Chương 37
Tô Cảnh Nhàn
2024-09-20 11:00:53
Kỳ Ngôn ý thức được mình có vẻ đang ở một đoạn nếp gấp không – thời gian.
Cậu lang thang trong một hành lang mờ, hai bên đều là gương. Phía bên tái là hình ảnh cậu lúc nhỏ ngồi trong sân nhà họ Kỳ, hình xếp bằng gỗ được đặt một bên, cậu đang cúi đầu tháo dỡ động cơ của một chiếc xe huyền phù đồ chơi.
Một con robot bảo mẫu đứng cách đó không xa, báo: "Không đươc, không được làm hành vi như vậy!"
Còn trên lớp gương bên phải là hình ảnh mẹ cậu ngồi trong phòng thí nghiệm, đang lật xem một quyển sách giấy rất dày. Mẹ cậu – Lâm Trĩ – mặc bộ đồ thí nghiệm màu trắng, đọc nhanh ghi chép, biểu tình sườn mặt chuyên chú.
Khi đó cậu chưa được 6 tuổi, cùng mẹ rời khỏi nhà họ Kỳ gần 3 năm. Cậu rất thích khoảng thời gian đó, cậu khác biệt với bạn bè cùng tuổi, đặc biệt hơn phần lớn người thường, nhưng mọi người ở đó sẽ không có biểu tình kinh ngạc hoặc sợ hải nhưng Kỳ Văn Thiệu, thậm chí họ còn tỏ vẻ:
"Chuyện này bình thường, hồi nhỏ ta cũng thế, có khi còn hơn nhóc nữa ấy, bằng tuổi nhóc mà ta đã nghiên cứu phương trình Joseph rồi."
"Nhóc muốn sửa lượng hàm số đưa vào hở? Không thành vấn đề, đến đây, chúng ta cùng nhau nhìn kĩ nào, suy nghĩ có nhóc có làm được không nhé..."
Cậu đi về phía trước, trong gương cậu hình như đã lớn hơn một chút, đang đọc tư liệu và luận văn, xem xong một phần thì bắt đầu tranh luận với người bên cạnh.
Kỳ Ngôn tự động bổ sung: lúc đó cậu 9 tuổi 6 tháng, người đang tranh luận cùng cậu là Auguste, lúc đó Auguste 39 tuổi.
Lại thêm hình ảnh khác xuất hiện, mẹ rốt cuộc hoàn hạng mục mà bà đã theo đuổi 8 năm, tất cả mọi người hoan hô, Elisa giơ cao ly rượu còn thoáng thấy nước mắt.
11 tuổi, cậu ngồi ở một góc, cảm thấy hơi sợ hãi.
Kỳ Ngôn không dám bước tiếp.
Cậu biết rõ, nếu đi tiếp sẽ thấy được hình ảnh gì.
Nhưng nếp gấp không – thời gian này đâu bị cậu ảnh hưởng, cậu không thể khống chế mà đi thêm một bước, hình ảnh bên tay phải hiện lên: là khu dân cư mà cậu đã cứu Lục Phong Hàn.
8 năm trước, chỗ này không hoang phế như thế. Cậu nhớ rõ ngày hôm đó, Lâm Trĩ gạt mọi người, một mình trở lại Leto, cậu dùng giác quan thứ 6 lặng lẽ đi theo, trốn theo Lâm Trĩ đi qua mấy điểm chuyển tiếp.
Sau khi Lâm Trĩ biến mất sau cánh cửa đóng chặt, chờ một lúc thì Kỳ Ngôn mạnh mẽ đổi khoá hệ thống, mở cửa.
Mùi máu nồng nặc xông vào mũi.
Mẹ cậu Lâm Trĩ, nhà khoa học ưu tú nhất Liên Minh, tự sát.
Kỳ Ngôn cảm thấy rất lạnh, bên tai vang lên tiếng mưa không dứt, đồng thời hành lang nếp gấp càng lúc càng không ổn định, hình ảnh cậu lúc nhỏ, lúc thiếu niên, lúc mọi người hoan hô, kệ sách, vách tường, kiến trúc – tất cả, như mảnh ghép tan vỡ.
"Ầm", trong tiếng sấm Kỳ Ngôn mở mắt.
Trước mặt cậu là ngon lửa bập bùng, trên đỉnh đầu là lớp đá tạo thành hình chóp nhọn, cậu nằm dưới một mũi đá nhọn. Xa vài bước, hạt mưa to như hạt đậu đang rơi xuống, không khí ẩm thấp.
Trên người cậu khoác một lớp áo khoác, gối đầu trên đùi Lục Phong Hàn.
"Tỉnh?"
Có một đôi tay đặt trên tay cậu, như vì cậu mà ngăn đi tiếng sấm.
"Ừm, tỉnh." Thanh âm cậu khàn khàn, giọng nói khô ráp, nhớ lại hình ảnh phi thuyền nổ tung, cậu hỏi anh: "Anh có bị thương không?"
Lục Phong Hàn cong khoé môi: "Không quan tâm mình có bị gì không mà lại hỏi tôi à?" Anh kéo tay áo, lộ cánh tay: "Này tính sao? Lúc khoang thoát hiểm rơi xuống vỡ tan, không biết bị cái gì cắt trúng, đã khép lại."
Thấy cậu nhìn chằm chằm vết thương mình, anh thở dài: "Không đau, cậu cho rằng ai cũng sợ đau giống mình à?" vừa nói vừa cho Kỳ Ngôn xem: "Khoang thoát hiểm được bố trí trên phi thuyền dân dụng không tồi, chở chúng ta thoát khỏi con đường chuyển tiếp thì xông vào tầng khí quyển của hành tinh này, rơi xuống mạt đất, vậy mà còn có thể nhìn ra hình dạng ban đầu."
Kỳ Ngôn liếc qua, thấy một khoang hình bầu dục lật ngửa trên mặt đất, xác ngoài cháy đen, lớp kim loại cong lên, chỉ kém tan nát một chút.
"Hệ thống định vị trên mặt còn không?"
"Còn, nhưng thiết bị đầu cuối cá nhân không thể kết nối mạng, hành tinh này không có người cư trú, cũng chẳng có vật thể sống nào, may mắn cái đồ chơi có chất lượng tốt nên có lẽ nhân viên cứu viện toạ độ của nó mà tìm ra vị trí của chúng ta."
Tình huống lạ lẫm mà Lục Phong Hàn vẫn nói nhẹ nhàng.
Kỳ Ngôn ngồi dậy, phát hiện ra ngọn lửa màu xanh được hình thành từ mấy cục đá màu nâu. Cậu nhìn bốn phía, nhưng cơn mưa làm cho tầm nhìn bị hạn chế, chỉ thấy mấy cục đá này rải rác trên đất.
"Nơi này... hơi giống hành tinh quặng."
Liên Minh quy định các hành tinh có tài nguyên sinh vật kém, nhưng phong phú khoáng sản là hành tinh quặng, thường sau khi xác minh, thăm dò sẽ cho một số lượng robot khai thác đến làm việc.
"Chắc vậy." Lục Phong Hàn tuỳ ý kéo chiéc áo khoác đã trượt khỏi vai Kỳ Ngôn: "Cũng không biết có còn ở trong phạm vi Liên Minh không, ống dinh dưỡng trong khoang thoát hiểm chỉ đủ cho chúng ta dùng trong 1 tuần."
Lại giỡn: "Từ việc du ngoạn hành tinh Woz hai ngày, thành du ngoạn hành tinh không tên nhiều ngày."
Kỳ Ngôn nhớ lại: "Lúc anh bảo mọi người mở khoang thoát hiểm, tôi thấy bọn Diệp Bùi đều làm theo."
"Ừ, có lẽ không có việc gì, nếu không du hành trong vũ trụ mấy ngày thì có lẽ cũng dừng ở hành tinh không người giống chúng ta, chết thì khẳng định không chết." Anh bị bắt đáp xuống hành tinh kiểu này không phải một, hai lần, sau khi thăm dò tình huống chung quanh thì chẳng hoang mang.
Yên lòng, Kỳ Ngôn phát hiện bọn họ rơi xuống một nơi giống bình nguyên, trừ mấy viên đá lăn lóc thì trụi lủi, chả có cái gì, nước mưa rơi xuống nhanh chóng thấm vào mặt đất.
Lục Phong Hàn dựa lưng vào vách đá, cong một chân, tay thì đặt tuỳ tiện trên gối, thấy động tác nhỏ của cậu: "Vì sao sợ sét đánh?"
Im lặng.
Tiếng mưa rơi che trời lấp đất, Kỳ Ngôn nhẹ giọng đáp:"Vào ngày giông tố như thế này, mẹt ôi tự sát."
Hô hấp Lục Phong Hàn cứng lại.
Anh từng âm thầm suy đoán nguyên nhan chết của mẹ cậu. Kỹ thuật trị liệu hiện nay của Liên Minh rất cao, có thể chữa được rất nhiều chứng bên, nên anh nghĩ có thể do ngoài ý muốn, mẹ cậu mắc bệnh về gen.
Nhưng không nghĩ là do tự sát.
Anh lại nghĩ đến Kỳ Ngôn ôm gối đầu mềm mại, gõ của phòng anh, mỗi lần có tiếng sấm vang liền khẩn trương túm drap giường.
Có lẽ bị ảnh hưởng bởi những hình ảnh vừa gặp, cậu thẫn thở nhìn một điểm nào đó trong không khí, mở miệng: "Thật ra.... tôi đã có dự cảm từ sớm. Bà ấy vẫn luôn bệnh tật, tâm lí rất không tốt, nhưng vì đang nghiên cứu một hạng mục dang dở nên có vẻ...rất bình tĩnh, và lí trí. Nhưng bà như dây cung đang bị kéo căng, đến lúc cuối cùng, sẽ đứt."
"Tất cả mọi người đều kinh ngạc, cảm thấy bà sẽ không tự sát, sao bà có thể tự sát."
Lục Phong Hàn nhìn cậu ôm đầu gối, cuộn tròn trong áo khoác của mình.
Quá đáng thương.
"Mẹ tôi từng nói, bà vẫn luôn ở giữa trạng thái thanh tỉnh và điên cuồng. Khi bà làm xong việc, như vậy, bà sẽ bị bóng tối cắn nuốt." Ngọn lửa xanh đen chiếu vào mắt Kỳ Ngôn, bần thần: "Elisa luôn nghiên cứu thuốc cho mẹ, nhưng dùng cách nào thì tình trạng của bà vẫn khi tốt khi xấu. Tôi hiện tại đã hiểu... mẹ...mẹ sống rất vất vả, rất mỏi mệt."
Nói một hồi, cậu hỗn loạn: "Lúc tôi vào cửa, mùi máu nồng nặc làm tôi không thở được. Tôi biết chuyện gì đã xảy ra, thời điểm bà gạt mọi người lặng lẽ rời đi, tôi đã biết bà muốn làm gì.
Lúc đó tôi 11 tuổi, có năng lực độc lập, có người che chở để lớn lên an toàn, cho nên bà yên tâm...
Tôi luôn tự hỏi mình luôn biểu hiện bản thân thông minh là đúng hay sai? Vụng về một chút, nhát gan một chút, vẫn rất cần mẹ chăm sóc.... nhưng..."
Kỳ Ngôn lẩm bẩm: "Mẹ vẫn sẽ đi."
Không có ai luôn ở cạnh cậu.
Lục Phong Hàn đã gặp vô số ngày mưa: Leto, hành tinh không người, trường học, tiền tuyến, nhưng không có trận mưa nào làm anh phiền lòng như hôm nay.
Trí nhớ quá tốt nên mỗi đêm giông tố, cảnh tượng đã từng phát sinh sẽ lặp lại hoàn chỉnh.
Thậm chí cậu không thể phân biệt đó là hiện thực hay ký ức?
Không ngừng nhìn thấy mẹ mình tự sát, mỗi lần đều bất lực, mỗi lần đều phải nói với chính mình là bà sẽ rời đi, là cảm giác như thế nào?
Anh nhắm mắt.
Cố áp chế cảm xúc.
Kỳ Ngôn không mặc kệ chính mình rơi vào cảm xúc tiêu cực, cậu xoa giữa mày, sắc mặt hơi tái nhợt: "Elisa nói nếu luôn nhớ chuyện này sẽ làm bệnh tình của tôi thêm trầm trọng."
Không chờ anh hỏi cậu đã nói tiếp: "Elisa là bác sĩ của mẹ tôi, cũng là bác sĩ của tôi."
Khi nói câu này, giọng cậu vẫn hơi khàn, dừng lại một chút rồi thay đổi đề tài: "Tình huống giữa Liên Minh và quân Phản Loạn không tốt?"
Lục Phong Hàn thuận theo: "Sao lại nghĩ thế?"
"Hải tặc vũ trụ đã trốn 20 năm, giờ lại đám hành động phụ cận Leto, không chút sợ hãi."
"Không lâu sau, sẽ có một trận chiến." Lục Phong Hàn nói thẳng: "Phải chủ chiến ở thế yếu, phái chủ hoà lại bày mưu lập kế cho bản thân, chỉ biết dưỡng lớn cái tâm của quân Phản Loạn và hải tặc vũ trụ, làm bọn nó dám sinh ra ý niệm cuồng vọng dùng một ngụm nuốt trọn Leto."
Nhưng anh không thể làm gì.
Từ lúc anh bị phục kích tại tiền tuyến, chuyện này chỉ cần liếc mắt đã biết được kết cục, không thể dùng sức của một người để vãn hồi.
Tính toán của những người lãnh đạo quân đội Liên Minh là một kẽ hở hẹp, vận mệnh và lựa chọn của vô số người đang xen vào nhau, biến kẽ hở này thành một vực thẳm chẳng thể lấp đầy bằng đất cát.
Liên Minh sẽ phải trải qua chiến tranh mà có muốn tránh cũng không thể tránh.
Kỳ Ngôn: "Chiến hoả sẽ đốt đến Leto sao?"
"Tỷ lệ rất lớn."
Kỳ Ngôn chống cằm nhìn ngọn lửa xanh đen, nghĩ nếu Leto xảy ra chiến tranh, vì an toàn nên cậu sẽ bị đón đi, còn Lục Phong Hàn...
Chắc anh sẽ không đi cùng cậu.
Vì thế, câu hỏi: "Trong hai năm, sẽ phát sinh sao?"
Chú ý đến thời gian "hai năm", anh nhìn Kỳ Ngôn hai giây, dời đi ánh mặt: "quân Phản Loạn không chờ được hai năm."
Vậy là hợp đồng chưa hết hạn thì chiến tranh sẽ bắt đầu.
Lục Phong Hàn sẽ rời đi.
Kỳ Ngôn "À" một tiếng, cụp mắt nhìn giọt mưa trên mặt đất.
Hai người không nói gì, tự nghĩ chuyện của mình, trong lúc nhất thời chỉ có tiếng mưa cọ rửa trời đất.
Khí hậu hành tinh này không có số liệu để tham khảu, dùng cách tính của Leto thì cơn mưa này rơi 2 giờ, sau khi mây đen tan đi thì trên không trung xuất hiện "Mặt Trời", nhiệt độ không cao, phơi hồi lâu nhưng mặt đất vẫn ẩm ướt như cũ.
Hai người rời khỏi chỗ cũ, đi dạo quanh đó một vòng, trong tầm mắt ngoài đá thì cũng chỉ là đá, nhưng cũng thuyết minh là chỉ khi còn ống dinh dưỡng, trước khi cứu viện đến thì họ vẫn an toàn.
Lục Phong Hàn nhớ đến lúc học tại trường quân đội Đệ Nhất có một môn gọi là "huấn luyện tâm lý vũ trụ", lúc đó bọn họ thấy môn này khinh người quá, có gì để huấn luyện chứ?
Cho đến khi giảng viên vứt bọn họ vào khoang mô phỏng, toàn bộ vũ trụ dùng hình chiếu ba chiều tạo ra, hết thảy gần như thật mới khiến bọn họ ý thức được sự cuồng vọng của mình.
Chỉ là một loài sinh vật Carbon nho nhỏ, vũ trụ chỉ cần một tia phát xạ, một chút tro bụi đã tạo thành chí mạng với họ.
Nếu gặp phải tình huống đặc thù, như phải đi một chuyến hành trình dài không thể đáp đất trong khoảng thời gian ngắn, phải ghé vào một hành tinh không người, có thể kích phát gen bệnh "sợ hãi vũ trụ".
Anh không nghĩ nữa, vì mưa lại rơi tiếp, mưa vẫn lớn như cũ. Làm cho anh hoài nghi đám mây tạo mưa này từ đâu đến, tưởng mình là hệ thống thoát nước hả? Rơi trận này tới trận khác.
Hai người lại quay về chỗ cũ, sắc trời âm u, có tia chớp xẹt qua.
Nghe thấy tiếng sấm, Lục Phong Hàn vỗ đùi mình, không tiếng động dò hỏi.
Kỳ Ngôn thuân theo tâm ý, nhích qua, gối đầu lên đùi anh.
Tay che tai cậu, anh cúi đầu, hỏi Kỳ Ngôn: "Muốn ngủ một chút hay không? Tỉnh ngủ thì mưa cũng tạnh, nói không chừng nhân viên cứu viện cũng đến rồi."
Kỳ Ngôn giương mắt nhìn anh: "Không cần dỗ tôi, tôi lớn rồi."
Lục Phong Hàn hỏi lại: "Vậy sao tối đó lại muốn dỗ tôi?"
Cậu nhắm mắt, xoay người cho lưng chìa vào mặt Lục Phong Hàn, giả bộ không nghe thấy gì.
Lục Phong Hàn bật cười, thuân tay nhéo vành tai trắng của ông chủ nhỏ: "Giờ hỏi cũng không được, hửm?"
Kỳ Ngôn không thèm để ý anh.
Không phải không thể, mà là.... cậu cũng không biết đáp án.
Cậu lang thang trong một hành lang mờ, hai bên đều là gương. Phía bên tái là hình ảnh cậu lúc nhỏ ngồi trong sân nhà họ Kỳ, hình xếp bằng gỗ được đặt một bên, cậu đang cúi đầu tháo dỡ động cơ của một chiếc xe huyền phù đồ chơi.
Một con robot bảo mẫu đứng cách đó không xa, báo: "Không đươc, không được làm hành vi như vậy!"
Còn trên lớp gương bên phải là hình ảnh mẹ cậu ngồi trong phòng thí nghiệm, đang lật xem một quyển sách giấy rất dày. Mẹ cậu – Lâm Trĩ – mặc bộ đồ thí nghiệm màu trắng, đọc nhanh ghi chép, biểu tình sườn mặt chuyên chú.
Khi đó cậu chưa được 6 tuổi, cùng mẹ rời khỏi nhà họ Kỳ gần 3 năm. Cậu rất thích khoảng thời gian đó, cậu khác biệt với bạn bè cùng tuổi, đặc biệt hơn phần lớn người thường, nhưng mọi người ở đó sẽ không có biểu tình kinh ngạc hoặc sợ hải nhưng Kỳ Văn Thiệu, thậm chí họ còn tỏ vẻ:
"Chuyện này bình thường, hồi nhỏ ta cũng thế, có khi còn hơn nhóc nữa ấy, bằng tuổi nhóc mà ta đã nghiên cứu phương trình Joseph rồi."
"Nhóc muốn sửa lượng hàm số đưa vào hở? Không thành vấn đề, đến đây, chúng ta cùng nhau nhìn kĩ nào, suy nghĩ có nhóc có làm được không nhé..."
Cậu đi về phía trước, trong gương cậu hình như đã lớn hơn một chút, đang đọc tư liệu và luận văn, xem xong một phần thì bắt đầu tranh luận với người bên cạnh.
Kỳ Ngôn tự động bổ sung: lúc đó cậu 9 tuổi 6 tháng, người đang tranh luận cùng cậu là Auguste, lúc đó Auguste 39 tuổi.
Lại thêm hình ảnh khác xuất hiện, mẹ rốt cuộc hoàn hạng mục mà bà đã theo đuổi 8 năm, tất cả mọi người hoan hô, Elisa giơ cao ly rượu còn thoáng thấy nước mắt.
11 tuổi, cậu ngồi ở một góc, cảm thấy hơi sợ hãi.
Kỳ Ngôn không dám bước tiếp.
Cậu biết rõ, nếu đi tiếp sẽ thấy được hình ảnh gì.
Nhưng nếp gấp không – thời gian này đâu bị cậu ảnh hưởng, cậu không thể khống chế mà đi thêm một bước, hình ảnh bên tay phải hiện lên: là khu dân cư mà cậu đã cứu Lục Phong Hàn.
8 năm trước, chỗ này không hoang phế như thế. Cậu nhớ rõ ngày hôm đó, Lâm Trĩ gạt mọi người, một mình trở lại Leto, cậu dùng giác quan thứ 6 lặng lẽ đi theo, trốn theo Lâm Trĩ đi qua mấy điểm chuyển tiếp.
Sau khi Lâm Trĩ biến mất sau cánh cửa đóng chặt, chờ một lúc thì Kỳ Ngôn mạnh mẽ đổi khoá hệ thống, mở cửa.
Mùi máu nồng nặc xông vào mũi.
Mẹ cậu Lâm Trĩ, nhà khoa học ưu tú nhất Liên Minh, tự sát.
Kỳ Ngôn cảm thấy rất lạnh, bên tai vang lên tiếng mưa không dứt, đồng thời hành lang nếp gấp càng lúc càng không ổn định, hình ảnh cậu lúc nhỏ, lúc thiếu niên, lúc mọi người hoan hô, kệ sách, vách tường, kiến trúc – tất cả, như mảnh ghép tan vỡ.
"Ầm", trong tiếng sấm Kỳ Ngôn mở mắt.
Trước mặt cậu là ngon lửa bập bùng, trên đỉnh đầu là lớp đá tạo thành hình chóp nhọn, cậu nằm dưới một mũi đá nhọn. Xa vài bước, hạt mưa to như hạt đậu đang rơi xuống, không khí ẩm thấp.
Trên người cậu khoác một lớp áo khoác, gối đầu trên đùi Lục Phong Hàn.
"Tỉnh?"
Có một đôi tay đặt trên tay cậu, như vì cậu mà ngăn đi tiếng sấm.
"Ừm, tỉnh." Thanh âm cậu khàn khàn, giọng nói khô ráp, nhớ lại hình ảnh phi thuyền nổ tung, cậu hỏi anh: "Anh có bị thương không?"
Lục Phong Hàn cong khoé môi: "Không quan tâm mình có bị gì không mà lại hỏi tôi à?" Anh kéo tay áo, lộ cánh tay: "Này tính sao? Lúc khoang thoát hiểm rơi xuống vỡ tan, không biết bị cái gì cắt trúng, đã khép lại."
Thấy cậu nhìn chằm chằm vết thương mình, anh thở dài: "Không đau, cậu cho rằng ai cũng sợ đau giống mình à?" vừa nói vừa cho Kỳ Ngôn xem: "Khoang thoát hiểm được bố trí trên phi thuyền dân dụng không tồi, chở chúng ta thoát khỏi con đường chuyển tiếp thì xông vào tầng khí quyển của hành tinh này, rơi xuống mạt đất, vậy mà còn có thể nhìn ra hình dạng ban đầu."
Kỳ Ngôn liếc qua, thấy một khoang hình bầu dục lật ngửa trên mặt đất, xác ngoài cháy đen, lớp kim loại cong lên, chỉ kém tan nát một chút.
"Hệ thống định vị trên mặt còn không?"
"Còn, nhưng thiết bị đầu cuối cá nhân không thể kết nối mạng, hành tinh này không có người cư trú, cũng chẳng có vật thể sống nào, may mắn cái đồ chơi có chất lượng tốt nên có lẽ nhân viên cứu viện toạ độ của nó mà tìm ra vị trí của chúng ta."
Tình huống lạ lẫm mà Lục Phong Hàn vẫn nói nhẹ nhàng.
Kỳ Ngôn ngồi dậy, phát hiện ra ngọn lửa màu xanh được hình thành từ mấy cục đá màu nâu. Cậu nhìn bốn phía, nhưng cơn mưa làm cho tầm nhìn bị hạn chế, chỉ thấy mấy cục đá này rải rác trên đất.
"Nơi này... hơi giống hành tinh quặng."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liên Minh quy định các hành tinh có tài nguyên sinh vật kém, nhưng phong phú khoáng sản là hành tinh quặng, thường sau khi xác minh, thăm dò sẽ cho một số lượng robot khai thác đến làm việc.
"Chắc vậy." Lục Phong Hàn tuỳ ý kéo chiéc áo khoác đã trượt khỏi vai Kỳ Ngôn: "Cũng không biết có còn ở trong phạm vi Liên Minh không, ống dinh dưỡng trong khoang thoát hiểm chỉ đủ cho chúng ta dùng trong 1 tuần."
Lại giỡn: "Từ việc du ngoạn hành tinh Woz hai ngày, thành du ngoạn hành tinh không tên nhiều ngày."
Kỳ Ngôn nhớ lại: "Lúc anh bảo mọi người mở khoang thoát hiểm, tôi thấy bọn Diệp Bùi đều làm theo."
"Ừ, có lẽ không có việc gì, nếu không du hành trong vũ trụ mấy ngày thì có lẽ cũng dừng ở hành tinh không người giống chúng ta, chết thì khẳng định không chết." Anh bị bắt đáp xuống hành tinh kiểu này không phải một, hai lần, sau khi thăm dò tình huống chung quanh thì chẳng hoang mang.
Yên lòng, Kỳ Ngôn phát hiện bọn họ rơi xuống một nơi giống bình nguyên, trừ mấy viên đá lăn lóc thì trụi lủi, chả có cái gì, nước mưa rơi xuống nhanh chóng thấm vào mặt đất.
Lục Phong Hàn dựa lưng vào vách đá, cong một chân, tay thì đặt tuỳ tiện trên gối, thấy động tác nhỏ của cậu: "Vì sao sợ sét đánh?"
Im lặng.
Tiếng mưa rơi che trời lấp đất, Kỳ Ngôn nhẹ giọng đáp:"Vào ngày giông tố như thế này, mẹt ôi tự sát."
Hô hấp Lục Phong Hàn cứng lại.
Anh từng âm thầm suy đoán nguyên nhan chết của mẹ cậu. Kỹ thuật trị liệu hiện nay của Liên Minh rất cao, có thể chữa được rất nhiều chứng bên, nên anh nghĩ có thể do ngoài ý muốn, mẹ cậu mắc bệnh về gen.
Nhưng không nghĩ là do tự sát.
Anh lại nghĩ đến Kỳ Ngôn ôm gối đầu mềm mại, gõ của phòng anh, mỗi lần có tiếng sấm vang liền khẩn trương túm drap giường.
Có lẽ bị ảnh hưởng bởi những hình ảnh vừa gặp, cậu thẫn thở nhìn một điểm nào đó trong không khí, mở miệng: "Thật ra.... tôi đã có dự cảm từ sớm. Bà ấy vẫn luôn bệnh tật, tâm lí rất không tốt, nhưng vì đang nghiên cứu một hạng mục dang dở nên có vẻ...rất bình tĩnh, và lí trí. Nhưng bà như dây cung đang bị kéo căng, đến lúc cuối cùng, sẽ đứt."
"Tất cả mọi người đều kinh ngạc, cảm thấy bà sẽ không tự sát, sao bà có thể tự sát."
Lục Phong Hàn nhìn cậu ôm đầu gối, cuộn tròn trong áo khoác của mình.
Quá đáng thương.
"Mẹ tôi từng nói, bà vẫn luôn ở giữa trạng thái thanh tỉnh và điên cuồng. Khi bà làm xong việc, như vậy, bà sẽ bị bóng tối cắn nuốt." Ngọn lửa xanh đen chiếu vào mắt Kỳ Ngôn, bần thần: "Elisa luôn nghiên cứu thuốc cho mẹ, nhưng dùng cách nào thì tình trạng của bà vẫn khi tốt khi xấu. Tôi hiện tại đã hiểu... mẹ...mẹ sống rất vất vả, rất mỏi mệt."
Nói một hồi, cậu hỗn loạn: "Lúc tôi vào cửa, mùi máu nồng nặc làm tôi không thở được. Tôi biết chuyện gì đã xảy ra, thời điểm bà gạt mọi người lặng lẽ rời đi, tôi đã biết bà muốn làm gì.
Lúc đó tôi 11 tuổi, có năng lực độc lập, có người che chở để lớn lên an toàn, cho nên bà yên tâm...
Tôi luôn tự hỏi mình luôn biểu hiện bản thân thông minh là đúng hay sai? Vụng về một chút, nhát gan một chút, vẫn rất cần mẹ chăm sóc.... nhưng..."
Kỳ Ngôn lẩm bẩm: "Mẹ vẫn sẽ đi."
Không có ai luôn ở cạnh cậu.
Lục Phong Hàn đã gặp vô số ngày mưa: Leto, hành tinh không người, trường học, tiền tuyến, nhưng không có trận mưa nào làm anh phiền lòng như hôm nay.
Trí nhớ quá tốt nên mỗi đêm giông tố, cảnh tượng đã từng phát sinh sẽ lặp lại hoàn chỉnh.
Thậm chí cậu không thể phân biệt đó là hiện thực hay ký ức?
Không ngừng nhìn thấy mẹ mình tự sát, mỗi lần đều bất lực, mỗi lần đều phải nói với chính mình là bà sẽ rời đi, là cảm giác như thế nào?
Anh nhắm mắt.
Cố áp chế cảm xúc.
Kỳ Ngôn không mặc kệ chính mình rơi vào cảm xúc tiêu cực, cậu xoa giữa mày, sắc mặt hơi tái nhợt: "Elisa nói nếu luôn nhớ chuyện này sẽ làm bệnh tình của tôi thêm trầm trọng."
Không chờ anh hỏi cậu đã nói tiếp: "Elisa là bác sĩ của mẹ tôi, cũng là bác sĩ của tôi."
Khi nói câu này, giọng cậu vẫn hơi khàn, dừng lại một chút rồi thay đổi đề tài: "Tình huống giữa Liên Minh và quân Phản Loạn không tốt?"
Lục Phong Hàn thuận theo: "Sao lại nghĩ thế?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hải tặc vũ trụ đã trốn 20 năm, giờ lại đám hành động phụ cận Leto, không chút sợ hãi."
"Không lâu sau, sẽ có một trận chiến." Lục Phong Hàn nói thẳng: "Phải chủ chiến ở thế yếu, phái chủ hoà lại bày mưu lập kế cho bản thân, chỉ biết dưỡng lớn cái tâm của quân Phản Loạn và hải tặc vũ trụ, làm bọn nó dám sinh ra ý niệm cuồng vọng dùng một ngụm nuốt trọn Leto."
Nhưng anh không thể làm gì.
Từ lúc anh bị phục kích tại tiền tuyến, chuyện này chỉ cần liếc mắt đã biết được kết cục, không thể dùng sức của một người để vãn hồi.
Tính toán của những người lãnh đạo quân đội Liên Minh là một kẽ hở hẹp, vận mệnh và lựa chọn của vô số người đang xen vào nhau, biến kẽ hở này thành một vực thẳm chẳng thể lấp đầy bằng đất cát.
Liên Minh sẽ phải trải qua chiến tranh mà có muốn tránh cũng không thể tránh.
Kỳ Ngôn: "Chiến hoả sẽ đốt đến Leto sao?"
"Tỷ lệ rất lớn."
Kỳ Ngôn chống cằm nhìn ngọn lửa xanh đen, nghĩ nếu Leto xảy ra chiến tranh, vì an toàn nên cậu sẽ bị đón đi, còn Lục Phong Hàn...
Chắc anh sẽ không đi cùng cậu.
Vì thế, câu hỏi: "Trong hai năm, sẽ phát sinh sao?"
Chú ý đến thời gian "hai năm", anh nhìn Kỳ Ngôn hai giây, dời đi ánh mặt: "quân Phản Loạn không chờ được hai năm."
Vậy là hợp đồng chưa hết hạn thì chiến tranh sẽ bắt đầu.
Lục Phong Hàn sẽ rời đi.
Kỳ Ngôn "À" một tiếng, cụp mắt nhìn giọt mưa trên mặt đất.
Hai người không nói gì, tự nghĩ chuyện của mình, trong lúc nhất thời chỉ có tiếng mưa cọ rửa trời đất.
Khí hậu hành tinh này không có số liệu để tham khảu, dùng cách tính của Leto thì cơn mưa này rơi 2 giờ, sau khi mây đen tan đi thì trên không trung xuất hiện "Mặt Trời", nhiệt độ không cao, phơi hồi lâu nhưng mặt đất vẫn ẩm ướt như cũ.
Hai người rời khỏi chỗ cũ, đi dạo quanh đó một vòng, trong tầm mắt ngoài đá thì cũng chỉ là đá, nhưng cũng thuyết minh là chỉ khi còn ống dinh dưỡng, trước khi cứu viện đến thì họ vẫn an toàn.
Lục Phong Hàn nhớ đến lúc học tại trường quân đội Đệ Nhất có một môn gọi là "huấn luyện tâm lý vũ trụ", lúc đó bọn họ thấy môn này khinh người quá, có gì để huấn luyện chứ?
Cho đến khi giảng viên vứt bọn họ vào khoang mô phỏng, toàn bộ vũ trụ dùng hình chiếu ba chiều tạo ra, hết thảy gần như thật mới khiến bọn họ ý thức được sự cuồng vọng của mình.
Chỉ là một loài sinh vật Carbon nho nhỏ, vũ trụ chỉ cần một tia phát xạ, một chút tro bụi đã tạo thành chí mạng với họ.
Nếu gặp phải tình huống đặc thù, như phải đi một chuyến hành trình dài không thể đáp đất trong khoảng thời gian ngắn, phải ghé vào một hành tinh không người, có thể kích phát gen bệnh "sợ hãi vũ trụ".
Anh không nghĩ nữa, vì mưa lại rơi tiếp, mưa vẫn lớn như cũ. Làm cho anh hoài nghi đám mây tạo mưa này từ đâu đến, tưởng mình là hệ thống thoát nước hả? Rơi trận này tới trận khác.
Hai người lại quay về chỗ cũ, sắc trời âm u, có tia chớp xẹt qua.
Nghe thấy tiếng sấm, Lục Phong Hàn vỗ đùi mình, không tiếng động dò hỏi.
Kỳ Ngôn thuân theo tâm ý, nhích qua, gối đầu lên đùi anh.
Tay che tai cậu, anh cúi đầu, hỏi Kỳ Ngôn: "Muốn ngủ một chút hay không? Tỉnh ngủ thì mưa cũng tạnh, nói không chừng nhân viên cứu viện cũng đến rồi."
Kỳ Ngôn giương mắt nhìn anh: "Không cần dỗ tôi, tôi lớn rồi."
Lục Phong Hàn hỏi lại: "Vậy sao tối đó lại muốn dỗ tôi?"
Cậu nhắm mắt, xoay người cho lưng chìa vào mặt Lục Phong Hàn, giả bộ không nghe thấy gì.
Lục Phong Hàn bật cười, thuân tay nhéo vành tai trắng của ông chủ nhỏ: "Giờ hỏi cũng không được, hửm?"
Kỳ Ngôn không thèm để ý anh.
Không phải không thể, mà là.... cậu cũng không biết đáp án.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro