Chương 103
Tô Cảnh Nhàn
2024-09-20 11:00:53
Tin tức từ đội thám hiểm tinh vực mới liên tục truyền về.
Tuy nhiên, do lối ra của lỗ sâu nằm trong vành đai tiểu hành tinh nên phi thuyền cần giảm tốc, đồng thời còn phải né tránh nhiều chướng ngại vật nên đến tận hôm sau, đội thám hiểm vẫn không mở rộng bán kính thăm dò được.
Lục Phong Hàn ngồi bên giường, chăn đắp lên eo, hơn chục văn bản cần duyệt nằm trong thiết bị đầu cuối đã tắt tiếng, nào là hố sâu mới, tinh vực mới, tuyển huấn luyện, tuần tra phòng ngự... đủ thể loại.
Tuy nhiên, việc này vốn đã quen, anh chăm chú đọc kĩ từng dòng nếu có vấn đề thì chỉ ra sai sót, ghi lại ý kiến của mình, nếu không có vấn đề thì kí tên.
Trong suốt quá trình này anh chỉ dùng tay phải, còn tay trái đã bị ai đó nắm chặt, còn có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng trên mu bàn tay.
Kỳ Ngôn nằm bên cạnh anh, ngủ ngon lành.
Lục Phong Hàn phát hiện bản thân luôn vô thức nhìn cậu, rõ là đang duyệt văn kiện, duyệt hồi không hiểu sao tầm mắt lại quay về đây.
Người này là nam châm hả?
Ý tưởng này chợt nảy ra trong đầu, anh xoay bút kim loại trong tay, khóe môi cong lên.
Sau khi phê duyệt báo cáo của Bộ hậu cần, anh nghe thấy tiếng động bên người.
"Tướng quân..."
Không biết Kỳ Ngôn đang ngủ say hay nằm mộng, ngón tay đặt trên ga tải giường co rút lại, tiếng nói mơ hồ không rõ nghĩa.
Sưng à?
Sau khi phân biệt được cách phát âm mơ hồ, Lục Phong Hàn cầm bút kim loại bắt đầu suy nghĩ xem tối qua mình có làm quá sức hay không.
Biết cậu là bé yếu ớt, đụng chỗ nào trên người cũng hồng, da lại trắng nõn, vết đỏ khó phai, nên cạnh giường luôn có gel trị liệu, Lục Phong Hàn cũng chú ý đến động tác của mình.
Anh nghĩ cẩn thận – lúc đó hình như hơi đỏ?
Đang nghĩ thì người bên cạnh chuyển động, tựa trán vào eo anh, cọ hai cái.
"Anh tỉnh rồi à?" Lục Phong Hàn cúi xuống mặt Kỳ Ngôn, hạ giọng.
"Mấy giờ rồi?" Giọng Kỳ Ngôn vẫn còn hơi khàn vì mới thức.
"Đã chín giờ rưỡi sáng rồi."
Sau vài phút Kỳ Ngôn mới tỉnh hẳn, vừa động thì cảm giác thắt lưng rất nhức, đợi mấy giây mới tựa vào người Lục Phong Hàn: "Anh đang xem gì thế?"
"Đội thám hiểm báo cáo phát hiện một hành tinh rất đặc biệt gần vành đai tiểu hành tinh, họ đã gửi một con robot dò tìm, phát hiện đó là một hành tinh quặng." Lục Phong Hàn ôm người, cùng nhau xem bản đồ.
"Tướng quân, bản đồ này có chút quen mắt." – Vì chỉ hiển thị vị trí các ngôi sao và một vài dấu mốc khác, Kỳ Ngôn không chắc mấy: "Hình như em đã từng nhìn thấy bản đồ tương tự tại cơ sở dữ liệu của Tháp Trắng."
Cậu mở thiết bị đầu cuối vào mạng nội bộ Tháp Trắng, so sánh ký ức với hàng ngàn bản đồ khác: "Đây này."
Lục Phong Hàn quanh năm ở tiền tuyến, dù nhìn vào mạng lưới chuyển tiếp hay bản đồ sao đều dễ dàng phân biệt, quả đúng như lời Kỳ Ngôn nói.
"Người gửi bản đồ này lên tên là Luke. Cô ấy là một trong những người tham dự kế hoạch "Đại hàng hải". Theo thông tin cô gửi, tinh vực này rất ổn định và có một hành tinh sống được. Tuy nhiên vì quá xa Leto, tương đối khép kín lại thiếu con đường chuyển tiếp nên không khám phá sâu hơn. Nên đến nay bản đồ này vẫn chưa hoàn thành, cũng chưa có ai đến đó nữa."
Kỳ Ngôn nhấn vào một phần thông tin: "Vành đai tiểu hành tinh chặn trước lối ra của lỗ sâu cũng có tên, gọi là "Vành đai Venus". Luke đặt tên như thế vì nó khiến cô liên tưởng đến đường chân trời khi hoàng hôn tại Địa Cầu."
So sánh hai bản đồ, cậu anh nhanh chóng xác định được vị trí hành tinh sống được do Luke phát hiện – cách lối ra hố sâu khá xa.
Lục Phong Hàn cho Phá Quân tính toán lộ trình cụ thể, gửi cho đội thám hiểm, hỏi: "Còn sau đó?"
Hiểu anh hỏi gì, Kỳ Ngôn đáp: "Theo ghi chép Tháp Trắng, phi thuyền của cô ấy lúc đó rất thô sư, trên đường quay về gặp bão hạt nên không về Trái Đất được."
Đây gần như là số phận của phần lớn người tham dự "Đại hàng hải".
Trong đó, rất ít người về Trái Đất, tận mắt chứng kiến loài người di cư vào vũ trụ, ban hành [Công ước vũ trụ của loài người].
Điều này khiến Lục Phong Hàn nhớ lại bốn viên đá nhỏ anh mang về từ Thần Hi cùng dòng chữ trên vách đá: "...để cho hồn tôi và ba người đồng đội, sau nhiều năm, vượt qua ngân hà, trở về quê cũ."
Ngoài cửa sổ, biển sao vẫn mênh mông, không biết người tên Luke đã trở về quê hương hay chưa.
Đã hơn mười giờ hai người mới đứng dậy, Lục Phong Hàn vươn tay lấy áo khoác quân phục khoác lên người, rõ là không có ý định xử lý dấu răng trên vai và cổ, vạt áo không kéo kỹ lộ ra cơ bụng, mới sáng ra mà hormone nam đã bùng nổ.
Quần áo Kỳ Ngôn hôm qua đã lấm lem vết trắng, không thể mặc được nữa, Lục Phong Hàn ném vào thùng đồ dơ, mở tủ ra, nhìn quần áo hai người treo trên đó, chọn ra một chiếc áo tối màu cho cậu.
Kỳ Ngôn quấn chăn ngồi trên giường, từ chối; "Em muốn của anh..." – nói thêm: "...đã mặc."
Lục Phong Hàn nhướng mày.
Tuy nhiên động tác vẫn không ngừng, dựa theo yêu cầu của cậu mà tìm chiếc áo sơ mi mình mặc nửa ngày trược: "Đúng là bé kén chọn."
Nói là thế chứ trong mắt toàn ý cười.
Chờ Kỳ Ngôn cài nút áo xong, Lục Phong Hàn nhìn áo mình che phủ người cậu, đôi mắt anh sầm lại, cả người sung sướng, như có lửa trong từng mạch máu.
Nhớ tối qua cậu không nhịn được bật khóc, anh bắt đầu niết ngón tay, tìm hộp thuốc lá đã lâu không dùng, hít sâu vài hơi mới đè được ngọn lửa trong lòng.
Anh nghĩ đến trước đây còn bảo với cậu là anh không cần dùng thuốc lá để kiềm chế cảm xúc, không ngờ Kỳ Ngôn mới là điều kích thích nhất.
Chỉ nhẹ nhàng một câu đã khiến lửa lan khắp cả núi rừng.
Hai người sửa soạn xong, vừa đến phòng chỉ huy đã nghe Phá Quân báo cáo: "Tướng quân, chủ tịch, Fantov có động tĩnh."
Tay đặt trên lưng ghế, vẻ mặt Lục Phong Hàn không chút dao động: "Hắn làm gì?"
Phá Quân: "Hắn nhận được nhiệm vụ, ba phút sau sẽ cùng Diệp Bùi đi đến phòng thiết bị, cần ngăn cản không ạ?"
"Tạm thời không." Lục Phong Hàn không nghĩ nhiều đã đáp: "Quả bom duy nhất có thể mang vào phòng thiết bị mà không bị phát hiện chính là 'quân bài' do quân Phản Loạn phát triển. Nó là một khối kim loại không lớn hơn móng tay bao nhiêu. Dán nó vào vị trí mục tiêu, sau khi kích hoạt, sự va chạm của vật liệu trong tấm kim loại có thể ngay lập tức tạo ra một trường lực theo cấp số nhân, gây ra một vụ nổ dữ dội."
Kỳ Ngôn: "Tướng quân, anh đang đợi những cái cọc ẩn đó sao?"
"Ừm, dù sao phải cho chúng ngoi đầu ra, tạo cơ hội gây ra vụ nổ." Lục Phong Hàn nhéo vành tai Kỳ Ngôn, rũ mắt che giấu sự lạnh lùng.
Quân Phản Loạn đã xác nhận Y trên tàu chỉ huy, quy mọi nguyên nhân thất bại là do Y, nên muốn nhanh chóng diệt trừ, cổ vũ sĩ khí cho mình.
Nhưng loại việc này, một lần cũng đã là giới hạn.
Kỳ Ngôn như bảo châu nằm dưới vuốt rồng, anh không cho phép bị nhiễm một xíu ác ý.
Phòng thiết bị bên kia có rất ít người đến, phụ cận cũng không, sau khi xác minh thân phận, Fantov theo Diệp Bùi bước vào.
Trong tạp âm, Fantov nhìn thấy Diệp Bùi đang ghi chép và kiểm tra hoạt động của thiết bị thì lén lấy mảnh kim loại trong túi ra, nín thở đặt lên vỏ thiết bị.
Sau khi chắc chắn mảnh kim loại sẽ không bị phát hiện, ông ta giả vờ nghiêm túc kiểm tra, tim đập nhanh khiến cổ họng ông ta khô khốc, cố lắm mới khống chế được biểu tình.
Trên đường về Bộ kĩ thuật, Fantov đi chậm hơn Diệp Bùi vài bước, mở thiết bị đầu cuối cá nhân gửi một kí hiệu đã thỏa thuận trước, biểu thị bản thân đã thành công.
Đi ngang qua cửa sổ, ông ta liếc ra ngoài, tầm mắt vẫn tối tăm nhưng lại không thấy sợ hãi nữa, ngược lại sinh ra một loại ham muốn và mong mỏi.
Sau khi từ Odin gia nhập quân Viễn Chinh, ông vẫn luôn không có cơ hội biểu hiện tài năng. Có lẽ ông có thể sử dụng thông tin mật được lưu trữ làm bàn đạp để tìm kiếm một tương lai tươi sáng tại quân Phản Loạn!
Lục Phong Hàn luôn rất kiên nhẫn, anh nhờ Phá Quân theo dõi mọi chuyện rồi xắn tay áo vào bếp nấu một dĩa cơm chiên cho Kỳ Ngôn, còn thuận tiện liên lạc Nhiếp Hoài Đình – người đang ở Odin cách đây khá xa.
Thấy Lục Phong Hàn vừa báo cáo vừa chỉnh lửa, Nhiếp Hoài Đình cạn lời vài giây, giọng điệu không rõ ràng: "Trước đây cậu còn chẳng thèm hâm nóng khoai tây nghiền, còn ngại đồ hộp khó mở, tôn chỉ mỗi ngày không đói chết là được."
Lục Phong Hàn không phủ nhận, rất chuyên tâm nêm thêm muối theo khẩu vị Kỳ Ngôn.
Hai người không nói gì, sau khi cơm được bày ra dĩa, Nhiếp Hoài Đình thở dài: "Không ngờ cậu cũng có ngày phải vào bếp."
Lục Phong Hàn hất cằm, khóe môi nở nụ cười thản nhiên, không chút do dự nói: "Người độc thân gần như không thể hiểu được, nhưng tôi có thể."
Cách vô số năm ánh sáng, khi gặp phải đôi mắt sáng ngời của Lục Phong Hàn, Nhiếp Hoài Đình mím chặt môi, hừ lạnh một tiếng, cắt đứt liên lạc video.
Lục Phong Hàn không sợ, Odin cách xa tiền tuyến lắm.
Chỉ là lần này, quân Phản Loạn sốt ruột hơn dự đoán của anh khá nhiều, vừa được nửa dĩa cơm thì Phá Quân đã báo cáo: "Tướng quân, có động tĩnh, đã tìm được 5 vị trí ẩn bố trí "quân bài"."
Cùng lúc đó, một màn hình ảo được chiếu lên không trung, hình ảnh toàn bộ tàu chỉ huy xuất hiện. Những điểm đỏ đang nhấp nháy là vị trí "bài" mà Phá Quân đánh dấu.
Kỳ Ngôn nói: "Tướng quân, bây giờ chúng ta đi qua được không?"
Đút thêm ngụm nước cho cậu, vẻ mặt Lục Phong Hàn bình tĩnh: "Sau khi em ăn xong sẽ qua."
Tuy nhiên, do lối ra của lỗ sâu nằm trong vành đai tiểu hành tinh nên phi thuyền cần giảm tốc, đồng thời còn phải né tránh nhiều chướng ngại vật nên đến tận hôm sau, đội thám hiểm vẫn không mở rộng bán kính thăm dò được.
Lục Phong Hàn ngồi bên giường, chăn đắp lên eo, hơn chục văn bản cần duyệt nằm trong thiết bị đầu cuối đã tắt tiếng, nào là hố sâu mới, tinh vực mới, tuyển huấn luyện, tuần tra phòng ngự... đủ thể loại.
Tuy nhiên, việc này vốn đã quen, anh chăm chú đọc kĩ từng dòng nếu có vấn đề thì chỉ ra sai sót, ghi lại ý kiến của mình, nếu không có vấn đề thì kí tên.
Trong suốt quá trình này anh chỉ dùng tay phải, còn tay trái đã bị ai đó nắm chặt, còn có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng trên mu bàn tay.
Kỳ Ngôn nằm bên cạnh anh, ngủ ngon lành.
Lục Phong Hàn phát hiện bản thân luôn vô thức nhìn cậu, rõ là đang duyệt văn kiện, duyệt hồi không hiểu sao tầm mắt lại quay về đây.
Người này là nam châm hả?
Ý tưởng này chợt nảy ra trong đầu, anh xoay bút kim loại trong tay, khóe môi cong lên.
Sau khi phê duyệt báo cáo của Bộ hậu cần, anh nghe thấy tiếng động bên người.
"Tướng quân..."
Không biết Kỳ Ngôn đang ngủ say hay nằm mộng, ngón tay đặt trên ga tải giường co rút lại, tiếng nói mơ hồ không rõ nghĩa.
Sưng à?
Sau khi phân biệt được cách phát âm mơ hồ, Lục Phong Hàn cầm bút kim loại bắt đầu suy nghĩ xem tối qua mình có làm quá sức hay không.
Biết cậu là bé yếu ớt, đụng chỗ nào trên người cũng hồng, da lại trắng nõn, vết đỏ khó phai, nên cạnh giường luôn có gel trị liệu, Lục Phong Hàn cũng chú ý đến động tác của mình.
Anh nghĩ cẩn thận – lúc đó hình như hơi đỏ?
Đang nghĩ thì người bên cạnh chuyển động, tựa trán vào eo anh, cọ hai cái.
"Anh tỉnh rồi à?" Lục Phong Hàn cúi xuống mặt Kỳ Ngôn, hạ giọng.
"Mấy giờ rồi?" Giọng Kỳ Ngôn vẫn còn hơi khàn vì mới thức.
"Đã chín giờ rưỡi sáng rồi."
Sau vài phút Kỳ Ngôn mới tỉnh hẳn, vừa động thì cảm giác thắt lưng rất nhức, đợi mấy giây mới tựa vào người Lục Phong Hàn: "Anh đang xem gì thế?"
"Đội thám hiểm báo cáo phát hiện một hành tinh rất đặc biệt gần vành đai tiểu hành tinh, họ đã gửi một con robot dò tìm, phát hiện đó là một hành tinh quặng." Lục Phong Hàn ôm người, cùng nhau xem bản đồ.
"Tướng quân, bản đồ này có chút quen mắt." – Vì chỉ hiển thị vị trí các ngôi sao và một vài dấu mốc khác, Kỳ Ngôn không chắc mấy: "Hình như em đã từng nhìn thấy bản đồ tương tự tại cơ sở dữ liệu của Tháp Trắng."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu mở thiết bị đầu cuối vào mạng nội bộ Tháp Trắng, so sánh ký ức với hàng ngàn bản đồ khác: "Đây này."
Lục Phong Hàn quanh năm ở tiền tuyến, dù nhìn vào mạng lưới chuyển tiếp hay bản đồ sao đều dễ dàng phân biệt, quả đúng như lời Kỳ Ngôn nói.
"Người gửi bản đồ này lên tên là Luke. Cô ấy là một trong những người tham dự kế hoạch "Đại hàng hải". Theo thông tin cô gửi, tinh vực này rất ổn định và có một hành tinh sống được. Tuy nhiên vì quá xa Leto, tương đối khép kín lại thiếu con đường chuyển tiếp nên không khám phá sâu hơn. Nên đến nay bản đồ này vẫn chưa hoàn thành, cũng chưa có ai đến đó nữa."
Kỳ Ngôn nhấn vào một phần thông tin: "Vành đai tiểu hành tinh chặn trước lối ra của lỗ sâu cũng có tên, gọi là "Vành đai Venus". Luke đặt tên như thế vì nó khiến cô liên tưởng đến đường chân trời khi hoàng hôn tại Địa Cầu."
So sánh hai bản đồ, cậu anh nhanh chóng xác định được vị trí hành tinh sống được do Luke phát hiện – cách lối ra hố sâu khá xa.
Lục Phong Hàn cho Phá Quân tính toán lộ trình cụ thể, gửi cho đội thám hiểm, hỏi: "Còn sau đó?"
Hiểu anh hỏi gì, Kỳ Ngôn đáp: "Theo ghi chép Tháp Trắng, phi thuyền của cô ấy lúc đó rất thô sư, trên đường quay về gặp bão hạt nên không về Trái Đất được."
Đây gần như là số phận của phần lớn người tham dự "Đại hàng hải".
Trong đó, rất ít người về Trái Đất, tận mắt chứng kiến loài người di cư vào vũ trụ, ban hành [Công ước vũ trụ của loài người].
Điều này khiến Lục Phong Hàn nhớ lại bốn viên đá nhỏ anh mang về từ Thần Hi cùng dòng chữ trên vách đá: "...để cho hồn tôi và ba người đồng đội, sau nhiều năm, vượt qua ngân hà, trở về quê cũ."
Ngoài cửa sổ, biển sao vẫn mênh mông, không biết người tên Luke đã trở về quê hương hay chưa.
Đã hơn mười giờ hai người mới đứng dậy, Lục Phong Hàn vươn tay lấy áo khoác quân phục khoác lên người, rõ là không có ý định xử lý dấu răng trên vai và cổ, vạt áo không kéo kỹ lộ ra cơ bụng, mới sáng ra mà hormone nam đã bùng nổ.
Quần áo Kỳ Ngôn hôm qua đã lấm lem vết trắng, không thể mặc được nữa, Lục Phong Hàn ném vào thùng đồ dơ, mở tủ ra, nhìn quần áo hai người treo trên đó, chọn ra một chiếc áo tối màu cho cậu.
Kỳ Ngôn quấn chăn ngồi trên giường, từ chối; "Em muốn của anh..." – nói thêm: "...đã mặc."
Lục Phong Hàn nhướng mày.
Tuy nhiên động tác vẫn không ngừng, dựa theo yêu cầu của cậu mà tìm chiếc áo sơ mi mình mặc nửa ngày trược: "Đúng là bé kén chọn."
Nói là thế chứ trong mắt toàn ý cười.
Chờ Kỳ Ngôn cài nút áo xong, Lục Phong Hàn nhìn áo mình che phủ người cậu, đôi mắt anh sầm lại, cả người sung sướng, như có lửa trong từng mạch máu.
Nhớ tối qua cậu không nhịn được bật khóc, anh bắt đầu niết ngón tay, tìm hộp thuốc lá đã lâu không dùng, hít sâu vài hơi mới đè được ngọn lửa trong lòng.
Anh nghĩ đến trước đây còn bảo với cậu là anh không cần dùng thuốc lá để kiềm chế cảm xúc, không ngờ Kỳ Ngôn mới là điều kích thích nhất.
Chỉ nhẹ nhàng một câu đã khiến lửa lan khắp cả núi rừng.
Hai người sửa soạn xong, vừa đến phòng chỉ huy đã nghe Phá Quân báo cáo: "Tướng quân, chủ tịch, Fantov có động tĩnh."
Tay đặt trên lưng ghế, vẻ mặt Lục Phong Hàn không chút dao động: "Hắn làm gì?"
Phá Quân: "Hắn nhận được nhiệm vụ, ba phút sau sẽ cùng Diệp Bùi đi đến phòng thiết bị, cần ngăn cản không ạ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tạm thời không." Lục Phong Hàn không nghĩ nhiều đã đáp: "Quả bom duy nhất có thể mang vào phòng thiết bị mà không bị phát hiện chính là 'quân bài' do quân Phản Loạn phát triển. Nó là một khối kim loại không lớn hơn móng tay bao nhiêu. Dán nó vào vị trí mục tiêu, sau khi kích hoạt, sự va chạm của vật liệu trong tấm kim loại có thể ngay lập tức tạo ra một trường lực theo cấp số nhân, gây ra một vụ nổ dữ dội."
Kỳ Ngôn: "Tướng quân, anh đang đợi những cái cọc ẩn đó sao?"
"Ừm, dù sao phải cho chúng ngoi đầu ra, tạo cơ hội gây ra vụ nổ." Lục Phong Hàn nhéo vành tai Kỳ Ngôn, rũ mắt che giấu sự lạnh lùng.
Quân Phản Loạn đã xác nhận Y trên tàu chỉ huy, quy mọi nguyên nhân thất bại là do Y, nên muốn nhanh chóng diệt trừ, cổ vũ sĩ khí cho mình.
Nhưng loại việc này, một lần cũng đã là giới hạn.
Kỳ Ngôn như bảo châu nằm dưới vuốt rồng, anh không cho phép bị nhiễm một xíu ác ý.
Phòng thiết bị bên kia có rất ít người đến, phụ cận cũng không, sau khi xác minh thân phận, Fantov theo Diệp Bùi bước vào.
Trong tạp âm, Fantov nhìn thấy Diệp Bùi đang ghi chép và kiểm tra hoạt động của thiết bị thì lén lấy mảnh kim loại trong túi ra, nín thở đặt lên vỏ thiết bị.
Sau khi chắc chắn mảnh kim loại sẽ không bị phát hiện, ông ta giả vờ nghiêm túc kiểm tra, tim đập nhanh khiến cổ họng ông ta khô khốc, cố lắm mới khống chế được biểu tình.
Trên đường về Bộ kĩ thuật, Fantov đi chậm hơn Diệp Bùi vài bước, mở thiết bị đầu cuối cá nhân gửi một kí hiệu đã thỏa thuận trước, biểu thị bản thân đã thành công.
Đi ngang qua cửa sổ, ông ta liếc ra ngoài, tầm mắt vẫn tối tăm nhưng lại không thấy sợ hãi nữa, ngược lại sinh ra một loại ham muốn và mong mỏi.
Sau khi từ Odin gia nhập quân Viễn Chinh, ông vẫn luôn không có cơ hội biểu hiện tài năng. Có lẽ ông có thể sử dụng thông tin mật được lưu trữ làm bàn đạp để tìm kiếm một tương lai tươi sáng tại quân Phản Loạn!
Lục Phong Hàn luôn rất kiên nhẫn, anh nhờ Phá Quân theo dõi mọi chuyện rồi xắn tay áo vào bếp nấu một dĩa cơm chiên cho Kỳ Ngôn, còn thuận tiện liên lạc Nhiếp Hoài Đình – người đang ở Odin cách đây khá xa.
Thấy Lục Phong Hàn vừa báo cáo vừa chỉnh lửa, Nhiếp Hoài Đình cạn lời vài giây, giọng điệu không rõ ràng: "Trước đây cậu còn chẳng thèm hâm nóng khoai tây nghiền, còn ngại đồ hộp khó mở, tôn chỉ mỗi ngày không đói chết là được."
Lục Phong Hàn không phủ nhận, rất chuyên tâm nêm thêm muối theo khẩu vị Kỳ Ngôn.
Hai người không nói gì, sau khi cơm được bày ra dĩa, Nhiếp Hoài Đình thở dài: "Không ngờ cậu cũng có ngày phải vào bếp."
Lục Phong Hàn hất cằm, khóe môi nở nụ cười thản nhiên, không chút do dự nói: "Người độc thân gần như không thể hiểu được, nhưng tôi có thể."
Cách vô số năm ánh sáng, khi gặp phải đôi mắt sáng ngời của Lục Phong Hàn, Nhiếp Hoài Đình mím chặt môi, hừ lạnh một tiếng, cắt đứt liên lạc video.
Lục Phong Hàn không sợ, Odin cách xa tiền tuyến lắm.
Chỉ là lần này, quân Phản Loạn sốt ruột hơn dự đoán của anh khá nhiều, vừa được nửa dĩa cơm thì Phá Quân đã báo cáo: "Tướng quân, có động tĩnh, đã tìm được 5 vị trí ẩn bố trí "quân bài"."
Cùng lúc đó, một màn hình ảo được chiếu lên không trung, hình ảnh toàn bộ tàu chỉ huy xuất hiện. Những điểm đỏ đang nhấp nháy là vị trí "bài" mà Phá Quân đánh dấu.
Kỳ Ngôn nói: "Tướng quân, bây giờ chúng ta đi qua được không?"
Đút thêm ngụm nước cho cậu, vẻ mặt Lục Phong Hàn bình tĩnh: "Sau khi em ăn xong sẽ qua."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro