đi hóng gió
2024-09-08 06:24:24
Những lời dâm dục của hắn khiến tâm trí Khương Dao tê dại, sợ hãi, suy nghĩ đông cứng. Cả người cô tựa như bị một cơn lạnh bao phủ, đóng băng không thể cử động. Áp lực vô hình từ lời nói của hắn chẳng khác nào những mũi tên lạnh buốt cắm thẳng vào người cô.
Cây bút đang cầm bỗng nhiên rơi xuống bàn, "bộp", âm thanh nhỏ ấy như hồi chuông đánh thức suy nghĩ của cô, cô giật mình hoàn hồn lại. Bên vai bỗng nhiên có gì đó ươn ướt, hóa ra, Quý Tửu Lạc đã cởi một cúc áo, kéo một bên áo cô xuống, cắn và liếm láp như một con hổ đang liếm miếng thịt tươi ngon của mình.
- Xin chú... đừng làm vậy...
Lời nói của cô tựa như đoạn nhạc mê tình khiêu khích hắn. Lực tay của hắn ôm cô càng chặt hơn, cảm nhận từng cái run rẩy nhẹ nhàng trên người cô.
Mặc cho nước mắt của cô tuôn ra, mặc cho sự sợ hãi bao trùm lấy lý trí, mặc cho bàn tay của cô đang bấu chặt vai hắn muốn rách da để tìm kiếm sự bình tĩnh.
Hắn vẫn tiếp tục chẳng hề buông tha, phải làm cho con thỏ này sợ hãi và phục tùng hắn mới được, cô cứng đầu cứng cổ quá rồi.
Từ vai đến cổ đều nhớp nháp khó chịu, cúc áo đã bị mở ra hơn phân nửa, rũ xuống hờ hững lộ một nửa thân trên của cô. Khương Dao cảm thấy mất đi sức lực, nhục nhã vô bờ, chỉ biết cầu xin hắn:
- Tôi xin chú, đừng làm như thế nữa mà, ưm ~, tối.... tối nay tôi đi cùng chú... được không?
Hắn biết cô sợ gì, để cô nghe lời hắn chỉ còn cách đó thôi. Dù biết sau khi hôn cô, dục vọng của hắn khó hạ xuống được nhưng hắn vẫn cố chịu đựng, miễn sao có được thứ mình muốn. Còn những chuyện xa hơn... thì cứ để sau này tính, nhưng chắc chẵn hẳn sẽ ăn trọn được cô.
Hắn cảm thấy gông xiềng đã được gài chắc trên người cô, con thỏ của hắn, mặt trăng nhỏ của hắn chắc chắn sẽ không thể nào thoát ra được. Dù có chạy đằng trời đi chăng nữa cũng không thể nào làm đứt được những chiếc dây xích đang được nắm trong tay hắn. "Lạch, cạch", tiếng dây xích được thu lại, kéo con mồi đến gần phía mình.
Hắn đứng thẳng người nhìn con mồi đang nằm yếu ớt dưới lớp xích nặng nề, lòng chợt vui sướng đến điên loạn.
***
Tối đó, đúng 7 giờ hắn đã ở mở cửa phòng ngủ của cô, trang phục chẳng khác buổi sáng là bao, nhưng lại rất hợp mốt. Cô nhìn lại mình, trong chiếc quần Jean cũ, chiếc áo thun đã lỗi thời từ lâu, đúng là một trời một vực.
Nhưng nghĩ lại, với cô vậy là đủ rồi. Dù sao quần áo có cao cấp hay đẹp cỡ nào cũng đâu thay đổi được hiện thực bản thân cô đang nghèo, túng thiếu đến mức đáng thương. Có khi ai đó thấy cô ăn mặc khác thường ngày lại nghĩ cô đang được bao nuồi bởi một lão già nào đó.
Ngồi trên chiếc xe ô tô đắt tiền của hắn, cả hai hòa nhịp dòng người thưa thớt buổi đêm. Ở trung tâm thành phố, vì đa phần mọi người đến chỉ để học tập và làm việc nên ngày xuân ở đây rất vắng vẻ, con đường, góc phố, hàng cây thật sự mới được trả lại hoàn toàn cho người dân địa phương.
Đường xá khá thoáng, các cửa hàng, nhà dân hai bên đường trang hoàng rất lộng lẩy và không kém phần ấm cúng.
Nhìn quanh, Khương Dao cảm thấy cô đơn vô cùng, cô hạ cửa kính xuống, đón nhận cơn gió từ cửa số thổi vào mặt, làm bay những sợi tóc đang thả dài hai bên. Cô chưa được hòa mình vào không khí ấm cúng gia đình bao giờ, không biết nó sẽ như thế nào nhỉ?
Hắn lái xe chầm chậm hết đoạn đường này đến đoạn đường khác, đa phần đều đi ngang qua những con đường lớn, những trung tâm thương mại sầm uất của thành phố, nơi được trang trí rất đẹp và bắt mắt.
Nhìn thấy Khương Dao có biểu cảm đa dạng hơn được ra ngoài, đầu hắn lại có nhiều dòng suy nghĩ thay nhau dàn xếp qua lại. Quý Tửu Lạc đánh lái ghé vào một siêu thị lớn ven đường.
- Đợi ta một chút.
Nói rồi, hắn đi thẳng vào trong đó một lúc lâu chẳng thấy trở ra. Cô cũng chẳng quan tâm lắm, cứ mặc kệ hắn vậy, cứ nhìn mọi người xung quanh.
Bất chợt trước mắt cô là một bức tranh về gia đình đơn giản nhưng lại rất hạnh phúc. Một gia đình ba người đang chở nhau trên một chiếc xe máy cũ kỹ, đứa nhỏ chừng ba bốn tuổi ngồi giữa ba và mẹ của nó, trên người mặc chiếc váy đỏ mới tỉnh, bậc phụ huynh thì mặc những bộ đồ hết sức bình thường và cũ.
Nhưng trên mặt họ ai cũng nở nụ cười rất tươi.
Khương Dao nhìn theo chiếc xe đó đến khi nó khuất bóng mới thôi. Cô chợt nhận ra nước mắt của mình đã rơi từ lúc nào không hay. Bàn tay nhỏ vội lau nước mắt điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân.
Cái mong ước giản dị và đời thường đó chắc chẳn chẳng bao giờ xảy đến với cô, có mong cầu hay nghĩ đến nó cũng chẳng có ích gì.
Hắn đứng từ xa đã trông thấy tất cả, bước chân hắn đổi hướng, quay ngược trở lại bên trong siêu thị. Khoảng nửa tiếng sau hắn mới trở ra trên tay xách rất nhiều chiếc túi lớn nhỏ khác nhau. Hắn đặt vào ghế phía sau rồi ngồi vào ghế lái, quay sang ân cần hỏi Khương Dao:
- Có muốn đi đâu chơi không?
Khương Dao không nhìn hắn mà chỉ lắc đầu, trong mắt cô chẳng có tí cảm xúc nào.
Hắn lái xe một vòng rồi trở về, trong lòng hắn cũng nặng nề theo cảm xúc của cô. Hắn biết nguyên nhân tại sao khiến Khương Dao thành ra như thế này, nhưng chẳng còn cách nào khác được. Vì hắn không muốn mất cô.
Khương Dao về đến nhà, cô chưa kịp xuống xe thì hắn lại bảo:
- Ở dưới phòng khách đợi ta một chút.
Vâng. Khương Dao đi thẳng một mạch vào ngồi trên ghế. Hắn nhìn theo rồi thở dài một hơi, hy vọng món đồ hẳn mua sẽ giúp cảm xúc của cô tốt hơn phần nào.
Phải đi hai lần hắn mới chuyển hết được đống đồ mua ban nãy ở siêu thị. Hắn đưa cho Khương Dao hai túi đồ nhỏ.
- Đây, con người, cái này ta mua cho cô.
Khương Dao cầm lấy mở ra xem thì thấy hai chiếc váy, màu cam đào và màu trắng dài qua gối một chút, kích cỡ chắc cũng vừa với cô. Kiểu dáng đơn giản và rất kín đáo.
Nhớ lại lúc này, ngay khi hắn thấy cô hướng mắt nhìn gia đình nhà đó đến khi họ rẻ vào con hẻm, ánh mắt của cô đượm buồn, chan chứa nhiều tâm sự. Hắn liền quay vào trong mua tất cả đồ trang trí Tết và mua hai bộ quần áo mới cho cô, để cô bớt cô đơn.
Thành ra, lúc đó, hắn không chỉ mua bánh ăn vặt, thức ăn nhanh cho cô mà mua cả một đống đồ khác nên mới linh kha lỉnh kỉnh đồ dùng như vậy.
Nhìn Khương Dao xem bộ quần áo, trong mắt hiện lên một tia sáng nhỏ, hắn đoán chắc là cô thích nó lắm đây. Cô cất gọn nó vào túi, quay sang nhìn hắn:
- Cám ơn chú.
Biết cô thích vậy, hắn đã mua từ sớm rồi, không mua ở siêu thị mà mua ở một cửa hàng nào đó chất lượng tốt và đẹp hơn.
Hắn cười một cái rồi ngồi xuống nến gạch mở tất cả các túi còn lại ra. Tiếp tục đưa cho Khương Dao các túi đồ ăn ban đầu mua cho cô. Khương Dao nhận lấy.
Chưa kịp cám ơn thì đã nghe tiếng của Vô Ưu từ trên bậc thang.
- Về rồi sao?
Cây bút đang cầm bỗng nhiên rơi xuống bàn, "bộp", âm thanh nhỏ ấy như hồi chuông đánh thức suy nghĩ của cô, cô giật mình hoàn hồn lại. Bên vai bỗng nhiên có gì đó ươn ướt, hóa ra, Quý Tửu Lạc đã cởi một cúc áo, kéo một bên áo cô xuống, cắn và liếm láp như một con hổ đang liếm miếng thịt tươi ngon của mình.
- Xin chú... đừng làm vậy...
Lời nói của cô tựa như đoạn nhạc mê tình khiêu khích hắn. Lực tay của hắn ôm cô càng chặt hơn, cảm nhận từng cái run rẩy nhẹ nhàng trên người cô.
Mặc cho nước mắt của cô tuôn ra, mặc cho sự sợ hãi bao trùm lấy lý trí, mặc cho bàn tay của cô đang bấu chặt vai hắn muốn rách da để tìm kiếm sự bình tĩnh.
Hắn vẫn tiếp tục chẳng hề buông tha, phải làm cho con thỏ này sợ hãi và phục tùng hắn mới được, cô cứng đầu cứng cổ quá rồi.
Từ vai đến cổ đều nhớp nháp khó chịu, cúc áo đã bị mở ra hơn phân nửa, rũ xuống hờ hững lộ một nửa thân trên của cô. Khương Dao cảm thấy mất đi sức lực, nhục nhã vô bờ, chỉ biết cầu xin hắn:
- Tôi xin chú, đừng làm như thế nữa mà, ưm ~, tối.... tối nay tôi đi cùng chú... được không?
Hắn biết cô sợ gì, để cô nghe lời hắn chỉ còn cách đó thôi. Dù biết sau khi hôn cô, dục vọng của hắn khó hạ xuống được nhưng hắn vẫn cố chịu đựng, miễn sao có được thứ mình muốn. Còn những chuyện xa hơn... thì cứ để sau này tính, nhưng chắc chẵn hẳn sẽ ăn trọn được cô.
Hắn cảm thấy gông xiềng đã được gài chắc trên người cô, con thỏ của hắn, mặt trăng nhỏ của hắn chắc chắn sẽ không thể nào thoát ra được. Dù có chạy đằng trời đi chăng nữa cũng không thể nào làm đứt được những chiếc dây xích đang được nắm trong tay hắn. "Lạch, cạch", tiếng dây xích được thu lại, kéo con mồi đến gần phía mình.
Hắn đứng thẳng người nhìn con mồi đang nằm yếu ớt dưới lớp xích nặng nề, lòng chợt vui sướng đến điên loạn.
***
Tối đó, đúng 7 giờ hắn đã ở mở cửa phòng ngủ của cô, trang phục chẳng khác buổi sáng là bao, nhưng lại rất hợp mốt. Cô nhìn lại mình, trong chiếc quần Jean cũ, chiếc áo thun đã lỗi thời từ lâu, đúng là một trời một vực.
Nhưng nghĩ lại, với cô vậy là đủ rồi. Dù sao quần áo có cao cấp hay đẹp cỡ nào cũng đâu thay đổi được hiện thực bản thân cô đang nghèo, túng thiếu đến mức đáng thương. Có khi ai đó thấy cô ăn mặc khác thường ngày lại nghĩ cô đang được bao nuồi bởi một lão già nào đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngồi trên chiếc xe ô tô đắt tiền của hắn, cả hai hòa nhịp dòng người thưa thớt buổi đêm. Ở trung tâm thành phố, vì đa phần mọi người đến chỉ để học tập và làm việc nên ngày xuân ở đây rất vắng vẻ, con đường, góc phố, hàng cây thật sự mới được trả lại hoàn toàn cho người dân địa phương.
Đường xá khá thoáng, các cửa hàng, nhà dân hai bên đường trang hoàng rất lộng lẩy và không kém phần ấm cúng.
Nhìn quanh, Khương Dao cảm thấy cô đơn vô cùng, cô hạ cửa kính xuống, đón nhận cơn gió từ cửa số thổi vào mặt, làm bay những sợi tóc đang thả dài hai bên. Cô chưa được hòa mình vào không khí ấm cúng gia đình bao giờ, không biết nó sẽ như thế nào nhỉ?
Hắn lái xe chầm chậm hết đoạn đường này đến đoạn đường khác, đa phần đều đi ngang qua những con đường lớn, những trung tâm thương mại sầm uất của thành phố, nơi được trang trí rất đẹp và bắt mắt.
Nhìn thấy Khương Dao có biểu cảm đa dạng hơn được ra ngoài, đầu hắn lại có nhiều dòng suy nghĩ thay nhau dàn xếp qua lại. Quý Tửu Lạc đánh lái ghé vào một siêu thị lớn ven đường.
- Đợi ta một chút.
Nói rồi, hắn đi thẳng vào trong đó một lúc lâu chẳng thấy trở ra. Cô cũng chẳng quan tâm lắm, cứ mặc kệ hắn vậy, cứ nhìn mọi người xung quanh.
Bất chợt trước mắt cô là một bức tranh về gia đình đơn giản nhưng lại rất hạnh phúc. Một gia đình ba người đang chở nhau trên một chiếc xe máy cũ kỹ, đứa nhỏ chừng ba bốn tuổi ngồi giữa ba và mẹ của nó, trên người mặc chiếc váy đỏ mới tỉnh, bậc phụ huynh thì mặc những bộ đồ hết sức bình thường và cũ.
Nhưng trên mặt họ ai cũng nở nụ cười rất tươi.
Khương Dao nhìn theo chiếc xe đó đến khi nó khuất bóng mới thôi. Cô chợt nhận ra nước mắt của mình đã rơi từ lúc nào không hay. Bàn tay nhỏ vội lau nước mắt điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân.
Cái mong ước giản dị và đời thường đó chắc chẳn chẳng bao giờ xảy đến với cô, có mong cầu hay nghĩ đến nó cũng chẳng có ích gì.
Hắn đứng từ xa đã trông thấy tất cả, bước chân hắn đổi hướng, quay ngược trở lại bên trong siêu thị. Khoảng nửa tiếng sau hắn mới trở ra trên tay xách rất nhiều chiếc túi lớn nhỏ khác nhau. Hắn đặt vào ghế phía sau rồi ngồi vào ghế lái, quay sang ân cần hỏi Khương Dao:
- Có muốn đi đâu chơi không?
Khương Dao không nhìn hắn mà chỉ lắc đầu, trong mắt cô chẳng có tí cảm xúc nào.
Hắn lái xe một vòng rồi trở về, trong lòng hắn cũng nặng nề theo cảm xúc của cô. Hắn biết nguyên nhân tại sao khiến Khương Dao thành ra như thế này, nhưng chẳng còn cách nào khác được. Vì hắn không muốn mất cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Dao về đến nhà, cô chưa kịp xuống xe thì hắn lại bảo:
- Ở dưới phòng khách đợi ta một chút.
Vâng. Khương Dao đi thẳng một mạch vào ngồi trên ghế. Hắn nhìn theo rồi thở dài một hơi, hy vọng món đồ hẳn mua sẽ giúp cảm xúc của cô tốt hơn phần nào.
Phải đi hai lần hắn mới chuyển hết được đống đồ mua ban nãy ở siêu thị. Hắn đưa cho Khương Dao hai túi đồ nhỏ.
- Đây, con người, cái này ta mua cho cô.
Khương Dao cầm lấy mở ra xem thì thấy hai chiếc váy, màu cam đào và màu trắng dài qua gối một chút, kích cỡ chắc cũng vừa với cô. Kiểu dáng đơn giản và rất kín đáo.
Nhớ lại lúc này, ngay khi hắn thấy cô hướng mắt nhìn gia đình nhà đó đến khi họ rẻ vào con hẻm, ánh mắt của cô đượm buồn, chan chứa nhiều tâm sự. Hắn liền quay vào trong mua tất cả đồ trang trí Tết và mua hai bộ quần áo mới cho cô, để cô bớt cô đơn.
Thành ra, lúc đó, hắn không chỉ mua bánh ăn vặt, thức ăn nhanh cho cô mà mua cả một đống đồ khác nên mới linh kha lỉnh kỉnh đồ dùng như vậy.
Nhìn Khương Dao xem bộ quần áo, trong mắt hiện lên một tia sáng nhỏ, hắn đoán chắc là cô thích nó lắm đây. Cô cất gọn nó vào túi, quay sang nhìn hắn:
- Cám ơn chú.
Biết cô thích vậy, hắn đã mua từ sớm rồi, không mua ở siêu thị mà mua ở một cửa hàng nào đó chất lượng tốt và đẹp hơn.
Hắn cười một cái rồi ngồi xuống nến gạch mở tất cả các túi còn lại ra. Tiếp tục đưa cho Khương Dao các túi đồ ăn ban đầu mua cho cô. Khương Dao nhận lấy.
Chưa kịp cám ơn thì đã nghe tiếng của Vô Ưu từ trên bậc thang.
- Về rồi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro