất buồn cười, lúc cả thế giới đều truyền nhau anh và Diệp Khả muốn kết hôn, thì anh lại cùng cô nhận giấy hôn thú. . . . . . Không thể không thừa nhận anh chính xác, lời đồn đại truyền đến rồi lại truyền đi, chỉ có anh giống như người đứng ngoài cuộc bình thản nhìn mọi thứ, để cho bọn họ có thể bình tĩnh, thậm chí có một chút mừng rỡ, ở trong xe hoàng hôn mùa hè, nghe truyền thuyết anh cùng người khác kết hôn. . . . . .
Trước mắt cô không tự chủ được phác họa ra một người vừa đấm ngực vừa giậm chân cùng người khác tranh luận để bảo vệ lợi ích bản thân "Tôi cùng XX không có quan hệ. . . . . . Tôi cùng XXX cái gì cũng không có" Tả Thần An thế này thật không phải là anh, không phải. . . . . . Nếu như anh thật sự biến thành bộ dáng kia, cô chỉ cảm thấy buồn cười, mà cô, thật sự đã cười ra tiếng rồi. . . . . .
"Tiểu mít ướt! Hiện tại vui vẻ rồi sao? Có phải nhớ tới bộ dạng tức giận đến phát khóc cảm thấy đắc ý hay không?" Đã bao lâu không thấy cô nở nụ cười rồi. . . . . . Trong lòng anh nhộn nhạo, lái xe cũng không nhịn được vươn tay ra bấm mặt của cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nụ cười của cô lập tức thu lại, giống như mình cười quá đột ngột rồi. . . . . . Dường như trải qua mấy ngày đã có thói quen lạnh lùng, trên mặt bắp thịt cũng cứng ngắc. . . . . .
Thư Khai đứng ở cửa chung cư chờ, nóng lòng mong mỏi nên mới nhìn thấy anh rễ lái xe tới đây, hơn nữa trong xe còn có chị gái. Hình như người một nhà đã rất lâu không có tụ họp, anh vui vẻ chạy tới, ngọt ngào kêu, vẫn là kêu Tả Thần An, "Anh rễ khỏe! Chị, em nhớ chị muốn chết!"
Hạ Vãn Lộ cáu anh một cái, "Nghĩ tới chị tại sao lại gọi điện thoại tới cho anh rễ?"
Thư Khai kinh ngạc há to miệng, mặc dù anh bình thường gọi "Anh rễ anh rễ" có ngọt đến mấy, nhưng Hạ Vãn Lộ chưa từng thừa nhận qua nha, hôm nay là trời sắp đổ mưa máu rồi sao? Anh không kìm lòng được nhìn lên trời xem một chút trời hôm nay có gì bất thường không. . . . . .
Hạ Vãn Lộ cũng nhận thấy được mình lỡ lời, âm thầm ảo não, đều là tại Thư Khai làm hại, hại cô theo nói chuyện lỡ lời theo nó. . . . . .
Tả Thần An cũng chen ngang vào, "Không sai! Là anh rễ! Từ hôm nay chính thức gọi, anh rễ em hôm nay đã nhận giấy chứng nhận rồi, có chứng cứ hẳn hoi! Lên xe đi, theo anh chị cùng đi ăn mừng!"
Sau một lúc Thư Khai vẫn còn chưa có phản ứng kịp, gãi gãi đầu, mới bừng tỉnh hiểu ra, chỉ vào Tả Thần An và Hạ Vãn Lộ, so với hai người trong cuộc còn kích động hơn, "Hai người. . . . . . Hai người. . . . . . Hai người. . . . . ."
"Anh chị kết hôn! Nhóc con! Nhanh lên xe!" Tả Thần An kiêu ngạo mà lớn tiếng tuyên bố.
"Này. . . . . . Thật tốt quá! Thật đáng để ăn mừng! Anh rễ, hôm nay em muốn cùng anh uống say! Chị, không cho phép mắng em! Em phải suy nghĩ thật kỹ. . . . . . Náo động phòng tân hôn nha. . . . . . Đáng tiếc ba mẹ không có ở đây! Không phải vậy. . . . . ." Anh một bên nói thầm một bên vừa lên xe.
Thời điểm mọi người đã ngồi an vị chuẩn bị khởi động xe rời đi, một giọng nói khác ở bên ngoài vang lên, "Mọi người đi đâu vậy? Em cũng muốn đi!"
Người tới chính là Hạ Hiểu Thần, một đôi tay trắng nõn ngăn lại cửa xe sắp đóng, Hạ Hiểu Thần nhanh chóng chui lên xe, miệng còn nhếch lên thật cao, "Mọi người làm cái gì vậy? Sau lưng em đi ăn một mình sao? Chị, chị thật sự quên đứa em gái này rồi sao?"
"Làm sao lại như vậy? Đương nhiên là phải cùng nhau rồi!" Hôm nay Hạ Vãn Lộ đã trải qua quá nhiều việc kinh tâm động phách, cũng không còn có tâm trạng giải thích.
Tả Thần An sắc mặt lại hơi trầm xuống, nhàn nhạt nói một câu, "Mọi người ngồi đàng hoàng rồi chứ? Đi thôi!"
Thư Khai cũng không biết quan hệ phức tạp giữa ba người này, tinh thần vẫn còn tập trung ở việc làm sao chỉnh anh rễ, hai mắt nhìn cửa sổ trên mái nhà, bỗng nhiên trong con ngươi tỏa sáng, hướng về phía Tả Thần An nói, "Anh rễ! Anh cứ như vậy mà cưới chị gái không phải quá tiện nghi rồi chứ?"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Hạ Hiểu Thần nhất thời biến đổi, hai mắt thẳng tắp, nhìn chằm chằm gò má Tả Thần An đang lái xe.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tả Thần An khóe môi lại nâng lên một nụ cười nhàn nhạt, "Nói cũng đúng, hình như là chiếm được tiện nghi thật lớn!"
"Cho nên, anh rễ, phải cho chúng ta nhà mẹ cô dâu nhìn đến thành ý của anh!" Thư Khai trong con ngươi lóe lên tia giảo hoạt.
"Ừ. . . . . ." Anh gật đầu đồng ý, tính toán nên cho nhà Hạ Vãn Lộ một lễ vật là không thể thiếu.
Thư Khai cười hắc hắc, "Cho nên. . . . . . Anh rễ, hiện tại liền để cho chúng em xem một chút đi!"
Tả Thần An nhất thời không hiểu, hiện tại? Thế nào nhìn?
Thư Khai chỉ chỉ cửa sổ trên mái nhà, "Anh rễ, mở cửa sổ trên mái nhà ra, anh đứng ở đó, giống như đứng kiểm duyệt vậy, sau đó để cho chị lái xe, anh phải cởi quần áo, mặc áo sát nách, ừ. . . . . . Còn phải tìm cây kẹp ghim tóc thành chùm nhỏ, một đường hô khẩu hiệu, cứ hô ‘ hôm nay tôi kết hôn! ’"
Rõ ràng, mọi người cảm thấy sườn xe lảo đảo một cái, Thư Khai cùng Hạ Hiểu Thần chưa chuẩn bị kịp, trọng tâm bị nghiêng về phía trước, cái trán đụng vào hàng ghế trước.
Thư Khai che cái trán ồn ào la lên, "Em sai lầm rồi, em thật sự xin lỗi, không nên lấy sinh mệnh chính mình nói giỡn. . . . . . Nhưng là. . . . . ." Anh không sợ chết lần nữa đem mặt tiến tới giữa Tả Thần An và Hạ Vãn Lộ, "Anh rễ, chỗ chúng em thời điểm kết hôn, chú rễ đều là hô như vậy đấy! Lại nói anh đãi ngộ không tệ, Mercedes, cùng lãnh đạo kiểm duyệt, quê hương chúng em, chú rễ nhưng là ngồi máy kéo hoặc là xe đẩy tay đấy! Còn phải hóa trang đấy!" (???? bó tay)
"Khụ khụ. . . . . ." Tả Thần An sắc mặt một màu đỏ tím, ho hai tiếng, muốn anh làm như vậy? Không bằng giết anh cho rồi. . . . . .
"Anh rễ! Không phải đâu? Điểm này dũng khí cũng không có? Còn nói cái gì đến chuyện yêu đương, có thể lên núi đao xuống biển lửa, một ít khó khăn như vậy liền bỏ cuộc nửa đường rồi hả ?" Thư Khai không muốn sống tiếp tục kích động.
Được lắm thằng nhóc! Còn biết cùng anh chơi phép khích tướng. . . . . . Anh liếc mắt nhìn Hạ Vãn Lộ một chút, cô lại ngồi im không nói tiếng nào, không cho hắn nửa điểm ám hiệu, lại nói lấy chỉ số thông minh ngày thường của anh để phán đoán, anh tuyệt sẽ không tin tưởng thằng nhóc Thư Khai này, nhưng bây giờ. . . . . . Anh không phải là không bình thường sao? Nữa len lén quan sát Hạ Vãn Lộ một cái, nhỏ giọng hỏi một câu, "Là thế này phải không?"
Hạ Vãn Lộ thật ra thì vẫn kìm nén đến rất vất vả, cô thật rất muốn cười, Thư Khai cũng làm quá rồi? Như vậy chỉnh anh? Mà buồn cười hơn chính là, anh cư nhiên nghiêm túc tới hỏi cô có phải như vậy không. . . . . . Biểu tình anh hỏi cái này, thật là đáng yêu. . . . . . Dễ thương không tả được. . . . . .
Cô lập tức cười ầm lên, bởi vì kìm nén quá lâu, tiếng cười bộc phát còn có chút khoa trương, chẳng lẽ nếu như cô nói "Phải", anh thật sự sẽ làm như vậy? Trong óc YY ra cảnh anh mặc áo sát nách bện tóc khua tay múa chân hô to "Hôm nay tôi kết hôn", càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, lần này cười lên nhưng lại không có khả năng dừng lại.
Tả Thần An nhướng nhướng mày, tấp xe vào lề đường, bắt đầu cởi nút áo.
Trong lúc cười to Hạ Vãn Lộ bị anh làm kinh sợ, "Anh thật tính toán làm như vậy?"
"Không phải?" Anh liếc mắt một cái nhìn sang, "Lại đây ngồi lái xe!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro