Kinh Thành Tam Thiếu Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm
MẪU ĐƠN HOA HẠ TỬ*
Cát Tường Dạ
2024-07-21 02:33:34
*Mẫu đơn hoa hạ tử,
thành quỷ cũng phong lưu: câu này xuất phát từ điển tích “Mẫu đơn đình”. Câu chuyện miêu tả nàng Đỗ Lệ nằm mơ thấy một thư sinh tay cầm cành
liễu muốn nàng đề thơ, sau đó bị thư sinh kia đưa tới bên đình Mẫu Đơn,
hai người cùng mây mưa hoan ái. Sau này dần dần trở thành những từ
này.(tham khảo baidu.com)
Y Thần vén chăn lên, chân không bước nhanh chạy đến giường bên này.
Hai người ở trên giường cũng bị dọa sợ, tối hôm qua làm lần cuối cùng hai người cũng mệt đến không chịu nổi nên trực tiếp đi ngủ, không làm công việc khắc phục hậu quả, phong cảnh bên dưới chăn cũng không phải cảnh Y Thần có thể nhìn.
Hạ Vãn Lộ ôm chăn che kín cả thân mình, liếc mắt một cái oán trách nhìn Tả Thần An, giống như đang nói, đều do anh đấy! Đều tại anh!
Tả Thần An tự biết đuối lý, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, “Y Thần! Đừng tới đây! Con không phải muốn xuỵt xuỵt sao? Đi xuỵt xuỵt trước đi!”
“Không muốn! Y Thần muốn cùng mợ út đi xuỵt xuỵt!” Y Thần đã di chuyển chân nhỏ chạy đến bên giường, mắt thấy muốn vén chăn lên.
Tả Thần An bị dọa sợ, vội vàng ôm chặt chăn, “Y Thần! Cậu út nghe cô giáo nhà trẻ nói, chuyện của người bạn nhỏ thì phải tự mình làm, như vậy Y Thần làm người bạn nhỏ nhất định có thể tự mình xuỵt xuỵt nha! Nghe lời, trước đi xuỵt xuỵt, cậu út và mợ út đang cất trong chăn một đồ chơi, chờ con xuỵt xuỵt xong quay trở lại, cậu út sẽ đưa cho con, nhất định sẽ làm cho con kinh hỉ (kinh ngạc vui mừng).
“Thật sao?” Y Thần nửa tin nửa ngờ nhìn đến Hạ Vãn Lộ, cũng không thể dối gạt con nít nha……
Lúc này Hạ Vãn Lộ đã hoàn toàn cùng trận tuyến với Tả Thần An, vội vàng kiên định gật đầu, “Thật! Đương nhiên là thật! Cậu út sẽ không lừa gạt Y Thần đâu!”
“Được ạ……” Y Thần quay đầu từng bước từng bước đi vào phòng vệ sinh, mắt còn gắt gao nhìn chằm chằm vào cái chăn, tự hỏi ở trong chăn có thể cất giấu kinh hỉ gì vậy?
Y Thần vừa vào phòng vệ sinh, Tả Thần An liền nhanh chóng mặc quần áo vào, động tác nhanh như gió, thật không hổ là xuất thân từ bộ đội ra……
Chỉ là, Y Thần nghĩ đến chuyện vui mừng, tốc độ xuỵt xuỵt cũng là nhanh như gió, anh vừa mặc quần áo xong, nhóc con cũng gần ra tới ngoài, thời gian ngắn như trong nháy mắt, Hạ Vãn Lộ thậm chí còn không kịp tìm bộ quần áo mà tối hôm qua bị Thần An vứt ở xó xỉnh nào, nghe tiếng bước chân Y Thần “thùng thùng” chạy tới, không thể làm gì khác hơn là nằm trở lại.
“Cậu út cậu út, kinh hỉ gì vậy?” Y Thần giương mắt nhìn Tả Thần An.
Tả Thần An “Ặc” một tiếng, nếu nói kinh hỉ chỉ là anh ăn nói lung tung để dùng kế hoãn binh, may là anh gặp biến nhưng không sợ hãi, lúc này cũng nghĩ không ra cái “kinh hỉ” gì ứng phó Y Thần, vì vậy, ánh mắt cầu khẩn nhìn Hạ Vãn Lộ nhờ trợ giúp.
Lúc này Hạ Vãn Lộ đang đau lưng, đang lo không có cơ hội báo thù đây này, vào lúc này đúng lúc có thể nhìn anh bị bêu xấu, làm sao có ý định giúp anh, dời mắt sang chỗ khác, giả vờ không nhìn thấy……
“Kinh hỉ chứ sao……” Tả Thần An trì hoãn thời gian.
Y Thần dường như cảm thấy mình bị lừa, bĩu môi nhìn về phía Hạ Vãn Lộ, biểu hiện dáng vẻ tức giận, giống như muốn khiếu nại với Hạ Vãn Lộ, “Mợ út……”
“Hửm……” Y Thần gọi, cô không thể không để ý tới, vì vậy xoay đầu lại, khẽ mỉm cười, “Phải ha! Kinh hỉ gì vậy? Cũng không thể nói lời mà không giữ lấy lời được!”
Anh lườm cô một cái, lại cảm thấy buồn cười, ánh mắt cô lúc nói ra mấy lời này cũng không biết chứa bao nhiêu tà ác, rõ ràng nhìn có chút hả hê, anh thật thích cô như vậy nha, càng ngày càng sinh động rồi…… Chỉ cần ngày ngày thấy cô như vậy, coi như bức anh chết anh cũng nguyện ý!
Lại nhìn thấy Y Thần gắng sức nâng cao cái bụng tròn tròn nho nhỏ, dáng vẻ phồng mang trợn má, càng cảm thấy buồn cười, đột nhiên tập kích, ngồi xuống liền ôm lấy Y Thần, sau đó dùng râu của mình cạ cạ lên mặt bé, cạ làm Y Thần oa oa khóc lớn, thế nhưng anh lại cười ha ha, “Cậu út nói kinh hỉ là được…… Ư…… Râu của cậu út lại dài!”
“A ha – cậu út gạt người! Mợ út! Cậu út là tên lường gạt!” Hai chân nhỏ Y Thần giãy giụa đạp loạn xạ tứ tung lên người Tả Thần An, Tả Thần An bắt lại chân bé, sau đó đặt bé rơi lên giường của bé, râu lại càng quét lên bắp chân của bé, Y Thần bị cạ làm ngưa ngứa, cười khanh khách.
Nhìn hình ảnh một lớn một nhỏ chơi đùa ầm ĩ, trong lòng Hạ Vãn Lộ trước nay chưa từng được tĩnh lặng, bỗng nhiên trong lúc đó cô tìm thấy một xúc cảm, có lẽ, cô cần chính là cái cảm xúc này, thì ra, cuộc sống của cô vẫn rất tốt đẹp, rất ấm áp……
Cho nên, Hạ Vãn Lộ, ngươi còn có cái gì đáng buồn khổ hay sao? Buông xuống, không buông xuống, thấy được, không thấy được, đều là mây bay, người chân chân thực thực cô có thể nắm chắc không phải là người trước mắt này hay sao?
Y Thần bị Thần An làm nhột cười đến ra nước mắt, ở trên giường lăn qua lăn lại kêu cứu, “Mợ út! Mợ út! Cứu mạng a!”
Ặc, Hạ Vãn Lộ bất đắc dĩ nhìn hai người bọn họ, Y Bảo ngoan, mợ thật rất muốn đi cứu con, nhưng mà, mợ ra không được……
Tả Thần An cũng hừ một tiếng nói, “Nhóc Y Bảo! Hôm nay nha, coi như con gọi rát cả cổ họng mợ út con cũng không thể ra ngoài cứu con đâu!”
“Tại sao vậy?” Y Thần chơi đùa đến nỗi thở hổn ha hổn hển, cũng chảy chút mồ hôi.
Tả Thần An dừng lại đúng lúc, đổ mồ hôi lạnh, còn lạnh nữa thì không xong (đoạn này ta không hiểu nha), anh đặt Y Thần nằm ngửa trở lại, “Bởi vì…… Con tự đi hỏi mợ út con đi!” Anh ném quả cầu này sang Hạ Vãn Lộ, a, mới vừa nãy không chịu giúp anh, bây giờ anh nhìn cô làm sao giải thích đây.
Quả nhiên Y Thần chạy tới hỏi Hạ Vãn Lộ, cánh tay nhỏ chống lên mép giường, đôi mắt to chớp chớp, “Mợ út! Mợ út sao người còn chưa chịu rời giường vậy? Không phải trong chăn thật sự cất chứa bí mật gì đó chứ?”
Ặc…… Hạ Vãn Lộ oán thầm nhìn thoáng qua Tả Thần An, đều là tại anh làm hại, bây giờ còn để cho cô tiếp chiêu với Y Thần nữa sao?
“Ừm…… Tối hôm qua mợ út quá mệt mỏi, cho nên bây giờ cũng còn chút mệt, không muốn rời giường, không bằng trước hết để cậu út dẫn con đi ăn sáng, sau đó Y Thần mang một phần về cho mợ út có được không?” Thật tốt cô cũng không kém như vậy, còn có thể tìm ra một cái cớ.
Nhóc Y Thần là một bảo bối rất hiểu chuyện, lúc trước ở nhà là mẹ mặc áo cho bé, bây giờ đã đến ở nhà của cậu út, tự nhiên sẽ trở thành mợ út mặc áo cho bé, cho nên mợ út nói mệt mỏi, bé cũng không ầm ĩ mợ út
Nghỉ ngơi, vì vậy chống cằm nhỏ gật gật, “Dạ! Được! Mợ út ngủ tiếp thêm chút đi! Đừng ngủ quá lâu nha!”
“Ngoan! Đi Đi!” Cô muốn vươn tay từ trong chăn ra để sờ sờ Y Thần cũng không được, rất là buồn bực, nên liên tiếp trợn mắt mấy lần nhìn Tả Thần An.
Tả Thần An cũng biết không thể kéo dài quá lâu, cô còn phải có thời gian rời giường, vì vậy mang quần áo vào phòng tắm, “Được rồi, chờ!”
Trong chốc lát, liền tắm rửa lần nữa, thay quần áo, tinh thần sảng khoái ra ngoài, lại nói người đàn ông này một khi muốn/ cầu xin được đáp ứng, người sẽ có tinh thần, sắc mặt cũng khá, nhóc con càng thêm ngây thơ trong trắng hồng hồng không giống với những đứa trẻ khác rồi……
Rốt cuộc đợi đến lúc Thần An thay quần áo sạch sẽ tươm tất, lấy lược chải đầu cho Y Thần xong, cũng mang bé đi ra ngoài, Hạ Vãn Lộ mới kéo cái thân thể muốn rã rời rời giường vào phòng tắm.
Khi cô nhìn mình trong gương, toàn thân hiện đầy chứng cứ tai ác của người nào đó thì âm thầm kêu khổ, điều này làm sao để hôm nay cô có thể ra cửa được đây?
Vội vàng ra ngoài tìm quần áo mình mang tới, thử một đống, cũng không thể giấu hết những dấu vết kia……
Khí trời Hongkong, cũng không giống Bắc Kinh, lúc này dường như vào lúc xuân về hoa nở, mà cô mang tất cả đều là quần áo xuân thu, mặc dù có hai bộ áo len mỏng nhưng tất cả đều là cổ chữ V……
Cô chán nản ngồi ngẩn người trước bàn trang điểm.
Rất nhanh, cửa mở ra, Thần An và Y Thần trở về.
Trong tay anh xách khá nhiều thức ăn, Y Thần lại giống như đang hiến vật quý cho cô, “Mợ út, chúng ta mang bữa ăn sáng về rồi, chúng ta cùng nhau ăn nha!”
“À……” Cô theo bản năng che giấu ấn ký trên cổ và ngực mình.
Anh lại cảm thấy hơi kinh ngạc, lờ mờ cảm thấy cô mất hứng, “Sao vậy?”
Cô chỉ chặn anh, có chút biếng nhác bĩu môi không để ý tới anh, khi anh nhìn thấy tay cô đang che đậy bộ vị nào đó thì rốt cuộc cũng biết chuyện gì đã xảy ra, cười ha ha, “Vậy mới phải chứ, đóng dấu rồi thì không cần lo người nào đó lường gạt chạy thoát!”
“Ai mới lường gạt em chứ! Ta còn có ai muốn!” Cô tức giận trả lời anh.
“Không ai muốn mới phải nha! Em chính là người của anh!” Anh cười.
“Còn có con nữa! Mợ út là của con đấy! Làm sao chỉ là người của cậu út được đúng không ạ?” Y Thần nhất quyết kháng nghị, đồng thời cũng chú ý tới trên cổ Hạ Vãn Lộ tất cả đều có vết đỏ, kinh ngạc hỏi, “Mợ út, trên cổ người sao vậy? Bị muỗi cắn sao?”
Xong rồi! Còn bị Y Thần nhìn thấy rồi! Cô tức giận nhìn chằm chằm cái người gây ra họa kia, “Đúng nha! Bị con muỗi cắn! Một con muỗi rất to!”
Y Thần nhìn nhìn cô, lại nhìn một chút sang Tả Thần An, nghi ngờ hỏi, “Tại sao muỗi chỉ cắn mợ út, không cắn con với cậu út nha?”
“Bởi vì, mợ út con có mùi hương! Con muỗi thích!” Tả Thần An ngồi chồm hổm xuống nói với tiểu bảo bối.
Mi nhỏ Y Thần nhíu chặt hơn, thần sắc còn có chút không phục, “Nhưng mà Y Thần cũng có hương nha! Cậu út ngửi xem……”
Bé đưa cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn của mình đến trước mũi Tả Thần An, cuối cùng, lại vội vàng thu hồi, “Không! Con muỗi muốn cắn hương Bảo Bảo, Y Bảo vẫn là mùi thối mới tốt……”
“Ừ! Cho nên a, con muỗi chỉ thích cắn mợ út, sau này Y Thần phải ngủ một mình, ngủ cùng mợ út sẽ bị con muỗi cắn đó!” Tả Thần An cũng không quên phải nắm chặt tất cả cơ hội tẩy não Y Thần, anh tính/ phúc lợi cuộc sống của mình cũng đến rồi, anh rất mong đợi nha!
Y Thần ngược lại nhìn chằm chằm anh, “Vậy cậu út không sợ muỗi cắn sao?”
“Cậu út là đàn ông! Con muỗi không dám cắn! Anh giơ cánh tay của mình.
Y Thần dường như rất rối rắm cái vấn đề này, suy nghĩ kỹ một lát, rốt cuộc ra quyết định, “Đến lúc đó rồi nói sau!”
Cái gì gọi là đến lúc đó lại nói? Y Thần còn nhỏ tuổi như vậy cũng học được cách giảo hoạt rồi……
“Cậu út! Đợi lát nữa, chúng ta đi mua một bình thuốc diệt muỗi, chúng ta canh giữ bên cạnh mợ út, con muỗi lớn thứ nhất tới, chúng ta sẽ dùng thuốc diệt muỗi giết chết nó!” Y Thần suy tư một lát, nhìn vệt đỏ in rõ trên cổ mợ út, thật là cực kỳ đau lòng, này phải bao nhiêu con muỗi, cắn bao lâu mới thành như vậy nha? Thật là, dám khi dễ mợ út, con muỗi này nhất định không thể bỏ qua!
Y Thần vén chăn lên, chân không bước nhanh chạy đến giường bên này.
Hai người ở trên giường cũng bị dọa sợ, tối hôm qua làm lần cuối cùng hai người cũng mệt đến không chịu nổi nên trực tiếp đi ngủ, không làm công việc khắc phục hậu quả, phong cảnh bên dưới chăn cũng không phải cảnh Y Thần có thể nhìn.
Hạ Vãn Lộ ôm chăn che kín cả thân mình, liếc mắt một cái oán trách nhìn Tả Thần An, giống như đang nói, đều do anh đấy! Đều tại anh!
Tả Thần An tự biết đuối lý, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, “Y Thần! Đừng tới đây! Con không phải muốn xuỵt xuỵt sao? Đi xuỵt xuỵt trước đi!”
“Không muốn! Y Thần muốn cùng mợ út đi xuỵt xuỵt!” Y Thần đã di chuyển chân nhỏ chạy đến bên giường, mắt thấy muốn vén chăn lên.
Tả Thần An bị dọa sợ, vội vàng ôm chặt chăn, “Y Thần! Cậu út nghe cô giáo nhà trẻ nói, chuyện của người bạn nhỏ thì phải tự mình làm, như vậy Y Thần làm người bạn nhỏ nhất định có thể tự mình xuỵt xuỵt nha! Nghe lời, trước đi xuỵt xuỵt, cậu út và mợ út đang cất trong chăn một đồ chơi, chờ con xuỵt xuỵt xong quay trở lại, cậu út sẽ đưa cho con, nhất định sẽ làm cho con kinh hỉ (kinh ngạc vui mừng).
“Thật sao?” Y Thần nửa tin nửa ngờ nhìn đến Hạ Vãn Lộ, cũng không thể dối gạt con nít nha……
Lúc này Hạ Vãn Lộ đã hoàn toàn cùng trận tuyến với Tả Thần An, vội vàng kiên định gật đầu, “Thật! Đương nhiên là thật! Cậu út sẽ không lừa gạt Y Thần đâu!”
“Được ạ……” Y Thần quay đầu từng bước từng bước đi vào phòng vệ sinh, mắt còn gắt gao nhìn chằm chằm vào cái chăn, tự hỏi ở trong chăn có thể cất giấu kinh hỉ gì vậy?
Y Thần vừa vào phòng vệ sinh, Tả Thần An liền nhanh chóng mặc quần áo vào, động tác nhanh như gió, thật không hổ là xuất thân từ bộ đội ra……
Chỉ là, Y Thần nghĩ đến chuyện vui mừng, tốc độ xuỵt xuỵt cũng là nhanh như gió, anh vừa mặc quần áo xong, nhóc con cũng gần ra tới ngoài, thời gian ngắn như trong nháy mắt, Hạ Vãn Lộ thậm chí còn không kịp tìm bộ quần áo mà tối hôm qua bị Thần An vứt ở xó xỉnh nào, nghe tiếng bước chân Y Thần “thùng thùng” chạy tới, không thể làm gì khác hơn là nằm trở lại.
“Cậu út cậu út, kinh hỉ gì vậy?” Y Thần giương mắt nhìn Tả Thần An.
Tả Thần An “Ặc” một tiếng, nếu nói kinh hỉ chỉ là anh ăn nói lung tung để dùng kế hoãn binh, may là anh gặp biến nhưng không sợ hãi, lúc này cũng nghĩ không ra cái “kinh hỉ” gì ứng phó Y Thần, vì vậy, ánh mắt cầu khẩn nhìn Hạ Vãn Lộ nhờ trợ giúp.
Lúc này Hạ Vãn Lộ đang đau lưng, đang lo không có cơ hội báo thù đây này, vào lúc này đúng lúc có thể nhìn anh bị bêu xấu, làm sao có ý định giúp anh, dời mắt sang chỗ khác, giả vờ không nhìn thấy……
“Kinh hỉ chứ sao……” Tả Thần An trì hoãn thời gian.
Y Thần dường như cảm thấy mình bị lừa, bĩu môi nhìn về phía Hạ Vãn Lộ, biểu hiện dáng vẻ tức giận, giống như muốn khiếu nại với Hạ Vãn Lộ, “Mợ út……”
“Hửm……” Y Thần gọi, cô không thể không để ý tới, vì vậy xoay đầu lại, khẽ mỉm cười, “Phải ha! Kinh hỉ gì vậy? Cũng không thể nói lời mà không giữ lấy lời được!”
Anh lườm cô một cái, lại cảm thấy buồn cười, ánh mắt cô lúc nói ra mấy lời này cũng không biết chứa bao nhiêu tà ác, rõ ràng nhìn có chút hả hê, anh thật thích cô như vậy nha, càng ngày càng sinh động rồi…… Chỉ cần ngày ngày thấy cô như vậy, coi như bức anh chết anh cũng nguyện ý!
Lại nhìn thấy Y Thần gắng sức nâng cao cái bụng tròn tròn nho nhỏ, dáng vẻ phồng mang trợn má, càng cảm thấy buồn cười, đột nhiên tập kích, ngồi xuống liền ôm lấy Y Thần, sau đó dùng râu của mình cạ cạ lên mặt bé, cạ làm Y Thần oa oa khóc lớn, thế nhưng anh lại cười ha ha, “Cậu út nói kinh hỉ là được…… Ư…… Râu của cậu út lại dài!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“A ha – cậu út gạt người! Mợ út! Cậu út là tên lường gạt!” Hai chân nhỏ Y Thần giãy giụa đạp loạn xạ tứ tung lên người Tả Thần An, Tả Thần An bắt lại chân bé, sau đó đặt bé rơi lên giường của bé, râu lại càng quét lên bắp chân của bé, Y Thần bị cạ làm ngưa ngứa, cười khanh khách.
Nhìn hình ảnh một lớn một nhỏ chơi đùa ầm ĩ, trong lòng Hạ Vãn Lộ trước nay chưa từng được tĩnh lặng, bỗng nhiên trong lúc đó cô tìm thấy một xúc cảm, có lẽ, cô cần chính là cái cảm xúc này, thì ra, cuộc sống của cô vẫn rất tốt đẹp, rất ấm áp……
Cho nên, Hạ Vãn Lộ, ngươi còn có cái gì đáng buồn khổ hay sao? Buông xuống, không buông xuống, thấy được, không thấy được, đều là mây bay, người chân chân thực thực cô có thể nắm chắc không phải là người trước mắt này hay sao?
Y Thần bị Thần An làm nhột cười đến ra nước mắt, ở trên giường lăn qua lăn lại kêu cứu, “Mợ út! Mợ út! Cứu mạng a!”
Ặc, Hạ Vãn Lộ bất đắc dĩ nhìn hai người bọn họ, Y Bảo ngoan, mợ thật rất muốn đi cứu con, nhưng mà, mợ ra không được……
Tả Thần An cũng hừ một tiếng nói, “Nhóc Y Bảo! Hôm nay nha, coi như con gọi rát cả cổ họng mợ út con cũng không thể ra ngoài cứu con đâu!”
“Tại sao vậy?” Y Thần chơi đùa đến nỗi thở hổn ha hổn hển, cũng chảy chút mồ hôi.
Tả Thần An dừng lại đúng lúc, đổ mồ hôi lạnh, còn lạnh nữa thì không xong (đoạn này ta không hiểu nha), anh đặt Y Thần nằm ngửa trở lại, “Bởi vì…… Con tự đi hỏi mợ út con đi!” Anh ném quả cầu này sang Hạ Vãn Lộ, a, mới vừa nãy không chịu giúp anh, bây giờ anh nhìn cô làm sao giải thích đây.
Quả nhiên Y Thần chạy tới hỏi Hạ Vãn Lộ, cánh tay nhỏ chống lên mép giường, đôi mắt to chớp chớp, “Mợ út! Mợ út sao người còn chưa chịu rời giường vậy? Không phải trong chăn thật sự cất chứa bí mật gì đó chứ?”
Ặc…… Hạ Vãn Lộ oán thầm nhìn thoáng qua Tả Thần An, đều là tại anh làm hại, bây giờ còn để cho cô tiếp chiêu với Y Thần nữa sao?
“Ừm…… Tối hôm qua mợ út quá mệt mỏi, cho nên bây giờ cũng còn chút mệt, không muốn rời giường, không bằng trước hết để cậu út dẫn con đi ăn sáng, sau đó Y Thần mang một phần về cho mợ út có được không?” Thật tốt cô cũng không kém như vậy, còn có thể tìm ra một cái cớ.
Nhóc Y Thần là một bảo bối rất hiểu chuyện, lúc trước ở nhà là mẹ mặc áo cho bé, bây giờ đã đến ở nhà của cậu út, tự nhiên sẽ trở thành mợ út mặc áo cho bé, cho nên mợ út nói mệt mỏi, bé cũng không ầm ĩ mợ út
Nghỉ ngơi, vì vậy chống cằm nhỏ gật gật, “Dạ! Được! Mợ út ngủ tiếp thêm chút đi! Đừng ngủ quá lâu nha!”
“Ngoan! Đi Đi!” Cô muốn vươn tay từ trong chăn ra để sờ sờ Y Thần cũng không được, rất là buồn bực, nên liên tiếp trợn mắt mấy lần nhìn Tả Thần An.
Tả Thần An cũng biết không thể kéo dài quá lâu, cô còn phải có thời gian rời giường, vì vậy mang quần áo vào phòng tắm, “Được rồi, chờ!”
Trong chốc lát, liền tắm rửa lần nữa, thay quần áo, tinh thần sảng khoái ra ngoài, lại nói người đàn ông này một khi muốn/ cầu xin được đáp ứng, người sẽ có tinh thần, sắc mặt cũng khá, nhóc con càng thêm ngây thơ trong trắng hồng hồng không giống với những đứa trẻ khác rồi……
Rốt cuộc đợi đến lúc Thần An thay quần áo sạch sẽ tươm tất, lấy lược chải đầu cho Y Thần xong, cũng mang bé đi ra ngoài, Hạ Vãn Lộ mới kéo cái thân thể muốn rã rời rời giường vào phòng tắm.
Khi cô nhìn mình trong gương, toàn thân hiện đầy chứng cứ tai ác của người nào đó thì âm thầm kêu khổ, điều này làm sao để hôm nay cô có thể ra cửa được đây?
Vội vàng ra ngoài tìm quần áo mình mang tới, thử một đống, cũng không thể giấu hết những dấu vết kia……
Khí trời Hongkong, cũng không giống Bắc Kinh, lúc này dường như vào lúc xuân về hoa nở, mà cô mang tất cả đều là quần áo xuân thu, mặc dù có hai bộ áo len mỏng nhưng tất cả đều là cổ chữ V……
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô chán nản ngồi ngẩn người trước bàn trang điểm.
Rất nhanh, cửa mở ra, Thần An và Y Thần trở về.
Trong tay anh xách khá nhiều thức ăn, Y Thần lại giống như đang hiến vật quý cho cô, “Mợ út, chúng ta mang bữa ăn sáng về rồi, chúng ta cùng nhau ăn nha!”
“À……” Cô theo bản năng che giấu ấn ký trên cổ và ngực mình.
Anh lại cảm thấy hơi kinh ngạc, lờ mờ cảm thấy cô mất hứng, “Sao vậy?”
Cô chỉ chặn anh, có chút biếng nhác bĩu môi không để ý tới anh, khi anh nhìn thấy tay cô đang che đậy bộ vị nào đó thì rốt cuộc cũng biết chuyện gì đã xảy ra, cười ha ha, “Vậy mới phải chứ, đóng dấu rồi thì không cần lo người nào đó lường gạt chạy thoát!”
“Ai mới lường gạt em chứ! Ta còn có ai muốn!” Cô tức giận trả lời anh.
“Không ai muốn mới phải nha! Em chính là người của anh!” Anh cười.
“Còn có con nữa! Mợ út là của con đấy! Làm sao chỉ là người của cậu út được đúng không ạ?” Y Thần nhất quyết kháng nghị, đồng thời cũng chú ý tới trên cổ Hạ Vãn Lộ tất cả đều có vết đỏ, kinh ngạc hỏi, “Mợ út, trên cổ người sao vậy? Bị muỗi cắn sao?”
Xong rồi! Còn bị Y Thần nhìn thấy rồi! Cô tức giận nhìn chằm chằm cái người gây ra họa kia, “Đúng nha! Bị con muỗi cắn! Một con muỗi rất to!”
Y Thần nhìn nhìn cô, lại nhìn một chút sang Tả Thần An, nghi ngờ hỏi, “Tại sao muỗi chỉ cắn mợ út, không cắn con với cậu út nha?”
“Bởi vì, mợ út con có mùi hương! Con muỗi thích!” Tả Thần An ngồi chồm hổm xuống nói với tiểu bảo bối.
Mi nhỏ Y Thần nhíu chặt hơn, thần sắc còn có chút không phục, “Nhưng mà Y Thần cũng có hương nha! Cậu út ngửi xem……”
Bé đưa cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn của mình đến trước mũi Tả Thần An, cuối cùng, lại vội vàng thu hồi, “Không! Con muỗi muốn cắn hương Bảo Bảo, Y Bảo vẫn là mùi thối mới tốt……”
“Ừ! Cho nên a, con muỗi chỉ thích cắn mợ út, sau này Y Thần phải ngủ một mình, ngủ cùng mợ út sẽ bị con muỗi cắn đó!” Tả Thần An cũng không quên phải nắm chặt tất cả cơ hội tẩy não Y Thần, anh tính/ phúc lợi cuộc sống của mình cũng đến rồi, anh rất mong đợi nha!
Y Thần ngược lại nhìn chằm chằm anh, “Vậy cậu út không sợ muỗi cắn sao?”
“Cậu út là đàn ông! Con muỗi không dám cắn! Anh giơ cánh tay của mình.
Y Thần dường như rất rối rắm cái vấn đề này, suy nghĩ kỹ một lát, rốt cuộc ra quyết định, “Đến lúc đó rồi nói sau!”
Cái gì gọi là đến lúc đó lại nói? Y Thần còn nhỏ tuổi như vậy cũng học được cách giảo hoạt rồi……
“Cậu út! Đợi lát nữa, chúng ta đi mua một bình thuốc diệt muỗi, chúng ta canh giữ bên cạnh mợ út, con muỗi lớn thứ nhất tới, chúng ta sẽ dùng thuốc diệt muỗi giết chết nó!” Y Thần suy tư một lát, nhìn vệt đỏ in rõ trên cổ mợ út, thật là cực kỳ đau lòng, này phải bao nhiêu con muỗi, cắn bao lâu mới thành như vậy nha? Thật là, dám khi dễ mợ út, con muỗi này nhất định không thể bỏ qua!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro