thoa thuốc
2024-09-08 06:24:24
Đối diện với vẻ mặt này, Khương Dao nhớ lại lần đầu tiên gặp Tửu Lạc, lúc đó mặt hắn cũng lạnh tanh, mang đẩy vẻ chết chóc. Cứ ngỡ bản thân cô đã quen thân với hắn, nhưng thật sự không phải, chỉ là cô quen với vẻ mặt lười nhác đầy ương ngạnh của hắn thôi.
Khi đối diện với gương mặt lạnh và nghiêm túc này, cô cảm thấy hắn rất đáng sợ, cơ thể cô run lên từng đợt nhỏ.
"Tôi... tôi bị dì đánh khi... đến đám tang em gái. Tôi không sao đâu."
"Chết tiệt!"
Tửu Lạc hằn học biến mất sau tiếng chửi đổng đó, bỏ lại cô một mình trong phòng. Lời mắng chửi lúc nãy của hắn làm cô nhớ đến cái thời thường hay bị dì mắng chửi và đánh đập.
Bỗng nhiên, cô cảm thấy bản thân mình là một kẻ không nên có trên đời này, đúng vậy, sự tồn tại của cô luôn làm người khác khó chịu. Khương Dao ngả người nằm xuống ngủ mong quên hết mọi thứ của ngày hôm nay, hy vọng ngày mai mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn.
Chưa kịp nhắm mắt thì cô đã nghe một tiếng "bịch" vang bên tai. Cô giật mình ngồi dậy bật đèn thì thấy Tửu Lạc đang đứng gần cô, dưới sàn là một bịch thuốc bôi nhỏ. Trên mặt hắn đã giãn ra nhưng vẫn còn vương nét tức giận, chắc vì cô đã nói thật với hắn nên hắn giảm đi phần nào cảm giác tiêu cực.
Giọng hắn đầy vẻ uy hiếp cất lên: "Con người, ta nói lại một lần nữa, cô là của ta, bất cứ ai cũng không được động vào cô. Nghe rõ chưa, đừng tự ý mà chạy lung tung như hồi sáng nữa."
"Chú..."
"Chuyện gì nữa, ngồi xuống đó cho ta. Ta đang rất bực mình vì con mồi của ta bị người khác đánh đó, nếu có đánh phải do ta đánh chứ?"
Nhìn thái độ của hắn, Khương Dao sợ cứng người không biết làm gì, đứng yên tại chỗ như quá khứ đã từng.
Tửu Lạc xoa xoa trán, thở mạnh một hơi để đèn nén nỗi bực tức của mình xuống. Hắn ấn người Khương Dao ngồi lại trên nệm, tiện tay kéo áo cô ra. Khương Dao đưa tay cản trước ngực mình lại.
"Chú... chú định làm gì vậy?"
Hắn ngồi cạnh bên cô, miệng buông lời trách mắng: "Thoa thuốc, ngồi im cho ta, bị đánh sao không biết đánh lại.
Con người, ta nói cho cô biết, ta cho cô sống nhưng việc đánh cô, giết cô phải là do ta thực hiện. Cô khôn hồn thì nhớ cho ta. Cái đồ ngu ngốc này."
"Bây giờ, cởi áo ra cho ta kiểm tra."
Khương Dao dùng hết sức mình níu kéo chiếc áo dài tay bị kéo căng đến mức muốn rách ra.
"Không, tôi tự làm được."
"Cô mà làm được hả, cả năm nay ta thấy cô chỉ giỏi việc học và đi làm thêm thôi, còn việc chăm sóc bản thân thì tệ không tả nổi. Để ta..."
"Roẹt!" chiếc áo của cô bị rách ra một mảng lớn, để lộ một phần da thịt ở phía lưng và vai. Tiếp nối âm thanh vừa rồi là tiếng "chát" giòn dã phát ra từ mặt hắn.
"Con người, cô đánh ta?"
Lúc này cô gái mới hoàn hồn, ý thức được những gì mình đã làm, vội thu tay lại, lết người lui về phía sau. Hắn cũng nhanh tay nắm cổ chân cô lại.
"Chú... tôi bôi thuốc rồi."
Thật ra nói xạo, cô nghĩ những vết thương và vết bầm nhỏ này chẳng đáng là gì, một thời gian sau sẽ hết, như những lần bị đánh bởi dì lúc trước.
"Bôi rồi thì bôi thêm có sao đâu? Mà khoan, cô dám đánh ta?"
Hắn nhất quyết không cho cô cơ hội trốn thoát, chỉ bị tát một cái mà hắn sẵn sàng hỏi lại cả hai lần đến mức không cho cô đường thoát. Lúc này cô mới sực nhớ ra hắn chính là một tên ác quỷ đáng sợ. Cô liền nhỏ giọng:
"Tôi xin lỗi chú."
Với hắn, cái tát nhẹ này chẳng đủ gãi ngứa, nhưng mà tại hắn đang tức giận nên làm vẻ mặt căng hơn hù dọa.
Thấy con thỏ nhỏ này run sợ hắn lại bồng mềm lòng.
"Bây giờ, ta muốn cô cởi áo ra cho ta xem. Chuyện này không được đâu, nam nữ phải có khoảng cách."
Thật không thể hiểu nổi cái con người này, gì mà giữ khoảng cách với hắn nữa chứ, hắn ở đây gần một năm trời, ngủ muốn hư cái sàn luôn vậy mà còn 'khoảng cách'.
Tửu Lạc thở dài một cái rồi hạ giọng xuống: "Nhưng ta là ác quỷ, có phải con người đâu, cô không nhớ à? Bây giờ vào thay cái áo nào sát nách, thoáng thoáng mà cô thấy an tâm rồi ra đây để ta thoa thuốc, không là ta xé không còn một mảnh vải trên người. Chọn đi."
Khương Dao không còn lựa chọn nào khác đành vào thay áo, cái áo cũng vừa vặn cho hắn thấy được những vết thương, vết bầm trên cổ, tay và vai.
Hắn ngồi sau lưng cô mở hộp thuốc ra, lấy kem bôi trên vai và tay cô, lực tay rất nhẹ và cẩn thận, cô không hề bị đau chút nào.
Khương Dao cảm thấy mặc dù lúc nãy hắn hơi cọc cằn, đáng sợ nhưng đều xuất phát từ ý định muốn thoa thuốc cho cô. Trong đầu cô chợt nhen nhóm suy nghĩ có phải hắn đang quan tâm cô không? Tim Khương Dao bỗng đập rộn ràng, cô có thế cảm nhận được nhịp đập rất rõ ràng và chân thực.
Thuốc bôi mát mát được thoa vào da, làm dịu đi cơn đau nhức khiến bản thân cô cảm thấy thoải mái vô cùng.
Qua một lúc, hắn ngồi đối diện, bàn tay hắn chạm vào cổ cô, nơi có vết cào. Nhịp thở của hắn bỗng chốc nhanh lên bất ngờ, cả người căng thẳng. So sánh việc đánh đấm với mấy tên ác quỷ thì chuyện này sao khó khăn đến thế? Bàn tay hắn run run chạm vào cổ Khương Dao, một cử động nhỏ trên cổ cô cũng khiến hắn giật mình.
Khi đối diện với gương mặt lạnh và nghiêm túc này, cô cảm thấy hắn rất đáng sợ, cơ thể cô run lên từng đợt nhỏ.
"Tôi... tôi bị dì đánh khi... đến đám tang em gái. Tôi không sao đâu."
"Chết tiệt!"
Tửu Lạc hằn học biến mất sau tiếng chửi đổng đó, bỏ lại cô một mình trong phòng. Lời mắng chửi lúc nãy của hắn làm cô nhớ đến cái thời thường hay bị dì mắng chửi và đánh đập.
Bỗng nhiên, cô cảm thấy bản thân mình là một kẻ không nên có trên đời này, đúng vậy, sự tồn tại của cô luôn làm người khác khó chịu. Khương Dao ngả người nằm xuống ngủ mong quên hết mọi thứ của ngày hôm nay, hy vọng ngày mai mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn.
Chưa kịp nhắm mắt thì cô đã nghe một tiếng "bịch" vang bên tai. Cô giật mình ngồi dậy bật đèn thì thấy Tửu Lạc đang đứng gần cô, dưới sàn là một bịch thuốc bôi nhỏ. Trên mặt hắn đã giãn ra nhưng vẫn còn vương nét tức giận, chắc vì cô đã nói thật với hắn nên hắn giảm đi phần nào cảm giác tiêu cực.
Giọng hắn đầy vẻ uy hiếp cất lên: "Con người, ta nói lại một lần nữa, cô là của ta, bất cứ ai cũng không được động vào cô. Nghe rõ chưa, đừng tự ý mà chạy lung tung như hồi sáng nữa."
"Chú..."
"Chuyện gì nữa, ngồi xuống đó cho ta. Ta đang rất bực mình vì con mồi của ta bị người khác đánh đó, nếu có đánh phải do ta đánh chứ?"
Nhìn thái độ của hắn, Khương Dao sợ cứng người không biết làm gì, đứng yên tại chỗ như quá khứ đã từng.
Tửu Lạc xoa xoa trán, thở mạnh một hơi để đèn nén nỗi bực tức của mình xuống. Hắn ấn người Khương Dao ngồi lại trên nệm, tiện tay kéo áo cô ra. Khương Dao đưa tay cản trước ngực mình lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chú... chú định làm gì vậy?"
Hắn ngồi cạnh bên cô, miệng buông lời trách mắng: "Thoa thuốc, ngồi im cho ta, bị đánh sao không biết đánh lại.
Con người, ta nói cho cô biết, ta cho cô sống nhưng việc đánh cô, giết cô phải là do ta thực hiện. Cô khôn hồn thì nhớ cho ta. Cái đồ ngu ngốc này."
"Bây giờ, cởi áo ra cho ta kiểm tra."
Khương Dao dùng hết sức mình níu kéo chiếc áo dài tay bị kéo căng đến mức muốn rách ra.
"Không, tôi tự làm được."
"Cô mà làm được hả, cả năm nay ta thấy cô chỉ giỏi việc học và đi làm thêm thôi, còn việc chăm sóc bản thân thì tệ không tả nổi. Để ta..."
"Roẹt!" chiếc áo của cô bị rách ra một mảng lớn, để lộ một phần da thịt ở phía lưng và vai. Tiếp nối âm thanh vừa rồi là tiếng "chát" giòn dã phát ra từ mặt hắn.
"Con người, cô đánh ta?"
Lúc này cô gái mới hoàn hồn, ý thức được những gì mình đã làm, vội thu tay lại, lết người lui về phía sau. Hắn cũng nhanh tay nắm cổ chân cô lại.
"Chú... tôi bôi thuốc rồi."
Thật ra nói xạo, cô nghĩ những vết thương và vết bầm nhỏ này chẳng đáng là gì, một thời gian sau sẽ hết, như những lần bị đánh bởi dì lúc trước.
"Bôi rồi thì bôi thêm có sao đâu? Mà khoan, cô dám đánh ta?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn nhất quyết không cho cô cơ hội trốn thoát, chỉ bị tát một cái mà hắn sẵn sàng hỏi lại cả hai lần đến mức không cho cô đường thoát. Lúc này cô mới sực nhớ ra hắn chính là một tên ác quỷ đáng sợ. Cô liền nhỏ giọng:
"Tôi xin lỗi chú."
Với hắn, cái tát nhẹ này chẳng đủ gãi ngứa, nhưng mà tại hắn đang tức giận nên làm vẻ mặt căng hơn hù dọa.
Thấy con thỏ nhỏ này run sợ hắn lại bồng mềm lòng.
"Bây giờ, ta muốn cô cởi áo ra cho ta xem. Chuyện này không được đâu, nam nữ phải có khoảng cách."
Thật không thể hiểu nổi cái con người này, gì mà giữ khoảng cách với hắn nữa chứ, hắn ở đây gần một năm trời, ngủ muốn hư cái sàn luôn vậy mà còn 'khoảng cách'.
Tửu Lạc thở dài một cái rồi hạ giọng xuống: "Nhưng ta là ác quỷ, có phải con người đâu, cô không nhớ à? Bây giờ vào thay cái áo nào sát nách, thoáng thoáng mà cô thấy an tâm rồi ra đây để ta thoa thuốc, không là ta xé không còn một mảnh vải trên người. Chọn đi."
Khương Dao không còn lựa chọn nào khác đành vào thay áo, cái áo cũng vừa vặn cho hắn thấy được những vết thương, vết bầm trên cổ, tay và vai.
Hắn ngồi sau lưng cô mở hộp thuốc ra, lấy kem bôi trên vai và tay cô, lực tay rất nhẹ và cẩn thận, cô không hề bị đau chút nào.
Khương Dao cảm thấy mặc dù lúc nãy hắn hơi cọc cằn, đáng sợ nhưng đều xuất phát từ ý định muốn thoa thuốc cho cô. Trong đầu cô chợt nhen nhóm suy nghĩ có phải hắn đang quan tâm cô không? Tim Khương Dao bỗng đập rộn ràng, cô có thế cảm nhận được nhịp đập rất rõ ràng và chân thực.
Thuốc bôi mát mát được thoa vào da, làm dịu đi cơn đau nhức khiến bản thân cô cảm thấy thoải mái vô cùng.
Qua một lúc, hắn ngồi đối diện, bàn tay hắn chạm vào cổ cô, nơi có vết cào. Nhịp thở của hắn bỗng chốc nhanh lên bất ngờ, cả người căng thẳng. So sánh việc đánh đấm với mấy tên ác quỷ thì chuyện này sao khó khăn đến thế? Bàn tay hắn run run chạm vào cổ Khương Dao, một cử động nhỏ trên cổ cô cũng khiến hắn giật mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro