Kinh Thành Tam Thiếu Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

NGOẠI TRUYỆN 21: EM LÀ CỦA ANH SỚM SỚM CHIỀU CHIỀU

Cát Tường Dạ

2024-07-21 02:33:34

Hạo Nhiên vốn đang uể oải không sức sống, nghe lời của em gái, tinh thần bỗng phấn chấn lên ăn liền hai chén.

Tả Thần Hi thấy bé thật sự không ăn vô nổi, cũng không muốn ép buộc bé, lại gấp đi đến bệnh viện, gói hai cái bánh ngọt, liền vội vàng dẫn hai đứa nhỏ chạy đến bệnh viện.

Vốn là cô muốn đi đến bệnh viện của Kỷ Tử Ngang, có thể chiếu cố cho nhau, cố tình Kỷ Tử Ngang lại đi ra ngoài họp rồi, nhưng trước đó cũng đã liên lạc bác sĩ chuyên gia tốt nhất cho cô, cô trực tiếp đi tìm là được.

Mặc dù được miễn xếp hàng đợi khám bệnh cũng đã giảm được chút phiền hà, nhưng cô một mình ôm Hạo Nhiên đang sốt cao cũng phải cố gắng hết sức, huống chi còn có Y Thần đang cố gắng chạy theo sau.

Bởi vì trong lòng nóng nảy, cô đi cũng hơi nhanh, thỉnh thoảng lại quay đầu liếc nhìn Y Thần.

Chợt, nghe đằng sau có tiếng vang “uỵch” nho nhỏ, ngay sau đó Hạo Nhiên đang nằm trên vai cô kêu lên một tiếng, “Mẹ, Y Thần……”

Cô vội vàng quay đầu lại, lại thấy Y Thần đã té lăn trên đất rồi.

Mới vừa vào thu, quần áo mặc vẫn còn mỏng manh, một lần té đau này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Y Thần kìm nén đến đỏ bừng, nước mắt đã doanh tròng quanh hốc mắt, nhưng lại cố nén không để rơi xuống.

“Y Thần! Té đau không?” Cô đau lòng chạy lại xem, muốn kéo Y Thần lên dựa vào mình đứng dậy, chỗ đầu gối bên trái, có một vết máu đỏ thẫm rỉ ra cả chiếc vớ trắng, nhìn lại tay của bé, da bàn tay cũng bị trầy xước.

Y Thần hiểu chuyện mà lấy tay giấu ra phía sau, rõ ràng trong mắt còn ngân ngấn nước, lại nhìn cô mà nở nụ cười, “Mẹ, không đau…… Thật……”

So với đám bạn cùng tuổi, Y Thần thật sự đã trưởng thành quá sớm rồi……

Trong lòng Thần Hi chua xót, hận mình lúc này không có hai đôi tay, có thể ôm được hai đứa trẻ này vào trong lòng cùng một lúc mà che chở cho tốt.

Hạo Nhiên trong ngực giãy giụa, “Mẹ, Y Thần chảy máu rồi, mẹ ôm Y Thần đi, tự Hạo Nhiên cũng có thể đi!”

“Không cần! Y Thần không đau, anh trai đang bệnh……”

Cô nghe hai đứa con cưng đối thoại với nhau lại càng thêm khó chịu, lại nghe, Hạo Nhiên lại nói một câu là, “Nếu như…… Ba ở đây là tốt rồi……”

Những lời này chạm trúng điểm yếu của cô, trong lòng cô chấn động, trái tim, nhói đau tràn ngập cả ra ngoài, vốn cho rằng mình thật có thể không cần, nhưng thì ra là, vẫn còn đau, hơn nữa lần đau này còn đau đớn mãnh liệt như thế……

Cô kìm lòng không đậu mà nhìn về phía Hạo Nhiên, Hạo Nhiên dường như ý thức được mình đã lỡ lời, có chút sợ hãi, “Mẹ, thật lâu rồi không có gặp ba……”

Thật lâu sao? Chỉ là mới có một tuần mà thôi……

Trên mặt cô hiện lên một nỗi bi thương, nước mắt dần dần tràn ra.

“Mẹ, thật xin lỗi…… Hạo Nhiên tự mình đi…… Mẹ ôm em gái đi……” Hạo Nhiên mơ hồ biết mình phạm sai lầm, từ trong ngực Thần Hi trượt xuống, vốn là dáng vẻ người bệnh đang uể oải không phấn chấn lại mang vẻ uất ức, Thần Hi nhìn thấy trong lòng đau đớn không thôi.

“Vậy mẹ dắt Hạo Nhiên, đi chậm một chút!” Cô nhẹ nhàng nói, thu lại nước mắt, cô cần phải một mình đối mặt, cần phải tự chính mình đối mặt!

Ngồi xổm xuống, môt tay ôm lấy Y Thần, một tay khác dắt Hạo Nhiên, đi chầm chậm, tiếp tục đi tới phòng bác sĩ.

Rốt cuộc cũng đã đến! Con nhóc Y Thần này cũng có chút nặng, một đường, nhiều lần cô cũng muốn đặt Y Thần xuống mà nghỉ ngơi một chút, có thể do đã hẹn trước với bác sĩ, lại cắn răng kiên trì. Đợi đến được nơi thì toàn bộ cánh tay cô đều đã rã rời.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong lúc bác sĩ xem bệnh cho Hạo Nhiên, cô lại nói với bác sĩ xin một chút bông băng, rửa vết thương cho Y Thần, may mắn chỉ là chút xây xát nhẹ, cũng không có gì đáng ngại.

Bác sĩ viết cho Hạo Nhiên mấy tờ phiếu xét nghiệm, Thần Hi thật không còn hơi sức nào mà mang Y Thần chạy lên chạy xuống nữa, không thể làm gì khác hơn là để lại chỗ bác sĩ, nhờ anh ta trông nom giúp một lúc, cũng căn dặn đi dặn lại Y Thần, bảo bé không được nghịch phá, ngoan ngoãn chờ cô quay lại.

Tới tới lui lui giày vò mấy lượt, cuối cùng cũng đã làm xong tất cả các kiểm tra, trở lại phòng bác sĩ kia lần nữa, Y Thần quả nhiên rất ngoan ngoãn ngồi một chỗ ấy, trông ngóng cô trở về.

Chích là nhất định phải có, bác sĩ thấy cô mang theo hai đứa trẻ thật sự không có biện pháp, liền đề nghị cô không bằng nằm viện, như vậy sẽ được một phòng riêng biệt, không cần phải chen chúc đến phòng tiêm thuốc.

Đề nghị này quá đúng lòng cô, vì vậy cầm đơn nằm viện ôm một đứa nắm một đứa đi làm thủ tục nằm viện.

Khi Hạo Nhiên rốt cuộc cũng nằm trên giường bệnh, truyền nước, cô cũng không còn sức lực nào nữa.

Chỉ là, cũng nên suy tính bước tiếp theo cần phải làm gì.

Hạo Nhiên nằm viện, chắc cũng khoảng mấy ngày, cô phải ở bệnh viện cùng bé, nhưng Y Thần thì làm sao đây? Cũng không thể để bé tạm thời dời nhà từ khách sạn đến bệnh viện được, hơn nữa, trẻ nhỏ một khi bị bệnh, cô cũng không có tinh lực mà chăm sóc cả hai đứa nhỏ, có nên nhờ ba mẹ giúp một tay không? Cô mà mở miệng, cũng đại diện đem chuyện cô và Tống Sở làm một quyết định.

“Mẹ, uống nước không?” Y Thần lấy từ trong túi xách của mình một một cái bình nước nhỏ, đưa cho cô.

Cô mệt mỏi sờ sờ tóc Y Thần, khẽ mỉm cười, “Không cần, Y Thần cứ uống đi.”

“Dạ.” Y Thần thật biết chuyện mà ngồi ở một bên, không gây phiền toái thêm cho mẹ.

Đúng vào lúc này, điện thoại trong túi xách cô không ngừng vang lên, cô lấy ra nhìn, là Tống Sở……

“Mẹ, là ba sao?” Hạo Nhiên nằm trên giường bệnh, sợ sệt hỏi cô.

Cô không vội vã nghe điện thoại, gật đầu một cái, có chút kinh ngạc, “Hạo Nhiên, làm sao con biết đó là ba?”

Trong mắt Hạo Nhiên không che giấu nổi sự chờ mong, nhưng mà, lại nhanh chóng khép mi mắt, như là một đứa trẻ đã làm sai chuyện gì, “Mẹ, ngày hôm qua con gọi điện cho ba…… Nói cho ba biết hôm nay chúng ta muốn đến khu vui chơi chơi…… Ba nói ba cũng muốn đi……”

Trong lòng cô lại chua xót, không nói đến mọi chuyện, ngược lại Tống Sở đối với Hạo Nhiên thật sự rất tốt, thế giới tình cảm của trẻ con là trực tiếp và tinh khiết, mặc dù Tống Sở vì Tống Ngọc mà đánh Hạo Nhiên, nhưng Hạo Nhiên ghét vẫn chỉ có Tống Ngọc, trong lòng bé hiểu, ba là yêu bé, mà phần tình cảm cha con này cũng không có cách nào có thể cắt đứt được.

“Hạo Nhiên……” Cô vuốt gương mặt nóng hổi của con, trong lòng chua xót, đều nói một người một khi đã ngã bệnh cũng sẽ trở nên yếu ớt, người lớn đã thế, huống chi là trẻ con, Hạo Nhiên bị bệnh càng muốn ba chứ? “Hạo Nhiên, con nhớ ba à?”

Hạo Nhiên chợt ngước mắt nhìn, vừa mừng vừa sợ ánh sáng trong mắt bé chợt lóe lên, lại nhanh chóng lại trở nên mông lung, vội vàng lắc đầu, “Không, không muốn……”

Nó đang nói dối……

Làm sao cô không nhìn ra được chứ?

Là sợ cô tức giận ư? Chỉ là, Hạo Nhiên như vậy, càng làm cho lòng cô đau đớn hơn rồi……

Tiếng chuông điện thoại trong tay cô lại không ngừng vang lên, cô do dự, đưa di động cho Hạo Nhiên, bất kể cuối cùng cô và Tống Sở như thế nào, đều không thể thay đổi sự thật Tống Sở là ba của Hạo Nhiên.

Hạo Nhiên nhận lấy điện thoại di động trong nháy mắt đã vui vẻ, dường như là nhận điện thoại ngay lập tức, một tiếng “Ba” từ trong miệng bé gọi ra, dáng vẻ uể oải sinh bệnh cũng giảm đi không ít, trong mắt loang loáng có chút ánh sáng vui mừng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Hạo Nhiên, con đang ở đâu? Ba gọi điện thoại mẹ con đến trưa mà không ai nghe máy!” Tống Sở ở đó vội nói lên.

“Ba, con đang ở bệnh viện…….” Thằng bé đáng thương nói.

“Bệnh viện? Ai bị bệnh? Con sao? Hay là Y Thần?” Tống Sở càng thêm sốt ruột.

“Dạ…… Con đang bị chích……” Tiếp tục giả bộ đáng thương nói.

“Ở bệnh viện nào vậy? Ba đến gặp con ngay!”

Hạo Nhiên liếc mẹ một cái, thấy mẹ không có tức giận gì, mới dám nói ra tên bệnh viện và số phòng bệnh.

“Được, ba biết rồi, lập tức đến ngay, các con ăn cơm chưa? Muốn ăn cái gì?”

“Ba…… Muốn ăn vịt nướng……”

“Được rồi, ba mua cho con! Hỏi xem mẹ con muốn ăn cái gì?” Tống Sở lại hỏi.

“Mẹ, ba hỏi mẹ muốn ăn cái gì……” Hạo Nhiên chịu trách nhiệm làm cái ống loa.

“Không cần!” Cô không tiện để cho con trai cảm thấy thái độ lạnh nhạt của mình, dùng giọng điệu êm ái mà nói với con trai, dù cô không nói muốn ăn gì, Tống Sở cũng sẽ mua tới.

“Mẹ nói không cần……”

“Được rồi, ngoan ngoãn mà nghe lời mẹ, chờ ba……”

“Dạ……” Hạo Nhiên nói xong trả lại điện thoại cho Thần Hi.

Thần Hi lại nhìn, một buổi sáng, mười mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là Tống Sở gọi tới, mà cô, chắc là muốn nhanh chóng mang Hạo Nhiên đi xem bệnh, trong lòng lo lắng, không có để ý.

Khoảng chừng bốn mươi phút sau, Tống Sở xuất hiện trước cửa phòng bệnh, ăn mặc quần áo thoải mái, là chuẩn bị đầy đủ đến khu vui chơi, một tay cầm đồ ăn của cửa hàng Toàn Tụ Đức, một tay khác cầm túi trái cây, trán khẽ mướt mồ hôi, chắc là đi rất vội.

“Ba!” Ánh mắt Hạo Nhiên sáng lên, tiếng gọi vang dội.

Tống Sở đi vào, đầu tiên là khẩn trương nhìn qua Thần Hi, thấy cô ngồi bên cạnh Hạo Nhiên, cũng không thèm nhìn mình một cái, trong lòng có chút lạnh, chỉ là, lại không có lộ ra, cười tươi nghiệt tình nghênh đón con trai, “Đói bụng không?”

Hạo Nhiên gật đầu một cái, “Dạ! Bữa ăn sáng con ăn có chút xíu à!”

“Vậy thì mau mau tới ăn, vẫn còn nóng!” Anh đặt trái cây và đồ ăn mua ngoài xuống, đồng thời chú ý đến Y Thần đang ngồi ở một góc khác, sau khi nhìn sắc mặt Thần Hi một chút, dịu dàng nói, “Y Thần, đến đây ăn vịt nướng này!”

“A……” Cho tới bây giờ Y Thần ở trước mặt ba chưa bao giờ nói một tiếng không, ngoan ngoãn đi tới.

“Trước đi rửa tay đi!” Thần Hi dắt tay Y Thần, đến phòng rửa tay rửa một chút, lại dùng khăn giấy ướt lau sơ sơ cho Hạo Nhiên, Tống Sở đã mở giấy bạc bọc vịt nướng kỹ lưỡng, cười hỏi Hạo Nhiên, “Cho ai ăn trước đây?”

Đôi mắt Hạo Nhiên xoay chuyển, “Cho mẹ ăn trước!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Kinh Thành Tam Thiếu Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Số ký tự: 0