Kinh Thành Tam Thiếu Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm
Một ngôi nhà, một con người
Cát Tường Dạ
2024-07-21 02:33:34
Cô bé này, khả năng quan sát nhạy bén không phải bình thường nha.
Cô luống cuống, lén nhìn xem nét mặt của Tả Thần An, lại thấy anh cũng đang nhìn mình, nét mặt hờ hững, ánh mắt trong suốt tĩnh lặng như nước, cô không thấy được gì từ đôi mắt ấy.
Cô càng thêm luống cuống, nhịp tim đập rối loạn, vội vàng giả bộ như đang cúi đầu rút tiêm cho Y Thần, trong lòng lại không ngừng thầm mắng chính mình: “Hạ Vãn Lộ! Cô thật không có tiền đồ! Đem trái tim đó nén lại cho tôi! Không có gì đừng có đập loạn lên nữa! Năm đó lúc cởi quần anh ta cũng chưa từng đập như vậy nha.”
“Xong rồi!” Cô dùng miếng bông lạnh ấn nhẹ lên cánh tay Y Thần, lại giao lại cho Tả Thần An, “Giữ cho cô bé.”
Trong lúc giao nhận, đầu ngón tay hai người không cẩn thận chạm vào nhau, ngón tay của anh thon dài, trắng nõn, cảm giác mát lạnh cứ thế truyền đến ngón tay cô, lập tức truyền thẳng vào tim khiến cô chợt run lên, mặt cũng nóng dần lên.
“Chị à, đúng là không đau thật, chị có thể nhìn cậu ấy mỗi ngày rồi.” Y Thần ngẩng đầu vui vẻ tuyên bố, sau đó lại giống như phát hiện được đại lục mới cười hì hì: “Chị à, mặt chị sao lại đỏ như vậy?”
“Chị…hơi nóng…” Cô muốn chết rồi, cô và cô bé này không phải là trời sinh bát tự xung khắc chứ.
Nhưng mà, cô bé này lại quá thông minh, lập tức vạch trần cô: “Chị à, có phải vì chị mỗi ngày đều được nhìn thấy cậu ấy nên mới đỏ mặt? Nhất định là vậy rồi! Chị Như Ý mỗi lần nhìn thấy cậu cũng đỏ mặt, đúng rồi, bà nội nói không thể gọi là chị Như Ý, phải gọi là mợ nhỏ.”
“Y Thần!” Tả Thần An lên tiếng cắt đứt lời cô bé, lúc này giọng nói có chút nghiêm nghị.
Y Thần lè lưỡi, không dám nói tiếp nữa.
Trong lòng Hạ Vãn Lộ đột nhiên trầm xuống, chỉ vì câu nói kia của Y Thần, không thể gọi là chị Như Ý, phải gọi là mợ nhỏ.
Trong lòng cô giống như có một tảng đá đè nặng lên, cực kỳ khó chịu. Cô cố gắng cười gượng một tiếng, lập tức thu dọn mấy vật dụng vừa dùng xong: “Y Thần cần nghỉ ngơi một lúc nữa mới có thể cử động, tôi vào toilet một lát, chỉ là rửa tay thôi.”
Mặc dù trong lòng có chút rối ren nhưng cô vẫn nhớ được, những gia đình giống như Tả gia vốn không thích phòng ngủ hay là toilet bị người khác dùng tới, cho nên cô đặc biệt nhấn mạnh mình chỉ là rửa tay.
Thật ra thì, cô không cần rửa tay, cô chỉ muốn vào một phòng kín để hít thở một lát mà thôi.
Sau khi đóng cửa phòng, cô lập tức chạy tới bồn rửa mặt, mở vòi sen, cúi đầu, vốc từng vốc nước lạnh hắt vào mặt mình, muốn dùng sự lạnh lẽo của nó để chế ngự lửa lòng đang từ từ nổi lên sau năm năm bình lặng.
Năm năm trước, đã có người muốn cô rời đi không bao giờ trở lại, nhưng mà, cô đã trở lại rồi. Tha phương đất khách, mười tháng mang thai, rồi sau đó mất đi đứa con đầu tiên, cô lại quay về lần nữa.
Cô thích ngôi nhà này, bởi vì ở đây có một người.
Cô không cần thấy anh mỗi ngày, cũng không cần anh nhớ tới, điều cô muốn, chỉ là gần anh hơn một chút, cùng anh hít thở chung một bầu không khí, như chỉ cần như vậy cũng thỏa mãn lắm rồi.
Cô chưa từng bỏ qua mỗi tin tức về anh.
Cô biết bút danh của anh gọi là Tế Hạ, cô biết công ty của anh, biết sự thành công của anh, cô cũng biết, anh có rất nhiều bạn gái tin đồn.
Cô vẫn cho rằng, lí trí của cô đã đủ cứng rắn, cứng rắn đến mức có thể ngẩng đầu chúc phúc cho anh, nhưng chưa từng nghĩ tới một từ “mợ nhỏ” lại khiến cho lí trí của cô hoàn toàn tan rã…
Cô luống cuống, lén nhìn xem nét mặt của Tả Thần An, lại thấy anh cũng đang nhìn mình, nét mặt hờ hững, ánh mắt trong suốt tĩnh lặng như nước, cô không thấy được gì từ đôi mắt ấy.
Cô càng thêm luống cuống, nhịp tim đập rối loạn, vội vàng giả bộ như đang cúi đầu rút tiêm cho Y Thần, trong lòng lại không ngừng thầm mắng chính mình: “Hạ Vãn Lộ! Cô thật không có tiền đồ! Đem trái tim đó nén lại cho tôi! Không có gì đừng có đập loạn lên nữa! Năm đó lúc cởi quần anh ta cũng chưa từng đập như vậy nha.”
“Xong rồi!” Cô dùng miếng bông lạnh ấn nhẹ lên cánh tay Y Thần, lại giao lại cho Tả Thần An, “Giữ cho cô bé.”
Trong lúc giao nhận, đầu ngón tay hai người không cẩn thận chạm vào nhau, ngón tay của anh thon dài, trắng nõn, cảm giác mát lạnh cứ thế truyền đến ngón tay cô, lập tức truyền thẳng vào tim khiến cô chợt run lên, mặt cũng nóng dần lên.
“Chị à, đúng là không đau thật, chị có thể nhìn cậu ấy mỗi ngày rồi.” Y Thần ngẩng đầu vui vẻ tuyên bố, sau đó lại giống như phát hiện được đại lục mới cười hì hì: “Chị à, mặt chị sao lại đỏ như vậy?”
“Chị…hơi nóng…” Cô muốn chết rồi, cô và cô bé này không phải là trời sinh bát tự xung khắc chứ.
Nhưng mà, cô bé này lại quá thông minh, lập tức vạch trần cô: “Chị à, có phải vì chị mỗi ngày đều được nhìn thấy cậu ấy nên mới đỏ mặt? Nhất định là vậy rồi! Chị Như Ý mỗi lần nhìn thấy cậu cũng đỏ mặt, đúng rồi, bà nội nói không thể gọi là chị Như Ý, phải gọi là mợ nhỏ.”
“Y Thần!” Tả Thần An lên tiếng cắt đứt lời cô bé, lúc này giọng nói có chút nghiêm nghị.
Y Thần lè lưỡi, không dám nói tiếp nữa.
Trong lòng Hạ Vãn Lộ đột nhiên trầm xuống, chỉ vì câu nói kia của Y Thần, không thể gọi là chị Như Ý, phải gọi là mợ nhỏ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng cô giống như có một tảng đá đè nặng lên, cực kỳ khó chịu. Cô cố gắng cười gượng một tiếng, lập tức thu dọn mấy vật dụng vừa dùng xong: “Y Thần cần nghỉ ngơi một lúc nữa mới có thể cử động, tôi vào toilet một lát, chỉ là rửa tay thôi.”
Mặc dù trong lòng có chút rối ren nhưng cô vẫn nhớ được, những gia đình giống như Tả gia vốn không thích phòng ngủ hay là toilet bị người khác dùng tới, cho nên cô đặc biệt nhấn mạnh mình chỉ là rửa tay.
Thật ra thì, cô không cần rửa tay, cô chỉ muốn vào một phòng kín để hít thở một lát mà thôi.
Sau khi đóng cửa phòng, cô lập tức chạy tới bồn rửa mặt, mở vòi sen, cúi đầu, vốc từng vốc nước lạnh hắt vào mặt mình, muốn dùng sự lạnh lẽo của nó để chế ngự lửa lòng đang từ từ nổi lên sau năm năm bình lặng.
Năm năm trước, đã có người muốn cô rời đi không bao giờ trở lại, nhưng mà, cô đã trở lại rồi. Tha phương đất khách, mười tháng mang thai, rồi sau đó mất đi đứa con đầu tiên, cô lại quay về lần nữa.
Cô thích ngôi nhà này, bởi vì ở đây có một người.
Cô không cần thấy anh mỗi ngày, cũng không cần anh nhớ tới, điều cô muốn, chỉ là gần anh hơn một chút, cùng anh hít thở chung một bầu không khí, như chỉ cần như vậy cũng thỏa mãn lắm rồi.
Cô chưa từng bỏ qua mỗi tin tức về anh.
Cô biết bút danh của anh gọi là Tế Hạ, cô biết công ty của anh, biết sự thành công của anh, cô cũng biết, anh có rất nhiều bạn gái tin đồn.
Cô vẫn cho rằng, lí trí của cô đã đủ cứng rắn, cứng rắn đến mức có thể ngẩng đầu chúc phúc cho anh, nhưng chưa từng nghĩ tới một từ “mợ nhỏ” lại khiến cho lí trí của cô hoàn toàn tan rã…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro