chuyện tình của...
2024-09-08 06:24:24
Hắn rời đi. "Cạch!", căn phòng trở lại không gian yên tĩnh như ban đầu. Khương Dao tắt hết đèn, nằm ôm cơ thể và trái tim đầy vết nứt của mình bật khóc. Giọt nước mắt, tiếng khóc của cô đều bị đêm đen nuốt chửng. Giờ đây, cô muốn nhờ sự giúp đỡ của Triệu Minh nhưng không thể, nếu vậy sẽ làm hại đến Quý Tửu Lạc thì sao?
Cảm giác tuyệt vọng như những sợi dây đầy gai quấn chặt cả cơ thể nhỏ bé, không cho cô có cơ hội phản kháng.
Cô chỉ im lặng chịu đựng, vì càng phản kháng, gai đâm càng sâu và nối đau càng lớn.
***
Sáng hôm sau, Khương Dao trở về phòng trọ. Mọi người đều rất lo lắng vì cả đêm qua cô không về, gọi điện thoại thì không liền lạc được.
"Em xin lỗi, tối qua em ngủ nhờ nhà bạn, điện thoại thì để trong balo nên không biết ạ. Em đến đề nói lời tạm biệt với mọi người, em tìm được phòng mới phù hợp hơn, nên em chuyển đi ạ!"
Nghe xong, cả ba người chị đều há hốc mồm. Con bé mới ở được vài hôm thì đã muốn chuyển đi. Chị An lo lắng hỏi:
"Chỗ mới của em có tốt không đấy? Nếu chưa chắc chắn thì ở đây một thời gian nữa đi em."
Hai chị còn lại cũng đồng tình với ý kiến của An. Nhưng Khương Dao lại bảo:
"Dạ, chỗ mới rất tốt ạ. Các chị cứ yên tâm ạ! Em có số điện thoại của mọi người, cần giúp đỡ em sẽ gọi ạ!" Nói qua cho họ yên lòng, chứ thật tình Khương Dao sẽ không nhờ bọn họ vì biết họ không thể chống lại được Quý Tửu Lạc.
Cũng trong buổi sáng đó, đồ đạc của cô đã được Quý Tửu Lạc chuyển về toàn bộ. Để tránh mọi người nghi ngờ, chiếc xe ô tô của hắn đậu rất xa khu trọ, còn Khương Dao tự đem đồ ra rồi chất vào xe.
Chuyển đi được vài ngày, cô lại quay trở lại căn phòng ngủ của hắn. Phòng rất sáng, tia nắng ban trưa chiếu vào trông thật êm dịu, nhưng nó chẳng là gì để níu kéo lại hiện thực u tối mà cô đang cảm nhận.
Khương Dao quay người lại thì thấy Quý Tửu Lạc đang đứng ở cửa. Cô không nói gì với hẳn cả, chỉ lo việc của mình.
Hắn hài lòng trước khung cảnh trước mắt, con mồi đã về bên cạnh mình, cô cũng chẳng dám chạy đi đầu nên giờ hắn an tâm rồi. Từ giờ, cô sẽ không dám làm trái ý hắn nữa.
Hắn không trả lời, nhanh chân bước ra ngoài, cửa đóng lại. Khương Dao tranh thủ dọn đồ của mình ra. Mất cả buổi mới xong, người cô cũng lấm tấm mồ hôi. Nước trong nhà vệ sinh xả ào ào một lúc, cửa mở ra thì cô đã mặc bộ đồ mới, trên đầu quấn chiếc khăn. Vừa bước ra thì cô gái đã thấy hắn đang nắm dài trên giường, bên cạnh giường là một chiếc bàn và hai chiếc ghế mới toanh. Trên bàn có một vài hộp thức ăn đang tỏa khói.
Chẳng đợi ai đó giải thích, Khương Dao hiều rõ tình cảnh trước mắt là gì. Nghe tiếng động ở cửa, hẳn quay lại nhìn cô.
"Đến đây và ăn đi, sáng giờ cô chưa ăn gì mà."
Khương Dao như một cỗ máy vô tri bước đến ngồi xuống ghế, mở hộp thức ăn ra và ăn vào một cách máy móc.
Hắn ngồi trước mặt nhìn cô không ngớt.
Cơm một ngày 3 bữa, chẳng sót bữa nào. Khương Dao bị nhốt từ sáng đến tối, chẳng được đi đâu. Nhiều lúc, cô nghĩ bản thân mình nhảy xuống dưới để tan xác đi cho rồi.
Triệu Minh có gọi điện thoại hỏi thăm khi biết cô chuyển phòng trọ, Khương Dao chỉ nói bản thân thấy không hợp, đành về chỗ cũ một thời gian.
***
Sáng nọ, người mở cửa ra chẳng phải là Quý Tửu Lạc, mà là Vô Ưu. Cô ta ăn mặc quyến rũ như một người minh tinh đi sự kiện, cầm phần cơm đặt trên bàn của Khương Dao và nói:
"Tửu Lạc nhờ cô đưa cho em. Cứ ăn thoải mái nhé!"
Cô ta ngồi trên bàn, cần thận nhìn ngắm lại chiếc váy trễ vai màu trắng đang mặc rồi nhìn Khương Dao đang ngồi trên giường.
"Em biết tính cách của Tửu Lạc khá cứng nhắc và cộc cằn, món đồ nào hắn chưa chơi chán thì không bỏ ra đâu.
Em yên tâm, cô sẽ nói với hắn, từ từ hắn sẽ thả em ra."
Giọng nói của Vô Ưu rất nhẹ nhàng, thấm vào trong tâm trí, đánh thẳng vào điểm yếu tâm lý của Khương Dao. Cô tự nhủ, đúng vậy, bản thân cô chỉ là một món đồ chơi không hơn không kém. Nhưng cô chẳng biết bao giờ hắn sẽ chán và trả tự do lại cho cô đây.
"Em cảm ơn cô. Nhờ cô giúp em khuyên thầy với ạ!"
"Um, cô sẽ cố gắng."
Vô Ưu lại bắt đầu luyên thuyên về chuyện của mình và Quý Tửu Lạc.
Cô nhớ, lúc hắn là con người, ngày ngày hắn đều mong cô đến trò chuyện cùng hẳn. Có nhiều lúc, hắn cố chấp đến mức nhịn cả bữa trưa mà đợi cô. Lúc đó, thời gian của cô với hắn không nhiều nhưng quả thật chúng ta rất hạnh phúc.
"Khương Dao, đến một lúc nào đó em gặp được người yêu em, trần trọng em thì bản thần em sẽ cảm thấy cuộc sống này tựa như thiên đường vậy."
Vô Ưu nói rất nhiều, mặc kệ cô có muốn nghe hay không thì lời nói nhẹ nhàng vẫn cứ phát ra ép cô phải nghe chúng.
Vì lịch sự nên Khương Dao không ngắt ngang mà vẫn ngồi ở đó nghe hết câu chuyện. Suốt buổi, cô ta chỉ nói về tình cảm của mình và Quý Tửu Lạc cho Khương Dao nghe. Đang suy sụp tinh thần, nghe lời của cô ta nói càng khiến cho Khương Dao mệt mỏi hơn. Sau hai tiếng, lời của Vô Ưu vẫn không ngớt, khoảng 1 giờ 45 phút chiếu, cánh cửa phòng mở ra. Là hắn, hắn đang đồ mổ hôi hột nhìn về phía Khương Dao đang ngồi trên giường. Cô quay mặt đi, không nhìn về phía hắn. Hắn quay sang nói với Vô Ưu:
"Khương Dao ăn chưa?"
Vô Ưu tỏ ra thân mật đến gần bên hắn.
"Chưa, chắc do ta tâm sự nhiều với em ấy quá nên quên mất thời gian. Ta xin lỗi nhé!"
Quý Tửu Lạc không quan tâm đến cô ta, chỉ chú tâm vào Khương Dao, nhưng cô cứ ngồi quay lưng lại, không nhìn hắn một lần.
"Vô Ưu, cảm ơn cô! Cô về đi!"
Vô Ưu cố tỏ ra thân thiết, giọng nói cứ nhỏ nhẹ đều đều:
"Được, hẹn vài bữa nữa gặp."
Khương Dao không nhìn thấy nhưng nghe tất cả. Cô nghĩ: Đúng thật, hắn đối xử với cô ta rất tốt. Cô thầm mong, một thời gian nữa thôi, hắn sẽ chán và vứt cô đi như một món đồ chơi bị hỏng.
***
Xuân đến, ngày đầu năm tiết trời mát mẻ vẻ dễ chịu đến mức không tưởng. Khương Dao đang cuộn tròn trong chăn, bên cạnh cô là cuốn sách tiếng Anh dày cộm.
Sau vài ngày bị giam lỏng thì cô cũng tìm được cách để quên đi thực tại, đó chính là học. Cô lao đầu vào học như điên, lúc nào cũng học. Đến giờ thì ngủ, ngủ đủ giấc thì học tiếp. Nhờ đó mà cô thấy bản thân mình cũng tiến bộ lền nhiều.
Vậy là còn khoảng 10 ngày nữa là đến ngày bắt đầu đi học lại. Trong lòng Khương Dao cảm thấy lo lắng không biết hắn có chịu thả cô ra ngoài hay không, hay là vẫn giam lỏng cô đến nhiều năm sau nữa. Cô nhìn vào chiếc móc khóa mà cầu mưa đang để trên bàn, đến giờ nó vẫn nằm ở vị trí cũ. Kể từ ngày trở về, cô chẳng hề đá động đến nó.
"Póc!", một cái cốc rõ đau trên đầu Khương Dao. Vì nằm quay mặt lại với cửa ra vào nên cô chẳng biết Quý Tửu Lạc đã vào đây từ lúc nào. Tay ôm đầu nhìn hắn, biểu tình chán ghét ra mặt.
Cảm giác tuyệt vọng như những sợi dây đầy gai quấn chặt cả cơ thể nhỏ bé, không cho cô có cơ hội phản kháng.
Cô chỉ im lặng chịu đựng, vì càng phản kháng, gai đâm càng sâu và nối đau càng lớn.
***
Sáng hôm sau, Khương Dao trở về phòng trọ. Mọi người đều rất lo lắng vì cả đêm qua cô không về, gọi điện thoại thì không liền lạc được.
"Em xin lỗi, tối qua em ngủ nhờ nhà bạn, điện thoại thì để trong balo nên không biết ạ. Em đến đề nói lời tạm biệt với mọi người, em tìm được phòng mới phù hợp hơn, nên em chuyển đi ạ!"
Nghe xong, cả ba người chị đều há hốc mồm. Con bé mới ở được vài hôm thì đã muốn chuyển đi. Chị An lo lắng hỏi:
"Chỗ mới của em có tốt không đấy? Nếu chưa chắc chắn thì ở đây một thời gian nữa đi em."
Hai chị còn lại cũng đồng tình với ý kiến của An. Nhưng Khương Dao lại bảo:
"Dạ, chỗ mới rất tốt ạ. Các chị cứ yên tâm ạ! Em có số điện thoại của mọi người, cần giúp đỡ em sẽ gọi ạ!" Nói qua cho họ yên lòng, chứ thật tình Khương Dao sẽ không nhờ bọn họ vì biết họ không thể chống lại được Quý Tửu Lạc.
Cũng trong buổi sáng đó, đồ đạc của cô đã được Quý Tửu Lạc chuyển về toàn bộ. Để tránh mọi người nghi ngờ, chiếc xe ô tô của hắn đậu rất xa khu trọ, còn Khương Dao tự đem đồ ra rồi chất vào xe.
Chuyển đi được vài ngày, cô lại quay trở lại căn phòng ngủ của hắn. Phòng rất sáng, tia nắng ban trưa chiếu vào trông thật êm dịu, nhưng nó chẳng là gì để níu kéo lại hiện thực u tối mà cô đang cảm nhận.
Khương Dao quay người lại thì thấy Quý Tửu Lạc đang đứng ở cửa. Cô không nói gì với hẳn cả, chỉ lo việc của mình.
Hắn hài lòng trước khung cảnh trước mắt, con mồi đã về bên cạnh mình, cô cũng chẳng dám chạy đi đầu nên giờ hắn an tâm rồi. Từ giờ, cô sẽ không dám làm trái ý hắn nữa.
Hắn không trả lời, nhanh chân bước ra ngoài, cửa đóng lại. Khương Dao tranh thủ dọn đồ của mình ra. Mất cả buổi mới xong, người cô cũng lấm tấm mồ hôi. Nước trong nhà vệ sinh xả ào ào một lúc, cửa mở ra thì cô đã mặc bộ đồ mới, trên đầu quấn chiếc khăn. Vừa bước ra thì cô gái đã thấy hắn đang nắm dài trên giường, bên cạnh giường là một chiếc bàn và hai chiếc ghế mới toanh. Trên bàn có một vài hộp thức ăn đang tỏa khói.
Chẳng đợi ai đó giải thích, Khương Dao hiều rõ tình cảnh trước mắt là gì. Nghe tiếng động ở cửa, hẳn quay lại nhìn cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đến đây và ăn đi, sáng giờ cô chưa ăn gì mà."
Khương Dao như một cỗ máy vô tri bước đến ngồi xuống ghế, mở hộp thức ăn ra và ăn vào một cách máy móc.
Hắn ngồi trước mặt nhìn cô không ngớt.
Cơm một ngày 3 bữa, chẳng sót bữa nào. Khương Dao bị nhốt từ sáng đến tối, chẳng được đi đâu. Nhiều lúc, cô nghĩ bản thân mình nhảy xuống dưới để tan xác đi cho rồi.
Triệu Minh có gọi điện thoại hỏi thăm khi biết cô chuyển phòng trọ, Khương Dao chỉ nói bản thân thấy không hợp, đành về chỗ cũ một thời gian.
***
Sáng nọ, người mở cửa ra chẳng phải là Quý Tửu Lạc, mà là Vô Ưu. Cô ta ăn mặc quyến rũ như một người minh tinh đi sự kiện, cầm phần cơm đặt trên bàn của Khương Dao và nói:
"Tửu Lạc nhờ cô đưa cho em. Cứ ăn thoải mái nhé!"
Cô ta ngồi trên bàn, cần thận nhìn ngắm lại chiếc váy trễ vai màu trắng đang mặc rồi nhìn Khương Dao đang ngồi trên giường.
"Em biết tính cách của Tửu Lạc khá cứng nhắc và cộc cằn, món đồ nào hắn chưa chơi chán thì không bỏ ra đâu.
Em yên tâm, cô sẽ nói với hắn, từ từ hắn sẽ thả em ra."
Giọng nói của Vô Ưu rất nhẹ nhàng, thấm vào trong tâm trí, đánh thẳng vào điểm yếu tâm lý của Khương Dao. Cô tự nhủ, đúng vậy, bản thân cô chỉ là một món đồ chơi không hơn không kém. Nhưng cô chẳng biết bao giờ hắn sẽ chán và trả tự do lại cho cô đây.
"Em cảm ơn cô. Nhờ cô giúp em khuyên thầy với ạ!"
"Um, cô sẽ cố gắng."
Vô Ưu lại bắt đầu luyên thuyên về chuyện của mình và Quý Tửu Lạc.
Cô nhớ, lúc hắn là con người, ngày ngày hắn đều mong cô đến trò chuyện cùng hẳn. Có nhiều lúc, hắn cố chấp đến mức nhịn cả bữa trưa mà đợi cô. Lúc đó, thời gian của cô với hắn không nhiều nhưng quả thật chúng ta rất hạnh phúc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Khương Dao, đến một lúc nào đó em gặp được người yêu em, trần trọng em thì bản thần em sẽ cảm thấy cuộc sống này tựa như thiên đường vậy."
Vô Ưu nói rất nhiều, mặc kệ cô có muốn nghe hay không thì lời nói nhẹ nhàng vẫn cứ phát ra ép cô phải nghe chúng.
Vì lịch sự nên Khương Dao không ngắt ngang mà vẫn ngồi ở đó nghe hết câu chuyện. Suốt buổi, cô ta chỉ nói về tình cảm của mình và Quý Tửu Lạc cho Khương Dao nghe. Đang suy sụp tinh thần, nghe lời của cô ta nói càng khiến cho Khương Dao mệt mỏi hơn. Sau hai tiếng, lời của Vô Ưu vẫn không ngớt, khoảng 1 giờ 45 phút chiếu, cánh cửa phòng mở ra. Là hắn, hắn đang đồ mổ hôi hột nhìn về phía Khương Dao đang ngồi trên giường. Cô quay mặt đi, không nhìn về phía hắn. Hắn quay sang nói với Vô Ưu:
"Khương Dao ăn chưa?"
Vô Ưu tỏ ra thân mật đến gần bên hắn.
"Chưa, chắc do ta tâm sự nhiều với em ấy quá nên quên mất thời gian. Ta xin lỗi nhé!"
Quý Tửu Lạc không quan tâm đến cô ta, chỉ chú tâm vào Khương Dao, nhưng cô cứ ngồi quay lưng lại, không nhìn hắn một lần.
"Vô Ưu, cảm ơn cô! Cô về đi!"
Vô Ưu cố tỏ ra thân thiết, giọng nói cứ nhỏ nhẹ đều đều:
"Được, hẹn vài bữa nữa gặp."
Khương Dao không nhìn thấy nhưng nghe tất cả. Cô nghĩ: Đúng thật, hắn đối xử với cô ta rất tốt. Cô thầm mong, một thời gian nữa thôi, hắn sẽ chán và vứt cô đi như một món đồ chơi bị hỏng.
***
Xuân đến, ngày đầu năm tiết trời mát mẻ vẻ dễ chịu đến mức không tưởng. Khương Dao đang cuộn tròn trong chăn, bên cạnh cô là cuốn sách tiếng Anh dày cộm.
Sau vài ngày bị giam lỏng thì cô cũng tìm được cách để quên đi thực tại, đó chính là học. Cô lao đầu vào học như điên, lúc nào cũng học. Đến giờ thì ngủ, ngủ đủ giấc thì học tiếp. Nhờ đó mà cô thấy bản thân mình cũng tiến bộ lền nhiều.
Vậy là còn khoảng 10 ngày nữa là đến ngày bắt đầu đi học lại. Trong lòng Khương Dao cảm thấy lo lắng không biết hắn có chịu thả cô ra ngoài hay không, hay là vẫn giam lỏng cô đến nhiều năm sau nữa. Cô nhìn vào chiếc móc khóa mà cầu mưa đang để trên bàn, đến giờ nó vẫn nằm ở vị trí cũ. Kể từ ngày trở về, cô chẳng hề đá động đến nó.
"Póc!", một cái cốc rõ đau trên đầu Khương Dao. Vì nằm quay mặt lại với cửa ra vào nên cô chẳng biết Quý Tửu Lạc đã vào đây từ lúc nào. Tay ôm đầu nhìn hắn, biểu tình chán ghét ra mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro