cứu tôi với
2024-09-08 06:24:24
Nói xong, hắn cúi mặt mình sát vào mặt cô như một sự uy hiếp mãnh liệt. Lúc này, Khương Dao cố gắng hít
thở, cô cứ nghĩ mình sẽ chết mất thôi. Chợt mọi suy nghĩ bị ngắt ngang
khi nghe những lời nói lạnh tanh của hắn:
- Trong khế ước được lập, ta ban cho cô một điều ước, còn cô phải cho ta linh hồn của mình.
Hắn tiếp tục chậm rãi nhả từng chữ, khuôn miệng nhếch lên nụ cười quỷ dị.
- Điều ước đã được thực hiện thì tất nhiên ta phải có thứ thuộc về mình.
Khương Dao liên tục lắc đầu, ánh mắt sợ hãi tột cùng nhìn vào người phía trên.
- Chú, tôi chưa ước gì mà, tôi không biết sẽ bị lấy linh hồn gì đó.
Người áo đen cố ý nói rõ để nhắc cho Khương Dao nhớ:
- Thật nực cười, vậy ai đã nói “tôi muốn thoát khỏi đây” khi ta hỏi câu “cô ước mong điều gì” vậy?
Hắn hừ một cái rõ to, nói tiếp bằng giọng châm chọc.
- Mới đó đã quên rồi sao?
Một đoạn ký ức chợt hiện lên trong đầu Khương Dao. Vậy là cô bị lừa rồi sao? Nỗ lực sống tiếp của cô từ chiều đến giờ chỉ là công cốc thôi sao? Khương Dao vừa uất ức vừa sợ, cơ thể cô run rẩy.
- Chú lừa gạt tôi.
Quý Tửu Lạc nhìn cô, không biểu hiện chút vẻ thương hương tiếc ngọc nào, hắn tiếp tục nói:
- Đó là bản chất của ác quỷ.
Khóe miệng hắn nhếch lên, răng nghiến chặt gắn từng chữ.
- Bây giờ thì tiếp tục nào.
Nghe xong, Khương Dao cảm giác như mình đang rơi vào vực sâu tuyệt vọng, nước mắt ứa ra không ngừng. Bỗng nhiên, nhìn lại gương mặt đang khóc của Khương Dao, trong lòng Quý Tửu Lạc chợt dâng lên cảm giác đau đớn nghèn nghẹn. Cùng một gương mặt đó, cùng một biểu cảm đó, làm sao hắn nỡ xuống tay?
Quý Tửu Lạc thả tay còn lại ra để cho cô được tự do. Khương Dao như được lấy lại sự sống, dùng tay lau nước mắt trên mặt. Cô nhìn đôi mắt sâu không thấy đáy của hắn, người vẫn đang khóa cô dưới thân mình, không cho cô có cơ hội trốn thoát.
Quý Tửu Lạc nhìn cô, càng nhìn thì tâm tình phức tạp của hắn càng không còn kiên định. Hắn vẫn giữ nguyên tư thế đó và nói:
- Khế ước đã ký, ta đã thực hiện nguyện vọng của cô, còn cô phải trao linh hồn cho ta. Đó là điều không thể thay đổi được.
Giờ đây Khương Dao chỉ muốn níu kéo sự sống của mình. Dù cổ đau nhói, vết hằn đỏ đã hiện lên trên làn da, nhưng cô vẫn cố nói:
- Nhưng lúc đó tôi chưa đọc, tôi không biết nội dung gì được viết trong tờ khế ước đó cả. Chú... chú có thể tha cho tôi không?
Quý Tửu Lạc cười khẩy một cái, bóp chặt vào cằm của cô, ánh mắt xảo trá không có sự nhân từ nào. Giọng hắn lạnh ngắt:
- Ai cũng nói như thế, chỉ biết cầu xin nhưng quyền quyết định nằm ở ta.
Hắn nói “chỉ biết cầu xin", vậy thì cô phải dùng cách khác may ra có thể tránh được cái khế ước của hắn. Mặc dù đang kinh hồn bạt vía nhưng cô vẫn cố kìm giọng, nhỏ nhẹ nói:
- Vậy chú muốn thế nào mới tha cho tôi?
- Trong từ điển của ta không có từ “tha”. Sao nhỏ mà nói nhiều vậy?
Khương Dao không từ bỏ hy vọng, quyết tâm tìm kiếm con đường sống dành cho mình.
- Vậy thì làm sao để hoãn khế ước lại?
Quý Tửu Lạc trừng mắt với Khương Dao, giọng hắn đột nhiên trở nên gắt gỏng:
- Im ngay!
Khương Dao giật mình một cái, tim như muốn rớt ra ngoài, mặt tái mét cắt không ra máu. Trong những phút giây dao động thoáng qua, bỗng nhiên Quý Tửu Lạc nảy ra một ý định điên rồ trước giờ chưa có tiền lệ, đó chính là tạm tha cho cô.
- Ta muốn cô làm gì cũng được đúng không?
Cô quả quyết, gương mặt nghiêm túc hơn hẳn.
- Đúng vậy, chú muốn thế nào?
Vừa nghe câu nói của Khương Dao, hắn không trả lời ngay mà chỉ cười nhếch miệng, dùng tay phải của mình che mắt cô lại, mạnh mẽ cúi xuống đặt một nụ hôn đầy nỗi nhớ thương trên đôi môi hồng nhạt của người nằm dưới.
Khương Dao hoảng loạn lấy tay đánh hắn nhưng da thịt người ở bên trên cứng như đá, những cú đánh yếu ớt của cô không có tác dụng, càng đánh thì nụ hôn ngày càng mãnh liệt hơn. Quý Tửu Lạc như một kẻ điên mất hết lý trí. Vì đã bị hắn che mắt nên bản thân Khương Dao cảm nhận nụ hôn rất chân thực và rõ ràng.
Không biết Quý Tửu Lạc sẽ làm gì tiếp theo, mà chuyện đó bản thân cô có thể chấp nhận nổi không? Khương Dao hối hận vung tay đạp chân dữ dội nhằm đẩy được hắn ra. Cơ thể to lớn cường tráng của hắn đè xuống người cô không thương tiếc, tay còn lại cũng khóa chặt cả người cô lại.
Mặc cho Khương Dao bắt đầu run rẩy, hắn vẫn tiếp tục quấn quýt trên bờ môi cô. Bỗng nhiên hắn ta dừng mọi hành động, ngẩn người ra nhìn cô khi bàn tay che mắt Khương Dao chạm phải thứ gì đó ươn ướt. Cô lắp bắp nói:
- Sợ... sợ quá, mẹ ơi... cứu tôi với!
- Trong khế ước được lập, ta ban cho cô một điều ước, còn cô phải cho ta linh hồn của mình.
Hắn tiếp tục chậm rãi nhả từng chữ, khuôn miệng nhếch lên nụ cười quỷ dị.
- Điều ước đã được thực hiện thì tất nhiên ta phải có thứ thuộc về mình.
Khương Dao liên tục lắc đầu, ánh mắt sợ hãi tột cùng nhìn vào người phía trên.
- Chú, tôi chưa ước gì mà, tôi không biết sẽ bị lấy linh hồn gì đó.
Người áo đen cố ý nói rõ để nhắc cho Khương Dao nhớ:
- Thật nực cười, vậy ai đã nói “tôi muốn thoát khỏi đây” khi ta hỏi câu “cô ước mong điều gì” vậy?
Hắn hừ một cái rõ to, nói tiếp bằng giọng châm chọc.
- Mới đó đã quên rồi sao?
Một đoạn ký ức chợt hiện lên trong đầu Khương Dao. Vậy là cô bị lừa rồi sao? Nỗ lực sống tiếp của cô từ chiều đến giờ chỉ là công cốc thôi sao? Khương Dao vừa uất ức vừa sợ, cơ thể cô run rẩy.
- Chú lừa gạt tôi.
Quý Tửu Lạc nhìn cô, không biểu hiện chút vẻ thương hương tiếc ngọc nào, hắn tiếp tục nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Đó là bản chất của ác quỷ.
Khóe miệng hắn nhếch lên, răng nghiến chặt gắn từng chữ.
- Bây giờ thì tiếp tục nào.
Nghe xong, Khương Dao cảm giác như mình đang rơi vào vực sâu tuyệt vọng, nước mắt ứa ra không ngừng. Bỗng nhiên, nhìn lại gương mặt đang khóc của Khương Dao, trong lòng Quý Tửu Lạc chợt dâng lên cảm giác đau đớn nghèn nghẹn. Cùng một gương mặt đó, cùng một biểu cảm đó, làm sao hắn nỡ xuống tay?
Quý Tửu Lạc thả tay còn lại ra để cho cô được tự do. Khương Dao như được lấy lại sự sống, dùng tay lau nước mắt trên mặt. Cô nhìn đôi mắt sâu không thấy đáy của hắn, người vẫn đang khóa cô dưới thân mình, không cho cô có cơ hội trốn thoát.
Quý Tửu Lạc nhìn cô, càng nhìn thì tâm tình phức tạp của hắn càng không còn kiên định. Hắn vẫn giữ nguyên tư thế đó và nói:
- Khế ước đã ký, ta đã thực hiện nguyện vọng của cô, còn cô phải trao linh hồn cho ta. Đó là điều không thể thay đổi được.
Giờ đây Khương Dao chỉ muốn níu kéo sự sống của mình. Dù cổ đau nhói, vết hằn đỏ đã hiện lên trên làn da, nhưng cô vẫn cố nói:
- Nhưng lúc đó tôi chưa đọc, tôi không biết nội dung gì được viết trong tờ khế ước đó cả. Chú... chú có thể tha cho tôi không?
Quý Tửu Lạc cười khẩy một cái, bóp chặt vào cằm của cô, ánh mắt xảo trá không có sự nhân từ nào. Giọng hắn lạnh ngắt:
- Ai cũng nói như thế, chỉ biết cầu xin nhưng quyền quyết định nằm ở ta.
Hắn nói “chỉ biết cầu xin", vậy thì cô phải dùng cách khác may ra có thể tránh được cái khế ước của hắn. Mặc dù đang kinh hồn bạt vía nhưng cô vẫn cố kìm giọng, nhỏ nhẹ nói:
- Vậy chú muốn thế nào mới tha cho tôi?
- Trong từ điển của ta không có từ “tha”. Sao nhỏ mà nói nhiều vậy?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Dao không từ bỏ hy vọng, quyết tâm tìm kiếm con đường sống dành cho mình.
- Vậy thì làm sao để hoãn khế ước lại?
Quý Tửu Lạc trừng mắt với Khương Dao, giọng hắn đột nhiên trở nên gắt gỏng:
- Im ngay!
Khương Dao giật mình một cái, tim như muốn rớt ra ngoài, mặt tái mét cắt không ra máu. Trong những phút giây dao động thoáng qua, bỗng nhiên Quý Tửu Lạc nảy ra một ý định điên rồ trước giờ chưa có tiền lệ, đó chính là tạm tha cho cô.
- Ta muốn cô làm gì cũng được đúng không?
Cô quả quyết, gương mặt nghiêm túc hơn hẳn.
- Đúng vậy, chú muốn thế nào?
Vừa nghe câu nói của Khương Dao, hắn không trả lời ngay mà chỉ cười nhếch miệng, dùng tay phải của mình che mắt cô lại, mạnh mẽ cúi xuống đặt một nụ hôn đầy nỗi nhớ thương trên đôi môi hồng nhạt của người nằm dưới.
Khương Dao hoảng loạn lấy tay đánh hắn nhưng da thịt người ở bên trên cứng như đá, những cú đánh yếu ớt của cô không có tác dụng, càng đánh thì nụ hôn ngày càng mãnh liệt hơn. Quý Tửu Lạc như một kẻ điên mất hết lý trí. Vì đã bị hắn che mắt nên bản thân Khương Dao cảm nhận nụ hôn rất chân thực và rõ ràng.
Không biết Quý Tửu Lạc sẽ làm gì tiếp theo, mà chuyện đó bản thân cô có thể chấp nhận nổi không? Khương Dao hối hận vung tay đạp chân dữ dội nhằm đẩy được hắn ra. Cơ thể to lớn cường tráng của hắn đè xuống người cô không thương tiếc, tay còn lại cũng khóa chặt cả người cô lại.
Mặc cho Khương Dao bắt đầu run rẩy, hắn vẫn tiếp tục quấn quýt trên bờ môi cô. Bỗng nhiên hắn ta dừng mọi hành động, ngẩn người ra nhìn cô khi bàn tay che mắt Khương Dao chạm phải thứ gì đó ươn ướt. Cô lắp bắp nói:
- Sợ... sợ quá, mẹ ơi... cứu tôi với!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro