Chương 48
Tô Cảnh Nhàn
2024-09-20 11:00:53
Quảng trường Sky Diamond.
Thấy Nhiếp Hoài Đình vội vàng rời khỏi sân khấu, ngay sau đó cả Climo và Hodgkin cũng rời đi, Lục Phong Hàn lôi ba người Hạ Tri Dương đang kích động rời khỏi đám đông, đứng dưới một thân cây.
Hạ Tri Dương có chút kỳ quái: "Làm sao vậy?"
Lục Phong Hàn nhìn màn hình trên quảng trường.
Trên đài lễ chỉ còn tổng bí thư, có thể vì ba vị thượng tướng cùng lúc rời đi, ngược lại không khiến mọi người nghi ngờ.
Thu tầm mắt lại, Lục Phong Hàn nghiêm túc: "Nếu tôi nói, Leto lập tức sẽ xảy ra chuyện, quân Phản Loạn đã đánh tới phụ cận, các người có tin không?"
Hạ Tri Dương cười nói: "Ha ha ha sao có thể, hôm nay là Ngày thành lập, là Ngày thành lập Liên Minh, quân Phản Loạn như thế nào...."
Nụ cười trên mặt cậu ta dần tắt, trước nhìn Kỳ Ngôn, sau lại nhìn Lục Phong Hàn, nói lắp: "Thật sự? Anh nói thật? Không nói giỡn?"
Lục Phong Hàn thẳng thắn: "80%."
Đây là tỉ lệ đã bị anh giảm đi, có thể là 95%, 5% còn lại là may mắn.
Diệp Bùi và Mondrian liếc nhau, cô cắn nhẹ môi, nói: "Tôi tin!"
Hạ Tri Dương nhấc tay: "Tui.... tui cũng tin."
Tuy nghe như một câu chuyện cười nhưng không biết vì sao mà lời Lục Phong Hàn nói ra lại làm người ta tin tưởng.
Rõ ràng anh chỉ là vệ sĩ của Kỳ Ngôn.
Mondrian hỏi: "Hiện tại phải làm sao?"
Lục Phong Hàn không đáp, chỉ hỏi: "Thời gian không nhiều lắm, các người nghĩ như thế nào?"
Diệp Bùi nhanh chóng hạ quyết định: "Tôi về nhà! Nếu thật sự xảy ra chuyện, ba mẹ tôi đang ở nhà!" Cô nhìn về phía Mondrian, "Cậu muốn về nhà cùng tôi không?"
Cô biết ba mẹ Mondrian đã bị mưu sát bởi quân Phản Loạn, ở Leto không có thân nhân nào khác.
Mondrian lập tức gật đầu: "Được tôi cùng cậu quay về."
Lục Phong Hàn gật đầu: "Từng người trở về nhà, sau đó tìm nơi có thể trốn việc nổ mạnh, nấp kĩ."
Diệp Bùi vội vàng hỏi: "Vậy hai người?"
Lục Phong Hàn nhìn về phía Kỳ Ngôn.
Kỳ Ngôn không có do dự: "Tôi đi cùng anh ấy."
Mọi người từ biệt đơn giản, ngược dòng người mà chạy ra ngoài.
Lục Phong Hàn nhìn Kỳ Ngôn chằm chằm: "Thật muốn đi cùng tôi?"
Kỳ Ngôn nghiêm túc gật đầu: "Ừ, trên hợp đồng có ghi rõ, bất kể thời gian, địa điểm anh đều phải bảo vệ tôi, hiện tại chưa hết hạn."
Lục Phong Hàn nhìn cậu vài giây, cười nhẹ: "Được, tôi bảo vệ cậu."
Bên ngoài bộ chỉ huy.
Nhiếp Hoài Đình mặc quân phục màu đen đi vào phòng chỉ huy, khí thế trên người lạnh lẽo như mùa đông, bốn ngôi sao bạc trên vai phản chiếu kết cấu sắc bén của kim loại.
Climo và Hodgkin đi sau ông hai bước, cả hai đều xụ mặt.
Đột ngột, Nhiếp Hoài Đình dừng bước, xoay người, nòng súng chĩa thẳng vào tráng Climo.
Đồng tử Climo trợn to, giọng nói trầm thấp: "Nhiếp Hoài Đình, ông muốn làm gì?"
Có sát khí.
Hodgkin đứng cạnh, bị trường hợp này làm hoảng sợ, không biết khuyên thế nào đành như cũ làm người hòa giải: "Tình huống hiện tại khẩn cấp, lấy đại cục làm trọng!"
Ánh mắt Nhiếp Hoài Đình âm trầm, tay cầm vũ khí đã có nếp nhăn, nhưng cực kỳ vững vàng, bóng dáng trên mặt đất vừa góc cạnh vừa sắc bén.
"Vấn đề này phải hỏi ông, Woodrow · Climo, ông muốn làm gì."
Climo cười lạnh: "Làm sao, ông cho rằng tôi là người hạ lệnh phong tỏa cổng liên lạc?"
Nhiếp Hoài Đình không nói.
Bất động gần 10 giây, ông buông súng xuống, chỉ đẻ lại một câu: "Nếu là mệnh lệnh từ trong miệng ông, tôi sẽ giết ông."
Trong phòng chỉ huy ớn lạnh.
Cùng lúc, Lục Phong Hàn và Kỳ Ngôn leo lên xe huyền phù, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi quảng trường.
Thiết bị đầu cuối cá nhân không ngừng sáng lên, Vincent đem các kiểu tình báo truyền đến.
"Tướng Nhiếp vừa rút sũng chĩa vào Climo! Nhưng cuôi cùng ông buông xuống! Chẳng lẽ tướng Nhiếp phán định không phải Climo hạ lệnh phong tỏa cổng thông tin? Hoặc là lo lắng vào thời điểm khẩn cấp, phái chủ hòa làm phản, giữ lại Climo để ổn định khắp nơi?"
Ánh mắt Lục Phong Hàn nhúc nhích: "Đều có khả năng."
"Hiện tại tất cả đang họp khẩn, cửa đóng chặt, tình huống bên trong không rõ! Đã điều tra, cổng thông tin là đóng từ bên trong." Nói đến đây, Vincent cắn răng, lại mạnh mẽ hồi phục trạng thái làm việc: "Hiện tại đã phá được trình tự chặn, khởi động lại thành công. Theo tin mới nhất, toàn bộ Fontine I vì bảo vệ Leto, toàn pháo đài bỏ mình, trước đó còn gửi cho Leto mấy trăm tin "Địch tập kích"!
Giọng Vincent nghẹn ngào.
Hô hấp Lục Phong Hàn dừng lại.
Khi Kỳ Ngôn nghe được tin này, tầm mắt cậu hướng về bầu trời.
Cậu còn nhớ rõ trước khi rời Fontaine I về lại mặt đất, từng xa xa nhìn thấy tòa pháo đài lơ lửng này. Mỗi người bên trong nếu từng gặp qua cậu đề nhớ rõ ràng.
Toàn pháo đài.... bỏ mình ư?
"Quân Phản Loạn đã đến gần hệ thống phòng ngự bên ngoài Leto, mang theo lượng vũ khí không rõ, đội phi thuyền tiêm kích cỡ nhỏ đã được tập trung, dẫn đầu nghênh địch!"
Thông tin quá hỗn tạp, ngay cả Vincent, người đã từng lăn lộn ở tiền tuyến, cũng đã quen với sự gấp gáp của chiến tranh cũng khó mà phân biệt tin nào quan trọng, tin nào vụn vặt.
Lục Phong Hàn cầm vô lăng, mắt nhìn phía trước, vô số ý tưởng rối ren xẹt qua trong đầu, anh cảm thấy mình đã xem nhẹ điều gì...
Sau lưng đột nhiên lạnh lẽo, anh nắm chặt vô lăng, hỏi Vincent: "Phòng điều khiển hệ thống phòng ngự hành tinh thủ đô."
Nhất thời, Vincent không phải ứng kịp: "Cái gì?"
"Phòng điều khiển, hiện tại là người của ai?"
Vincent bị câu hỏi làm cho dừng lại, hô hấp dồn dập, sau mười mấy giây cậu ta đáp: "Climo! Ban đầu là trong tay tướng Nhiếp, ba tháng, không, bốn tháng trước em không xác định, Climo yêu cầu tướng Nhiếp giao quyền điều khiển hệ thống phòng ngự hành tinh thủ đô, tướng Nhiếp không đồng ý nên cuối cùng hai bên thỏa hiệp, giao quyền này vào tay Hodgkin! Trước đó vài ngày, sau khi tướng Nhiếp chính thức rời vị trí Tư lệnh Liên Minh, Climo lập tức đoạt quyền điều khiển từ tay Hodgkin!"
Từ cuối cùng nói ra, tim Vincent đập cực nhanh, thất thanh: "Chỉ huy........"
Sườn mặt Lục Phong Hàn lạnh lùng, ánh mắt như lưỡi đao.
Thanh âm Vincent không thể khống chế mà run lên: "Chỉ huy, có khả năng...."
Trong nháy mắt, từ phương hướng không xác định có tiếng nổ "ầm" vang lên, làm cho cửa kính xe huyền phù cũng chấn động!
Giọng Vincent từ loa điện tử vang lên: "Chỉ huy, tên lửa không gian được bắn từ một hành tinh lùn."
Lục Phong Hàn nhấn mạnh vào nút gia tốc.
Chỉ dựa vào thính lực mà anh đã phân biệt được loai tiếng nổ này do thứ gì tạo thành.
Một tên lửa đạn đạo bắn vào Leto, có ý nghĩa gì?
Ý là, hệ thống phòng ngự Leto đã bị đóng, đóng từ bên trong!
Leto – hành tinh thủ đô Liên Minh – lúc này không có gì bảo hộ lộ ra trước nòng pháo của quân Phản Loạn.
Vincent khó tin: "Trừ phi có quyền hạn của thượng tướng 4 sao, không ai có thể đóng lại hệ thống phòng ngự được!" Nói xong, cậu lại lẩm bẩm: "Climo... thật sự phản bội Liên Minh?"
Càng nguy cấp, Lục Phong Hàn càng vững vàng: "Tôi cách phòng điểu khiển mặt đất của hệ thống phòng ngự khoảng 70 giây lộ trình, trước đoạt quyền điều khiển lại, có gì thì lien hệ."
Vincent: "Rõ!"
Khung cảnh ngoài cửa sổ hóa thành những đường cong vô hình, âm thanh điện tử trong xe nhắc nhở Lục Phong Hàn vượt quá tốc độ, anh lại làm như không nghe thấy.
Lúc này, thiết bị đầu cuối cá nhân báo – kênh mã hóa nhận được tin nhắn.
Đáy lòng có suy đoán nào đó, ngón tay Lục Phong Hàn run lên, hai giây sao mới mở ra.
Từng con chữ chiếu vào trong mắt, mỗi chữ đều là máu.
"Cầm lấy vũ khí trong tay, bảo hộ những vì sao sau lưng mình."
"Chỉ huy, may mắn không làm nhục mệnh."
"Fontaine I, toàn pháo đài, tử tuẫn, mong, người sống trân trọng!"
Năm ngón tay anh cuộn lại thành nắm đấm, nện một cái hung hăng vào bàn điều khiển xe huyền phù, trong mắt tơ máu dày đặc.
......... toàn pháo đài tử tuẫn!
Trên ghế phụ, Kỳ Ngôn duỗi tay qua, đặt trên nắm tay của Lục Phong Hàn.
Thật lâu sau, anh lặng im, nắm lại tay cậu.
Kỳ Ngôn dùng thiết bị đầu cuối cá nhân chiếu màn hình ảo ra không khí, nói: "Tôi vào hệ thống, phòng điều khiển mặt đất trong nửa năm qua liên tục điều chuyển nhân viên. Gần một tháng nay có biên độ cao nhất. Tổng cộng điều động 23 người, 14 người có vấn đề. Hôm nay, ở đó có 11 người, cộng với 53 nhân viên đã công tác từ 5 năm trở lên, đồng thời làm nhiệm vụ!"
Lục Phong Hàn đem cảm xúc đè lại đáy lòng, khàn khàn nói: "Ai phê chuẩn lệnh điều động?"
Anh nhớ đến lúc mình mới gia nhập quân Viễn Chinh, một cựu binh từng nói – trên chiến trường, không kịp bi thương.
"Tổng phụ trách phòng điều khiển – trung tá Gabriel." Cậu bổ sung thêm: "Tôi đã có được quyền hạn ra vào trực tiếp phòng điều khiển mặt đất."
Phòng điều khiển mặt đất hệ thống phòng ngự hành tinh thủ đô.
Gabriel cố gắng trấn an cấp dưới đang bị kinh hoảng: "Từ những tin tức nhận được, quân Phản Loạn đã dàn trận ngoài hành tinh thủ đô, tình thế không rõ, chúng ta cần phải bình tĩnh, cho đến khi nhận được lệnh công kích! Trước khi nhận lênh, yêu cầu mọi người không được tự chủ trương!"
Hắn ta nhấn mạnh: "Các người phải tin tượng, hệ thống phòng ngự của chúng ta mở ra một mạng lớn, chắn chắn phòng thủ Leto kiên cố!"
Không khí trong phòng điều khiển gần như đình trệ, mội người đều đối diện với bàn điều khiển.
Chỉ có số ít người biết, hệ thống phòng ngự căn bản không được mở, ba phút trước Gabriel đã dùng quyền hạn thượng tướng 4 sao đóng lại!
Có một nữ quân nhân tóc dài hỏi, vì sao cấp trên chưa có lệnh, Gabriel đáp: "Hiện nay, tình huống giữa chúng ta và quân Phản Loạn khác xưa, hẳn phía trên thận trọng khi ra quyết sách, mọi người hãy bình tĩnh."
Đúng lúc này, cửa kim loại phía sau Gabriel được mở ra, theo bản năng hắn quay đầu nhìn, nhíu mày: "Các người là ai?"
Đi vào phòng điều khiển nhưng không có tiếng cảnh báo, chỉ rõ người đi vào được cấp quyền hạn.
Nhưng cả hai người này đều lạ mắt.
Lục Phong Hàn lấy súng gấp ra.
Đó là cây súng mà Kỳ Ngôn đưa anh khi ở ISOC, sau khi dùng anh không có trả lại, không ngờ có ngày hữu dụng thật.
Họng súng nhắm vào giữa mày Gabriel.
Hắn ta lui về sau nửa bước, lạnh giọng quát: "Mày rốt cuộc là ai?" sau đó lại nói lớn: "Đây có thể là người của quân Phản Loạn! Mau đến...."
Lục Phong Hàn sát khí đầy người làm xung quanh sợ hãi, trực tiếp bóp cò, một tiếng "đùng" đánh gãy lời Gabriel.
"Gabriel cấu kết quân Phản Loạn, đưa hành tinh thủ đô Liên Minh vào thế nguy hiểm, tình huống đặc thù xử tử tại chỗ."
Lục Phong Hàn vừa nói chuyện vừa so sánh hình ảnh của những người trong phòng điều khiển mà lúc nãy Kỳ Ngôn cho anh xem, tìm ra 11 tên có vấn đè.
Theo sau, mỗi khi có tiếng súng nổ là có một mạng người.
"Phụng Diệp, cùng tội."
"Bổn Kỳ, cùng tội."
"Eliot, cùng tội."
......
Liên tục mười một tiếng súng vang.
Không đến một phút thời gian.
Lục Phong Hàn như tử thần đi thu mạng người, ai cũng nghe thấy tiếng lưỡi hái kéo lê trên mặt đất.
Âm thanh xôn xao trong phòng điều khiển dẫn lắng xuống.
Lục Phong Hàn không giống với vẻ vừa mới giết người, còn hơi lười biếng thả họng súng nóng bỏng xuống, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua: "Đã xử quyết xong, kế tiếp, mong các vị phối hợp."
Mấy lời nói và hành động vừa rồi cũng có phần giúp anh cảnh cáo một, hai con cá lọt lưới.
Sau khi an tĩnh cực hạn, có người thét chói tai.
Chỗ này toàn là nhân viên văn phòng quân đội, chưa từng đi lên chiến trường, đều là lần đầu thấy máu.
Rất nhanh, có một nữ quân nhân tóc đen dài bước ra khỏi hàng, bình tĩnh chất vấn: "Dựa vào gì mà chúng tôi phải tin anh?"
Giây sau, người nãy giờ vẫn luôn cúi đầu – Kỳ Ngôn – lên tiếng: "Hệ thống phòng ngự của hành tinh thủ đô đã được mở lại, tỏng ba giây, đã chặn lại 31 tên lửa hành tình từ hành tinh lùn."
Người hỏi kinh hãi: "Cậu nói cái gì?"
Ngay sau đó, lại có thêm người phản ứng: "Đúng như lời cậu ta nói, hệ thống phòng ngự vửa được mở ra, lúc nãy nó bị đóng!"
"Điều cậu ta nói là thật! Chúng ta vừa bị Gabriel lừa!"
Mấy người còn lại không rảnh nhớ đến mấy tiếng súng liên tiếp nữa, nháo nhào nhảy vào bàn điều khiển.
Lục Phong Hàn tiếp lời Kỳ Ngôn: "Trước đó, hệ thống phòng ngự đã bị Gabriel đóng lại, vô số tên lửa hành trình đã bị quân Phản Loạn bắn vào Leto."
Anh nhìn mọi người chung quanh: "Từ nay về sau, an toàn của Leto phụ thuộc vào mọi người."
Nữ quân nhân ban đầu chất vấn sau khi xác nhận tình huống, hai gót chân khép lại, thay mặt mọi người còn lại chào quân lễ với Lục Phong Hàn: "Sẽ không nhục mệnh!"
Lục Phong Hàn đáp lại.
Lại thêm một người vội vàng: "Không được, Gabriel đã chết, quyền hạn của chúng ta không đủ, chỉ có nâng đến cấp A phòng ngự thôi!"
Lục Phong Hàn không do dự, bước đến cạnh người nọ, ở giao diện quét quyền hạn, anh nhập vào một chuỗi số, quét vân tay, lại đưa vào ba key lớn bí mật.
Âm thanh điện tử vang lên: "Thông qua, xác định cấp bậc phòng ngự: cấp S."
Tất cả mọi người ở đây đều biết, chỉ có thân phận tướng quân của Liên Minh mới có tư cách nâng cấp bậc phòng ngự.
Nhưng Lục Phong Hàn không nói rõ thì ai cũng không hỏi.
Quyền hạn mở ra.
Bốn bức tường phòng điểu khiển sáng lên, lộ ra bản đồ sao hoàn chỉnh. Giữa phòng điều khiển xuất hiện một hình cầu – là Leto.
Chỉ thấy mạng phòng ngự quanh Leto đã có, trên mỗi mảnh đất đều có lớp mỏng bao trùm.
Trước khi đi, Lục Phong Hàn hỏi nữ quân nhân: "Liên Minh có thể tín nhiệm cô không?"
Cô gật đầu, ánh mắt kiên nghị: "Tôi là sinh viên tốt nghiệp trường quân đội Đệ Nhất, khẩu hiểu của trường là: "Chỉ vì liên minh, thẳng tiến không lùi!""
Lục Phong Hàn cong khóe môi, đem súng gấp trong tay giao cho cô: "Hiện mạng phòng ngự đã được mở, trừ thượng tướng 4 sao ra không ai có thể đóng lại. Cây súng này giao cho cô, nếu lại có người ý đồ đẩy Liên Minh vào nguy hiểm, giết không luận tội."
Nữ quân nhân trịnh trọng cầm lấy.
Rời phòng điều khiển, hai người lên xe, Kỳ Ngôn hỏi: "Giờ đi đâu?"
"Đi tháp Phát Xạ."
Cái tên đó làm Kỳ Ngôn nhớ đến ngày đầu tiên mình về Leto, Hạ Tri Dương lái chiếc xe huyền phù đỏ rực, chỉ có cậu huy hiệu trường kiếm thuẫn bạc trên tháp.
Lúc ấy cậu ta nói, tuy rằng đã ở Leto mười mấy năm nhưng không biết cái tháp đó rốt cuộc dùng để phóng gì.
Xe không đi xa, phía trước đã thấy mặt đường nổ ra một cái hố to, chặn đường. Lục Phong Hàn không chút do dự chuyển hướng, đi một đường khác.
Hệ thống trong xe vừa cảnh báo sai đường vừa cảnh báo vượt tốc, nhưng hai người nào có tâm tư để ý.
Cảnh sắc ngoài cửa sổ hóa thành nội ô, thiết bị đầu cuối cá nhân reo vang, vừa nhận thì Vincent đã dồn dập báo cáo:
"Quân vũ trụ và quân Phản Loạn đã bắt đầu đánh nhau, có hai cảng phi thuyền quân dụng bị phá, tốc độ phi thuyền xuất chiến chậm lại!
Chỉ huy ngài đã đoán đúng, tướng Nhiếp yêu cầu thăng cấp trang bị cho quân đồn trú, qua tay phái chủ hòa chỉ giữ chứ không phát, hiện tại còn 70% vũ khí mới vẫn ở lại kho, quân đồn trú bản địa đều đang xài loại cũ! Cái này muốn người ta đánh kiểu gì? Tay đôi sao?"
Vincent nói liền một hơi không vấp: "Hiện tại, đáng sợ nhất là chúng ta không biết trong vũ trụ có bao nhiêu phi thuyền, radar quét qua nhưng đếm không hết. Và chúng ta càng không biết trước đó quân Phản Loạn đã phái bao nhiêu người xâm nhập Leto."
Cậu ta ngừng lại một giây: "Đặc biệt, dưới tình huống có một thượng tướng 4 sao Liên Minh giúp đỡ."
Khi nói ra câu này, cậu có cảm giác mình đang nằm mơ.
Thậm chí giấc mơ cũng không có vớ vẩn như vậy!
Đến nay cậu vẫn không hiểu nỗi vì sao Climo phản bội Liên Minh, mở của dẫn quân Phản Loạn vào!
Lục Phong Hàn nói: "Còn hải tặc vũ trụ. Buổi tiệc lớn Leto này không có lí do mà bọn họ không đến chia một chén canh!"
Vincent nhanh chóng xoay chuyển đầu óc: "Đám hải tặc đó lúc trước giống như ngủ đông, động tĩnh rất nhỏ, chẳng lẽ...."
"Hoặc đã lẻn vào Leto, hoặc đang đi gây chuyện ở hành tinh nào đó." Cạnh hàm Lục Phong Hàn căng chặt, nói: "Tôi đã dùng chìa khóa mật và quyền hạn để nâng hệ thống phòng ngự của Leto lên cấp S."
Vincent kinh ngạc: "Chỉ huy, quyền hạn của ngài thế mà chưa bị xóa! Ngài chết lâu vậy rồi mà?"
Lục Phong Hàn cũng đang nghi hoặc.
Quân Viễn Chinh luôn không ra thông báo là anh đã chết, nhưng phần lớn người đã cam chịu việc đó.
Quyền hạn của anh còn, chỉ có thể do Nhiếp Hoài Đình ôm tâm lí may mắn nào đó, cho rằng anh còn sống, hoặc là lưu trữ thân phận của anh để làm kỷ niệm.
Tuy là lí do nào cũng rất tiện cho mấy lúc khẩn cấp thế này.
Sau khi cắt đứt liên lạc, xe huyền phù tiếp tục chạy về tháp Phát Xạ.
Trên đường đã không còn thấy người thường, nơi nơi đều là lỗ lớn cháy đen do nổ mạnh tạo ra. Trong Liên Minh đã hòa bình nhiều năm, chiến loại bất ngờ không biết làm bao người hoảng loạn.
Lòng Lục Phong Hàn buồn bực.
Đã nhiều năm, quân Viễn Chinh luôn đứng ở tiền tuyến đại khu Nam Thập Tự, gối giáo chờ sáng, hi sinh vô số, chưa từng lùi lại dẫu chỉ là nửa bước, chỉ vì đem khói lửa chiến tranh chặn lại ở bên ngoài.
Nhưng mà sự đời khó nói trước, một bước rồi lại một bước, toàn bộ Liên Minh cuối cùng cũng bị kéo xuống vũng bùn.
Lục Phong Hàn mở miệng, giải thích cho Kỳ Ngôn: "Hiện nay ở Leto rất loạn, là thời cơ tốt để đục nước béo cò, nếu tôi là quân Phản Loạn, tôi sẽ nhân lúc này đi tìm thứ mình muốn tìm."
Phản ứng Kỳ Ngôn cực nhanh: "Bản gốc của hệ thống điều khiển trung tâm phi thuyền quân dụng?"
"Không sai, nếu bọn hải tặc vũ trụ đã có mặt ở Leto thì đây lúc động thủ."
Kỳ Ngôn: "Tháp Phát Xạ...."
"Chỉ là chỗ che giấu." Cách đây rất lâu, anh được nghe Nhiếp Hoài Đình nhắc đến một lần: "Có một chiếc két sắt bên dưới tháp, tướng Nhiếp không tín nhiệm Climo, có khả năng đặt bản gốc hệ thống điều khiển trung tâm ở trong đó, không ai có thể chạm vào."
Sau một lúc ngồi xe đi trên đường, ánh mặt Lục Phong Hàn liếc thấy có một bóng người, anh phanh xe lại, mở cửa, gọi người đang ngơ ngác: "Lên xe."
Sau khi Hạ Gia Nhĩ leo lên, mới hiểu ra: "Vì sao hai người lại ở đây? Dân chúng bình thường không phải đi tị nạn hết rồi sao?"
Lục Phong Hàn không đáp, chỉ hỏi: "Vì sao cậu lại ở đây mà không đi tị nạn?"
Hạ Gia Nhĩ thành thập đáp: "Tôi đi tham dự lễ ở quảng trường Sky Diamond, sau lại nghe robot an ninh yêu cầu mọi người rút lui. Tôi không đi tị nạn, năm nay tôi học năm 4, chỉ cần tốt nghiệp nữa là phải nhập ngũ, nên tôi quay lại trường muốn giúp gì đó, không nghĩ đến đường đã bị chặt đứt không thể quay về. Hiện giờ, Leto... quá loạn."
Cậu ta nghe âm thanh cảnh báo không ngừng bên ngoài, lại cảm thấy không thật: "Quân Phản Loạn... sao tự nhiên lại đánh vào đây? Giống như u hồn xuất hiện. Vả lại, hơn nữa, hôm nay là Ngày thành lập Liên Minh."
Đúng vậy, hôm nay Ngày thành lập Liên Minh.
Đáng tiếc không một ai có thể trả lời cậu hỏi này.
Hạ Gia Nhĩ nhanh chóng bình tĩnh lại, hỏi Kỳ Ngôn: "Bây giờ hai người đang muốn đi đâu?"
Lúc này, thiết bị đầu cuối cá nhân của Lục Phong Hàn lại reo lên, anh dùng giọng nói điều khiển, màn hình ảo xuất hiện trong không trung.
Người trên màn hình là người vừa xuất hiện ở đài cao tại quảng trường Sky Diamond cách đây không lâu.
Miệng Hạ Gia Nhĩ há to, hai mắt trợn tròn, cho là mình hoa mắt lại theo phản xạ làm quân lễ: "Tướng quân Nhiếp!"
Nhiếp Hoài Đình đáp lại, ánh mắt nhìn Lục Phong Hàn: "Không chết?"
Lục Phong Hàn đáp gọn: "Không chết."
Khi dùng quyền hạn của mình mở cấp S phòng ngự, anh biết Nhiếp Hoài Đình sẽ tìm được anh.
Nhiếp Hoài Đình: "Giờ ở đâu?"
"Đang trên đường đến tháp Phát Xạ."
"Ừ." Nhiếp Hoài Đình trầm giọng ra lệnh: "Bản gốc cấu trúc nằm ở bên trong, nhớ kĩ, lúc láy được nó phải lập tức trở về tiền tuyến. Nếu không thể mang đi thì cậu tự mình hủy nó!"
Lục Phong Hàn giương mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt không chút vẩn đục của Nhiếp Hoài Đình: "Không giữ Leto nổi?"
Nghe thấy những lời này, Hạ Gia Nhĩ đang lọt trong sương mù chợt giật mình.
Nhiếp Hoài Đình đưa ra đáp án khẳng định: "Hơn phân nửa là không giữ được. Ta sợ hai mặt thụ địch, kiền trì giữ quân Viễn Chinh ở lại tiền tuyến, nếu tất cả quân đồn trú của quan đoàn Trung Ương vào đúng chỗ thì có thể ngăn lại trận tiến công hôm nay của quân Phản Loạn."
Đang tiếc, không có việc như ý.
Không chỉ quân điều đến chỉ được hơn nửa, mà còn không có vũ khí tốt.
Lục Phong Hàn không nhiều lời: "Ông mới 70 tuổi, còn vài thập niên sống tốt nữa, đừng chết."
Nhiếp Hoài Đình cũng có thời gian nói chuyện: "Đã biết."
Nói xong liền cắt đứt liên lạc.
Hạ Gia Nhĩ chớp mắt: "Vừa rồi...... vừa rồi thật là tướng Nhiếp sao? Leto thật sự không thể thủ ư? Anh, anh, anh là..."
Lục Phong Hàn không đáp vấn đề nào, hỏi lại: "Thành tích của cậu ở trường quân đội Đệ Nhất rất tốt?"
Lực chú ý của Hạ Gia Nhĩ bị kéo đi: "Cũng không tệ lắm."
"Mô phỏng thực chiến?"
Hạ Gia Nhĩ tự hào: "Điểm cao nhất khóa này!"
"Được." Lục Phong Hàn nhìn Kỳ Ngôn: "Có thể xem xét tình huống xung quanh tháp Phát Xạ không?"
Kỳ Ngôn trèo vào hệ thống giám sát của Leto, dùng tốc độ cực nhanh tìm được điểm theo dõi phụ cận tháp Phát Xạ, đem tầm nhìn chiếu vào không khí.
Lục Phong Hàn chỉnh lại xe thành hệ thống lái bán tự động, gọi Hạ Gia Nhĩ cùng xem.
Phụ cận tháp có 5 chiếc xe thiết giáp, một đám người lạ đang đánh nhau với quân thường trú của tháp, kẻ địch rất hung hãn, quân đồn trú bị đè đánh.
Hạ Gia Nhĩ khẩn trương: "Mấy người đó khẳng định môn đấu vật ở trường không đạt tiêu chuẩn! Ra quyền bên trái đánh bọn họ đi! Đánh đi!"
Lục Phong Hàn: "Việc canh giữ tháp Phát Xạ luôn được xem làm một chuyện nhàn tản, mấy người đó có thể giằng co lâu vậy cũng được xem là có tố chất không tồi."
Kỳ Ngôn nói: "Tôi tìm được thứ hay ho."
Lục Phong Hàn giương mắt: "Cái gì?"
"Phụ cận tháp PHát Xạ có một pháo đài ẩn nhỏ, có lẽ là dùng để đề phòng. Nhưng nhìn lượng đạn chỉ còn 5 phát." Kỳ Ngôn hỏi: "Nhắm chuẩn vào chỗ nào?"
Lục Phong Hàn không do dự: "Nổ xe thiết giáp của họ đi."
Kỳ Ngôn cực nhanh nhập mệnh lệnh, chỉ thấy trên màn hình giám sát, có ba quả bom bị phóng vào phạm vị 5 chiếc xe thiết giáp, để phòng ngừa mà cái thứ 4, thứ 5 cũng rất nhanh xuất hiện, trực tiếp nổ tan tác xe thiết giáp, một mảnh không còn.
Vài tên địch không ngờ sẽ bị tập kích bất ngờ, tụ vào nhau phòng bị chung quanh miễn cưỡng tạo cho quân đôn trú của tháp Phát Xạ có chút ít thời gian nghỉ.
Lục Phong Hàn lại nói: "Chờ đến nơi, tôi sẽ lái xe đâm qua. Hạ Gia Nhĩ cậu cầm vũ khí bắn chết đám người đó."
"Rõ!" Hạ Gia Nhĩ đáp mới phản ứng: "Nhưng mà tôi không có vũ khí!"
"Vũ khí trên mặt đất đều là của cậu, chỉ xem cậu nhặt hay không, hiểu?"
"Hiểu! Cần kiệm là đức tính tốt!"
Hạ Gia Nhĩ nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát, đem vị trí vũ khí rơi trên đất ghi nhớ.
Nhìn những người bị thương nặng hay đã chết nằm la liệt, cậu ta bắt đầu nguyện bản thân có thể nhặt được vũ khí còn nhiều đạn dược hơn chút.
Lục Phong Hàn lái một chiếc xe huyền phù đen, như lưỡi đao đâm thẳng vào vòng chiến. Vội vàng đạp phanh, theo quán tính mà Hạ Gia Nhĩ lăn ra khỏi xe, bám một tay vào khung xe tay còn lại chụp lấy vũ khí, tham lam vớt thêm cái nữa, đứng dậy đóng cửa vô cùng lưu loát.
"Cứ yên tâm bóp cò, cửa xe này dùng vật liệu tổng hợp kim loại lỏng làm thành, cửa xe có thể làm tấm chắn."
Nghe anh nói xong, Hạ Gia Nhĩ gào to: "Kỳ ngôn cậu quá xa xỉ! Thật sự quá xa xỉ! Một centimet vuông vật liệu tổng hợp kim loại lỏng tôi cũng mua không nổi."
Lúc này, Lục Phong Hàn xoay vô lăng, toàn bộ thân xe ép vào một góc, Hạ Gia Nhĩ tập trung nổ súng – "bùm" – vỡ đầu!
Hai phe đang trong vòng chiến lập tức hiểu rõ người đến là địch hay bạn, rất nhanh, chiếc xe bị ăn mấy phát đạn.
Âm thanh bị bóp nghẹt vang vọng trong xe.
Hạ Gia Nhĩ vừa nổ súng vừa cảm thán: "Trâu bò nhất vẫn là vật liệu tổng hợp kim loại lỏng trâu!"
Cậu ta chỉ mở một khe nhỏ trên cửa sổ xe, vừa đủ để nòng súng chìa ra. Hơn nữa cậu ta phát hiện, hình như Lục Phong Hàn có vô số cặp mắt, mỗi một góc nhìn đều là góc độ nổ súng hoàn mỹ.
Hạ Gia Nhĩ có loại cảm giác được ông lớn che chở!
Giống như đang trốn trong một tòa lô-cốt di đọng, dễ dàng lấy mạng kẻ địch, cho đến khi bọn nó chết hết thì Hạ Gia Nhĩ mới buông vũ khí.
Nhưng Lục Phong Hàn không vội xuống xe.
Kỳ Ngôn nói: "Quân ở tháp Phát Xạ không có vấn đề."
Lúc này cửa xe mới mở ra.
Tuy Lục Phong Hàn vừa hỗ trợ giải quyết kẻ địch, nhưng quân lính ở đó cũng không tùy tiện tiên lên, vẫn ôm cảnh giác.
Lục Phong Hàn cũng không lại gần, chỉ mở miệng: "Theo lệnh cấp trên, đến lấy đồ vật."
Nói xong, lập tức cất bước về tháp.
Trên người quân đồn trú toàn là thương tích, không còn sức đánh một trận nữa, họ nhìn nhau, không ngăn lại, cũng không hỏi tiếp.
Hệ thống ở đây toàn là hệ thống tự động, họ giữ chỗ này chỉ là đề phòng tình huống đặc biệt, cho nên nếu mục đích đến là hệ thống hóng ra thì cũng chỉ uổng công.
Thứ, bọn họ chỉ là binh lính cấp thấp, không biết chỗ này có gì để lấy, nếu thật là lệnh của cấp trên thì họ không có quyền được biết cơ mật quân sự.
Lục Phong Hàn đi nhanh, vừa đi vừa nói: "Từ lúc mở lại hệ thống phòng ngự hành tinh thủ đô chỉ mới có 10 phút, chúng ta vừa tiêu diệt một đội xe thiết giáp tiên phong của quân Phản Loạn. Bọn nó sẽ không biết vị trí bên ta cất hệ thống nguồn, sẽ cố phái người đến vài địa điểm thật giả tìm kiếm. Giờ chúng ta tiêu diệt mất một đội, rất nhanh sẽ có cứu viện, cần lập tức lấy đồ rồi rời đi."
Vòng ra sau tháp, Lục Phong Hàn dán thiết bị đầu cuối cá nhân vào thân tháp, sau ba giây, trên mặt ngoài kim loại xuất hiện một chuỗi kí tự màu xanh. Lục Phong Hàn quét quyền hạn, trước mặt cả ba xuất hiện một lối vào.
Anh lần lượt để Hạ Gia Nhĩ, Kỳ Ngôn rồi mới đến bản thân tiến vào.
Sau khi đứng yên, cửa sóng lại trong nháy mặt, lớp kim loại dưới chân nhanh chóng hạ xuống, Hạ Gia Nhĩ mới phát hiện là mình đứng trong thang máy.
Sau 10 giây, thang máy dừng lại, Lục Phong Hàn đi trước, dùng mật mã mà Nhiếp Hoài Đình gửi đến mở két sắt, lấy từ bên tỏng một chiếc vali xách tay, xoay người theo đường cũ rời đi.
Khi ngồi trên xe lần nữa, Lục Phong Hàn kéo vô lăng, trong xe lập tức thông báo: "Ngài đã vượt qua tốc độ quy định.", anh coi cái này như tiếng ồn trắng mà hướng về Tinh cảng.
Hạ Gia Nhĩ cầm vũ khí, hơi hé miệng, muốn hỏi Lục Phong Hàn anh có phải là cái người nằm trên lịch sử trường hay không, nhưng không biết vì sao mà chẳng nói nên lời.
Nghĩ tới nghĩ luôn, rốt cuộc cũng hỏi: "Chúng ta không đi hỗ trợ sao?"
Lục Phong Hàn lạnh: "Giúp được cái gì?"
Hạ Gia Nhĩ bị hỏi cho ngu luôn.
Lục Phong Hàn nói trắng ra: "Cục diện hôm náy sớm đã được định ra từ lần đầu thảm bại của quân Viễn Chinh rồi. Không phải sức của một người tạo thành, cũng không dùng sức của một người ngăn lại được. Mà là từng vòng, từng bước dẫn đến hôm nay. Mỗi người đều vô tội, mỗi người đều là kẻ đẩy tay."
Hạ Gia Nhĩ mê mang.
Cậu ta tiếp thu giáo dục ở trường quân đội Đệ Nhất, khiến cậu gặp chiến là chiến, giwof phát hiện, trước thời thế hỗn loạn, muốn chiến cũng không thể.
"Vậy... vậy không thủ được, phải nhường Leto sao? Liên Minh làm sao bây giờ?"
"Thủ bằng cái gì đây." Khuỷu tay Lục Phong Hàn chống lên cạnh cửa sổ, âm cuối ngắn ngủi: "Không có Leto thì sao? Người Liên Minh ở nơi nào thì nơi đó chính là Liên Minh. Hôm nay bị cướp thì ngay may đòi về."
Lúc này, Vincent gọi đến.
Trong lòng Lục Phong Hàn trầm xuống, có cảm giác không tốt.
Anh nhận: "Nói."
Vincent mất đi khắc chế và bình tĩnh, giọng nói căng thẳng: "Chỉ huy, tin mới nhất! Tướng quân Nhiếp Hoài Đình bị thương nặng, trước khi vào khoang trị liệu đã thông báo toàn quân, yêu cầu dùng bất cứ giá nào lập tức bắt ngay thượng tướng bốn sao Hodgkin!"
Lục Phong Hàn gằn từng chữ một: "Hodgkin."
Kẻ chưa bao giờ gia nhập vào sự tranh chấp của phái chủ chiến và phái chủ hòa, bị người của quân đội xem là người hòa giải, quả hồng mềm, hạt óc chó ngâm miệng, đại biểu phái trung lập.
Vì cảm giác tồn tại thấp, nếu không gặp được ở quảng trưởng Sky Diamond thì chưa chắc Lục Phong Hàn có thể nhớ được diện mạo ông ta.
Vincent phẫn nộ, nghẹn ngào: "Tội danh truy nã là: phản bội Liên Minh. Chỉ huy, đó là kẻ cấu kết với quân Phản Loạn, mở của lớn của Leto và thậm chí toàn Liên Minh!"
Thấy Nhiếp Hoài Đình vội vàng rời khỏi sân khấu, ngay sau đó cả Climo và Hodgkin cũng rời đi, Lục Phong Hàn lôi ba người Hạ Tri Dương đang kích động rời khỏi đám đông, đứng dưới một thân cây.
Hạ Tri Dương có chút kỳ quái: "Làm sao vậy?"
Lục Phong Hàn nhìn màn hình trên quảng trường.
Trên đài lễ chỉ còn tổng bí thư, có thể vì ba vị thượng tướng cùng lúc rời đi, ngược lại không khiến mọi người nghi ngờ.
Thu tầm mắt lại, Lục Phong Hàn nghiêm túc: "Nếu tôi nói, Leto lập tức sẽ xảy ra chuyện, quân Phản Loạn đã đánh tới phụ cận, các người có tin không?"
Hạ Tri Dương cười nói: "Ha ha ha sao có thể, hôm nay là Ngày thành lập, là Ngày thành lập Liên Minh, quân Phản Loạn như thế nào...."
Nụ cười trên mặt cậu ta dần tắt, trước nhìn Kỳ Ngôn, sau lại nhìn Lục Phong Hàn, nói lắp: "Thật sự? Anh nói thật? Không nói giỡn?"
Lục Phong Hàn thẳng thắn: "80%."
Đây là tỉ lệ đã bị anh giảm đi, có thể là 95%, 5% còn lại là may mắn.
Diệp Bùi và Mondrian liếc nhau, cô cắn nhẹ môi, nói: "Tôi tin!"
Hạ Tri Dương nhấc tay: "Tui.... tui cũng tin."
Tuy nghe như một câu chuyện cười nhưng không biết vì sao mà lời Lục Phong Hàn nói ra lại làm người ta tin tưởng.
Rõ ràng anh chỉ là vệ sĩ của Kỳ Ngôn.
Mondrian hỏi: "Hiện tại phải làm sao?"
Lục Phong Hàn không đáp, chỉ hỏi: "Thời gian không nhiều lắm, các người nghĩ như thế nào?"
Diệp Bùi nhanh chóng hạ quyết định: "Tôi về nhà! Nếu thật sự xảy ra chuyện, ba mẹ tôi đang ở nhà!" Cô nhìn về phía Mondrian, "Cậu muốn về nhà cùng tôi không?"
Cô biết ba mẹ Mondrian đã bị mưu sát bởi quân Phản Loạn, ở Leto không có thân nhân nào khác.
Mondrian lập tức gật đầu: "Được tôi cùng cậu quay về."
Lục Phong Hàn gật đầu: "Từng người trở về nhà, sau đó tìm nơi có thể trốn việc nổ mạnh, nấp kĩ."
Diệp Bùi vội vàng hỏi: "Vậy hai người?"
Lục Phong Hàn nhìn về phía Kỳ Ngôn.
Kỳ Ngôn không có do dự: "Tôi đi cùng anh ấy."
Mọi người từ biệt đơn giản, ngược dòng người mà chạy ra ngoài.
Lục Phong Hàn nhìn Kỳ Ngôn chằm chằm: "Thật muốn đi cùng tôi?"
Kỳ Ngôn nghiêm túc gật đầu: "Ừ, trên hợp đồng có ghi rõ, bất kể thời gian, địa điểm anh đều phải bảo vệ tôi, hiện tại chưa hết hạn."
Lục Phong Hàn nhìn cậu vài giây, cười nhẹ: "Được, tôi bảo vệ cậu."
Bên ngoài bộ chỉ huy.
Nhiếp Hoài Đình mặc quân phục màu đen đi vào phòng chỉ huy, khí thế trên người lạnh lẽo như mùa đông, bốn ngôi sao bạc trên vai phản chiếu kết cấu sắc bén của kim loại.
Climo và Hodgkin đi sau ông hai bước, cả hai đều xụ mặt.
Đột ngột, Nhiếp Hoài Đình dừng bước, xoay người, nòng súng chĩa thẳng vào tráng Climo.
Đồng tử Climo trợn to, giọng nói trầm thấp: "Nhiếp Hoài Đình, ông muốn làm gì?"
Có sát khí.
Hodgkin đứng cạnh, bị trường hợp này làm hoảng sợ, không biết khuyên thế nào đành như cũ làm người hòa giải: "Tình huống hiện tại khẩn cấp, lấy đại cục làm trọng!"
Ánh mắt Nhiếp Hoài Đình âm trầm, tay cầm vũ khí đã có nếp nhăn, nhưng cực kỳ vững vàng, bóng dáng trên mặt đất vừa góc cạnh vừa sắc bén.
"Vấn đề này phải hỏi ông, Woodrow · Climo, ông muốn làm gì."
Climo cười lạnh: "Làm sao, ông cho rằng tôi là người hạ lệnh phong tỏa cổng liên lạc?"
Nhiếp Hoài Đình không nói.
Bất động gần 10 giây, ông buông súng xuống, chỉ đẻ lại một câu: "Nếu là mệnh lệnh từ trong miệng ông, tôi sẽ giết ông."
Trong phòng chỉ huy ớn lạnh.
Cùng lúc, Lục Phong Hàn và Kỳ Ngôn leo lên xe huyền phù, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi quảng trường.
Thiết bị đầu cuối cá nhân không ngừng sáng lên, Vincent đem các kiểu tình báo truyền đến.
"Tướng Nhiếp vừa rút sũng chĩa vào Climo! Nhưng cuôi cùng ông buông xuống! Chẳng lẽ tướng Nhiếp phán định không phải Climo hạ lệnh phong tỏa cổng thông tin? Hoặc là lo lắng vào thời điểm khẩn cấp, phái chủ hòa làm phản, giữ lại Climo để ổn định khắp nơi?"
Ánh mắt Lục Phong Hàn nhúc nhích: "Đều có khả năng."
"Hiện tại tất cả đang họp khẩn, cửa đóng chặt, tình huống bên trong không rõ! Đã điều tra, cổng thông tin là đóng từ bên trong." Nói đến đây, Vincent cắn răng, lại mạnh mẽ hồi phục trạng thái làm việc: "Hiện tại đã phá được trình tự chặn, khởi động lại thành công. Theo tin mới nhất, toàn bộ Fontine I vì bảo vệ Leto, toàn pháo đài bỏ mình, trước đó còn gửi cho Leto mấy trăm tin "Địch tập kích"!
Giọng Vincent nghẹn ngào.
Hô hấp Lục Phong Hàn dừng lại.
Khi Kỳ Ngôn nghe được tin này, tầm mắt cậu hướng về bầu trời.
Cậu còn nhớ rõ trước khi rời Fontaine I về lại mặt đất, từng xa xa nhìn thấy tòa pháo đài lơ lửng này. Mỗi người bên trong nếu từng gặp qua cậu đề nhớ rõ ràng.
Toàn pháo đài.... bỏ mình ư?
"Quân Phản Loạn đã đến gần hệ thống phòng ngự bên ngoài Leto, mang theo lượng vũ khí không rõ, đội phi thuyền tiêm kích cỡ nhỏ đã được tập trung, dẫn đầu nghênh địch!"
Thông tin quá hỗn tạp, ngay cả Vincent, người đã từng lăn lộn ở tiền tuyến, cũng đã quen với sự gấp gáp của chiến tranh cũng khó mà phân biệt tin nào quan trọng, tin nào vụn vặt.
Lục Phong Hàn cầm vô lăng, mắt nhìn phía trước, vô số ý tưởng rối ren xẹt qua trong đầu, anh cảm thấy mình đã xem nhẹ điều gì...
Sau lưng đột nhiên lạnh lẽo, anh nắm chặt vô lăng, hỏi Vincent: "Phòng điều khiển hệ thống phòng ngự hành tinh thủ đô."
Nhất thời, Vincent không phải ứng kịp: "Cái gì?"
"Phòng điều khiển, hiện tại là người của ai?"
Vincent bị câu hỏi làm cho dừng lại, hô hấp dồn dập, sau mười mấy giây cậu ta đáp: "Climo! Ban đầu là trong tay tướng Nhiếp, ba tháng, không, bốn tháng trước em không xác định, Climo yêu cầu tướng Nhiếp giao quyền điều khiển hệ thống phòng ngự hành tinh thủ đô, tướng Nhiếp không đồng ý nên cuối cùng hai bên thỏa hiệp, giao quyền này vào tay Hodgkin! Trước đó vài ngày, sau khi tướng Nhiếp chính thức rời vị trí Tư lệnh Liên Minh, Climo lập tức đoạt quyền điều khiển từ tay Hodgkin!"
Từ cuối cùng nói ra, tim Vincent đập cực nhanh, thất thanh: "Chỉ huy........"
Sườn mặt Lục Phong Hàn lạnh lùng, ánh mắt như lưỡi đao.
Thanh âm Vincent không thể khống chế mà run lên: "Chỉ huy, có khả năng...."
Trong nháy mắt, từ phương hướng không xác định có tiếng nổ "ầm" vang lên, làm cho cửa kính xe huyền phù cũng chấn động!
Giọng Vincent từ loa điện tử vang lên: "Chỉ huy, tên lửa không gian được bắn từ một hành tinh lùn."
Lục Phong Hàn nhấn mạnh vào nút gia tốc.
Chỉ dựa vào thính lực mà anh đã phân biệt được loai tiếng nổ này do thứ gì tạo thành.
Một tên lửa đạn đạo bắn vào Leto, có ý nghĩa gì?
Ý là, hệ thống phòng ngự Leto đã bị đóng, đóng từ bên trong!
Leto – hành tinh thủ đô Liên Minh – lúc này không có gì bảo hộ lộ ra trước nòng pháo của quân Phản Loạn.
Vincent khó tin: "Trừ phi có quyền hạn của thượng tướng 4 sao, không ai có thể đóng lại hệ thống phòng ngự được!" Nói xong, cậu lại lẩm bẩm: "Climo... thật sự phản bội Liên Minh?"
Càng nguy cấp, Lục Phong Hàn càng vững vàng: "Tôi cách phòng điểu khiển mặt đất của hệ thống phòng ngự khoảng 70 giây lộ trình, trước đoạt quyền điều khiển lại, có gì thì lien hệ."
Vincent: "Rõ!"
Khung cảnh ngoài cửa sổ hóa thành những đường cong vô hình, âm thanh điện tử trong xe nhắc nhở Lục Phong Hàn vượt quá tốc độ, anh lại làm như không nghe thấy.
Lúc này, thiết bị đầu cuối cá nhân báo – kênh mã hóa nhận được tin nhắn.
Đáy lòng có suy đoán nào đó, ngón tay Lục Phong Hàn run lên, hai giây sao mới mở ra.
Từng con chữ chiếu vào trong mắt, mỗi chữ đều là máu.
"Cầm lấy vũ khí trong tay, bảo hộ những vì sao sau lưng mình."
"Chỉ huy, may mắn không làm nhục mệnh."
"Fontaine I, toàn pháo đài, tử tuẫn, mong, người sống trân trọng!"
Năm ngón tay anh cuộn lại thành nắm đấm, nện một cái hung hăng vào bàn điều khiển xe huyền phù, trong mắt tơ máu dày đặc.
......... toàn pháo đài tử tuẫn!
Trên ghế phụ, Kỳ Ngôn duỗi tay qua, đặt trên nắm tay của Lục Phong Hàn.
Thật lâu sau, anh lặng im, nắm lại tay cậu.
Kỳ Ngôn dùng thiết bị đầu cuối cá nhân chiếu màn hình ảo ra không khí, nói: "Tôi vào hệ thống, phòng điều khiển mặt đất trong nửa năm qua liên tục điều chuyển nhân viên. Gần một tháng nay có biên độ cao nhất. Tổng cộng điều động 23 người, 14 người có vấn đề. Hôm nay, ở đó có 11 người, cộng với 53 nhân viên đã công tác từ 5 năm trở lên, đồng thời làm nhiệm vụ!"
Lục Phong Hàn đem cảm xúc đè lại đáy lòng, khàn khàn nói: "Ai phê chuẩn lệnh điều động?"
Anh nhớ đến lúc mình mới gia nhập quân Viễn Chinh, một cựu binh từng nói – trên chiến trường, không kịp bi thương.
"Tổng phụ trách phòng điều khiển – trung tá Gabriel." Cậu bổ sung thêm: "Tôi đã có được quyền hạn ra vào trực tiếp phòng điều khiển mặt đất."
Phòng điều khiển mặt đất hệ thống phòng ngự hành tinh thủ đô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gabriel cố gắng trấn an cấp dưới đang bị kinh hoảng: "Từ những tin tức nhận được, quân Phản Loạn đã dàn trận ngoài hành tinh thủ đô, tình thế không rõ, chúng ta cần phải bình tĩnh, cho đến khi nhận được lệnh công kích! Trước khi nhận lênh, yêu cầu mọi người không được tự chủ trương!"
Hắn ta nhấn mạnh: "Các người phải tin tượng, hệ thống phòng ngự của chúng ta mở ra một mạng lớn, chắn chắn phòng thủ Leto kiên cố!"
Không khí trong phòng điều khiển gần như đình trệ, mội người đều đối diện với bàn điều khiển.
Chỉ có số ít người biết, hệ thống phòng ngự căn bản không được mở, ba phút trước Gabriel đã dùng quyền hạn thượng tướng 4 sao đóng lại!
Có một nữ quân nhân tóc dài hỏi, vì sao cấp trên chưa có lệnh, Gabriel đáp: "Hiện nay, tình huống giữa chúng ta và quân Phản Loạn khác xưa, hẳn phía trên thận trọng khi ra quyết sách, mọi người hãy bình tĩnh."
Đúng lúc này, cửa kim loại phía sau Gabriel được mở ra, theo bản năng hắn quay đầu nhìn, nhíu mày: "Các người là ai?"
Đi vào phòng điều khiển nhưng không có tiếng cảnh báo, chỉ rõ người đi vào được cấp quyền hạn.
Nhưng cả hai người này đều lạ mắt.
Lục Phong Hàn lấy súng gấp ra.
Đó là cây súng mà Kỳ Ngôn đưa anh khi ở ISOC, sau khi dùng anh không có trả lại, không ngờ có ngày hữu dụng thật.
Họng súng nhắm vào giữa mày Gabriel.
Hắn ta lui về sau nửa bước, lạnh giọng quát: "Mày rốt cuộc là ai?" sau đó lại nói lớn: "Đây có thể là người của quân Phản Loạn! Mau đến...."
Lục Phong Hàn sát khí đầy người làm xung quanh sợ hãi, trực tiếp bóp cò, một tiếng "đùng" đánh gãy lời Gabriel.
"Gabriel cấu kết quân Phản Loạn, đưa hành tinh thủ đô Liên Minh vào thế nguy hiểm, tình huống đặc thù xử tử tại chỗ."
Lục Phong Hàn vừa nói chuyện vừa so sánh hình ảnh của những người trong phòng điều khiển mà lúc nãy Kỳ Ngôn cho anh xem, tìm ra 11 tên có vấn đè.
Theo sau, mỗi khi có tiếng súng nổ là có một mạng người.
"Phụng Diệp, cùng tội."
"Bổn Kỳ, cùng tội."
"Eliot, cùng tội."
......
Liên tục mười một tiếng súng vang.
Không đến một phút thời gian.
Lục Phong Hàn như tử thần đi thu mạng người, ai cũng nghe thấy tiếng lưỡi hái kéo lê trên mặt đất.
Âm thanh xôn xao trong phòng điều khiển dẫn lắng xuống.
Lục Phong Hàn không giống với vẻ vừa mới giết người, còn hơi lười biếng thả họng súng nóng bỏng xuống, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua: "Đã xử quyết xong, kế tiếp, mong các vị phối hợp."
Mấy lời nói và hành động vừa rồi cũng có phần giúp anh cảnh cáo một, hai con cá lọt lưới.
Sau khi an tĩnh cực hạn, có người thét chói tai.
Chỗ này toàn là nhân viên văn phòng quân đội, chưa từng đi lên chiến trường, đều là lần đầu thấy máu.
Rất nhanh, có một nữ quân nhân tóc đen dài bước ra khỏi hàng, bình tĩnh chất vấn: "Dựa vào gì mà chúng tôi phải tin anh?"
Giây sau, người nãy giờ vẫn luôn cúi đầu – Kỳ Ngôn – lên tiếng: "Hệ thống phòng ngự của hành tinh thủ đô đã được mở lại, tỏng ba giây, đã chặn lại 31 tên lửa hành tình từ hành tinh lùn."
Người hỏi kinh hãi: "Cậu nói cái gì?"
Ngay sau đó, lại có thêm người phản ứng: "Đúng như lời cậu ta nói, hệ thống phòng ngự vửa được mở ra, lúc nãy nó bị đóng!"
"Điều cậu ta nói là thật! Chúng ta vừa bị Gabriel lừa!"
Mấy người còn lại không rảnh nhớ đến mấy tiếng súng liên tiếp nữa, nháo nhào nhảy vào bàn điều khiển.
Lục Phong Hàn tiếp lời Kỳ Ngôn: "Trước đó, hệ thống phòng ngự đã bị Gabriel đóng lại, vô số tên lửa hành trình đã bị quân Phản Loạn bắn vào Leto."
Anh nhìn mọi người chung quanh: "Từ nay về sau, an toàn của Leto phụ thuộc vào mọi người."
Nữ quân nhân ban đầu chất vấn sau khi xác nhận tình huống, hai gót chân khép lại, thay mặt mọi người còn lại chào quân lễ với Lục Phong Hàn: "Sẽ không nhục mệnh!"
Lục Phong Hàn đáp lại.
Lại thêm một người vội vàng: "Không được, Gabriel đã chết, quyền hạn của chúng ta không đủ, chỉ có nâng đến cấp A phòng ngự thôi!"
Lục Phong Hàn không do dự, bước đến cạnh người nọ, ở giao diện quét quyền hạn, anh nhập vào một chuỗi số, quét vân tay, lại đưa vào ba key lớn bí mật.
Âm thanh điện tử vang lên: "Thông qua, xác định cấp bậc phòng ngự: cấp S."
Tất cả mọi người ở đây đều biết, chỉ có thân phận tướng quân của Liên Minh mới có tư cách nâng cấp bậc phòng ngự.
Nhưng Lục Phong Hàn không nói rõ thì ai cũng không hỏi.
Quyền hạn mở ra.
Bốn bức tường phòng điểu khiển sáng lên, lộ ra bản đồ sao hoàn chỉnh. Giữa phòng điều khiển xuất hiện một hình cầu – là Leto.
Chỉ thấy mạng phòng ngự quanh Leto đã có, trên mỗi mảnh đất đều có lớp mỏng bao trùm.
Trước khi đi, Lục Phong Hàn hỏi nữ quân nhân: "Liên Minh có thể tín nhiệm cô không?"
Cô gật đầu, ánh mắt kiên nghị: "Tôi là sinh viên tốt nghiệp trường quân đội Đệ Nhất, khẩu hiểu của trường là: "Chỉ vì liên minh, thẳng tiến không lùi!""
Lục Phong Hàn cong khóe môi, đem súng gấp trong tay giao cho cô: "Hiện mạng phòng ngự đã được mở, trừ thượng tướng 4 sao ra không ai có thể đóng lại. Cây súng này giao cho cô, nếu lại có người ý đồ đẩy Liên Minh vào nguy hiểm, giết không luận tội."
Nữ quân nhân trịnh trọng cầm lấy.
Rời phòng điều khiển, hai người lên xe, Kỳ Ngôn hỏi: "Giờ đi đâu?"
"Đi tháp Phát Xạ."
Cái tên đó làm Kỳ Ngôn nhớ đến ngày đầu tiên mình về Leto, Hạ Tri Dương lái chiếc xe huyền phù đỏ rực, chỉ có cậu huy hiệu trường kiếm thuẫn bạc trên tháp.
Lúc ấy cậu ta nói, tuy rằng đã ở Leto mười mấy năm nhưng không biết cái tháp đó rốt cuộc dùng để phóng gì.
Xe không đi xa, phía trước đã thấy mặt đường nổ ra một cái hố to, chặn đường. Lục Phong Hàn không chút do dự chuyển hướng, đi một đường khác.
Hệ thống trong xe vừa cảnh báo sai đường vừa cảnh báo vượt tốc, nhưng hai người nào có tâm tư để ý.
Cảnh sắc ngoài cửa sổ hóa thành nội ô, thiết bị đầu cuối cá nhân reo vang, vừa nhận thì Vincent đã dồn dập báo cáo:
"Quân vũ trụ và quân Phản Loạn đã bắt đầu đánh nhau, có hai cảng phi thuyền quân dụng bị phá, tốc độ phi thuyền xuất chiến chậm lại!
Chỉ huy ngài đã đoán đúng, tướng Nhiếp yêu cầu thăng cấp trang bị cho quân đồn trú, qua tay phái chủ hòa chỉ giữ chứ không phát, hiện tại còn 70% vũ khí mới vẫn ở lại kho, quân đồn trú bản địa đều đang xài loại cũ! Cái này muốn người ta đánh kiểu gì? Tay đôi sao?"
Vincent nói liền một hơi không vấp: "Hiện tại, đáng sợ nhất là chúng ta không biết trong vũ trụ có bao nhiêu phi thuyền, radar quét qua nhưng đếm không hết. Và chúng ta càng không biết trước đó quân Phản Loạn đã phái bao nhiêu người xâm nhập Leto."
Cậu ta ngừng lại một giây: "Đặc biệt, dưới tình huống có một thượng tướng 4 sao Liên Minh giúp đỡ."
Khi nói ra câu này, cậu có cảm giác mình đang nằm mơ.
Thậm chí giấc mơ cũng không có vớ vẩn như vậy!
Đến nay cậu vẫn không hiểu nỗi vì sao Climo phản bội Liên Minh, mở của dẫn quân Phản Loạn vào!
Lục Phong Hàn nói: "Còn hải tặc vũ trụ. Buổi tiệc lớn Leto này không có lí do mà bọn họ không đến chia một chén canh!"
Vincent nhanh chóng xoay chuyển đầu óc: "Đám hải tặc đó lúc trước giống như ngủ đông, động tĩnh rất nhỏ, chẳng lẽ...."
"Hoặc đã lẻn vào Leto, hoặc đang đi gây chuyện ở hành tinh nào đó." Cạnh hàm Lục Phong Hàn căng chặt, nói: "Tôi đã dùng chìa khóa mật và quyền hạn để nâng hệ thống phòng ngự của Leto lên cấp S."
Vincent kinh ngạc: "Chỉ huy, quyền hạn của ngài thế mà chưa bị xóa! Ngài chết lâu vậy rồi mà?"
Lục Phong Hàn cũng đang nghi hoặc.
Quân Viễn Chinh luôn không ra thông báo là anh đã chết, nhưng phần lớn người đã cam chịu việc đó.
Quyền hạn của anh còn, chỉ có thể do Nhiếp Hoài Đình ôm tâm lí may mắn nào đó, cho rằng anh còn sống, hoặc là lưu trữ thân phận của anh để làm kỷ niệm.
Tuy là lí do nào cũng rất tiện cho mấy lúc khẩn cấp thế này.
Sau khi cắt đứt liên lạc, xe huyền phù tiếp tục chạy về tháp Phát Xạ.
Trên đường đã không còn thấy người thường, nơi nơi đều là lỗ lớn cháy đen do nổ mạnh tạo ra. Trong Liên Minh đã hòa bình nhiều năm, chiến loại bất ngờ không biết làm bao người hoảng loạn.
Lòng Lục Phong Hàn buồn bực.
Đã nhiều năm, quân Viễn Chinh luôn đứng ở tiền tuyến đại khu Nam Thập Tự, gối giáo chờ sáng, hi sinh vô số, chưa từng lùi lại dẫu chỉ là nửa bước, chỉ vì đem khói lửa chiến tranh chặn lại ở bên ngoài.
Nhưng mà sự đời khó nói trước, một bước rồi lại một bước, toàn bộ Liên Minh cuối cùng cũng bị kéo xuống vũng bùn.
Lục Phong Hàn mở miệng, giải thích cho Kỳ Ngôn: "Hiện nay ở Leto rất loạn, là thời cơ tốt để đục nước béo cò, nếu tôi là quân Phản Loạn, tôi sẽ nhân lúc này đi tìm thứ mình muốn tìm."
Phản ứng Kỳ Ngôn cực nhanh: "Bản gốc của hệ thống điều khiển trung tâm phi thuyền quân dụng?"
"Không sai, nếu bọn hải tặc vũ trụ đã có mặt ở Leto thì đây lúc động thủ."
Kỳ Ngôn: "Tháp Phát Xạ...."
"Chỉ là chỗ che giấu." Cách đây rất lâu, anh được nghe Nhiếp Hoài Đình nhắc đến một lần: "Có một chiếc két sắt bên dưới tháp, tướng Nhiếp không tín nhiệm Climo, có khả năng đặt bản gốc hệ thống điều khiển trung tâm ở trong đó, không ai có thể chạm vào."
Sau một lúc ngồi xe đi trên đường, ánh mặt Lục Phong Hàn liếc thấy có một bóng người, anh phanh xe lại, mở cửa, gọi người đang ngơ ngác: "Lên xe."
Sau khi Hạ Gia Nhĩ leo lên, mới hiểu ra: "Vì sao hai người lại ở đây? Dân chúng bình thường không phải đi tị nạn hết rồi sao?"
Lục Phong Hàn không đáp, chỉ hỏi: "Vì sao cậu lại ở đây mà không đi tị nạn?"
Hạ Gia Nhĩ thành thập đáp: "Tôi đi tham dự lễ ở quảng trường Sky Diamond, sau lại nghe robot an ninh yêu cầu mọi người rút lui. Tôi không đi tị nạn, năm nay tôi học năm 4, chỉ cần tốt nghiệp nữa là phải nhập ngũ, nên tôi quay lại trường muốn giúp gì đó, không nghĩ đến đường đã bị chặt đứt không thể quay về. Hiện giờ, Leto... quá loạn."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu ta nghe âm thanh cảnh báo không ngừng bên ngoài, lại cảm thấy không thật: "Quân Phản Loạn... sao tự nhiên lại đánh vào đây? Giống như u hồn xuất hiện. Vả lại, hơn nữa, hôm nay là Ngày thành lập Liên Minh."
Đúng vậy, hôm nay Ngày thành lập Liên Minh.
Đáng tiếc không một ai có thể trả lời cậu hỏi này.
Hạ Gia Nhĩ nhanh chóng bình tĩnh lại, hỏi Kỳ Ngôn: "Bây giờ hai người đang muốn đi đâu?"
Lúc này, thiết bị đầu cuối cá nhân của Lục Phong Hàn lại reo lên, anh dùng giọng nói điều khiển, màn hình ảo xuất hiện trong không trung.
Người trên màn hình là người vừa xuất hiện ở đài cao tại quảng trường Sky Diamond cách đây không lâu.
Miệng Hạ Gia Nhĩ há to, hai mắt trợn tròn, cho là mình hoa mắt lại theo phản xạ làm quân lễ: "Tướng quân Nhiếp!"
Nhiếp Hoài Đình đáp lại, ánh mắt nhìn Lục Phong Hàn: "Không chết?"
Lục Phong Hàn đáp gọn: "Không chết."
Khi dùng quyền hạn của mình mở cấp S phòng ngự, anh biết Nhiếp Hoài Đình sẽ tìm được anh.
Nhiếp Hoài Đình: "Giờ ở đâu?"
"Đang trên đường đến tháp Phát Xạ."
"Ừ." Nhiếp Hoài Đình trầm giọng ra lệnh: "Bản gốc cấu trúc nằm ở bên trong, nhớ kĩ, lúc láy được nó phải lập tức trở về tiền tuyến. Nếu không thể mang đi thì cậu tự mình hủy nó!"
Lục Phong Hàn giương mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt không chút vẩn đục của Nhiếp Hoài Đình: "Không giữ Leto nổi?"
Nghe thấy những lời này, Hạ Gia Nhĩ đang lọt trong sương mù chợt giật mình.
Nhiếp Hoài Đình đưa ra đáp án khẳng định: "Hơn phân nửa là không giữ được. Ta sợ hai mặt thụ địch, kiền trì giữ quân Viễn Chinh ở lại tiền tuyến, nếu tất cả quân đồn trú của quan đoàn Trung Ương vào đúng chỗ thì có thể ngăn lại trận tiến công hôm nay của quân Phản Loạn."
Đang tiếc, không có việc như ý.
Không chỉ quân điều đến chỉ được hơn nửa, mà còn không có vũ khí tốt.
Lục Phong Hàn không nhiều lời: "Ông mới 70 tuổi, còn vài thập niên sống tốt nữa, đừng chết."
Nhiếp Hoài Đình cũng có thời gian nói chuyện: "Đã biết."
Nói xong liền cắt đứt liên lạc.
Hạ Gia Nhĩ chớp mắt: "Vừa rồi...... vừa rồi thật là tướng Nhiếp sao? Leto thật sự không thể thủ ư? Anh, anh, anh là..."
Lục Phong Hàn không đáp vấn đề nào, hỏi lại: "Thành tích của cậu ở trường quân đội Đệ Nhất rất tốt?"
Lực chú ý của Hạ Gia Nhĩ bị kéo đi: "Cũng không tệ lắm."
"Mô phỏng thực chiến?"
Hạ Gia Nhĩ tự hào: "Điểm cao nhất khóa này!"
"Được." Lục Phong Hàn nhìn Kỳ Ngôn: "Có thể xem xét tình huống xung quanh tháp Phát Xạ không?"
Kỳ Ngôn trèo vào hệ thống giám sát của Leto, dùng tốc độ cực nhanh tìm được điểm theo dõi phụ cận tháp Phát Xạ, đem tầm nhìn chiếu vào không khí.
Lục Phong Hàn chỉnh lại xe thành hệ thống lái bán tự động, gọi Hạ Gia Nhĩ cùng xem.
Phụ cận tháp có 5 chiếc xe thiết giáp, một đám người lạ đang đánh nhau với quân thường trú của tháp, kẻ địch rất hung hãn, quân đồn trú bị đè đánh.
Hạ Gia Nhĩ khẩn trương: "Mấy người đó khẳng định môn đấu vật ở trường không đạt tiêu chuẩn! Ra quyền bên trái đánh bọn họ đi! Đánh đi!"
Lục Phong Hàn: "Việc canh giữ tháp Phát Xạ luôn được xem làm một chuyện nhàn tản, mấy người đó có thể giằng co lâu vậy cũng được xem là có tố chất không tồi."
Kỳ Ngôn nói: "Tôi tìm được thứ hay ho."
Lục Phong Hàn giương mắt: "Cái gì?"
"Phụ cận tháp PHát Xạ có một pháo đài ẩn nhỏ, có lẽ là dùng để đề phòng. Nhưng nhìn lượng đạn chỉ còn 5 phát." Kỳ Ngôn hỏi: "Nhắm chuẩn vào chỗ nào?"
Lục Phong Hàn không do dự: "Nổ xe thiết giáp của họ đi."
Kỳ Ngôn cực nhanh nhập mệnh lệnh, chỉ thấy trên màn hình giám sát, có ba quả bom bị phóng vào phạm vị 5 chiếc xe thiết giáp, để phòng ngừa mà cái thứ 4, thứ 5 cũng rất nhanh xuất hiện, trực tiếp nổ tan tác xe thiết giáp, một mảnh không còn.
Vài tên địch không ngờ sẽ bị tập kích bất ngờ, tụ vào nhau phòng bị chung quanh miễn cưỡng tạo cho quân đôn trú của tháp Phát Xạ có chút ít thời gian nghỉ.
Lục Phong Hàn lại nói: "Chờ đến nơi, tôi sẽ lái xe đâm qua. Hạ Gia Nhĩ cậu cầm vũ khí bắn chết đám người đó."
"Rõ!" Hạ Gia Nhĩ đáp mới phản ứng: "Nhưng mà tôi không có vũ khí!"
"Vũ khí trên mặt đất đều là của cậu, chỉ xem cậu nhặt hay không, hiểu?"
"Hiểu! Cần kiệm là đức tính tốt!"
Hạ Gia Nhĩ nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát, đem vị trí vũ khí rơi trên đất ghi nhớ.
Nhìn những người bị thương nặng hay đã chết nằm la liệt, cậu ta bắt đầu nguyện bản thân có thể nhặt được vũ khí còn nhiều đạn dược hơn chút.
Lục Phong Hàn lái một chiếc xe huyền phù đen, như lưỡi đao đâm thẳng vào vòng chiến. Vội vàng đạp phanh, theo quán tính mà Hạ Gia Nhĩ lăn ra khỏi xe, bám một tay vào khung xe tay còn lại chụp lấy vũ khí, tham lam vớt thêm cái nữa, đứng dậy đóng cửa vô cùng lưu loát.
"Cứ yên tâm bóp cò, cửa xe này dùng vật liệu tổng hợp kim loại lỏng làm thành, cửa xe có thể làm tấm chắn."
Nghe anh nói xong, Hạ Gia Nhĩ gào to: "Kỳ ngôn cậu quá xa xỉ! Thật sự quá xa xỉ! Một centimet vuông vật liệu tổng hợp kim loại lỏng tôi cũng mua không nổi."
Lúc này, Lục Phong Hàn xoay vô lăng, toàn bộ thân xe ép vào một góc, Hạ Gia Nhĩ tập trung nổ súng – "bùm" – vỡ đầu!
Hai phe đang trong vòng chiến lập tức hiểu rõ người đến là địch hay bạn, rất nhanh, chiếc xe bị ăn mấy phát đạn.
Âm thanh bị bóp nghẹt vang vọng trong xe.
Hạ Gia Nhĩ vừa nổ súng vừa cảm thán: "Trâu bò nhất vẫn là vật liệu tổng hợp kim loại lỏng trâu!"
Cậu ta chỉ mở một khe nhỏ trên cửa sổ xe, vừa đủ để nòng súng chìa ra. Hơn nữa cậu ta phát hiện, hình như Lục Phong Hàn có vô số cặp mắt, mỗi một góc nhìn đều là góc độ nổ súng hoàn mỹ.
Hạ Gia Nhĩ có loại cảm giác được ông lớn che chở!
Giống như đang trốn trong một tòa lô-cốt di đọng, dễ dàng lấy mạng kẻ địch, cho đến khi bọn nó chết hết thì Hạ Gia Nhĩ mới buông vũ khí.
Nhưng Lục Phong Hàn không vội xuống xe.
Kỳ Ngôn nói: "Quân ở tháp Phát Xạ không có vấn đề."
Lúc này cửa xe mới mở ra.
Tuy Lục Phong Hàn vừa hỗ trợ giải quyết kẻ địch, nhưng quân lính ở đó cũng không tùy tiện tiên lên, vẫn ôm cảnh giác.
Lục Phong Hàn cũng không lại gần, chỉ mở miệng: "Theo lệnh cấp trên, đến lấy đồ vật."
Nói xong, lập tức cất bước về tháp.
Trên người quân đồn trú toàn là thương tích, không còn sức đánh một trận nữa, họ nhìn nhau, không ngăn lại, cũng không hỏi tiếp.
Hệ thống ở đây toàn là hệ thống tự động, họ giữ chỗ này chỉ là đề phòng tình huống đặc biệt, cho nên nếu mục đích đến là hệ thống hóng ra thì cũng chỉ uổng công.
Thứ, bọn họ chỉ là binh lính cấp thấp, không biết chỗ này có gì để lấy, nếu thật là lệnh của cấp trên thì họ không có quyền được biết cơ mật quân sự.
Lục Phong Hàn đi nhanh, vừa đi vừa nói: "Từ lúc mở lại hệ thống phòng ngự hành tinh thủ đô chỉ mới có 10 phút, chúng ta vừa tiêu diệt một đội xe thiết giáp tiên phong của quân Phản Loạn. Bọn nó sẽ không biết vị trí bên ta cất hệ thống nguồn, sẽ cố phái người đến vài địa điểm thật giả tìm kiếm. Giờ chúng ta tiêu diệt mất một đội, rất nhanh sẽ có cứu viện, cần lập tức lấy đồ rồi rời đi."
Vòng ra sau tháp, Lục Phong Hàn dán thiết bị đầu cuối cá nhân vào thân tháp, sau ba giây, trên mặt ngoài kim loại xuất hiện một chuỗi kí tự màu xanh. Lục Phong Hàn quét quyền hạn, trước mặt cả ba xuất hiện một lối vào.
Anh lần lượt để Hạ Gia Nhĩ, Kỳ Ngôn rồi mới đến bản thân tiến vào.
Sau khi đứng yên, cửa sóng lại trong nháy mặt, lớp kim loại dưới chân nhanh chóng hạ xuống, Hạ Gia Nhĩ mới phát hiện là mình đứng trong thang máy.
Sau 10 giây, thang máy dừng lại, Lục Phong Hàn đi trước, dùng mật mã mà Nhiếp Hoài Đình gửi đến mở két sắt, lấy từ bên tỏng một chiếc vali xách tay, xoay người theo đường cũ rời đi.
Khi ngồi trên xe lần nữa, Lục Phong Hàn kéo vô lăng, trong xe lập tức thông báo: "Ngài đã vượt qua tốc độ quy định.", anh coi cái này như tiếng ồn trắng mà hướng về Tinh cảng.
Hạ Gia Nhĩ cầm vũ khí, hơi hé miệng, muốn hỏi Lục Phong Hàn anh có phải là cái người nằm trên lịch sử trường hay không, nhưng không biết vì sao mà chẳng nói nên lời.
Nghĩ tới nghĩ luôn, rốt cuộc cũng hỏi: "Chúng ta không đi hỗ trợ sao?"
Lục Phong Hàn lạnh: "Giúp được cái gì?"
Hạ Gia Nhĩ bị hỏi cho ngu luôn.
Lục Phong Hàn nói trắng ra: "Cục diện hôm náy sớm đã được định ra từ lần đầu thảm bại của quân Viễn Chinh rồi. Không phải sức của một người tạo thành, cũng không dùng sức của một người ngăn lại được. Mà là từng vòng, từng bước dẫn đến hôm nay. Mỗi người đều vô tội, mỗi người đều là kẻ đẩy tay."
Hạ Gia Nhĩ mê mang.
Cậu ta tiếp thu giáo dục ở trường quân đội Đệ Nhất, khiến cậu gặp chiến là chiến, giwof phát hiện, trước thời thế hỗn loạn, muốn chiến cũng không thể.
"Vậy... vậy không thủ được, phải nhường Leto sao? Liên Minh làm sao bây giờ?"
"Thủ bằng cái gì đây." Khuỷu tay Lục Phong Hàn chống lên cạnh cửa sổ, âm cuối ngắn ngủi: "Không có Leto thì sao? Người Liên Minh ở nơi nào thì nơi đó chính là Liên Minh. Hôm nay bị cướp thì ngay may đòi về."
Lúc này, Vincent gọi đến.
Trong lòng Lục Phong Hàn trầm xuống, có cảm giác không tốt.
Anh nhận: "Nói."
Vincent mất đi khắc chế và bình tĩnh, giọng nói căng thẳng: "Chỉ huy, tin mới nhất! Tướng quân Nhiếp Hoài Đình bị thương nặng, trước khi vào khoang trị liệu đã thông báo toàn quân, yêu cầu dùng bất cứ giá nào lập tức bắt ngay thượng tướng bốn sao Hodgkin!"
Lục Phong Hàn gằn từng chữ một: "Hodgkin."
Kẻ chưa bao giờ gia nhập vào sự tranh chấp của phái chủ chiến và phái chủ hòa, bị người của quân đội xem là người hòa giải, quả hồng mềm, hạt óc chó ngâm miệng, đại biểu phái trung lập.
Vì cảm giác tồn tại thấp, nếu không gặp được ở quảng trưởng Sky Diamond thì chưa chắc Lục Phong Hàn có thể nhớ được diện mạo ông ta.
Vincent phẫn nộ, nghẹn ngào: "Tội danh truy nã là: phản bội Liên Minh. Chỉ huy, đó là kẻ cấu kết với quân Phản Loạn, mở của lớn của Leto và thậm chí toàn Liên Minh!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro