tìm phòng trọ
2024-09-08 06:24:24
Rồi đứa nhỏ khóc như mưa đúng lứa
tuổi trẻ con của nó. Có lẽ vì nó cũng còn nhỏ nên Tửu Lạc cũng nương tay không quyết chiến một sống một còn, chỉ dạy cho đứa bé biết thế nào là
lễ độ thôi.
Chứ những tên lớn cứng đầu khác, hễ dám bén mảng đến vùng núi này thì chỉ có con đường “bay màu”. Có lẽ điều đó mà những con quỷ khác nghe danh Tửu Lạc thì cũng có phần dè chừng.
Tửu Lạc thu dây lại, kéo nó gần lại phía mình, nhìn thẳng vào mặt đứa trẻ mà cảnh cáo.
- Muốn chơi ở đâu thì cứ chơi nhưng nhớ khôn hồn thì né chỗ của ta ra, nếu ngươi còn dám bước vào vùng núi Cô Sơn này lần nào nữa thì chết với ta. Nghe rõ chưa?
- Ta biết rồi.
Khương Dao nãy giờ bị hắn vác trên vai không thể nhìn thấy cảnh tượng ấy nhưng vẫn nghe và đoán được tình hình đang diễn ra.
Tửu Lạc thả Khương Dao xuống, cô nhìn lại xung quanh thì chỉ thấy một bãi chiến trường còn sót lại chứ đứa trẻ đã mất tăm. Chắc có lẽ nó đã được thả ra và chạy đi mất rồi chứ đâu dám ở lại thêm giây phút nào nữa chứ.
Khương Dao nhân lúc trời vẫn còn tờ mờ nên đã vội gom lại đồ đạc của mình. Hắn đứng khoanh tay nhìn cô chứ chả hề động đậy giúp đỡ. Cô cứ tưởng bản thân hắn sẽ mặc kệ và để cô đi, nhưng không, hắn lại nói:
- Ta hỏi sao không trả lời? Tại sao lại không cầu cứu ta?
Bước chân cô gái vừa định nhấc lên thì dừng hành động lại, cô nhìn về phía hắn, cẩn thận nói:
- Chú nghĩ xem, sau bao chuyện xảy ra thì tôi có dám nhờ chú không? Một người đã từng suýt nữa giết tôi. Tôi không thể nào tin tưởng chú được. Trong hoàn cảnh đó tôi chỉ nghĩ đến việc tự bản thân mình cứu mình thôi.
Tửu Lạc làm sao hiểu được cảm xúc của Khương Dao khi bản thân hắn chỉ biết thực hiện điều ước – lấy đi linh hồn, xong việc rồi quay đi mất chứ có bao giờ rơi vào hoàn cảnh như cô. Mặt khác bản thân hắn đã rất mạnh rồi nên làm gì biết được thế nào là cần sự giúp đỡ của người khác.
Khương Dao nhìn biểu cảm thờ ơ, không mảy may quan tâm của hắn cũng chả buồn nói thêm mà rời đi. Cô đi đến đâu thì hắn theo đến đó như âm hồn không tan.
Được một lúc, sự ngoan cố quật cường vừa nãy của Khương Dao đã bị đánh bại. Cô cảm thấy ớn lạnh khi khung cảnh trước mắt chỉ là một mảng đen tối tăm, xém tí nữa thì cô bị té vì vấp phải vật gì đó. Lúc này đây cô mới buông tay đầu hàng, nhìn xung quanh tìm kiếm người mặc áo khoác đỏ đang hòa trong màn đêm.
- Chú... chú còn ở đó không?
- Còn.
Ban đầu, Khương Dao ngập ngừng không dám nhờ hắn nhưng bây giờ dù cô có cố cỡ nào cũng không thể nhìn thấy đường đi được nữa rồi.
- Chú có thể... đưa tôi đến cổng trường học cấp 3 của tôi được không?
Tiếng lá cây bị ai đó giẫm lên nghe sột soạt vang sau lưng, Khương Dao hồi hộp nín thở sợ có chuyện gì xảy ra với mình. Tửu Lạc đứng phía sau, nghiêng đầu làm một vài sợi tóc dài rũ trên vai Khương Dao. Hắn nói nhỏ bên tai của cô:
- Chậc, chậc... biết khôn ra rồi đó.
Chỉ một giây sau, Khương Dao đang đứng cách cổng trường học của mình khoảng năm trăm mét, bên một gốc cây ít người qua lại. Hôm qua cũng vậy và hôm nay cũng thế, hắn đều xuất hiện ở nơi vắng người, chắc có lẽ vì sống lâu nên có kinh nghiệm, sợ camera của nhà nào đó quay trúng hoặc ai đó nhìn thấy thì cũng chẳng tốt lành gì.
Đến đây, bản thân Khương Dao dần lấy lại sự an tâm trong đầu, cô định quay lại cám ơn hắn nhưng hắn đã biến mất rồi còn đâu.
Xung quanh vắng lặng, chỉ có vài cơn gió thổi làm lay động những lá cây khô trên đường, làm lung lay những cành cây trên cao như đang vẫy tay chào đón Khương Dao.
Cô đem đồ của mình đi dọc theo con đường gần trường học tìm phòng trọ giá rẻ dành cho học sinh. Ở những khu trọ đầu tiên, người chủ trọ khá gắt gỏng khi thấy bộ dạng lôi thôi như kẻ không một xu dính túi của Khương Dao, họ sợ cô ở rồi không trả tiền nên cứ nói hết phòng và tìm cách đuổi cô đi.
Cô gái tội nghiệp rẽ vào một con hẻm nhỏ có đèn đường rất sáng, trông có vẻ rất an ninh. Đi chừng mười lăm bước thì có một khu trọ, bên ngoài sân đặt một cái bàn nhỏ đang có hai ông bà già nhìn trông rất phúc hậu đang ngồi ở đó.
Vừa thấy Khương Dao đang đứng nhìn họ, bà lão đoán rằng cô đang tìm phòng liền cất giọng khàn khàn nói:
- Tìm phòng hả cháu?
Cô bước đến gần chỗ ông bà đang ngồi và lễ phép hỏi:
- Dạ, bà cho cháu hỏi chỗ bà còn phòng không ạ?
- Còn, còn cháu, bốn trăm ngàn một tháng chưa tính điện nước, điện nước cháu xài bao nhiêu thì tính bấy nhiêu, chỗ bà có đồng hồ tính riêng hết á. Nên cháu không phải lo ông bà già này ăn tiền hơn đâu. Chỗ của bà chỉ cho nữ ở thôi, không chấp nhận cho nam ở nên cháu cứ yên tâm. Phòng trọ thì cháu tự quản lý, giờ giấc tự do, nhưng không vì thế mà ta khuyến khích mấy đứa đi chơi về trễ, làm ồn ảnh hưởng phòng khác đâu đó.
Chứ những tên lớn cứng đầu khác, hễ dám bén mảng đến vùng núi này thì chỉ có con đường “bay màu”. Có lẽ điều đó mà những con quỷ khác nghe danh Tửu Lạc thì cũng có phần dè chừng.
Tửu Lạc thu dây lại, kéo nó gần lại phía mình, nhìn thẳng vào mặt đứa trẻ mà cảnh cáo.
- Muốn chơi ở đâu thì cứ chơi nhưng nhớ khôn hồn thì né chỗ của ta ra, nếu ngươi còn dám bước vào vùng núi Cô Sơn này lần nào nữa thì chết với ta. Nghe rõ chưa?
- Ta biết rồi.
Khương Dao nãy giờ bị hắn vác trên vai không thể nhìn thấy cảnh tượng ấy nhưng vẫn nghe và đoán được tình hình đang diễn ra.
Tửu Lạc thả Khương Dao xuống, cô nhìn lại xung quanh thì chỉ thấy một bãi chiến trường còn sót lại chứ đứa trẻ đã mất tăm. Chắc có lẽ nó đã được thả ra và chạy đi mất rồi chứ đâu dám ở lại thêm giây phút nào nữa chứ.
Khương Dao nhân lúc trời vẫn còn tờ mờ nên đã vội gom lại đồ đạc của mình. Hắn đứng khoanh tay nhìn cô chứ chả hề động đậy giúp đỡ. Cô cứ tưởng bản thân hắn sẽ mặc kệ và để cô đi, nhưng không, hắn lại nói:
- Ta hỏi sao không trả lời? Tại sao lại không cầu cứu ta?
Bước chân cô gái vừa định nhấc lên thì dừng hành động lại, cô nhìn về phía hắn, cẩn thận nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Chú nghĩ xem, sau bao chuyện xảy ra thì tôi có dám nhờ chú không? Một người đã từng suýt nữa giết tôi. Tôi không thể nào tin tưởng chú được. Trong hoàn cảnh đó tôi chỉ nghĩ đến việc tự bản thân mình cứu mình thôi.
Tửu Lạc làm sao hiểu được cảm xúc của Khương Dao khi bản thân hắn chỉ biết thực hiện điều ước – lấy đi linh hồn, xong việc rồi quay đi mất chứ có bao giờ rơi vào hoàn cảnh như cô. Mặt khác bản thân hắn đã rất mạnh rồi nên làm gì biết được thế nào là cần sự giúp đỡ của người khác.
Khương Dao nhìn biểu cảm thờ ơ, không mảy may quan tâm của hắn cũng chả buồn nói thêm mà rời đi. Cô đi đến đâu thì hắn theo đến đó như âm hồn không tan.
Được một lúc, sự ngoan cố quật cường vừa nãy của Khương Dao đã bị đánh bại. Cô cảm thấy ớn lạnh khi khung cảnh trước mắt chỉ là một mảng đen tối tăm, xém tí nữa thì cô bị té vì vấp phải vật gì đó. Lúc này đây cô mới buông tay đầu hàng, nhìn xung quanh tìm kiếm người mặc áo khoác đỏ đang hòa trong màn đêm.
- Chú... chú còn ở đó không?
- Còn.
Ban đầu, Khương Dao ngập ngừng không dám nhờ hắn nhưng bây giờ dù cô có cố cỡ nào cũng không thể nhìn thấy đường đi được nữa rồi.
- Chú có thể... đưa tôi đến cổng trường học cấp 3 của tôi được không?
Tiếng lá cây bị ai đó giẫm lên nghe sột soạt vang sau lưng, Khương Dao hồi hộp nín thở sợ có chuyện gì xảy ra với mình. Tửu Lạc đứng phía sau, nghiêng đầu làm một vài sợi tóc dài rũ trên vai Khương Dao. Hắn nói nhỏ bên tai của cô:
- Chậc, chậc... biết khôn ra rồi đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ một giây sau, Khương Dao đang đứng cách cổng trường học của mình khoảng năm trăm mét, bên một gốc cây ít người qua lại. Hôm qua cũng vậy và hôm nay cũng thế, hắn đều xuất hiện ở nơi vắng người, chắc có lẽ vì sống lâu nên có kinh nghiệm, sợ camera của nhà nào đó quay trúng hoặc ai đó nhìn thấy thì cũng chẳng tốt lành gì.
Đến đây, bản thân Khương Dao dần lấy lại sự an tâm trong đầu, cô định quay lại cám ơn hắn nhưng hắn đã biến mất rồi còn đâu.
Xung quanh vắng lặng, chỉ có vài cơn gió thổi làm lay động những lá cây khô trên đường, làm lung lay những cành cây trên cao như đang vẫy tay chào đón Khương Dao.
Cô đem đồ của mình đi dọc theo con đường gần trường học tìm phòng trọ giá rẻ dành cho học sinh. Ở những khu trọ đầu tiên, người chủ trọ khá gắt gỏng khi thấy bộ dạng lôi thôi như kẻ không một xu dính túi của Khương Dao, họ sợ cô ở rồi không trả tiền nên cứ nói hết phòng và tìm cách đuổi cô đi.
Cô gái tội nghiệp rẽ vào một con hẻm nhỏ có đèn đường rất sáng, trông có vẻ rất an ninh. Đi chừng mười lăm bước thì có một khu trọ, bên ngoài sân đặt một cái bàn nhỏ đang có hai ông bà già nhìn trông rất phúc hậu đang ngồi ở đó.
Vừa thấy Khương Dao đang đứng nhìn họ, bà lão đoán rằng cô đang tìm phòng liền cất giọng khàn khàn nói:
- Tìm phòng hả cháu?
Cô bước đến gần chỗ ông bà đang ngồi và lễ phép hỏi:
- Dạ, bà cho cháu hỏi chỗ bà còn phòng không ạ?
- Còn, còn cháu, bốn trăm ngàn một tháng chưa tính điện nước, điện nước cháu xài bao nhiêu thì tính bấy nhiêu, chỗ bà có đồng hồ tính riêng hết á. Nên cháu không phải lo ông bà già này ăn tiền hơn đâu. Chỗ của bà chỉ cho nữ ở thôi, không chấp nhận cho nam ở nên cháu cứ yên tâm. Phòng trọ thì cháu tự quản lý, giờ giấc tự do, nhưng không vì thế mà ta khuyến khích mấy đứa đi chơi về trễ, làm ồn ảnh hưởng phòng khác đâu đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro