Kinh Thành Tam Thiếu Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm
Ngoại truyện 20: EM LÀ CỦA ANH SỚM SỚM CHIỀU CHIỀU
Cát Tường Dạ
2024-07-21 02:33:34
Nhìn qua Kỷ Tử Ngang, chỉ thấy anh nhẹ nhàng vân vê một quân cờ đen, bình tĩnh đặt xuống.
Tả Thần Hi nhìn chằm chằm bàn cờ, mắt nhất thời ngẩn ra. . . . . .
Cô thua?
Tại sao cô lại thua được chứ?
Rõ ràng mới vừa rồi cô đã kiểm tra rất cẩn thận rồi mà?
Cô có một cái đầu quản lý, một đôi mắt tinh tường nhìn rõ mọi việc, làm sao có thể rơi vào ván cờ mà anh đã bố trí được chứ? Cô quên, anh chính là học y, sở trường của anh phải là tỉ mỉ và chính xác, đương nhiên sẽ có một cái đầu bình tĩnh hơn cô, có một đôi mắt sắc bén hơn cô. . . . . .
"Em thua!" Trong mắt Kỷ Tử Ngang tràn đầy say mê, ý cười không ngừng lưu chuyển.
"Anh. . . . . . Em. . . . . ." Cô nói quanh co nửa ngày, "Đánh lại!" Cô cũng không tin cái này!
"Được. . . . . ." Anh chỉ tốt tính mà cười, dự định chiều cô tới cùng.
Ván tiếp theo, thật sự cô rất nghiêm túc, nhưng vẫn là vinh quang bị đánh bại dưới tay bại tướng ngày trước của mình! Cái này cũng quá quỷ dị đi? Nếu như nói hai người có thua có thắng, cô còn cảm thấy có thể tiếp nhận, nhưng cứ thua liên tục như vậy, làm sao mà cô có thể chịu nổi chứ? Chẳng lẽ ở nước ngoài anh không có việc gì làm chỉ luyện cờ năm quân muốn trở về tìm cô báo thù sao? Một người đàn ông không nên nhàm chán và lòng dạ hẹp hòi như vậy chứ?
"Đánh nữa hay không?" Kỷ Tử Ngang vừa nhặt quân cờ vừa cười.
"Không được!" Cô tức giận hô.
"Nếu không. . . . . . Lần này để cho em thắng?" Nhìn dáng vẻ của cô anh cảm thấy rất buồn cười, vẻ mặt này của cô, thật sự giống như trước đây.
"Ai mượn anh chứ? ! Bổn tiểu thư không rãnh! Phải về nhà rồi! Lần sau tái chiến!" Cô hừ hừ, viện cớ phải về nhà.
Kỷ Tử Ngang đặt quân cờ xuống, cười, thật sự không cần anh nhường sao? Cô có biết, lúc học cao trung, anh vẫn để cho cô. . . . . .
"Anh đưa em về!" Giống như trước đây muốn nhìn thấy bộ dạng tức giận của cô, mắt say lờ đờ phủ sương mù, thời gian giống như trang sách cũ được lật ngược lại, quay về quá khứ.
"Không cần! Anh vẫn là nên ở nhà cho tỉnh rượu đi!" Cô cũng không hy vọng xa vời một con quỷ say có thể đưa mình về. . . . . .
Anh cười cười, không có miễn cưỡng, lẳng lặng nhìn cô cầm lấy thuốc bắc, nói tạm biệt với cha mẹ, sau đó, trong tầm mắt của anh càng chạy càng xa, mãi cho đến khi ra khỏi cửa viện, không nhìn thấy nữa, tim của anh đinh một tiếng, giống như một dây cung bị đứt. . . . . .
Trên bàn, lưu lại bàn cờ anh và cô đang chơi, quân cờ trắng đen lần lượt thay đổi, trong lúc thất thần anh lại một lần nữa nhìn thấy hình ảnh anh và cô trong giờ học, cô đang cầm tập của anh vẽ bàn cờ, vẽ các vòng tròn và các đường gạch chéo của bàn cờ năm quân, mỗi một lần khi cô chơi thắng, đều cười rực rỡ như vậy. . . . . .
Cô nhớ rõ ràng như vậy, anh là bại tướng dưới tay của cô, không thắng nổi một ván.
Nếu như anh khiêm nhường, có thể đổi được nụ cười của cô, anh nguyện ý. . . . . .
Không biết tại sao hôm nay sau khi say anh lại muốn thể hiển thực lực chân thật của mình, đến nỗi để cho cô bị đánh bại tơi tả mà về. Chỉ cảm thấy trong lòng có một chỗ nào đó, đau ê ẩm. Có một số việc, anh chưa bao giờ nói, cũng giống như chuyện anh chưa bao giờ để cho cô biết được, thật ra thì anh cũng là một cao thủ cờ vây . . . . .
Những lời này, cũng không có cơ hội nói ra khỏi miệng nữa rồi. . . . . .
Nhặt một quân cờ màu trắng, trước mắt mọi thứ như xoay chuyển, tất cả đều là kỷ niệm thời học sinh với cô, bộ dáng tươi cười vui vẻ. . . . . .
"Kỷ Tử Ngang! Chia cho tôi một chút mực bút máy!"
"Kỷ Tử Ngang! Nhanh! Lấy bài tập hôm qua của cậu ra! Tôi và Thần An vẫn chưa có làm!"
"Kỷ Tử Ngang! Tôi len lén đọc tiểu thuyết, thầy giáo tới nhớ đá ghế ngồi của tôi!"
"Kỷ Tử Ngang! Phía sau đồng phục của tôi có hình heo con là cậu dán sao? Cậu chán sống rồi phải không!"
. . . . . .
Đều nói càng uống càng tỉnh, chuyện này đúng là không sai. Hôm nay anh là cố ý uống say, nhưng sau khi say anh không những không mơ hồ, mà ngược lại những thứ niêm phong trong trí nhớ kia lại như măng mọc sau mưa (càng nhớ rõ ràng), từng đoạn từng đoạn ký ức lần lượt hiện ra ngoài, trong chốc lát, trong nội tâm của anh, đã tràn đầy những ký ức vui vẻ ngày xưa, không thể né tránh. . . . . .
"Tử Ngang! Ngẩn người cái gì vậy? Ra ngoài giúp mẹ dịch chuyển hai bồn hoa này một chút!" Lão sư Tưởng ở bên ngoài hô.
"Dạ, đến đây. . . . . ." Anh để quân cờ xuống đi ra ngoài.
Đi ra khu vườn hoa nhỏ, anh liếc qua liền nhìn thấy hai bồn hoa lan mới, không khỏi khen, "Hoa này không tệ! Mẹ mới mua sao?"
"Không phải là hôm nay nha đầu Thần Hi mang tới! Chỉ sợ là khá quý! Lần tới con mua cái gì trả lễ đi, mặc dù chút tiền này đối với nó mà nói chỉ là số tiền nhỏ, nhưng chúng ta không thể để người ta thiệt thòi!" Lão sư Tưởng nói.
Anh vốn dĩ muốn nói không cần, nhưng nghĩ lại, lại đồng ý, như vậy, anh lại có thể lấy cớ gặp cô một lần nữa.
Thật ra vẫn biết cái suy nghĩ này là không đúng, Thần Hi đã làm vợ làm mẹ người khác rồi, mình không nên cứ nhớ cô ấy mãi không quên như vậy, lại càng không nên cứ kiếm cớ gặp cô, nhưng là khát vọng trong lòng lại không cách nào khác cự lại được. . . . . .
Nhìn chằm chằm bồn hoa lan xinh đẹp kia, giống như có thể nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô vậy, năn nỉ mẹ, "Mẹ, phòng ở bên kia của con trống rỗng, cũng muốn trồng mấy bồn hoa, cho con mấy bồn mang qua đi!"
"Được! Nhưng con có thời gian chăm sóc sao?" Con trai đã mở miệng, làm sao không đáp ứng?
"Có! Vậy con sẽ lấy mấy bồn này nha!" Anh tiện tay chỉ chỉ, dĩ nhiên cũng chỉ mấy bồn hoa do Thần Hi mang tới, chủ yếu chính là muốn chúng. . . . . .
Lão sư Tưởng cười, "Tiểu tử thúi, thật là biết thưởng thức! Mẹ nói con chọn vợ cũng có thể tinh mắt như vậy chút được không?"
"Mẹ. . . . . ." Kỷ Tử Ngang biết, mẹ lại muốn nói bài ca muôn thuở rồi.
"Mẹ nói con trai nè, con cũng sắp ba mươi tuổi rồi, trong lòng con không gấp sao? Bệnh viện các con cũng có thật nhiều y tá? Thật sự không có ai hợp sao? Thực là không còn lời nào mà nói, để mẹ đi xem thử trong trường học có cô giáo trẻ nào mới tới hay không. . . . . ." Nói đến vậy mà vẫn không biết có tìm được con dâu hay không nữa, Lão sư Tưởng lại bắt đầu càu nhàu.
Kỷ Tử Ngang không chịu được nhất chính là cái này, "Mẹ, hiện tại con mới về nước chưa bao lâu? Thật vất vả mới lên được chức Phó Viện Trưởng, không biết có bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào con! Áp lực của con thật sự rất lớn! Hiện tại chỉ muốn toàn tâm toàn ý hoàn thành tốt công việc, những thứ khác sau này hãy nói đi!"
"Về sau về sau! Lời này con đã nói đã bao nhiêu năm rồi? Ai, rõ là. . . . . . Lúc còn đi học, mẹ chỉ sợ con yêu sớm, phòng tới phòng đi, hiện tại tốt rồi, con là muốn diễn tình yêu xế bóng (tình yêu khi lớn tuổi) cho mẹ xem có phải hay không? Sớm biết như vậy, ban đầu cũng không nên đề phòng nghiêm ngặt như vậy. . . . . ." Đây là tâm sự lớn nhất của Lão sư Tưởng, ban đầu nếu như không phải quản giáo con trai quá nghiêm, thật sự không chừng con trai và Thần Hi đã thành. . . . . .
"Mẹ. . . . . . Mẹ nói cái gì đó! Yên tâm đi! Con nhất định sẽ kết hôn trước khi rơi vào tình yêu xế bóng!" Anh nói cho qua với mẹ.
"Thật sự mẹ sắp bị con làm cho tức chết rồi! Mẹ đã nói với con, nếu con còn không có hành động, chuẩn bị đi xem mắt đi!" Cả đời Lão sư Tưởng dạy cho người khác, nhưng với vấn đề này, chính là không có cách nào đả thông tư tưởng của con trai, dưới cơn nóng giận, xuống tối hậu thư.
Đảo mắt chuyển ra ngoài đã được một tuần, trừ đêm đó tới nhà Kỷ Tử Ngang ăn cơm, nhờ mẹ đón hai con, thời gian khác đều là Tả Thần Hi tự mình đưa đón, chính bản thân mang theo hai con ở khách sạn.
Mỗi ngày, cũng sẽ ở trong công ty gặp được Tống Sở.
Mỗi lần Tống Sở nhìn thấy cô, ánh mắt cũng sẽ giằng co ở trên người cô, mang theo vô tận chờ đợi, giống như đang đợi cô đáp lại, chỉ là, mỗi lần, cô đều là làm bộ không có nhìn thấy.
Nói thật, trong mấy ngày nay không có Tống Sở bên cạnh, ngược lại trong lòng cô hết sức bình tĩnh, không có cãi vả, không có áp lực do bố mẹ chồng mang tới, không có ánh mắt khiêu khích của Tống Ngọc, mỗi ngày đi làm tan việc rồi đón con, cuộc sống mỗi ngày đều như nhau, mọi thứ dường như trở nên đơn giản rất nhiều.
Vì vậy, cô suy đoán, chính mình cũng không phải giống như ngày trước, không thể rời bỏ Tống Sở. . . . . .
Thời gian như cái thoi đưa, chẳng lẽ thời gian mười năm, đã chém tan tác tình yêu của cô và Tống Sở rồi sao?
Chủ nhật lại đến.
Nếu là ngày trước, sáng sớm tinh thần của cô nhất định đã bắt đầu thấp thỏm, bởi vì phải tới nhà chồng ăn cơm, buổi sáng một mình như thế này, nhưng là trong lòng cô vô cùng nhẹ nhõm, cãi nhau thật tốt, cãi nhau thì không cần đi nhà chồng chịu tội nữa rồi. . . . . .
Buổi tối hôm kia cô đáp ứng Hạo Nhiên, sẽ dẫn bé và Y Thần cùng đi khu vui chơi chơi.
Nhưng, sáng sớm hôm nay, Y Thần đã tỉnh dậy, Hạo Nhiên lại vẫn không chịu rời giường.
Hạo Nhiên như thế này, đúng là chuyện hiếm có.
Thần Hi cảm thấy kỳ quái, lật tung chăn, phát hiện thân thể con trai nóng như lửa, lại ngã bệnh. . . . . .
Nhất thời trong tim nóng nảy, vội vàng ép buộc Hạo Nhiên rời giường, khu vui chơi nhất định là không đi được rồi, phải mang con trai đi bệnh viện mới được! Cũng nghĩ tới có phải nên trực tiếp gọi điện nói cho Kỷ Tử Ngang tới đây nhìn một chút hay không, nhưng mà, mắt thấy Hạo Nhiên sốt cao như vậy, vẫn là nên đi bệnh viện làm chút kiểm tra cần thiết thôi!
Dáng vẻ Hạo Nhiên mơ mơ màng màng, làm cho cô đau lòng không dứt, nhanh chóng thay đồ cho bé, ôm bé liền đi, nhưng mà còn có Y Thần, cô cũng không thể không chăm sóc, "Y Thần, theo sát mẹ, anh trai bị bệnh, mẹ không thể ôm hai bảo bối được!"
"Mẹ! Y Bảo đến rồi!" Y Thần rất hiểu chuyện, mang túi sách nhỏ của mình lên, mở cửa cho mẹ.
"Y Bảo, hôm nay chúng ta không thể đi khu vui chơi rồi, phải mang anh trai đi bệnh viện, lần sau đi được không?" Lúc ăn điểm tâm ở phòng ăn, Thần Hi kiên nhẫn gắp thức ăn cho con.
"Dạ! Y Bảo biết! Hạo Nhiên, anh ăn nhanh lên một chút! Ăn no chích mới sẽ không ói!" Y Thần không những không làm khó, còn giúp đỡ dụ dỗ anh trai, chuyện chích thuốc, Y Thần rất có kinh nghiệm, mỗi lần chỉ cần không ăn cơm mà bị tiêm, đều sẽ nôn mửa, thật khó chịu.
Tả Thần Hi nhìn chằm chằm bàn cờ, mắt nhất thời ngẩn ra. . . . . .
Cô thua?
Tại sao cô lại thua được chứ?
Rõ ràng mới vừa rồi cô đã kiểm tra rất cẩn thận rồi mà?
Cô có một cái đầu quản lý, một đôi mắt tinh tường nhìn rõ mọi việc, làm sao có thể rơi vào ván cờ mà anh đã bố trí được chứ? Cô quên, anh chính là học y, sở trường của anh phải là tỉ mỉ và chính xác, đương nhiên sẽ có một cái đầu bình tĩnh hơn cô, có một đôi mắt sắc bén hơn cô. . . . . .
"Em thua!" Trong mắt Kỷ Tử Ngang tràn đầy say mê, ý cười không ngừng lưu chuyển.
"Anh. . . . . . Em. . . . . ." Cô nói quanh co nửa ngày, "Đánh lại!" Cô cũng không tin cái này!
"Được. . . . . ." Anh chỉ tốt tính mà cười, dự định chiều cô tới cùng.
Ván tiếp theo, thật sự cô rất nghiêm túc, nhưng vẫn là vinh quang bị đánh bại dưới tay bại tướng ngày trước của mình! Cái này cũng quá quỷ dị đi? Nếu như nói hai người có thua có thắng, cô còn cảm thấy có thể tiếp nhận, nhưng cứ thua liên tục như vậy, làm sao mà cô có thể chịu nổi chứ? Chẳng lẽ ở nước ngoài anh không có việc gì làm chỉ luyện cờ năm quân muốn trở về tìm cô báo thù sao? Một người đàn ông không nên nhàm chán và lòng dạ hẹp hòi như vậy chứ?
"Đánh nữa hay không?" Kỷ Tử Ngang vừa nhặt quân cờ vừa cười.
"Không được!" Cô tức giận hô.
"Nếu không. . . . . . Lần này để cho em thắng?" Nhìn dáng vẻ của cô anh cảm thấy rất buồn cười, vẻ mặt này của cô, thật sự giống như trước đây.
"Ai mượn anh chứ? ! Bổn tiểu thư không rãnh! Phải về nhà rồi! Lần sau tái chiến!" Cô hừ hừ, viện cớ phải về nhà.
Kỷ Tử Ngang đặt quân cờ xuống, cười, thật sự không cần anh nhường sao? Cô có biết, lúc học cao trung, anh vẫn để cho cô. . . . . .
"Anh đưa em về!" Giống như trước đây muốn nhìn thấy bộ dạng tức giận của cô, mắt say lờ đờ phủ sương mù, thời gian giống như trang sách cũ được lật ngược lại, quay về quá khứ.
"Không cần! Anh vẫn là nên ở nhà cho tỉnh rượu đi!" Cô cũng không hy vọng xa vời một con quỷ say có thể đưa mình về. . . . . .
Anh cười cười, không có miễn cưỡng, lẳng lặng nhìn cô cầm lấy thuốc bắc, nói tạm biệt với cha mẹ, sau đó, trong tầm mắt của anh càng chạy càng xa, mãi cho đến khi ra khỏi cửa viện, không nhìn thấy nữa, tim của anh đinh một tiếng, giống như một dây cung bị đứt. . . . . .
Trên bàn, lưu lại bàn cờ anh và cô đang chơi, quân cờ trắng đen lần lượt thay đổi, trong lúc thất thần anh lại một lần nữa nhìn thấy hình ảnh anh và cô trong giờ học, cô đang cầm tập của anh vẽ bàn cờ, vẽ các vòng tròn và các đường gạch chéo của bàn cờ năm quân, mỗi một lần khi cô chơi thắng, đều cười rực rỡ như vậy. . . . . .
Cô nhớ rõ ràng như vậy, anh là bại tướng dưới tay của cô, không thắng nổi một ván.
Nếu như anh khiêm nhường, có thể đổi được nụ cười của cô, anh nguyện ý. . . . . .
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không biết tại sao hôm nay sau khi say anh lại muốn thể hiển thực lực chân thật của mình, đến nỗi để cho cô bị đánh bại tơi tả mà về. Chỉ cảm thấy trong lòng có một chỗ nào đó, đau ê ẩm. Có một số việc, anh chưa bao giờ nói, cũng giống như chuyện anh chưa bao giờ để cho cô biết được, thật ra thì anh cũng là một cao thủ cờ vây . . . . .
Những lời này, cũng không có cơ hội nói ra khỏi miệng nữa rồi. . . . . .
Nhặt một quân cờ màu trắng, trước mắt mọi thứ như xoay chuyển, tất cả đều là kỷ niệm thời học sinh với cô, bộ dáng tươi cười vui vẻ. . . . . .
"Kỷ Tử Ngang! Chia cho tôi một chút mực bút máy!"
"Kỷ Tử Ngang! Nhanh! Lấy bài tập hôm qua của cậu ra! Tôi và Thần An vẫn chưa có làm!"
"Kỷ Tử Ngang! Tôi len lén đọc tiểu thuyết, thầy giáo tới nhớ đá ghế ngồi của tôi!"
"Kỷ Tử Ngang! Phía sau đồng phục của tôi có hình heo con là cậu dán sao? Cậu chán sống rồi phải không!"
. . . . . .
Đều nói càng uống càng tỉnh, chuyện này đúng là không sai. Hôm nay anh là cố ý uống say, nhưng sau khi say anh không những không mơ hồ, mà ngược lại những thứ niêm phong trong trí nhớ kia lại như măng mọc sau mưa (càng nhớ rõ ràng), từng đoạn từng đoạn ký ức lần lượt hiện ra ngoài, trong chốc lát, trong nội tâm của anh, đã tràn đầy những ký ức vui vẻ ngày xưa, không thể né tránh. . . . . .
"Tử Ngang! Ngẩn người cái gì vậy? Ra ngoài giúp mẹ dịch chuyển hai bồn hoa này một chút!" Lão sư Tưởng ở bên ngoài hô.
"Dạ, đến đây. . . . . ." Anh để quân cờ xuống đi ra ngoài.
Đi ra khu vườn hoa nhỏ, anh liếc qua liền nhìn thấy hai bồn hoa lan mới, không khỏi khen, "Hoa này không tệ! Mẹ mới mua sao?"
"Không phải là hôm nay nha đầu Thần Hi mang tới! Chỉ sợ là khá quý! Lần tới con mua cái gì trả lễ đi, mặc dù chút tiền này đối với nó mà nói chỉ là số tiền nhỏ, nhưng chúng ta không thể để người ta thiệt thòi!" Lão sư Tưởng nói.
Anh vốn dĩ muốn nói không cần, nhưng nghĩ lại, lại đồng ý, như vậy, anh lại có thể lấy cớ gặp cô một lần nữa.
Thật ra vẫn biết cái suy nghĩ này là không đúng, Thần Hi đã làm vợ làm mẹ người khác rồi, mình không nên cứ nhớ cô ấy mãi không quên như vậy, lại càng không nên cứ kiếm cớ gặp cô, nhưng là khát vọng trong lòng lại không cách nào khác cự lại được. . . . . .
Nhìn chằm chằm bồn hoa lan xinh đẹp kia, giống như có thể nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô vậy, năn nỉ mẹ, "Mẹ, phòng ở bên kia của con trống rỗng, cũng muốn trồng mấy bồn hoa, cho con mấy bồn mang qua đi!"
"Được! Nhưng con có thời gian chăm sóc sao?" Con trai đã mở miệng, làm sao không đáp ứng?
"Có! Vậy con sẽ lấy mấy bồn này nha!" Anh tiện tay chỉ chỉ, dĩ nhiên cũng chỉ mấy bồn hoa do Thần Hi mang tới, chủ yếu chính là muốn chúng. . . . . .
Lão sư Tưởng cười, "Tiểu tử thúi, thật là biết thưởng thức! Mẹ nói con chọn vợ cũng có thể tinh mắt như vậy chút được không?"
"Mẹ. . . . . ." Kỷ Tử Ngang biết, mẹ lại muốn nói bài ca muôn thuở rồi.
"Mẹ nói con trai nè, con cũng sắp ba mươi tuổi rồi, trong lòng con không gấp sao? Bệnh viện các con cũng có thật nhiều y tá? Thật sự không có ai hợp sao? Thực là không còn lời nào mà nói, để mẹ đi xem thử trong trường học có cô giáo trẻ nào mới tới hay không. . . . . ." Nói đến vậy mà vẫn không biết có tìm được con dâu hay không nữa, Lão sư Tưởng lại bắt đầu càu nhàu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kỷ Tử Ngang không chịu được nhất chính là cái này, "Mẹ, hiện tại con mới về nước chưa bao lâu? Thật vất vả mới lên được chức Phó Viện Trưởng, không biết có bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào con! Áp lực của con thật sự rất lớn! Hiện tại chỉ muốn toàn tâm toàn ý hoàn thành tốt công việc, những thứ khác sau này hãy nói đi!"
"Về sau về sau! Lời này con đã nói đã bao nhiêu năm rồi? Ai, rõ là. . . . . . Lúc còn đi học, mẹ chỉ sợ con yêu sớm, phòng tới phòng đi, hiện tại tốt rồi, con là muốn diễn tình yêu xế bóng (tình yêu khi lớn tuổi) cho mẹ xem có phải hay không? Sớm biết như vậy, ban đầu cũng không nên đề phòng nghiêm ngặt như vậy. . . . . ." Đây là tâm sự lớn nhất của Lão sư Tưởng, ban đầu nếu như không phải quản giáo con trai quá nghiêm, thật sự không chừng con trai và Thần Hi đã thành. . . . . .
"Mẹ. . . . . . Mẹ nói cái gì đó! Yên tâm đi! Con nhất định sẽ kết hôn trước khi rơi vào tình yêu xế bóng!" Anh nói cho qua với mẹ.
"Thật sự mẹ sắp bị con làm cho tức chết rồi! Mẹ đã nói với con, nếu con còn không có hành động, chuẩn bị đi xem mắt đi!" Cả đời Lão sư Tưởng dạy cho người khác, nhưng với vấn đề này, chính là không có cách nào đả thông tư tưởng của con trai, dưới cơn nóng giận, xuống tối hậu thư.
Đảo mắt chuyển ra ngoài đã được một tuần, trừ đêm đó tới nhà Kỷ Tử Ngang ăn cơm, nhờ mẹ đón hai con, thời gian khác đều là Tả Thần Hi tự mình đưa đón, chính bản thân mang theo hai con ở khách sạn.
Mỗi ngày, cũng sẽ ở trong công ty gặp được Tống Sở.
Mỗi lần Tống Sở nhìn thấy cô, ánh mắt cũng sẽ giằng co ở trên người cô, mang theo vô tận chờ đợi, giống như đang đợi cô đáp lại, chỉ là, mỗi lần, cô đều là làm bộ không có nhìn thấy.
Nói thật, trong mấy ngày nay không có Tống Sở bên cạnh, ngược lại trong lòng cô hết sức bình tĩnh, không có cãi vả, không có áp lực do bố mẹ chồng mang tới, không có ánh mắt khiêu khích của Tống Ngọc, mỗi ngày đi làm tan việc rồi đón con, cuộc sống mỗi ngày đều như nhau, mọi thứ dường như trở nên đơn giản rất nhiều.
Vì vậy, cô suy đoán, chính mình cũng không phải giống như ngày trước, không thể rời bỏ Tống Sở. . . . . .
Thời gian như cái thoi đưa, chẳng lẽ thời gian mười năm, đã chém tan tác tình yêu của cô và Tống Sở rồi sao?
Chủ nhật lại đến.
Nếu là ngày trước, sáng sớm tinh thần của cô nhất định đã bắt đầu thấp thỏm, bởi vì phải tới nhà chồng ăn cơm, buổi sáng một mình như thế này, nhưng là trong lòng cô vô cùng nhẹ nhõm, cãi nhau thật tốt, cãi nhau thì không cần đi nhà chồng chịu tội nữa rồi. . . . . .
Buổi tối hôm kia cô đáp ứng Hạo Nhiên, sẽ dẫn bé và Y Thần cùng đi khu vui chơi chơi.
Nhưng, sáng sớm hôm nay, Y Thần đã tỉnh dậy, Hạo Nhiên lại vẫn không chịu rời giường.
Hạo Nhiên như thế này, đúng là chuyện hiếm có.
Thần Hi cảm thấy kỳ quái, lật tung chăn, phát hiện thân thể con trai nóng như lửa, lại ngã bệnh. . . . . .
Nhất thời trong tim nóng nảy, vội vàng ép buộc Hạo Nhiên rời giường, khu vui chơi nhất định là không đi được rồi, phải mang con trai đi bệnh viện mới được! Cũng nghĩ tới có phải nên trực tiếp gọi điện nói cho Kỷ Tử Ngang tới đây nhìn một chút hay không, nhưng mà, mắt thấy Hạo Nhiên sốt cao như vậy, vẫn là nên đi bệnh viện làm chút kiểm tra cần thiết thôi!
Dáng vẻ Hạo Nhiên mơ mơ màng màng, làm cho cô đau lòng không dứt, nhanh chóng thay đồ cho bé, ôm bé liền đi, nhưng mà còn có Y Thần, cô cũng không thể không chăm sóc, "Y Thần, theo sát mẹ, anh trai bị bệnh, mẹ không thể ôm hai bảo bối được!"
"Mẹ! Y Bảo đến rồi!" Y Thần rất hiểu chuyện, mang túi sách nhỏ của mình lên, mở cửa cho mẹ.
"Y Bảo, hôm nay chúng ta không thể đi khu vui chơi rồi, phải mang anh trai đi bệnh viện, lần sau đi được không?" Lúc ăn điểm tâm ở phòng ăn, Thần Hi kiên nhẫn gắp thức ăn cho con.
"Dạ! Y Bảo biết! Hạo Nhiên, anh ăn nhanh lên một chút! Ăn no chích mới sẽ không ói!" Y Thần không những không làm khó, còn giúp đỡ dụ dỗ anh trai, chuyện chích thuốc, Y Thần rất có kinh nghiệm, mỗi lần chỉ cần không ăn cơm mà bị tiêm, đều sẽ nôn mửa, thật khó chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro