Kinh Thành Tam Thiếu Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm
HÔN LỄ CỔ TÍCH (1)
Cát Tường Dạ
2024-07-21 02:33:34
Hongkong, công viên Disneyland.
Y Thần đã ở nơi này chơi ba ngày rồi, nhưng vẫn là không có chơi đã, đương nhiên Tả Thần An và Hạ Vãn Lộ luôn chơi cùng bé, cùng bé cùng nhau vùi đầu vào thế giới trẻ em này.
Ban ngày ở các điểm phong cảnh vui chơi của Disney, ban đêm, vào khách sạn Lâm Hải của Disney, mỗi phút mỗi giây đều tràn đầy sắc thái trẻ thơ. Trong lòng mỗi cô gái đều có một giấc mơ màu hồng, Hạ Vãn Lộ cũng không ngoại lệ. Tại thế giới này, cô thật sự tạm thời quên mất tuổi của mình, quên đi tâm tình của mình, tâm lý về tuổi tác cũng giống như trở về giai đoạn của Y Thần, thêm nữa bất luận Y Thần chơi cái gì, đều muốn cùng mợ út ở chung một chỗ, cô cảm thấy, mình thật sự biến thành một đứa bé lớn cùng chơi với Y Thần, hưởng thụ được, chỉ có vui vẻ, thuần túy vui vẻ, đặc biệt yêu thích, chính là cùng Y Thần cùng nhau cười to kêu to. . . . . .
Mà Tả Thần An nhìn thấy Hạ Vãn Lộ như vậy, âm thầm vui mừng, chuyến đi Disney này, cuối cùng đúng là không có sai. . . . . .
Lúc này, một nhà ba người đang trong phòng học vẽ tranh học nghệ thuật hoạt hình (không biết cái này là gì nữa ???).
Ở dưới sự chỉ dẫn của thầy giáo, ba người nhanh chóng phác thảo các đồ án hoạt họa (là vẽ những gì mình nghĩ hay sao ó), ngược lại Hạ Vãn Lộ là người thứ nhất vẽ xong, sau khi vẽ xong nhìn lom lom kiệt tác của mình không lên tiếng.
Sau đó, Y Thần cũng vẽ xong, giống như hiến vật quý đưa cho Thần An nhìn, Hạ Vãn Lộ cũng tiến lên liếc mắt nhìn, Y Thần vẽ chính là một chú chuột Mickey nhỏ, thế nhưng giống như đúc, hết sức đáng yêu.
Thần An cũng đưa tác phẩm của mình cho Y Thần nhìn, giống nhau đều là vẽ chuột Mickey, chỉ là không có vẽ nơ con bướm.
"Cậu út vẽ thật đẹp!" Y Thần không khỏi cảm thán.
Thần An cũng khen tác phẩm của Y Thần, "Y Thần cũng vẽ rất đẹp! Thật là có thiên phú của một hoạ sĩ nhỏ!"
Hạ Vãn Lộ nhìn tác phẩm của hai người, lặng lẽ thu mình lại. . . . . .
Y Thần rất đắc ý mà đặt tác phẩm của mình cùng cậu út ở cùng nhau, liền tới nhìn tác phẩm lớn của Hạ Vãn Lộ, "Mợ út! Mợ út vẽ xong chưa? Cho Y Thần xem một chút!"
"Mợ. . . . . . Không có vẻ xong. . . . . . Không có. . . . . ." Hạ Vãn Lộ xấu hổ cười, cầm bức họa trong tay giấu sau lưng.
Tả Thần An không tin, đưa tay tới giành, "Không thể nào! Em là người vẽ xong đầu tiên! Anh nhìn thấy đấy! Lấy ra anh xem một chút!"
"Không! Không có vẻ xong!" Hạ Vãn Lộ lộ ra sắc mặc đỏ hồng, trong tay càng nắm chặt bức tranh.
Thật là yêu chết cái dáng vẻ đó của cô. . . . . .
Trong lòng Tả Thần An ngứa một chút, vòng trụ lấy cô giành lấy bức vẽ sau lưng cô đồng thời nhân cơ hội đó ở trên mặt cô hôn xuống một cái.
Y Thần nhìn thấy che miệng cười, "Cậu út hôn mợ út, xấu hổ xấu hổ. . . . . ."
Hạ Vãn Lộ cũng không nhịn được trừng anh. Trong mấy ngày này, anh thường thường sẽ vô tình hay cố ý làm những hành động thân mật như vậy, có lẽ là bởi vì cách xa Bắc Kinh, những thứ tâm tình bi thương kia cũng liền rời xa, lại có lẽ là bởi vì mấy ngày qua thật là vui, cô đối với hành động như vậy của anh cũng bắt đầu dung túng ngầm thừa nhận, ở thời điểm Y Thần không nhìn thấy, còn có thể cùng anh ôm hôn, nhưng những thứ kia đều là xảy ra lúc không có người, không giống như hiện tại, rất nhiều bạn nhỏ, quả thật là đầu độc tâm hồn trẻ thơ nha. . . . . .
Tả Thần An vỗ nhẹ nhẹ đầu Y Thần, "Quay mặt đi! Tiểu Ma Quái! Là ai trước kia khuyến khích cậu út hôn mợ út?" Nghĩ lại lúc mới bắt đầu, nhiều lần mang theo Y Thần ra ngoài, Tiểu Ma Quái không phải đều là nói như vậy sao? Hiện tại biết xấu hổ rồi hả?
Y Thần vô tội sờ sờ tóc, con ngươi trở mình chuyển một cái, "Đó là Y Thần lúc bé nói thôi, hiện tại Y Thần trưởng thành rồi!"
Tả Thần An bật cười, lần nữa vỗ nhẹ đầu nhỏ của bé, "Con vẫn còn bé mà? !"
Y Thần ôm đầu hướng trong ngực Hạ Vãn Lộ làm nũng, "Mợ út, cậu út còn vỗ đầu con! Sẽ vỗ đến đần đấy!"
Hạ Vãn Lộ quả thật ngăn anh lại, "Thật sự không nên vuốt đầu Y Thần! Tay anh không biết nặng nhẹ thế nào!"
Anh bất chợt cười một tiếng, dán vào lỗ tai cô nói, "Tay anh thế nào không nhẹ không nặng rồi hả? Rõ ràng lực đạo nặng nhẹ vừa phải!"
Mặc dù những ngày qua Hạ Vãn Lộ tiến bộ rất lớn, nhưng giữa bọn họ, vẫn không có nếm thử chuyện so với hôn càng thân mật hơn, nhưng, một bước đột phá này mới coi là bình thường, cho nên, anh luôn là ở thời điểm thích hợp chen vào một vài lời nói đùa như vậy, để quan sát sắc mặt biến hóa của cô, mà cô, chỉ là thẹn thùng đỏ mặt, sau đó sẽ hung hăng cho anh một ánh mắt xem thường. . . . . .
Đây gần như đã quay về trước đây rồi. . . . . .
Anh lần nữa mừng thầm.
Lần này cũng không ngoại lệ, mặt của cô cũng đỏ lên, vẫn không kiềm chế được nhìn Y Thần một cái, ý tứ là muốn anh chú ý hình tượng.
Anh cười nói, "Y Thần lại không hiểu! Không có chuyện gì!"
Cố tình Y Thần cứ muốn đưa đầu lại tới hỏi, "Y Thần không hiểu cậu út có thể nói cho Y Thần nha? Thầy giáo nói không hiểu liền hỏi. . . . . ."
Sắc mặt Tả Thần An nói cho Y Thần biết, nếu như còn tiếp tục hỏi nữa thì đầu sẽ bị vỗ nữa, cho nên đầu Y Thần liền co rụt lại, lần nữa trốn vào trong ngực Hạ Vãn Lộ, hô to, "Mợ út cứu mạng!"
Tả Thần An làm bộ đi bắt Y Thần, Hạ Vãn Lộ dĩ nhiên là cố gắng bảo vệ tiểu bảo bối trong ngực, vậy mà anh chỉ là giả mù sa mưa (chắc là đánh lừa í mn), ý đồ chân chính lại là bức vẽ trong tay cô. . . . . .
Như vậy, anh liền thuận lợi thực hiện được, cướp lấy bức vẽ trong tay cô đưa cho Y Thần nhìn.
"À? Anh thật đáng ghét!" Hạ Vãn Lộ lộ ra sắc mặt đỏ bừng, muốn vươn tay đoạt lại.
Nhưng Tả Thần An giơ bức vẽ lúc cao lúc thấp lúc thì bên trái lúc thì bên phải, Hạ Vãn Lộ nào phải là đối thủ của anh? Trải qua mấy lần như thế, Hạ Vãn Lộ liền nhận thua, Tả Thần An liền đắc ý công khai đưa bức vẽ tới cho Y Thần nhận xét, "Y Thần, con xem một chút, ai là người vẽ đẹp nhất?"
"A ách. . . . . ." Y Thần tiếc nuối phát ra một âm thanh kỳ quái, đồng tình nhìn Hạ Vãn Lộ, "Mợ út. . . . . . Thầy giáo nói trẻ con không thể nói dối. . . . . ."
Hạ Vãn Lộ cực kỳ xấu hổ, bức vẽ của chính mình hình như là rất tệ. . . . . .
Liếc nhìn Tả Thần An, không nói đạo lý liền nói, "Đương nhiên là Y Thần vẽ đẹp nhất! Em là thứ hai! Anh là kém cõi nhất!"
Sau khi cô nói xong, Tả Thần An chỉ là nhìn cô cười, Y Thần cũng chỉ sững sờ nhìn cô, không có ai hưởng ứng cô. . . . . .
"Được rồi. . . . . . Của em xấu nhất. . . . . . Xé bỏ thôi. . . . . ." Cô đoạt lấy .
Y Thần lại nhào tới nói thêm, "Không Muốn! Mợ út! Đây là Chuột Mickey ba, Chuột Mickey mẹ, cùng Chuột Mickey bảo bảo! Y Thần muốn cầm trở về dán ở trên tường! Bảo bảo không thể không có mẹ nha!"
Ba, mẹ, bảo bảo. . . . . .
Tay Hạ Vãn Lộ dừng lại, bức vẽ thuận lợi bị Y Thần cướp đi, cô lướt qua Y Thần nhìn về phía ánh mắt của anh, trong mắt của anh vẫn luôn là dịu dàng và mỉm cười ấm áp như vậy làm cho lòng người đau xót. . . . . .
Cuối cùng cô vẫn là cười, dắt tay Y Thần, đối với anh nói, "Đi thôi! Nên trở về khách sạn thôi!"
Tối nay, còn có thể ở khách sạn Disney một đêm cuối cùng, cái này giống như một vương quốc thần tiên, cô thật là không muốn bỏ về, chỉ mong, cổ tích không chỉ là cổ tích. . . . . .
Vậy mà, khi bọn họ trở lại khách sạn, cô lại bị rung động rồi. . . . . .
Trong phòng khách sạn, cư nhiên lại treo ba bộ lễ phục, xác thực mà nói, là lễ phục dùng trong hôn lễ. . . . . .
Anh một bộ lễ phục đuôi tôm đen tuyền, phù hợp với bộ lễ phục trắng như tuyết của cô dâu, còn có một bộ lễ phục nho nhỏ, là cho hoa đồng dùng.
Sau đó, liền có thợ trang điểm tới gõ cửa, bày tỏ, các cô là tới trang điểm cho cô dâu.
"Trang điểm cô dâu?" Cô kinh ngạc nhìn về phía anh, anh phải cho cô một lời giải thích.
Anh gật đầu mỉm cười, "Đúng rồi! Chính anh cho mời thợ trang điểm, thân ái, anh còn nợ em một hôn lễ!"
"Nhưng là. . . . . ." Nhưng là cô thật sự không có chuẩn bị! Cái này thật ngoài dự đoán của mọi người!
Anh chợt quỳ một gối xuống, thâm tình nhìn cô, "Heo con, từ năm năm trước đến bây giờ, anh đều không có hướng em cầu hôn, hiện tại anh trịnh trọng hướng em cầu hôn, cuộc sống tương lai, anh không dám bảo đảm cái gì, nhưng là, anh duy nhất có thể tin tưởng chính là, ‘ hoàng tử cùng công chúa vĩnh viễn ở cùng một chỗ ’ những lời này nhất định không phải cổ tích. Hôm nay, chúng ta mời tất cả các nhân vật trong truyện cổ tích tới chứng kiến được không?"
Cô nhìn chằm chằm vào anh, hôn lễ cổ tích ở công viên Disneyland cô có nghe thấy, nghe nói là biến những điều trong truyện cổ tích thành sự thật, nghe nói giá cả xa xỉ . . . . . .
Cô không biết kế tiếp còn có kinh hỉ gì không, chỉ biết là người đàn ông này vì mình làm rất nhiều, sau khi cô bị bệnh, trong cuộc sống, chịu nhiều khổ sở nhất có lẽ chính là anh. . . . . .
Cô chợt không dám nhìn anh, dời ánh mắt đi, liếc nhìn xung quanh, tầm mắt nhìn thấy tất cả đều là tạo hình các nhân vật trong Disney, toàn bộ gian phòng này đều phát ra hơi thở cổ tích. Mà cô gặp gỡ anh, có cái gì không phải là một cổ tích? Cổ tích của Hoàng tử và Cô bé lọ lem. . . . . .
Chợt, chỉ thấy anh từ trong ngăn kéo bên cạnh lấy ra một hộp giày, mở ra, một đôi giày thủy tinh khảm kim cương lẳng lặng nằm ở bên trong, phát ra ánh sáng chói mắt.
Anh vẫn như cũ quỳ một gối xuống, cởi giày của cô, sau đó mang giày thủy tinh trong hộp cho cô, sau đó hôn mu bàn tay của cô, mỉm cười, "Cô bé lọ lem mang giày thủy tinh của hoàng tử vào, có thể cùng hoàng tử đi nha."
Đây quả thực giống như một giấc mơ. . . . . .
Ở trong tiếng vỗ tay của thợ trang điểm, Hạ Vãn Lộ bị nâng lên, quần áo trên người bị cởi hết, một bộ áo cưới phức tạp nhưng mơ mộng được mặc vào trên người cô, cô đứng một cách máy móc, mặc cho thợ trang điểm đẩy đẩy kéo kéo cô, giữ chặt dây kéo.
Sau đó, thợ trang điểm liền đẩy cô tới trước gương trang điểm, ở trên mặt cô bôi bôi trét trét, loay hoay suốt một hai giờ liền, rốt cuộc cũng buông cô ra, "Tả phu nhân, đã tốt hơn, cô xem có hài lòng không?" Nói xong còn đỡ cô đứng lên.
Vì vậy, trong gương xuất hiện một người xa lạ chính cô cũng không nhận ra. . . . . .
Người phụ nữ cao quý ưu nhã kia là cô sao? Mặc lễ phục tinh xảo, thiết kế phù hợp tôn lên vóc người cao gầy yểu điệu của cô, trên cổ trên lỗ tai toàn bộ đeo kim cương, trang điểm tinh xảo làm nổi bật lên ngũ quan của cô, có loại xa hoa không thể tả, chỉ là. . . . . . Tóc lại tán lạc trên vai, cứ như vậy sao? Quả thật rất đẹp, thế nhưng tóc.
Y Thần đã ở nơi này chơi ba ngày rồi, nhưng vẫn là không có chơi đã, đương nhiên Tả Thần An và Hạ Vãn Lộ luôn chơi cùng bé, cùng bé cùng nhau vùi đầu vào thế giới trẻ em này.
Ban ngày ở các điểm phong cảnh vui chơi của Disney, ban đêm, vào khách sạn Lâm Hải của Disney, mỗi phút mỗi giây đều tràn đầy sắc thái trẻ thơ. Trong lòng mỗi cô gái đều có một giấc mơ màu hồng, Hạ Vãn Lộ cũng không ngoại lệ. Tại thế giới này, cô thật sự tạm thời quên mất tuổi của mình, quên đi tâm tình của mình, tâm lý về tuổi tác cũng giống như trở về giai đoạn của Y Thần, thêm nữa bất luận Y Thần chơi cái gì, đều muốn cùng mợ út ở chung một chỗ, cô cảm thấy, mình thật sự biến thành một đứa bé lớn cùng chơi với Y Thần, hưởng thụ được, chỉ có vui vẻ, thuần túy vui vẻ, đặc biệt yêu thích, chính là cùng Y Thần cùng nhau cười to kêu to. . . . . .
Mà Tả Thần An nhìn thấy Hạ Vãn Lộ như vậy, âm thầm vui mừng, chuyến đi Disney này, cuối cùng đúng là không có sai. . . . . .
Lúc này, một nhà ba người đang trong phòng học vẽ tranh học nghệ thuật hoạt hình (không biết cái này là gì nữa ???).
Ở dưới sự chỉ dẫn của thầy giáo, ba người nhanh chóng phác thảo các đồ án hoạt họa (là vẽ những gì mình nghĩ hay sao ó), ngược lại Hạ Vãn Lộ là người thứ nhất vẽ xong, sau khi vẽ xong nhìn lom lom kiệt tác của mình không lên tiếng.
Sau đó, Y Thần cũng vẽ xong, giống như hiến vật quý đưa cho Thần An nhìn, Hạ Vãn Lộ cũng tiến lên liếc mắt nhìn, Y Thần vẽ chính là một chú chuột Mickey nhỏ, thế nhưng giống như đúc, hết sức đáng yêu.
Thần An cũng đưa tác phẩm của mình cho Y Thần nhìn, giống nhau đều là vẽ chuột Mickey, chỉ là không có vẽ nơ con bướm.
"Cậu út vẽ thật đẹp!" Y Thần không khỏi cảm thán.
Thần An cũng khen tác phẩm của Y Thần, "Y Thần cũng vẽ rất đẹp! Thật là có thiên phú của một hoạ sĩ nhỏ!"
Hạ Vãn Lộ nhìn tác phẩm của hai người, lặng lẽ thu mình lại. . . . . .
Y Thần rất đắc ý mà đặt tác phẩm của mình cùng cậu út ở cùng nhau, liền tới nhìn tác phẩm lớn của Hạ Vãn Lộ, "Mợ út! Mợ út vẽ xong chưa? Cho Y Thần xem một chút!"
"Mợ. . . . . . Không có vẻ xong. . . . . . Không có. . . . . ." Hạ Vãn Lộ xấu hổ cười, cầm bức họa trong tay giấu sau lưng.
Tả Thần An không tin, đưa tay tới giành, "Không thể nào! Em là người vẽ xong đầu tiên! Anh nhìn thấy đấy! Lấy ra anh xem một chút!"
"Không! Không có vẻ xong!" Hạ Vãn Lộ lộ ra sắc mặc đỏ hồng, trong tay càng nắm chặt bức tranh.
Thật là yêu chết cái dáng vẻ đó của cô. . . . . .
Trong lòng Tả Thần An ngứa một chút, vòng trụ lấy cô giành lấy bức vẽ sau lưng cô đồng thời nhân cơ hội đó ở trên mặt cô hôn xuống một cái.
Y Thần nhìn thấy che miệng cười, "Cậu út hôn mợ út, xấu hổ xấu hổ. . . . . ."
Hạ Vãn Lộ cũng không nhịn được trừng anh. Trong mấy ngày này, anh thường thường sẽ vô tình hay cố ý làm những hành động thân mật như vậy, có lẽ là bởi vì cách xa Bắc Kinh, những thứ tâm tình bi thương kia cũng liền rời xa, lại có lẽ là bởi vì mấy ngày qua thật là vui, cô đối với hành động như vậy của anh cũng bắt đầu dung túng ngầm thừa nhận, ở thời điểm Y Thần không nhìn thấy, còn có thể cùng anh ôm hôn, nhưng những thứ kia đều là xảy ra lúc không có người, không giống như hiện tại, rất nhiều bạn nhỏ, quả thật là đầu độc tâm hồn trẻ thơ nha. . . . . .
Tả Thần An vỗ nhẹ nhẹ đầu Y Thần, "Quay mặt đi! Tiểu Ma Quái! Là ai trước kia khuyến khích cậu út hôn mợ út?" Nghĩ lại lúc mới bắt đầu, nhiều lần mang theo Y Thần ra ngoài, Tiểu Ma Quái không phải đều là nói như vậy sao? Hiện tại biết xấu hổ rồi hả?
Y Thần vô tội sờ sờ tóc, con ngươi trở mình chuyển một cái, "Đó là Y Thần lúc bé nói thôi, hiện tại Y Thần trưởng thành rồi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tả Thần An bật cười, lần nữa vỗ nhẹ đầu nhỏ của bé, "Con vẫn còn bé mà? !"
Y Thần ôm đầu hướng trong ngực Hạ Vãn Lộ làm nũng, "Mợ út, cậu út còn vỗ đầu con! Sẽ vỗ đến đần đấy!"
Hạ Vãn Lộ quả thật ngăn anh lại, "Thật sự không nên vuốt đầu Y Thần! Tay anh không biết nặng nhẹ thế nào!"
Anh bất chợt cười một tiếng, dán vào lỗ tai cô nói, "Tay anh thế nào không nhẹ không nặng rồi hả? Rõ ràng lực đạo nặng nhẹ vừa phải!"
Mặc dù những ngày qua Hạ Vãn Lộ tiến bộ rất lớn, nhưng giữa bọn họ, vẫn không có nếm thử chuyện so với hôn càng thân mật hơn, nhưng, một bước đột phá này mới coi là bình thường, cho nên, anh luôn là ở thời điểm thích hợp chen vào một vài lời nói đùa như vậy, để quan sát sắc mặt biến hóa của cô, mà cô, chỉ là thẹn thùng đỏ mặt, sau đó sẽ hung hăng cho anh một ánh mắt xem thường. . . . . .
Đây gần như đã quay về trước đây rồi. . . . . .
Anh lần nữa mừng thầm.
Lần này cũng không ngoại lệ, mặt của cô cũng đỏ lên, vẫn không kiềm chế được nhìn Y Thần một cái, ý tứ là muốn anh chú ý hình tượng.
Anh cười nói, "Y Thần lại không hiểu! Không có chuyện gì!"
Cố tình Y Thần cứ muốn đưa đầu lại tới hỏi, "Y Thần không hiểu cậu út có thể nói cho Y Thần nha? Thầy giáo nói không hiểu liền hỏi. . . . . ."
Sắc mặt Tả Thần An nói cho Y Thần biết, nếu như còn tiếp tục hỏi nữa thì đầu sẽ bị vỗ nữa, cho nên đầu Y Thần liền co rụt lại, lần nữa trốn vào trong ngực Hạ Vãn Lộ, hô to, "Mợ út cứu mạng!"
Tả Thần An làm bộ đi bắt Y Thần, Hạ Vãn Lộ dĩ nhiên là cố gắng bảo vệ tiểu bảo bối trong ngực, vậy mà anh chỉ là giả mù sa mưa (chắc là đánh lừa í mn), ý đồ chân chính lại là bức vẽ trong tay cô. . . . . .
Như vậy, anh liền thuận lợi thực hiện được, cướp lấy bức vẽ trong tay cô đưa cho Y Thần nhìn.
"À? Anh thật đáng ghét!" Hạ Vãn Lộ lộ ra sắc mặt đỏ bừng, muốn vươn tay đoạt lại.
Nhưng Tả Thần An giơ bức vẽ lúc cao lúc thấp lúc thì bên trái lúc thì bên phải, Hạ Vãn Lộ nào phải là đối thủ của anh? Trải qua mấy lần như thế, Hạ Vãn Lộ liền nhận thua, Tả Thần An liền đắc ý công khai đưa bức vẽ tới cho Y Thần nhận xét, "Y Thần, con xem một chút, ai là người vẽ đẹp nhất?"
"A ách. . . . . ." Y Thần tiếc nuối phát ra một âm thanh kỳ quái, đồng tình nhìn Hạ Vãn Lộ, "Mợ út. . . . . . Thầy giáo nói trẻ con không thể nói dối. . . . . ."
Hạ Vãn Lộ cực kỳ xấu hổ, bức vẽ của chính mình hình như là rất tệ. . . . . .
Liếc nhìn Tả Thần An, không nói đạo lý liền nói, "Đương nhiên là Y Thần vẽ đẹp nhất! Em là thứ hai! Anh là kém cõi nhất!"
Sau khi cô nói xong, Tả Thần An chỉ là nhìn cô cười, Y Thần cũng chỉ sững sờ nhìn cô, không có ai hưởng ứng cô. . . . . .
"Được rồi. . . . . . Của em xấu nhất. . . . . . Xé bỏ thôi. . . . . ." Cô đoạt lấy .
Y Thần lại nhào tới nói thêm, "Không Muốn! Mợ út! Đây là Chuột Mickey ba, Chuột Mickey mẹ, cùng Chuột Mickey bảo bảo! Y Thần muốn cầm trở về dán ở trên tường! Bảo bảo không thể không có mẹ nha!"
Ba, mẹ, bảo bảo. . . . . .
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tay Hạ Vãn Lộ dừng lại, bức vẽ thuận lợi bị Y Thần cướp đi, cô lướt qua Y Thần nhìn về phía ánh mắt của anh, trong mắt của anh vẫn luôn là dịu dàng và mỉm cười ấm áp như vậy làm cho lòng người đau xót. . . . . .
Cuối cùng cô vẫn là cười, dắt tay Y Thần, đối với anh nói, "Đi thôi! Nên trở về khách sạn thôi!"
Tối nay, còn có thể ở khách sạn Disney một đêm cuối cùng, cái này giống như một vương quốc thần tiên, cô thật là không muốn bỏ về, chỉ mong, cổ tích không chỉ là cổ tích. . . . . .
Vậy mà, khi bọn họ trở lại khách sạn, cô lại bị rung động rồi. . . . . .
Trong phòng khách sạn, cư nhiên lại treo ba bộ lễ phục, xác thực mà nói, là lễ phục dùng trong hôn lễ. . . . . .
Anh một bộ lễ phục đuôi tôm đen tuyền, phù hợp với bộ lễ phục trắng như tuyết của cô dâu, còn có một bộ lễ phục nho nhỏ, là cho hoa đồng dùng.
Sau đó, liền có thợ trang điểm tới gõ cửa, bày tỏ, các cô là tới trang điểm cho cô dâu.
"Trang điểm cô dâu?" Cô kinh ngạc nhìn về phía anh, anh phải cho cô một lời giải thích.
Anh gật đầu mỉm cười, "Đúng rồi! Chính anh cho mời thợ trang điểm, thân ái, anh còn nợ em một hôn lễ!"
"Nhưng là. . . . . ." Nhưng là cô thật sự không có chuẩn bị! Cái này thật ngoài dự đoán của mọi người!
Anh chợt quỳ một gối xuống, thâm tình nhìn cô, "Heo con, từ năm năm trước đến bây giờ, anh đều không có hướng em cầu hôn, hiện tại anh trịnh trọng hướng em cầu hôn, cuộc sống tương lai, anh không dám bảo đảm cái gì, nhưng là, anh duy nhất có thể tin tưởng chính là, ‘ hoàng tử cùng công chúa vĩnh viễn ở cùng một chỗ ’ những lời này nhất định không phải cổ tích. Hôm nay, chúng ta mời tất cả các nhân vật trong truyện cổ tích tới chứng kiến được không?"
Cô nhìn chằm chằm vào anh, hôn lễ cổ tích ở công viên Disneyland cô có nghe thấy, nghe nói là biến những điều trong truyện cổ tích thành sự thật, nghe nói giá cả xa xỉ . . . . . .
Cô không biết kế tiếp còn có kinh hỉ gì không, chỉ biết là người đàn ông này vì mình làm rất nhiều, sau khi cô bị bệnh, trong cuộc sống, chịu nhiều khổ sở nhất có lẽ chính là anh. . . . . .
Cô chợt không dám nhìn anh, dời ánh mắt đi, liếc nhìn xung quanh, tầm mắt nhìn thấy tất cả đều là tạo hình các nhân vật trong Disney, toàn bộ gian phòng này đều phát ra hơi thở cổ tích. Mà cô gặp gỡ anh, có cái gì không phải là một cổ tích? Cổ tích của Hoàng tử và Cô bé lọ lem. . . . . .
Chợt, chỉ thấy anh từ trong ngăn kéo bên cạnh lấy ra một hộp giày, mở ra, một đôi giày thủy tinh khảm kim cương lẳng lặng nằm ở bên trong, phát ra ánh sáng chói mắt.
Anh vẫn như cũ quỳ một gối xuống, cởi giày của cô, sau đó mang giày thủy tinh trong hộp cho cô, sau đó hôn mu bàn tay của cô, mỉm cười, "Cô bé lọ lem mang giày thủy tinh của hoàng tử vào, có thể cùng hoàng tử đi nha."
Đây quả thực giống như một giấc mơ. . . . . .
Ở trong tiếng vỗ tay của thợ trang điểm, Hạ Vãn Lộ bị nâng lên, quần áo trên người bị cởi hết, một bộ áo cưới phức tạp nhưng mơ mộng được mặc vào trên người cô, cô đứng một cách máy móc, mặc cho thợ trang điểm đẩy đẩy kéo kéo cô, giữ chặt dây kéo.
Sau đó, thợ trang điểm liền đẩy cô tới trước gương trang điểm, ở trên mặt cô bôi bôi trét trét, loay hoay suốt một hai giờ liền, rốt cuộc cũng buông cô ra, "Tả phu nhân, đã tốt hơn, cô xem có hài lòng không?" Nói xong còn đỡ cô đứng lên.
Vì vậy, trong gương xuất hiện một người xa lạ chính cô cũng không nhận ra. . . . . .
Người phụ nữ cao quý ưu nhã kia là cô sao? Mặc lễ phục tinh xảo, thiết kế phù hợp tôn lên vóc người cao gầy yểu điệu của cô, trên cổ trên lỗ tai toàn bộ đeo kim cương, trang điểm tinh xảo làm nổi bật lên ngũ quan của cô, có loại xa hoa không thể tả, chỉ là. . . . . . Tóc lại tán lạc trên vai, cứ như vậy sao? Quả thật rất đẹp, thế nhưng tóc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro