đường cùng
2024-09-08 06:24:24
Dường như lời nói này của Khương
Dao không gây ảnh hưởng gì đến đứa nhỏ vì nó đã nghe chúng vô số lần
rồi. Cậu bé ngồi xuống trước mặt của Khương Dao, đôi mắt liếc dọc liếc
ngang qua những đồ vật xung quanh rồi dừng lại trên gương mặt nhếch nhác của cô.
“Chị à, nơi đây rất nguy hiểm. Đặc biệt vào ban đêm, nếu cần em giúp thì chị cứ nói, con đường xuống núi em rất rành vì thường xuyên trốn cha mẹ lên đây mà. Nếu không trốn... thì bản thân em cũng không thể sống nổi.”
Gương mặt buồn bã cùng những lời nói đó dường như đã chạm vào một chút cảm xúc trong Khương Dao nhưng không vì thế mà bản thân cô có thể gỡ xuống lớp phòng bị đang dựng sẵn để bảo vệ bản thân.
“Chị biết rồi, em cứ ở đây đến khi nào cảm thấy tốt hơn rồi về nhé! Còn bây giờ chị đi đây. Nhớ cẩn thận nha.”
Khương Dao thu lại tất cả những cảm xúc ban nãy dành cho cậu bé vì bản thân cô không thể nào tin tưởng thêm ai được nữa. Huống hồ cái tình huống xuất hiện của đứa trẻ cũng thật phi lý.
Để đứa trẻ không nghi ngờ những điều bản thân đang nói, Khương Dao gom tất cả đồ đạc và nhanh chân di chuyển khỏi nơi đó, mặc dù cái hông còn khá đau nhưng vẫn cố gắng bước đi vững vàng.
Khi bóng dáng Khương Dao rời xa tầm mắt, đứa trẻ thu lại vẻ mặt ban nãy, trong mắt hiện lên tia nguy hiểm theo hướng cô gái vô hại, khuôn miệng cong lên một đường quỷ dị, mắt liếc qua liếc lại vô định như một kẻ điên. Nhìn vào không ai nghĩ đây chính là biểu cảm của một đứa trẻ mười hai mười ba tuổi.
Đứa trẻ cứ đi theo Khương Dao ở một khoảng cách nhất định như ma quỷ, có khi xuất hiện bên phải, có khi xuất hiện bên trái, có khi lại đứng ngay trước mặt cô với nụ cười ngây thơ như thế. Mỗi lần thấy nó xuất hiện, Khương Dao thường rẽ đi hướng khác để tránh né. Dường như đứa trẻ đang muốn dồn cô đi theo hướng mà nó muốn.
Qua một lúc, khung cảnh hiện ra trước mắt cô là một khoảng trống không có cây cối, Khương Dao vui mừng vì nghĩ mình đã tìm được đường ra, nhưng không, đi thêm vài bước nữa thì con đường phía trước chính là vực sâu không thấy đáy. Khương Dao vội quay mặt lại thì thấy đứa trẻ ấy đang đứng phía sau mình. Ngay tức khắc, gương mặt ngây thơ của nó thay đổi chóng mặt, miệng cười cong lên giả tạo, ánh mắt thèm khát nhìn về phía Khương Dao.
Đứa trẻ không nói gì mà chỉ nhìn cô cười khanh khách, tiếng cười lớn dẫn vang khắp núi rừng hoang vắng. Đến lúc này, không còn nghi ngờ gì nữa, đứa trẻ này chính là ác quỷ, nó không phải con người. Nó đang muốn bắt cô... để lấy đi linh hồn?
Khương Dao lạnh cứng người, dùng sức ném những đồ vật trên tay về phía đứa trẻ.
“Biến đi!”
Đứa bé đứng yên chẳng cần động tay động chân mà đồ vật cứ bị bay loạn ngược về phía cô. Nó chỉ cần nghiêng đầu một cái thì cả người của cô gái yếu đuối bị nhấc lên không trung nhẹ như một quả bóng bay, dù có muốn thoát khỏi áp lực vô hình bao lấy cơ thể như thế nào cũng vô ích.
Cơ thể Khương Dao cứng đờ, cảm giác sợ sệt trước cái chết thật không dễ dàng gì vượt qua được. Chưa kể với một cô gái chưa trải nhiều sự đời như cô thì nó càng tồi tệ hơn.
Ngay giờ phút sinh tử, Khương Dao cảm thấy bản thân thật vô dụng, có việc chạy trốn thôi cũng không xong. Cô lại thấy tiếc cho những dự định dang dở chưa được thực hiện. Khi đã hoàn toàn tuyệt vọng cô nghĩ đến mẹ của mình, mong rằng khi bản thân chết đi có thể được gặp mẹ thì tốt biết mấy, lúc đó cô sẽ ôm mẹ và khóc thật nhiều.
Trong những giây phút buông xuôi, Khương Dao nhắm mắt lại đón chờ cái chết thì vang bên tai là tiếng chửi của một tên nào đó, giọng nói cũng khá quen.
“Sao ngu vậy? Không biết cầu cứu sao? Ta nói ta sẽ bảo vệ cô mà, tại sao không gọi cho ta để cầu xin sự giúp đỡ? Không ngờ trên đời này lại có con người ngu dại như vậy. Hừ.”
Nói rồi, làn khói đen bao trùm lấy Khương Dao, cô cảm nhận cơ thể của mình tự do thoải mái hơn, mở mắt ra thì chỉ thấy một màu đen tuyền bao trùm tầm mắt. Chỉ một vài giây sau đó, hắn xuất hiện, vác cô trên vai rồi đáp chân xuống mặt đất thật mạnh khiến ruột gan của Khương Dao muốn trào hết ra ngoài.
Khương Dao tự hỏi đây có phải là hắn đang cứu sống cô không? Cảm giác khó chịu cũng không kém hơn lúc nãy được bao nhiêu. Tại sao hắn biết cô đang ở đây?
Đứa trẻ nhìn về phía hắn với vẻ mặt tức giận vì bị cướp mất con mồi, tay nó nắm chặt lại, cơ mặt căng cứng hỏi hắn:
“Ngươi là ai?”
Kẻ được xem là đang “cướp” con mồi vẫn vác Khương Dao trên vai, xem cô như không khí, không có chút trọng lượng nào. Hắn tỏ vẻ ngạo mạn nhìn đứa trẻ, tay vẫn không quên vuốt vuốt vài sợi tóc dài của mình mà nói:
“Ta không phải người, cũng không phải ma. Ta là ác quỷ từ thiên đường đến đây đá mông tên ranh con nhà ngươi.”
“Tên nhóc xấc xược, ngươi nghĩ xem bản thân đang đứng trên địa bàn của ai? Dám cướp con mồi của ta ngay tại đây thì gan của ngươi đâu nhỏ nhỉ?”
“Chị à, nơi đây rất nguy hiểm. Đặc biệt vào ban đêm, nếu cần em giúp thì chị cứ nói, con đường xuống núi em rất rành vì thường xuyên trốn cha mẹ lên đây mà. Nếu không trốn... thì bản thân em cũng không thể sống nổi.”
Gương mặt buồn bã cùng những lời nói đó dường như đã chạm vào một chút cảm xúc trong Khương Dao nhưng không vì thế mà bản thân cô có thể gỡ xuống lớp phòng bị đang dựng sẵn để bảo vệ bản thân.
“Chị biết rồi, em cứ ở đây đến khi nào cảm thấy tốt hơn rồi về nhé! Còn bây giờ chị đi đây. Nhớ cẩn thận nha.”
Khương Dao thu lại tất cả những cảm xúc ban nãy dành cho cậu bé vì bản thân cô không thể nào tin tưởng thêm ai được nữa. Huống hồ cái tình huống xuất hiện của đứa trẻ cũng thật phi lý.
Để đứa trẻ không nghi ngờ những điều bản thân đang nói, Khương Dao gom tất cả đồ đạc và nhanh chân di chuyển khỏi nơi đó, mặc dù cái hông còn khá đau nhưng vẫn cố gắng bước đi vững vàng.
Khi bóng dáng Khương Dao rời xa tầm mắt, đứa trẻ thu lại vẻ mặt ban nãy, trong mắt hiện lên tia nguy hiểm theo hướng cô gái vô hại, khuôn miệng cong lên một đường quỷ dị, mắt liếc qua liếc lại vô định như một kẻ điên. Nhìn vào không ai nghĩ đây chính là biểu cảm của một đứa trẻ mười hai mười ba tuổi.
Đứa trẻ cứ đi theo Khương Dao ở một khoảng cách nhất định như ma quỷ, có khi xuất hiện bên phải, có khi xuất hiện bên trái, có khi lại đứng ngay trước mặt cô với nụ cười ngây thơ như thế. Mỗi lần thấy nó xuất hiện, Khương Dao thường rẽ đi hướng khác để tránh né. Dường như đứa trẻ đang muốn dồn cô đi theo hướng mà nó muốn.
Qua một lúc, khung cảnh hiện ra trước mắt cô là một khoảng trống không có cây cối, Khương Dao vui mừng vì nghĩ mình đã tìm được đường ra, nhưng không, đi thêm vài bước nữa thì con đường phía trước chính là vực sâu không thấy đáy. Khương Dao vội quay mặt lại thì thấy đứa trẻ ấy đang đứng phía sau mình. Ngay tức khắc, gương mặt ngây thơ của nó thay đổi chóng mặt, miệng cười cong lên giả tạo, ánh mắt thèm khát nhìn về phía Khương Dao.
Đứa trẻ không nói gì mà chỉ nhìn cô cười khanh khách, tiếng cười lớn dẫn vang khắp núi rừng hoang vắng. Đến lúc này, không còn nghi ngờ gì nữa, đứa trẻ này chính là ác quỷ, nó không phải con người. Nó đang muốn bắt cô... để lấy đi linh hồn?
Khương Dao lạnh cứng người, dùng sức ném những đồ vật trên tay về phía đứa trẻ.
“Biến đi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đứa bé đứng yên chẳng cần động tay động chân mà đồ vật cứ bị bay loạn ngược về phía cô. Nó chỉ cần nghiêng đầu một cái thì cả người của cô gái yếu đuối bị nhấc lên không trung nhẹ như một quả bóng bay, dù có muốn thoát khỏi áp lực vô hình bao lấy cơ thể như thế nào cũng vô ích.
Cơ thể Khương Dao cứng đờ, cảm giác sợ sệt trước cái chết thật không dễ dàng gì vượt qua được. Chưa kể với một cô gái chưa trải nhiều sự đời như cô thì nó càng tồi tệ hơn.
Ngay giờ phút sinh tử, Khương Dao cảm thấy bản thân thật vô dụng, có việc chạy trốn thôi cũng không xong. Cô lại thấy tiếc cho những dự định dang dở chưa được thực hiện. Khi đã hoàn toàn tuyệt vọng cô nghĩ đến mẹ của mình, mong rằng khi bản thân chết đi có thể được gặp mẹ thì tốt biết mấy, lúc đó cô sẽ ôm mẹ và khóc thật nhiều.
Trong những giây phút buông xuôi, Khương Dao nhắm mắt lại đón chờ cái chết thì vang bên tai là tiếng chửi của một tên nào đó, giọng nói cũng khá quen.
“Sao ngu vậy? Không biết cầu cứu sao? Ta nói ta sẽ bảo vệ cô mà, tại sao không gọi cho ta để cầu xin sự giúp đỡ? Không ngờ trên đời này lại có con người ngu dại như vậy. Hừ.”
Nói rồi, làn khói đen bao trùm lấy Khương Dao, cô cảm nhận cơ thể của mình tự do thoải mái hơn, mở mắt ra thì chỉ thấy một màu đen tuyền bao trùm tầm mắt. Chỉ một vài giây sau đó, hắn xuất hiện, vác cô trên vai rồi đáp chân xuống mặt đất thật mạnh khiến ruột gan của Khương Dao muốn trào hết ra ngoài.
Khương Dao tự hỏi đây có phải là hắn đang cứu sống cô không? Cảm giác khó chịu cũng không kém hơn lúc nãy được bao nhiêu. Tại sao hắn biết cô đang ở đây?
Đứa trẻ nhìn về phía hắn với vẻ mặt tức giận vì bị cướp mất con mồi, tay nó nắm chặt lại, cơ mặt căng cứng hỏi hắn:
“Ngươi là ai?”
Kẻ được xem là đang “cướp” con mồi vẫn vác Khương Dao trên vai, xem cô như không khí, không có chút trọng lượng nào. Hắn tỏ vẻ ngạo mạn nhìn đứa trẻ, tay vẫn không quên vuốt vuốt vài sợi tóc dài của mình mà nói:
“Ta không phải người, cũng không phải ma. Ta là ác quỷ từ thiên đường đến đây đá mông tên ranh con nhà ngươi.”
“Tên nhóc xấc xược, ngươi nghĩ xem bản thân đang đứng trên địa bàn của ai? Dám cướp con mồi của ta ngay tại đây thì gan của ngươi đâu nhỏ nhỉ?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro