chuyển trọ
2024-09-08 06:24:24
Triệu Minh cảm thấy lời mẹ nói rất có lý, và từ giờ hắn sẽ cho cô thấy một hình ảnh khác của mình để cô có thể dựa dẫm vào nhiều hơn. Hắn gật gù như chiêm nghiệm ra điều gì đó. "Mẹ nói rất đúng. Mẹ đúng là số một. Con cám ơn mẹ!"
Nhìn thấy gương mặt tươi cười của con trai, Bà Chi cũng vui lòng. Bà Chi có mỗi đứa con này, mong nó luôn hạnh phúc và thành công. Bà Chi xoa đầu hắn, cười đầy cưng chiều. Mới đó, ông Tẩm đã đem ba phần phở nóng hổi vào anava hương vị thơm nồng Vì vào thấu hin Loan cười tình cảm đến trong xe, hương vị thơm nồng. Vừa vào thấy hai mẹ con cười tình cảm đến mức ghen tị, ông Tẩm nói:
"Bà Chi à, đó là con trai của tôi, bà làm thế là sao? Đừng có sơ hở là cưng nựng nó như vậy."
Nói rồi, cả nhà họ cười lớn trong xe, chiếc xe tiếp tục lăn bánh hướng về tổ ấm hạnh phúc của gia đình họ. Trong chiếc xe bốn chỗ đơn giản như bao người khác đang chứa đựng niềm hạnh phúc lớn lao mà những chiếc xe khác khó có được.
Khương Dao về nhà, cảm thấy nơi này vẫn trống vắng như mọi khi. Cô chẳng màng quan tâm nữa, tranh thủ thời gian này dọn đồ của mình. So với lúc trước, bây giờ đồ đạc cũng khá nhiều, chất vào tận bốn thùng các tông. Mới nhìn thôi, cô đã cảm thấy hơi đuối sức.
Cô tự nghĩ, chắc phải đem đi ba bốn lần mới hết được. Sắp hết tháng rồi, cô sẽ liên hệ với chủ trọ xem có thể chuyển dần từng thùng vào đó được không.
Đến khi nhìn vào chiếc balo trên bàn, mắt Khương Dao lại tập trung vào chiếc móc khóa ma cầu mưa, cô cảm thấy có chút buồn và không thuận mắt lắm. Khương Dao nhìn ngắm nó một lúc, rồi gỡ ra đặt trên bàn. Càng nhìn, cô càng luyến tiếc nhưng biết tốt nhất nên cắt đứt thứ tình cảm nhỏ bé của mình.
Chiếc móc khóa ma cầu mưa nhỏ xinh nằm trơ trọi trên bàn, mặt nó cười tươi nhưng chẳng thể níu kéo được cảm xúc của Khương Dao đang rơi vào đáy tuyệt vọng.
Sáng chủ nhật, Khương Dao liên hệ với chủ trọ mới, bà chủ nói rằng cô có thể chuyển đến sớm vài ngày, những ngày đó bà sẽ không tính tiền. Bà chủ trọ mới trạc tuổi bà ngoại lúc trước, cũng thân thiện không kém, nhưng bà sống cùng con cháu, trông rất hạnh phúc và nhàn nhã.Từ sáng sớm, Khương Dao đã ăn vội một chiếc bánh mì rồi cuốc bộ đem những thùng đồ của mình đến phòng trọ mới. Đường đi cũng không xa nhưng cũng không gần, buổi sáng trời vẫn còn mát mẻ nhưng cũng khiến cô đổ mồ hôi vì mệt.
Đang đi trên đường, không biết vô tình hay cố ý mà Triệu Minh đã chạy xe đạp đến cản hướng cô.
"Khương Dao, cậu đang làm gì thế?"
Có chút chột dạ vì bị bắt gặp đang chuyển phòng trọ, mà chuyện này cô lại không cho hắn biết. Khương Dao ngập ngừng một lúc.
"À, mình đang chuyển... trọ"
Nhìn ánh mắt né tránh của Khương Dao, hắn cười như chẳng có chuyện gì xảy ra. Triệu Minh biết việc lần trước hắn nói địa chỉ của cô cho người khác đã khiến cô mất niềm tin vào hắn rất nhiều. Nhưng không sao cả, hắn sẽ bắt đầu lại, tạo dựng niềm tin với cô để cô có thể dựa dẫm vào hắn nhiều hơn.
"Lên xe đi, mình chở cậu cho nhanh"
"Không sao, mình tự đi được. Không cần đâu, mình sắp xong rồi."
Thật ra là nói dối, cô mới đi chuyến đầu tiên, còn một vài thùng giấy đang ở nhà. Hắn nghe vậy liền biết cô đang muốn tránh né mình. Chẳng để cô đạt được ý định, hắn liền nói:
"Chuyện trước đây mình xin lỗi cậu. Cậu yên tâm, mình sẽ không nói với ai địa chỉ của cậu nữa đâu. Nếu cậu không muốn thì mình sẽ xem nó như là bí mật, không hé lời với ai cả. Cậu đừng xa cách mình như thế nữa."Bị nói trúng tim đen, Khương Dao không còn lý do gì để né tránh hắn nữa, chỉ đành chấp nhận sự trợ giúp của hắn.
"Chuyện lúc trước mình cũng quên rồi, không sao đâu. Vậy nhờ cậu chở mình nhé."
Khương Dao ôm thùng đồ ngồi trên xe đạp của hắn. Làn gió thổi mát vào người khiến cô cảm thấy thoải mái hơn. Nhìn tấm lưng hắn, cô chợt nhớ đến những lần cùng nhau đi chơi khi còn học cấp ba.
Chợt nhớ ra hôm nay hắn có hẹn với Thanh Tuyền, cô liền hỏi: "Hôm nay cậu có hẹn với Thanh Tuyền đi chơi đúng không?"
"Mình và bạn ấy đi xong rồi. Giờ mình đang về nhà, đi dạo một chút thì gặp cậu."
Khương Dao thấy rất lạ, giờ vẫn còn sớm, mới tầm chín giờ. Vậy mà bọn họ đi chơi xong rồi sao? Cô tò mò hỏi:
"Sao lại về nhanh vậy? Mình cứ nghĩ rằng hai người sẽ đi lâu chứ!"
Giọng hắn đều đều trả lời cô:
"Do bạn ấy có việc nên về sớm rồi. Cũng nhờ đó mà mình gặp được cậu ở đây.
Triệu Minh chở Khương Dao đến chỗ ở mới. Nơi đây nhìn chung cũng khá an ninh và tiện cho cô đi học và đi làm. Cả hai đi thêm ba lần nữa thì mới hết đống đồ của Khương Dao.
Cô ở ghép chung với ba chị sinh viên năm cuối của trường đại học An Bình. Trong phòng, mỗi người sẽ được sở hữu khoảng ba ô sạch, chiều ngang cũng khoảng một mét, và chiếu dài thì tầm một mét bảy.Nhìn chung nó khá chật chội. Nhưng không còn cách nào khác, tiền thuê cũng rẻ so với mặt bằng chung ở đây, khoảng 600 ngàn một tháng, xem như cũng tiết kiệm được phần nào rồi. Mọi thời gian rảnh, cô đều đi làm thêm, gom góp lại chắc cũng được tầm ba triệu đến ba triệu rưỡi. Vậy cũng ổn. Học kỳ tới, cô sẽ sắp xếp thời gian học và làm hợp lý hơn để tích góp tiền học thêm ngoại ngữ.
Cô xem như bản thân không còn mối liên hệ gì với hắn nữa. Nếu hắn có về thì nhìn thấy tờ giấy trên bàn chắc chắn sẽ hiểu thôi, cô tự nhủ.
Chỉ đi vài lần như thế trời cũng đến trưa, Triệu Minh chào cô ra về, Khương Dao định mời hắn ăn trưa xem như trả ơn nhưng hắn đã từ chối, bảo nhà bận việc rồi. Trước khi đi, hắn còn bỏ lại một câu:
"Sau này có chuyện gì cần thì cứ nói với mình, mình sẽ luôn đứng về phía cậu."
"Mình biết rồi, cám ơn cậu. Hôm khác mình mời cậu một bữa nhé!"
Vì là năm cuối nên các chị cùng phòng khá bận rộn cho việc đi thực tập, tìm việc làm, nên ban ngày chỉ có một mình Khương Dao trong phòng. Tối đến, cả ba người lần lượt trở về. Khương Dao có chút căng thẳng:
"Em chào các chị, em là Khương Dao ạ!"
Các cô gái kia nhìn Khương Dao rồi cũng cười, giới thiệu bản thân. Lần lượt là: Hải An, Bạch Liễu, và Mai Trang. Nói chuyện một hồi họ mới biết hoàn cảnh của Khương Dao nên cũng cảm thông cho cô.
Mai Trang là chị tóc ngắn ngang vai trông có vẻ dữ tợn nhất trong ba người, tính cách mạnh mẽ nói với cô:
"Thân em côi cút như vậy, hoàn cảnh cũng khó khăn mới ở nơi chật chội thế này. Hoàn cảnh của các chị cũng thế, nhưng cũng đỡ hơn em vì tụi chị cũng sắp đi làm rồi. Cố lên em nhé, có chuyện gì cần giúp đỡ, hay tài liệu học tập nào muốn xin thì tụi chị cho, đỡ tốn tiền mua. Mỗi môn một cuốn thì cũng tốn kha khá tiền đó em."
Bạch Liễu đang ngồi chải mái tóc dài của mình nói thêm:
"Trang nói đúng đó em, cần gì thì cứ nói với tụi chị. Tụi chị biết nhất định sẽ giúp em."
Hải An là người ít nói, trầm tĩnh, cũng gật đầu đồng ý. Khương Dao cảm thấy mình cũng khá may mắn, có thể gặp được những người tốt thế này. Lỡ gặp phải người xấu, không biết bây giờ bản thân mình ra sao đây.
Nhìn thấy gương mặt tươi cười của con trai, Bà Chi cũng vui lòng. Bà Chi có mỗi đứa con này, mong nó luôn hạnh phúc và thành công. Bà Chi xoa đầu hắn, cười đầy cưng chiều. Mới đó, ông Tẩm đã đem ba phần phở nóng hổi vào anava hương vị thơm nồng Vì vào thấu hin Loan cười tình cảm đến trong xe, hương vị thơm nồng. Vừa vào thấy hai mẹ con cười tình cảm đến mức ghen tị, ông Tẩm nói:
"Bà Chi à, đó là con trai của tôi, bà làm thế là sao? Đừng có sơ hở là cưng nựng nó như vậy."
Nói rồi, cả nhà họ cười lớn trong xe, chiếc xe tiếp tục lăn bánh hướng về tổ ấm hạnh phúc của gia đình họ. Trong chiếc xe bốn chỗ đơn giản như bao người khác đang chứa đựng niềm hạnh phúc lớn lao mà những chiếc xe khác khó có được.
Khương Dao về nhà, cảm thấy nơi này vẫn trống vắng như mọi khi. Cô chẳng màng quan tâm nữa, tranh thủ thời gian này dọn đồ của mình. So với lúc trước, bây giờ đồ đạc cũng khá nhiều, chất vào tận bốn thùng các tông. Mới nhìn thôi, cô đã cảm thấy hơi đuối sức.
Cô tự nghĩ, chắc phải đem đi ba bốn lần mới hết được. Sắp hết tháng rồi, cô sẽ liên hệ với chủ trọ xem có thể chuyển dần từng thùng vào đó được không.
Đến khi nhìn vào chiếc balo trên bàn, mắt Khương Dao lại tập trung vào chiếc móc khóa ma cầu mưa, cô cảm thấy có chút buồn và không thuận mắt lắm. Khương Dao nhìn ngắm nó một lúc, rồi gỡ ra đặt trên bàn. Càng nhìn, cô càng luyến tiếc nhưng biết tốt nhất nên cắt đứt thứ tình cảm nhỏ bé của mình.
Chiếc móc khóa ma cầu mưa nhỏ xinh nằm trơ trọi trên bàn, mặt nó cười tươi nhưng chẳng thể níu kéo được cảm xúc của Khương Dao đang rơi vào đáy tuyệt vọng.
Sáng chủ nhật, Khương Dao liên hệ với chủ trọ mới, bà chủ nói rằng cô có thể chuyển đến sớm vài ngày, những ngày đó bà sẽ không tính tiền. Bà chủ trọ mới trạc tuổi bà ngoại lúc trước, cũng thân thiện không kém, nhưng bà sống cùng con cháu, trông rất hạnh phúc và nhàn nhã.Từ sáng sớm, Khương Dao đã ăn vội một chiếc bánh mì rồi cuốc bộ đem những thùng đồ của mình đến phòng trọ mới. Đường đi cũng không xa nhưng cũng không gần, buổi sáng trời vẫn còn mát mẻ nhưng cũng khiến cô đổ mồ hôi vì mệt.
Đang đi trên đường, không biết vô tình hay cố ý mà Triệu Minh đã chạy xe đạp đến cản hướng cô.
"Khương Dao, cậu đang làm gì thế?"
Có chút chột dạ vì bị bắt gặp đang chuyển phòng trọ, mà chuyện này cô lại không cho hắn biết. Khương Dao ngập ngừng một lúc.
"À, mình đang chuyển... trọ"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn ánh mắt né tránh của Khương Dao, hắn cười như chẳng có chuyện gì xảy ra. Triệu Minh biết việc lần trước hắn nói địa chỉ của cô cho người khác đã khiến cô mất niềm tin vào hắn rất nhiều. Nhưng không sao cả, hắn sẽ bắt đầu lại, tạo dựng niềm tin với cô để cô có thể dựa dẫm vào hắn nhiều hơn.
"Lên xe đi, mình chở cậu cho nhanh"
"Không sao, mình tự đi được. Không cần đâu, mình sắp xong rồi."
Thật ra là nói dối, cô mới đi chuyến đầu tiên, còn một vài thùng giấy đang ở nhà. Hắn nghe vậy liền biết cô đang muốn tránh né mình. Chẳng để cô đạt được ý định, hắn liền nói:
"Chuyện trước đây mình xin lỗi cậu. Cậu yên tâm, mình sẽ không nói với ai địa chỉ của cậu nữa đâu. Nếu cậu không muốn thì mình sẽ xem nó như là bí mật, không hé lời với ai cả. Cậu đừng xa cách mình như thế nữa."Bị nói trúng tim đen, Khương Dao không còn lý do gì để né tránh hắn nữa, chỉ đành chấp nhận sự trợ giúp của hắn.
"Chuyện lúc trước mình cũng quên rồi, không sao đâu. Vậy nhờ cậu chở mình nhé."
Khương Dao ôm thùng đồ ngồi trên xe đạp của hắn. Làn gió thổi mát vào người khiến cô cảm thấy thoải mái hơn. Nhìn tấm lưng hắn, cô chợt nhớ đến những lần cùng nhau đi chơi khi còn học cấp ba.
Chợt nhớ ra hôm nay hắn có hẹn với Thanh Tuyền, cô liền hỏi: "Hôm nay cậu có hẹn với Thanh Tuyền đi chơi đúng không?"
"Mình và bạn ấy đi xong rồi. Giờ mình đang về nhà, đi dạo một chút thì gặp cậu."
Khương Dao thấy rất lạ, giờ vẫn còn sớm, mới tầm chín giờ. Vậy mà bọn họ đi chơi xong rồi sao? Cô tò mò hỏi:
"Sao lại về nhanh vậy? Mình cứ nghĩ rằng hai người sẽ đi lâu chứ!"
Giọng hắn đều đều trả lời cô:
"Do bạn ấy có việc nên về sớm rồi. Cũng nhờ đó mà mình gặp được cậu ở đây.
Triệu Minh chở Khương Dao đến chỗ ở mới. Nơi đây nhìn chung cũng khá an ninh và tiện cho cô đi học và đi làm. Cả hai đi thêm ba lần nữa thì mới hết đống đồ của Khương Dao.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ở ghép chung với ba chị sinh viên năm cuối của trường đại học An Bình. Trong phòng, mỗi người sẽ được sở hữu khoảng ba ô sạch, chiều ngang cũng khoảng một mét, và chiếu dài thì tầm một mét bảy.Nhìn chung nó khá chật chội. Nhưng không còn cách nào khác, tiền thuê cũng rẻ so với mặt bằng chung ở đây, khoảng 600 ngàn một tháng, xem như cũng tiết kiệm được phần nào rồi. Mọi thời gian rảnh, cô đều đi làm thêm, gom góp lại chắc cũng được tầm ba triệu đến ba triệu rưỡi. Vậy cũng ổn. Học kỳ tới, cô sẽ sắp xếp thời gian học và làm hợp lý hơn để tích góp tiền học thêm ngoại ngữ.
Cô xem như bản thân không còn mối liên hệ gì với hắn nữa. Nếu hắn có về thì nhìn thấy tờ giấy trên bàn chắc chắn sẽ hiểu thôi, cô tự nhủ.
Chỉ đi vài lần như thế trời cũng đến trưa, Triệu Minh chào cô ra về, Khương Dao định mời hắn ăn trưa xem như trả ơn nhưng hắn đã từ chối, bảo nhà bận việc rồi. Trước khi đi, hắn còn bỏ lại một câu:
"Sau này có chuyện gì cần thì cứ nói với mình, mình sẽ luôn đứng về phía cậu."
"Mình biết rồi, cám ơn cậu. Hôm khác mình mời cậu một bữa nhé!"
Vì là năm cuối nên các chị cùng phòng khá bận rộn cho việc đi thực tập, tìm việc làm, nên ban ngày chỉ có một mình Khương Dao trong phòng. Tối đến, cả ba người lần lượt trở về. Khương Dao có chút căng thẳng:
"Em chào các chị, em là Khương Dao ạ!"
Các cô gái kia nhìn Khương Dao rồi cũng cười, giới thiệu bản thân. Lần lượt là: Hải An, Bạch Liễu, và Mai Trang. Nói chuyện một hồi họ mới biết hoàn cảnh của Khương Dao nên cũng cảm thông cho cô.
Mai Trang là chị tóc ngắn ngang vai trông có vẻ dữ tợn nhất trong ba người, tính cách mạnh mẽ nói với cô:
"Thân em côi cút như vậy, hoàn cảnh cũng khó khăn mới ở nơi chật chội thế này. Hoàn cảnh của các chị cũng thế, nhưng cũng đỡ hơn em vì tụi chị cũng sắp đi làm rồi. Cố lên em nhé, có chuyện gì cần giúp đỡ, hay tài liệu học tập nào muốn xin thì tụi chị cho, đỡ tốn tiền mua. Mỗi môn một cuốn thì cũng tốn kha khá tiền đó em."
Bạch Liễu đang ngồi chải mái tóc dài của mình nói thêm:
"Trang nói đúng đó em, cần gì thì cứ nói với tụi chị. Tụi chị biết nhất định sẽ giúp em."
Hải An là người ít nói, trầm tĩnh, cũng gật đầu đồng ý. Khương Dao cảm thấy mình cũng khá may mắn, có thể gặp được những người tốt thế này. Lỡ gặp phải người xấu, không biết bây giờ bản thân mình ra sao đây.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro