Chương 92
Tô Cảnh Nhàn
2024-09-20 11:00:53
Tàu Ishtar do Kỳ Ngôn đặt tên đã được bổ sung vào đội Long Tịch Vân.
Tại bàn hội nghị, Đỗ Thượng lảm nhảm: “Chỉ huy, Ishtar là tàu chủ lực cơ động, tôi thường xuyên tiên phong, nên dạng cơ động rất phù hợp với đội tôi!”
Lục Phong Hàn dựa lưng trên ghế: “Đội tàu có 4 chiếc chủ lực không có tư cách yêu cầu tàu mới.”
Lập tức, các đội trưởng quanh bàn hội nghị đều im lặng.
Chỉ có Mai Tiệp Lâm đang uống ống dinh dưỡng thấp giọng lẩm bẩm: “Tàu không bằng mới, người không bằng cũ!”
Lục Phong Hàn cười lạnh: “Tàu không bằng mới? Thay quần áo thì thế nào? Một quan tài chính đứng trước mặt cô biểu diễn phun máu chết, cô tin không?”
Mai Tiệp Lâm tội lỗi sờ mũi, chuẩn bị làm vỏ sò.
Sau khi xác nhận Lục Phong Hàn không có ý định thay đổi chủ ý, một số người không còn cách nào khác đành thở dài rời đi, trên mặt tràn đầy thất vọng vì thua cuộc.
Cửa phòng chỉ huy đóng lại, Lục Phong Hàn ngồi ở vị trí ban đầu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Kỳ Ngôn, tâm tình thay đổi.
Người ngồi trên sô pha tư thế thoải mái, dáng người mảnh khảnh, tóc hơi dài, chóp tai giấu một nửa trong mái tóc rối, đôi lông mày thanh tú như được vẽ từng centimet bằng bút lông mịn..
Nhìn thấy Kỳ Ngôn ấn thiết bị cá nhân, Lục Phong Hàn nói: “Trò chuyện?”
“Diệp Bùi gửi tin nhắn bảo rằng tò mò tiền bối của Hạ Gia Nhĩ, người dùng 2/3 tài sản để đặt cược xem sẽ thua bao nhiêu tiền, nên cô ấy đã đến hỏi. Không ngờ Hạ Gia Nhĩ lại trả lời, chỉ có 3000 tinh tệ. Diệp Bùi nói rằng không thể tưởng tượng được rằng anh ấy lại nghèo như vậy.”
Lục Phong Hàn nhất quyết muốn chen vào bên cạnh Kỳ Ngôn, chiếc sô pha quá hẹp nên anh chỉ việc ngồi xuống, bế cậu lên đặt vào lòng để ôm.
“Điều này phù hợp với trình độ kinh tế chung của quân Viễn Chinh.” Lục Phong Hàn đặt tay lên eo cậu, thoải mái nói: “Mức lương mà Liên Minh đưa ra không thấp, nhưng hầu hết mọi người trong quân Viễn Chinh đều không biết tiết kiệm tiền. Có người thân thì hàng tháng sẽ chuyển tiền về cho gia đình. Không có gia đình để chăm sóc thì tiêu vào kỳ nghĩ. Rốt cuộc trên chiến trường không biết sống nay chết mai, có thể chẳng mang theo được gì.”
Kỳ Ngôn đã chứng kiến nhiều vụ nổ phi thuyền. Mỗi vụ nổ sẽ lấy đi một số lượng sinh mạng không xác định. Cậu dần hiểu lời nói của Lục Phong Hàn hơn trước: “Tính mạng nguy hiểm, ngày đêm không cần lo lắng.”
Mỗi người đến tiền tuyến đều có quan điểm riêng về sự sống và cái chết.
Im lặng vài giây, cậu lại hỏi: “Vậy trước đó tướng quân không có tiết kiệm tiền sao?”
Lục Phong Hàn cảm thấy răng hơi đau, nhẹ nhàng thở dốc.
Số dư tài khoản trước đây của anh à - đừng nhắc đến.
“Giờ anh đang tiết kiệm tiền.” Tuy là chỉ mới bắt đầu vào tháng 12 năm ngoái.
Lúc này, có tiếng gõ cửa, Lục Phong Hàn đứng dậy đi tới chỗ ngồi, nói với Phá Quân: “Hiện tại ngươi có thể mở cửa.”
Phá Quân: “Được.”
Khi Vincent bước vào phòng chỉ huy, cậu ta vô thức liếc nhìn ghế sô pha, thấy Kỳ Ngôn ở đó liền gật đầu chào.
Sau đó liền đi mấy bước đến trước bàn của Lục Phong Hàn: “Báo cáo chỉ huy, sau khi tiến vào phạm vi của cụm sao Phượng Hoàng, trên đường đi phát hiện lác đác tàu trinh sát của quân Phản Loạn. Tuy nhiên, những tàu trinh sát đó giống như thỏ đào hang, gặp là chạy, chưa rõ là quân đoàn nào phái ra, có thể là một hoặc cả ba quân đoàn.”
Cùng lúc, Phá Quân mở bản đồ sao, đánh dấu các nơi phát hiện tàu trinh sát địch.
Nhìn thấy ánh sáng phản chiếu trong mắt Lục Phong Hàn, giống như một lớp màu lạnh, bên trong có phần kiềm chế khiến người ta không dám nhìn vào, Vincent sau đó quay sang bản đồ sao: “Theo phân tích cá nhân tôi, hẳn là đến từ cả ba quân đoàn, vì tạm thời bọn họ không thể xác định mục tiêu của ta là ai.”
Lục Phong Hàn lắc đầu: “Quân Phản Loạn tuy quen tự bảo vệ mình, hay đấu đá nhưng cậu đã quên quy mô đội tàu chúng ta hiện này.”
Vincent giật mình gõ đầu, nhận ra rằng bản thânh đã sử dụng lối suy nghĩ thông thường.
Theo sau nguồn lực Liên Minh là chi viện binh lực cuồn cuộn, công nghiệp quân sự lấy hiệu sất kinh người sản xuất các loại phi thuyền chiến đấu, quân Viễn Chinh đã không còn như trước.
Trước đây, quân đoàn 12 của quân Phản Loạn vẫn có thể chiến đấu một chọi một, giờ mà Downer đụng phải là cúp đuôi chạy thật xa, không kéo theo 1, 2 quân đoàn khác là không dám chống cự.
Tương tự, quân đoàn 1 và quân đoàn 4 đều không dám một mình xông vào vòng vây của quân Viễn Chinh.
“Hãy để tàu trinh sát bỏ qua những 'con thỏ' đó. Trừ khi có cuộc tấn công từ phía đối diện, toàn bộ các tàu sẽ trực tiếp cảnh báo cấp một.” Lục Phong Hàn quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt do dự của Vincent: “Có chuyện thì nói.”
Vincent nghĩ thầm, chắc mình muốn nhảy disco trên vảy ngược chỉ huy này.
Cậu ta vô thức nói nhanh: “Gần đây... trên tàu có một số lời không hay, chuyện liên quan đến chủ tịch nên tôi thu thập.”
Thận trọng liếc nhìn Lục Phong Hàn, Vincent nhanh chóng nói: “Lời đồn tập trung vào hai chuyện. Một là đặt câu hỏi về trình độ của chủ tịch, cho rằng tất cả các lời khen mà cậu ấy nhận được, bao gồm cả lời của Lorentz là do chỉ huy ra lệnh.”
Cậu ta hạ giọng: “Ví dụ như hệ thống điều khiển trung tâm, chủ tịch căn bản không hiểu, thực tế toàn hờ hệ thống tự sửa chữa, sửa tốt thì quy công về chủ tịch.”
Vincent với khát vọng sống mãnh liệt: “Tất nhiên, mất người nói lời đó toàn bộ không hiểu! Thành phần tỉnh tảo vẫn chiếm đa số!”
Lục Phong Hàn gõ ngón tay lên bàn, nặng nề: “Tiếp tục.”
“Thứ hai là nghi ngờ Lorent, cho rằng anh ta ôn hòa với chủ tịch, chỗ nào cũng diễn nét cậy nhờ là muốn nịnh bợ chỉ huy.”
Vincent không khỏi phàn nàn: “Thành thật mà nói, Lorentz luôn mang cái bộ dạng không kiên nhẫn do thiếu ngủ, ông đó nịnh ai? Nịnh Bộ hậu cần phê duyệt cho mười thùng espresso hả?”
Lục Phong Hàn giơ ngón tay lên: “Còn nữa không?”
“Đúng, này nữa, thật ra có thể tiết lộ ý định của người đứng sau.” Vincent – sinh viên tốt nghiệp khoa tình báo, quan tâm nhất việc thu thập thông tin, thích nhất suy luận ý đồ sự việc: “Cuối cùng là chỉ huy muốn hỗ trợ Kỳ Ngôn đoạt vị trí bộ trưởng Bộ kĩ thuật của Lorentz.”
Kỳ Ngôn lên tiếng trước: “Không, tôi từ chối. Tôi bận quá, không dậy nổi.”
Sự lạnh lùng của Lục Phong Hàn bị lời nói của cậu làm loãng đi.
Thấy chỉ huy không tức giận, Vincent bắt đầu kết luận: “Mục đích của những kẻ tung tin đồn không gì khác hơn là vu khống Kỳ Ngôn và Lorentz, nhân tiện, bọn họ hy vọng dùng phương pháp này để khuấy động dư luận. Là tổng chỉ huy quân Viễn Chinh, vào thời điểm then chốt của cuộc chiến, phải ưu tiên việc đảm bảo ổn định tinh thần quân đội. Ngài sẽ hi sinh Kỳ Ngôn, giữ lại Lorentz, Bộ kĩ thuật và lòng quân.”
Lục Phong Hàn tiếp lời: “Không chỉ thế, vì quan hệ của tôi và Kỳ Ngôn mà tôi sẽ kiếm chuyện với Lorentz?”
“Đúng vậy! Chính là logic này!” Vincent tặc lưỡi hai lần: “Người tung tin đồn thật sự đã để tâm vào việc sắp xếp. Đáng tiếc hắn căn bản không hiểu gì về quân Viễn Chinh, không hiểu chỉ huy, chứ đừng nói đến chủ tịch và Lorentz, toàn phỏng đoán. Như Lorentz, ai mà tiếp nhận việc của anh ta, anh ta sẽ vui tới nổi uống mười tách espresso luôn!”
tất cả đều dựa trên phỏng đoán của chính tôi, ví dụ như Lorentz, nếu ai đó thực sự có thể đảm nhận công việc của anh ta, anh ta chắc chắn sẽ uống mười tách espresso!
Kỳ Ngôn vẫn đang nghe: “Người này lợi dụng việc tướng quân giận Lorentz mà đoạt chức à?”
Vincent gật đầu: “Đó hẳn là mục đích, nếu không sẽ không cần tốn nhiều công sức như vậy.”
Lục Phong Hàn thản nhiên nhận xét: “Tham vọng không nhỏ, nhưng lại quá thiếu kiên nhẫn, đầu óc không đủ mạnh.” Sau đó ra lệnh: “Nói cho Lorentz, để cậu ta tự mình giải quyết.”
Vincent chuẩn bị làm người phát ngôn, nửa chừng mới nhớ ra: “Nhân tiện, tôi nhận được một tin nhắn. Người bí mật truyền tin từ Turan ra ngoài, báo là họ vào ban đêm sẽ học tập tri thức, hẳn là người quen của ngài và chủ tịch, tên cậu ấy là Hạ Tri Dương.”
Nghe cái tên này, Kỳ Ngôn buông lỏng ngón tay đặt trên bút kim loại.
Trước mắt hiện lên hình ảnh Hạ Tri Dương mặc áo khoác màu xanh lá cây, đứng cạnh chiếc xe huyền phù đỏ rực vẫy tay với cậu, tươi cười đón cậu về Leto.
Vincent hỏi câu tiếp theo: “Bộ tình báo Liên Minh đang bí mật liên lạc với cậu ấy. Nếu có điều gì muốn nói, chúng tôi sẽ chuyển lời.”
Kỳ Ngôn im lặng mấy giây, nhẹ giọng: “Sống. Phiền anh nói với cậu ấy rằng nhất định phải sống sót.”
Khu hành chính Trung Ương, Leto.
Hạ Tri Dương vừa tham dự một buổi tiệc của thế hệ nhà giàu thứ hai, cố thoát ly khỏi kiếp sống mơ màng biết hôm nay chả biết ngày mai, mùi rượu bọc cả người bị gió thổi bay, khiến cậu dễ chịu hơn nhiều.
Đi đến góc chết của máy giám sát, Hạ Tri Dương tự nhiên lấy tờ giấy mà nhân viên tạp vụ lén đưa.
Hơn 200 năm lịch hành tinh, Hạ Tri Dương đã quen với những thông tin qua mạng ảo, không ngờ có ngày bản thân phải đặt bút viết chữ.
Thời kì đặc biệt, “giấy ghi chú” trở thành vật truyền tin an toàn nhất, không lưu lại bất kì số liệu nào ở mạng sao, dễ truyền, dễ hủy.
Trên tờ giấy viết đầy chữ nhỏ, viết việc tiếp theo cậu phải làm – mượn thân phận người thế nhà họ Hạ, đi khắp nơi thu thập tin tức.
Việc thế này cậu đã làm rất nhiều lần, vừa tính toán xem trong mạng lưới giao thiệp của mình ai hữu ích vừa lật mặt sau tờ giấy nhắn.
Chỉ có một hàng chữ viết.
“Nhất định phải sống sót.”
Tầm mắt đi xuống, đồng tử Hạ Tri Dương run lên.
“Kí tên – Kỳ Ngôn.”
Tư duy cậu dừng lại 2 giây.
Kỳ Ngôn.
Cậu nhắm mắt lại, hít thật sâu không khí mát mẻ của mùa thu Leto, giấy ngón tay run rẩy vào túi.
Giờ khắc này, đôi câu vài lời từ người bạn cũ lướt qua ngàn dặm ngân hà cũng tầng tầng giới nghiêm của quân Phản Loạn, đến trước mặt cậu, hốc mắt hơi khô, có chút xúc động rơi lệ.
Không biết bao lần cậu ngẩng đầu nhìn trời mây cũng đội tàu nhưng sao trời trên đầu, hy vọng mỗi người bạn đều mạnh khỏe.
Không biết bao đêm mất ngủ, cậu cảm thấy chỉ cần mình chết có ý nghĩa, cũng chẳng có gì là ghê gớm.
Nhưng mà, cậu sẽ nỗ lực sống sót.
Hạ Tri Dương hạ thấp vàng mũ, ngăn lại đôi mắt đỏ hoe.
Ngày Thành lập đó, cậu đã từng nói, nếu các bạn mình trở thành nhà khoa học giỏi nhất Liên Minh, cậu sẽ là doanh nhân có lợi nhuận cao nhất, cung cấp quỹ nghiên cứu khoa học không giới hạn.
Cậu sẽ không nuốt lời.
Kể từ khi đội tàu quân Viễn Chinh tiếp cận trung tâm cụm sao Phượng hoàng, bầu không khí trở nên căng thẳng. Bước chân của mọi người trở nên vội vã, vô số tài liệu lần lượt được trao cho Lục Phong Hàn.
Bên ngoài cửa sổ, có thể thấy một chuỗi các tàu chiến đang trải qua quá trình huấn luyện mô phỏng bước nhảy cơ động, giống như một cái bóng trong vũ trụ.
“Chủ động đánh, nắm chắc được bao nhiêu phần?”
Trong video, do khoảng cách quá xa nên tín hiệu bị ảnh hưởng bởi bão vũ trụ, khiến dáng người của Nhiếp Hoài Đình mất ổn định và phát ra những tiếng “rắc rắc“.
“Không có gì chắc chắn, chỉ có cơ hội. Quân đoàn 3 và 6 đang bảo vệ điện Thần, bảo vệ trí giả. Muốn tiến vào cần phải phá tường vây. Quân đoàn 1, 2, 4 là tường vây.”
Lục Phong Hàn mặc quân phục, không có một cái cúc áo đúng chỗ. Chiếc áo khoác mở ra để lộ sơ mi bên trong, vẻ mặt nghiêm nghị: “Đối với quân Viễn Chinh, bây giờ là thời điểm tốt. Có tức giận, có sĩ khí và chi viện, không có lý do không đánh tới cửa.”
Lời nói tràn ngập kiêu ngạo, nhưng Nhiếp Hoài Đình không nói gì: “Nếu đó là quyết định của cậu, ta ủng hộ.”
Phía sau ông là cờ quân đội Liên Minh: kiếm và khiên. Nếp nhăn giữa hai lông mày đậm nét, pháp lệnh cũng làm ông thêm nghiêm túc cùng lạnh lùng.
Thế mà giọng điệu của ông khi nói chuyện cùng Lục Phong Hàn như nói chuyện phiếm: “Tuy tiến triển tại khu hành chính Trung Ương có chút gập ghềnh, nhưng vẫn tốt. Chúng ta sẽ không phụ lòng nhân dân Liên Minh. Nếu Sky Diamond phủ bụi trần, chết cũng không đủ tạ tội.”
“Không cần nói chết hay không. Dù là thiếu tá lái phi thuyền tiêm kích dưới quyền của tôi cũng hiểu Liên Minh cần làm gì? Liên Minh sẽ đoạt lại tất cả mọi thứ bị cướp. Chỉ vậy thôi.”
Ánh mắt Lục Phong Hàn lạnh lùng: “Khi quân Phản Loạn bắn quả tên lửa đầu tiên vào Leto, bọn họ phải nhận thức được chuyện này.”
Nhiếp Hoài Đình nhìn Lục Phong Hàn, tựa hồ nhìn thấy thiếu niên Lục Quân, cũng thấy tuổi trẻ của ông, tuổi trẻ của rất nhiều người.
Hơn nửa thế kỷ qua, có người vẫn mặc quân phục, đứng dưới lá cờ Khiên Kiếm, có người đã chết trong biển sao.
Ừ, cái gì đã bị cướp đi thì phải đoạt lại.
Đây chính là tinh thần của tuổi trẻ.
Không thể ngăn cản.
Ông nghĩ sau khi trận chiến này kết thúc, Liên Minh không còn cần ông làm tổng tư lệnh nữa thì ông có thể nhận trách nhiệm và từ chức.
Mặc dù Liên Minh đã trải qua hai trăm năm, nhưng trong lịch sử nhân loại, chỉ là một bước nhỏ tiến vào ngân hà mênh mông.
Cần phải đối mặt với tương lại, vững vàng bước đi mà không nhiễm sắc màu chạng vạng.
Suy nghĩ hồi lâu, Nhiếp Hoài Đình hỏi Lục Phong Hàn: “Cậu có thể nói cho ta, lí do gì khiến cậu chiến đấu vì Liên Minh? Vì sao cậu lại khoác chiến bào, bảo vệ cụm sao sau lưng? Cậu nói bao lần “Chỉ vì Liên Minh, vững tiến không lùi”, đóng quân tiền tuyến, hết lòng suốt mười năm, là gì cái gì?”
Có một khoảng lặng dài.
Giữa tiếng ồn vũ trụ, Lục Phong Hàn trả lời: “Tôi bảo vệ [Công ước loài người và vũ trụ], bảo vệ tự do, bình đẳng và tôn nghiêm.”
Anh đối diện cùng Nhiếp Hoài Đình cách mình trăm triệu sao trời, kiên quyết: “Vì lí do này, tôi sẽ cố gắng hết sức, thẳng tiến không lùi.”
Tại bàn hội nghị, Đỗ Thượng lảm nhảm: “Chỉ huy, Ishtar là tàu chủ lực cơ động, tôi thường xuyên tiên phong, nên dạng cơ động rất phù hợp với đội tôi!”
Lục Phong Hàn dựa lưng trên ghế: “Đội tàu có 4 chiếc chủ lực không có tư cách yêu cầu tàu mới.”
Lập tức, các đội trưởng quanh bàn hội nghị đều im lặng.
Chỉ có Mai Tiệp Lâm đang uống ống dinh dưỡng thấp giọng lẩm bẩm: “Tàu không bằng mới, người không bằng cũ!”
Lục Phong Hàn cười lạnh: “Tàu không bằng mới? Thay quần áo thì thế nào? Một quan tài chính đứng trước mặt cô biểu diễn phun máu chết, cô tin không?”
Mai Tiệp Lâm tội lỗi sờ mũi, chuẩn bị làm vỏ sò.
Sau khi xác nhận Lục Phong Hàn không có ý định thay đổi chủ ý, một số người không còn cách nào khác đành thở dài rời đi, trên mặt tràn đầy thất vọng vì thua cuộc.
Cửa phòng chỉ huy đóng lại, Lục Phong Hàn ngồi ở vị trí ban đầu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Kỳ Ngôn, tâm tình thay đổi.
Người ngồi trên sô pha tư thế thoải mái, dáng người mảnh khảnh, tóc hơi dài, chóp tai giấu một nửa trong mái tóc rối, đôi lông mày thanh tú như được vẽ từng centimet bằng bút lông mịn..
Nhìn thấy Kỳ Ngôn ấn thiết bị cá nhân, Lục Phong Hàn nói: “Trò chuyện?”
“Diệp Bùi gửi tin nhắn bảo rằng tò mò tiền bối của Hạ Gia Nhĩ, người dùng 2/3 tài sản để đặt cược xem sẽ thua bao nhiêu tiền, nên cô ấy đã đến hỏi. Không ngờ Hạ Gia Nhĩ lại trả lời, chỉ có 3000 tinh tệ. Diệp Bùi nói rằng không thể tưởng tượng được rằng anh ấy lại nghèo như vậy.”
Lục Phong Hàn nhất quyết muốn chen vào bên cạnh Kỳ Ngôn, chiếc sô pha quá hẹp nên anh chỉ việc ngồi xuống, bế cậu lên đặt vào lòng để ôm.
“Điều này phù hợp với trình độ kinh tế chung của quân Viễn Chinh.” Lục Phong Hàn đặt tay lên eo cậu, thoải mái nói: “Mức lương mà Liên Minh đưa ra không thấp, nhưng hầu hết mọi người trong quân Viễn Chinh đều không biết tiết kiệm tiền. Có người thân thì hàng tháng sẽ chuyển tiền về cho gia đình. Không có gia đình để chăm sóc thì tiêu vào kỳ nghĩ. Rốt cuộc trên chiến trường không biết sống nay chết mai, có thể chẳng mang theo được gì.”
Kỳ Ngôn đã chứng kiến nhiều vụ nổ phi thuyền. Mỗi vụ nổ sẽ lấy đi một số lượng sinh mạng không xác định. Cậu dần hiểu lời nói của Lục Phong Hàn hơn trước: “Tính mạng nguy hiểm, ngày đêm không cần lo lắng.”
Mỗi người đến tiền tuyến đều có quan điểm riêng về sự sống và cái chết.
Im lặng vài giây, cậu lại hỏi: “Vậy trước đó tướng quân không có tiết kiệm tiền sao?”
Lục Phong Hàn cảm thấy răng hơi đau, nhẹ nhàng thở dốc.
Số dư tài khoản trước đây của anh à - đừng nhắc đến.
“Giờ anh đang tiết kiệm tiền.” Tuy là chỉ mới bắt đầu vào tháng 12 năm ngoái.
Lúc này, có tiếng gõ cửa, Lục Phong Hàn đứng dậy đi tới chỗ ngồi, nói với Phá Quân: “Hiện tại ngươi có thể mở cửa.”
Phá Quân: “Được.”
Khi Vincent bước vào phòng chỉ huy, cậu ta vô thức liếc nhìn ghế sô pha, thấy Kỳ Ngôn ở đó liền gật đầu chào.
Sau đó liền đi mấy bước đến trước bàn của Lục Phong Hàn: “Báo cáo chỉ huy, sau khi tiến vào phạm vi của cụm sao Phượng Hoàng, trên đường đi phát hiện lác đác tàu trinh sát của quân Phản Loạn. Tuy nhiên, những tàu trinh sát đó giống như thỏ đào hang, gặp là chạy, chưa rõ là quân đoàn nào phái ra, có thể là một hoặc cả ba quân đoàn.”
Cùng lúc, Phá Quân mở bản đồ sao, đánh dấu các nơi phát hiện tàu trinh sát địch.
Nhìn thấy ánh sáng phản chiếu trong mắt Lục Phong Hàn, giống như một lớp màu lạnh, bên trong có phần kiềm chế khiến người ta không dám nhìn vào, Vincent sau đó quay sang bản đồ sao: “Theo phân tích cá nhân tôi, hẳn là đến từ cả ba quân đoàn, vì tạm thời bọn họ không thể xác định mục tiêu của ta là ai.”
Lục Phong Hàn lắc đầu: “Quân Phản Loạn tuy quen tự bảo vệ mình, hay đấu đá nhưng cậu đã quên quy mô đội tàu chúng ta hiện này.”
Vincent giật mình gõ đầu, nhận ra rằng bản thânh đã sử dụng lối suy nghĩ thông thường.
Theo sau nguồn lực Liên Minh là chi viện binh lực cuồn cuộn, công nghiệp quân sự lấy hiệu sất kinh người sản xuất các loại phi thuyền chiến đấu, quân Viễn Chinh đã không còn như trước.
Trước đây, quân đoàn 12 của quân Phản Loạn vẫn có thể chiến đấu một chọi một, giờ mà Downer đụng phải là cúp đuôi chạy thật xa, không kéo theo 1, 2 quân đoàn khác là không dám chống cự.
Tương tự, quân đoàn 1 và quân đoàn 4 đều không dám một mình xông vào vòng vây của quân Viễn Chinh.
“Hãy để tàu trinh sát bỏ qua những 'con thỏ' đó. Trừ khi có cuộc tấn công từ phía đối diện, toàn bộ các tàu sẽ trực tiếp cảnh báo cấp một.” Lục Phong Hàn quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt do dự của Vincent: “Có chuyện thì nói.”
Vincent nghĩ thầm, chắc mình muốn nhảy disco trên vảy ngược chỉ huy này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu ta vô thức nói nhanh: “Gần đây... trên tàu có một số lời không hay, chuyện liên quan đến chủ tịch nên tôi thu thập.”
Thận trọng liếc nhìn Lục Phong Hàn, Vincent nhanh chóng nói: “Lời đồn tập trung vào hai chuyện. Một là đặt câu hỏi về trình độ của chủ tịch, cho rằng tất cả các lời khen mà cậu ấy nhận được, bao gồm cả lời của Lorentz là do chỉ huy ra lệnh.”
Cậu ta hạ giọng: “Ví dụ như hệ thống điều khiển trung tâm, chủ tịch căn bản không hiểu, thực tế toàn hờ hệ thống tự sửa chữa, sửa tốt thì quy công về chủ tịch.”
Vincent với khát vọng sống mãnh liệt: “Tất nhiên, mất người nói lời đó toàn bộ không hiểu! Thành phần tỉnh tảo vẫn chiếm đa số!”
Lục Phong Hàn gõ ngón tay lên bàn, nặng nề: “Tiếp tục.”
“Thứ hai là nghi ngờ Lorent, cho rằng anh ta ôn hòa với chủ tịch, chỗ nào cũng diễn nét cậy nhờ là muốn nịnh bợ chỉ huy.”
Vincent không khỏi phàn nàn: “Thành thật mà nói, Lorentz luôn mang cái bộ dạng không kiên nhẫn do thiếu ngủ, ông đó nịnh ai? Nịnh Bộ hậu cần phê duyệt cho mười thùng espresso hả?”
Lục Phong Hàn giơ ngón tay lên: “Còn nữa không?”
“Đúng, này nữa, thật ra có thể tiết lộ ý định của người đứng sau.” Vincent – sinh viên tốt nghiệp khoa tình báo, quan tâm nhất việc thu thập thông tin, thích nhất suy luận ý đồ sự việc: “Cuối cùng là chỉ huy muốn hỗ trợ Kỳ Ngôn đoạt vị trí bộ trưởng Bộ kĩ thuật của Lorentz.”
Kỳ Ngôn lên tiếng trước: “Không, tôi từ chối. Tôi bận quá, không dậy nổi.”
Sự lạnh lùng của Lục Phong Hàn bị lời nói của cậu làm loãng đi.
Thấy chỉ huy không tức giận, Vincent bắt đầu kết luận: “Mục đích của những kẻ tung tin đồn không gì khác hơn là vu khống Kỳ Ngôn và Lorentz, nhân tiện, bọn họ hy vọng dùng phương pháp này để khuấy động dư luận. Là tổng chỉ huy quân Viễn Chinh, vào thời điểm then chốt của cuộc chiến, phải ưu tiên việc đảm bảo ổn định tinh thần quân đội. Ngài sẽ hi sinh Kỳ Ngôn, giữ lại Lorentz, Bộ kĩ thuật và lòng quân.”
Lục Phong Hàn tiếp lời: “Không chỉ thế, vì quan hệ của tôi và Kỳ Ngôn mà tôi sẽ kiếm chuyện với Lorentz?”
“Đúng vậy! Chính là logic này!” Vincent tặc lưỡi hai lần: “Người tung tin đồn thật sự đã để tâm vào việc sắp xếp. Đáng tiếc hắn căn bản không hiểu gì về quân Viễn Chinh, không hiểu chỉ huy, chứ đừng nói đến chủ tịch và Lorentz, toàn phỏng đoán. Như Lorentz, ai mà tiếp nhận việc của anh ta, anh ta sẽ vui tới nổi uống mười tách espresso luôn!”
tất cả đều dựa trên phỏng đoán của chính tôi, ví dụ như Lorentz, nếu ai đó thực sự có thể đảm nhận công việc của anh ta, anh ta chắc chắn sẽ uống mười tách espresso!
Kỳ Ngôn vẫn đang nghe: “Người này lợi dụng việc tướng quân giận Lorentz mà đoạt chức à?”
Vincent gật đầu: “Đó hẳn là mục đích, nếu không sẽ không cần tốn nhiều công sức như vậy.”
Lục Phong Hàn thản nhiên nhận xét: “Tham vọng không nhỏ, nhưng lại quá thiếu kiên nhẫn, đầu óc không đủ mạnh.” Sau đó ra lệnh: “Nói cho Lorentz, để cậu ta tự mình giải quyết.”
Vincent chuẩn bị làm người phát ngôn, nửa chừng mới nhớ ra: “Nhân tiện, tôi nhận được một tin nhắn. Người bí mật truyền tin từ Turan ra ngoài, báo là họ vào ban đêm sẽ học tập tri thức, hẳn là người quen của ngài và chủ tịch, tên cậu ấy là Hạ Tri Dương.”
Nghe cái tên này, Kỳ Ngôn buông lỏng ngón tay đặt trên bút kim loại.
Trước mắt hiện lên hình ảnh Hạ Tri Dương mặc áo khoác màu xanh lá cây, đứng cạnh chiếc xe huyền phù đỏ rực vẫy tay với cậu, tươi cười đón cậu về Leto.
Vincent hỏi câu tiếp theo: “Bộ tình báo Liên Minh đang bí mật liên lạc với cậu ấy. Nếu có điều gì muốn nói, chúng tôi sẽ chuyển lời.”
Kỳ Ngôn im lặng mấy giây, nhẹ giọng: “Sống. Phiền anh nói với cậu ấy rằng nhất định phải sống sót.”
Khu hành chính Trung Ương, Leto.
Hạ Tri Dương vừa tham dự một buổi tiệc của thế hệ nhà giàu thứ hai, cố thoát ly khỏi kiếp sống mơ màng biết hôm nay chả biết ngày mai, mùi rượu bọc cả người bị gió thổi bay, khiến cậu dễ chịu hơn nhiều.
Đi đến góc chết của máy giám sát, Hạ Tri Dương tự nhiên lấy tờ giấy mà nhân viên tạp vụ lén đưa.
Hơn 200 năm lịch hành tinh, Hạ Tri Dương đã quen với những thông tin qua mạng ảo, không ngờ có ngày bản thân phải đặt bút viết chữ.
Thời kì đặc biệt, “giấy ghi chú” trở thành vật truyền tin an toàn nhất, không lưu lại bất kì số liệu nào ở mạng sao, dễ truyền, dễ hủy.
Trên tờ giấy viết đầy chữ nhỏ, viết việc tiếp theo cậu phải làm – mượn thân phận người thế nhà họ Hạ, đi khắp nơi thu thập tin tức.
Việc thế này cậu đã làm rất nhiều lần, vừa tính toán xem trong mạng lưới giao thiệp của mình ai hữu ích vừa lật mặt sau tờ giấy nhắn.
Chỉ có một hàng chữ viết.
“Nhất định phải sống sót.”
Tầm mắt đi xuống, đồng tử Hạ Tri Dương run lên.
“Kí tên – Kỳ Ngôn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tư duy cậu dừng lại 2 giây.
Kỳ Ngôn.
Cậu nhắm mắt lại, hít thật sâu không khí mát mẻ của mùa thu Leto, giấy ngón tay run rẩy vào túi.
Giờ khắc này, đôi câu vài lời từ người bạn cũ lướt qua ngàn dặm ngân hà cũng tầng tầng giới nghiêm của quân Phản Loạn, đến trước mặt cậu, hốc mắt hơi khô, có chút xúc động rơi lệ.
Không biết bao lần cậu ngẩng đầu nhìn trời mây cũng đội tàu nhưng sao trời trên đầu, hy vọng mỗi người bạn đều mạnh khỏe.
Không biết bao đêm mất ngủ, cậu cảm thấy chỉ cần mình chết có ý nghĩa, cũng chẳng có gì là ghê gớm.
Nhưng mà, cậu sẽ nỗ lực sống sót.
Hạ Tri Dương hạ thấp vàng mũ, ngăn lại đôi mắt đỏ hoe.
Ngày Thành lập đó, cậu đã từng nói, nếu các bạn mình trở thành nhà khoa học giỏi nhất Liên Minh, cậu sẽ là doanh nhân có lợi nhuận cao nhất, cung cấp quỹ nghiên cứu khoa học không giới hạn.
Cậu sẽ không nuốt lời.
Kể từ khi đội tàu quân Viễn Chinh tiếp cận trung tâm cụm sao Phượng hoàng, bầu không khí trở nên căng thẳng. Bước chân của mọi người trở nên vội vã, vô số tài liệu lần lượt được trao cho Lục Phong Hàn.
Bên ngoài cửa sổ, có thể thấy một chuỗi các tàu chiến đang trải qua quá trình huấn luyện mô phỏng bước nhảy cơ động, giống như một cái bóng trong vũ trụ.
“Chủ động đánh, nắm chắc được bao nhiêu phần?”
Trong video, do khoảng cách quá xa nên tín hiệu bị ảnh hưởng bởi bão vũ trụ, khiến dáng người của Nhiếp Hoài Đình mất ổn định và phát ra những tiếng “rắc rắc“.
“Không có gì chắc chắn, chỉ có cơ hội. Quân đoàn 3 và 6 đang bảo vệ điện Thần, bảo vệ trí giả. Muốn tiến vào cần phải phá tường vây. Quân đoàn 1, 2, 4 là tường vây.”
Lục Phong Hàn mặc quân phục, không có một cái cúc áo đúng chỗ. Chiếc áo khoác mở ra để lộ sơ mi bên trong, vẻ mặt nghiêm nghị: “Đối với quân Viễn Chinh, bây giờ là thời điểm tốt. Có tức giận, có sĩ khí và chi viện, không có lý do không đánh tới cửa.”
Lời nói tràn ngập kiêu ngạo, nhưng Nhiếp Hoài Đình không nói gì: “Nếu đó là quyết định của cậu, ta ủng hộ.”
Phía sau ông là cờ quân đội Liên Minh: kiếm và khiên. Nếp nhăn giữa hai lông mày đậm nét, pháp lệnh cũng làm ông thêm nghiêm túc cùng lạnh lùng.
Thế mà giọng điệu của ông khi nói chuyện cùng Lục Phong Hàn như nói chuyện phiếm: “Tuy tiến triển tại khu hành chính Trung Ương có chút gập ghềnh, nhưng vẫn tốt. Chúng ta sẽ không phụ lòng nhân dân Liên Minh. Nếu Sky Diamond phủ bụi trần, chết cũng không đủ tạ tội.”
“Không cần nói chết hay không. Dù là thiếu tá lái phi thuyền tiêm kích dưới quyền của tôi cũng hiểu Liên Minh cần làm gì? Liên Minh sẽ đoạt lại tất cả mọi thứ bị cướp. Chỉ vậy thôi.”
Ánh mắt Lục Phong Hàn lạnh lùng: “Khi quân Phản Loạn bắn quả tên lửa đầu tiên vào Leto, bọn họ phải nhận thức được chuyện này.”
Nhiếp Hoài Đình nhìn Lục Phong Hàn, tựa hồ nhìn thấy thiếu niên Lục Quân, cũng thấy tuổi trẻ của ông, tuổi trẻ của rất nhiều người.
Hơn nửa thế kỷ qua, có người vẫn mặc quân phục, đứng dưới lá cờ Khiên Kiếm, có người đã chết trong biển sao.
Ừ, cái gì đã bị cướp đi thì phải đoạt lại.
Đây chính là tinh thần của tuổi trẻ.
Không thể ngăn cản.
Ông nghĩ sau khi trận chiến này kết thúc, Liên Minh không còn cần ông làm tổng tư lệnh nữa thì ông có thể nhận trách nhiệm và từ chức.
Mặc dù Liên Minh đã trải qua hai trăm năm, nhưng trong lịch sử nhân loại, chỉ là một bước nhỏ tiến vào ngân hà mênh mông.
Cần phải đối mặt với tương lại, vững vàng bước đi mà không nhiễm sắc màu chạng vạng.
Suy nghĩ hồi lâu, Nhiếp Hoài Đình hỏi Lục Phong Hàn: “Cậu có thể nói cho ta, lí do gì khiến cậu chiến đấu vì Liên Minh? Vì sao cậu lại khoác chiến bào, bảo vệ cụm sao sau lưng? Cậu nói bao lần “Chỉ vì Liên Minh, vững tiến không lùi”, đóng quân tiền tuyến, hết lòng suốt mười năm, là gì cái gì?”
Có một khoảng lặng dài.
Giữa tiếng ồn vũ trụ, Lục Phong Hàn trả lời: “Tôi bảo vệ [Công ước loài người và vũ trụ], bảo vệ tự do, bình đẳng và tôn nghiêm.”
Anh đối diện cùng Nhiếp Hoài Đình cách mình trăm triệu sao trời, kiên quyết: “Vì lí do này, tôi sẽ cố gắng hết sức, thẳng tiến không lùi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro