tôi không thích...
2024-09-08 06:24:24
Nhưng thời gian càng lâu, hình ảnh trong quá khứ cũng mai một dần, những nỗi hận đó vẫn còn đọng lại đâu đó trong từng góc nhỏ ký ức của hắn. Và đến khi lần đầu gặp Khương Dao, nhìn cô có vài phần giống với Vô Ưu. Một chút ký ức và nỗi hận còn sót lại trong tâm trí làm nảy ra ý định đùa giỡn, trêu đùa trong tay rồi lấy đi linh hồn của cô cho hả giận.
Càng về sau, khi càng tiếp xúc với Khương Dao thì hắn thấy hai người chẳng giống nhau tí nào. Con mồi của hắn, con thỏ của hắn lặng lẽ, âm trầm như mặt trăng, lúc nào cũng tỏa sáng trong lòng hắn ngay cả khi không được mặt trời chiếu vào.
- Quý Tửu Lạc ta muốn quay lại với ngươi.
Lời nói của Vô Ưu không nặng cũng không nhẹ tựa mây bay cất lên. Khi nói câu đó, trong lòng cô tràn đầy tự tin.
Kể từ ngày gặp lại nhau sau nhiều năm dài đằng đằng ở khu chợ đó, cô thấy hắn đi cùng với một cô gái khác có nét mặt tựa tựa mình, Vô Ưu chắc chắn hắn vẫn còn nhớ nhung mình suốt hơn ngàn năm qua.
Nếu bây giờ ai hỏi hắn có còn tình cảm với Vô Ưu không? Tất nhiên hắn sẽ trả lời là không. Đôi lúc hắn tự nghĩ chuyện năm đó cô cứu hắn, quan tâm chăm sóc hắn có phải xuất phát từ chính tấm lòng của cô không? Hay là một nhiệm vụ nào đó để ghi điểm với bọn thiên thần. Hắn chết và hóa quỷ nhiều năm, cô đâu hề tìm hắn một lần nào.
Quý Tửu Lạc nói thẳng để cô không còn hy vọng gì thêm nữa:
- Không. Khi xưa cô quan tâm, cô bỏ ta, ta cũng đã có tình cảm và cũng đã hận. Bây giờ, ta cũng đã quên hết mọi thứ về cô rồi. Ta chỉ biết cô chính là Tổng lãnh thiên thần Vô Ưu, người không đứng cùng thế giới với ta.
Khác với vẻ thuần khiết bên ngoài, trong lòng Vô Ưu trở nên ghen tức và đầy u ám. Cô cứ
nghĩ hắn sẽ mừng rỡ và chạy đến bên cô nhưng chuyện này thật nằm ngoài dự tính.
Có phải vì cô bé ở bên cạnh ngươi không?Con mồi của ta, không hề liên quan đến chuyện của ta với cô. Dùng lôi người khácvào.
Vô Ưu cười tự đắc, thì ra, hắn đã quen với sự tồn tại của con người bên cạnh nên dù ký khế ước nhưng vẫn không hề động đến cô ta. Vô Ưu hiểu hắn chuyện gì hắn cũng muốn làm cho xong càng sớm càng tốt, một người ký khế ước với hắn đã qua thời gian lâu như vậy vẫn còn sống thì quả là điều bất thường.
Với thời gian sống cùng hắn khi còn là con người và quan sát hắn bao năm khi trở thành ác quỷ, cô không tin bản thân không chiếm lại được tình cảm của Quý Tửu Lạc .
Vô Ưu bước xuống một cách nhẹ nhàng đến bên cạnh Quý Tửu Lạc, ghé sát vào tai và nói thầm:
- Ta sẽ theo đuối ngươi.
Lời nói của Vô Ưu tựa như mật rót vào tai nhưng hắn chẳng có chút dao động nào, trái lại còn mang một chút chán ghét.
Nói xong, Vô Ưu biến mất mặc cho Quý Tửu Lạc muốn nói gì thêm nữa thì cũng chẳng kịp thốt ra.
Khương Dao tỉnh dậy và chợt nhận ra hôm nay đã là ngày thứ ba cô bị hắn nhốt trong này rồi,
cơm được đưa vào ngày ba bữa đúng giờ, hắn đặt đó ăn trên bàn rồi đi ra mặc cho cô muốn giải thích hay làm gì.
Quý Tửu Lạc không có tiết dạy sẽ túc trực ở nhà không đi đâu cả, mặc cho tiếng kêu la của cô, hắn vẫn ngồi im dưới phòng khách. Hắn không hiểu nỗi bản thân mình nữa rồi, vì cớ gì mà cơn giận đến giờ vẫn chưa với đi. Cứ nhớ đến hình ảnh tên đó đưa hoa cho cô là máu nóng trong người cứ sôi sục mãi.
Tối đến, khi trong phòng của Khương Dao tắt đèn hơn 30 phút, hắn mới xuất hiện ngồi kế bên đầu nằm của cô, cảm nhận hơi thở đều đều của Khương Dao như mọi ngày. Không như những ngày trước, hôm na, từ trong chăn, bàn tay của cô gái đưa ra nắm bả vai của hắn lại. Trong phút chốc hắn giật mình không kịp phản ứng, đành ngơ ra nhìn cô.
Từ ánh sáng của đèn ngủ, hắn thấy đôi mắt của cô mở to nhìn mình. Cảm giác như làm chuyện xấu bị bắt tại trận, hắn định biến đi nhưng Khương Dao ngồi dậy bổ nhào vào người hắn. Sợ cô té bị thương nên hắn cũng ôm đỡ cô lại ngồi bệt ra sàn nhà.
Eo của hắn bị vòng tay của Khương Dao ôm chặt, mà cô không hề có ý định buông ra. Cảm giác ngượng ngùng bao trùm hai kẻ bắt đầu rơi vào lưới tình.
Vì những lần trước hắn luôn đẩy cô ra xa, không cho cô lại gần nên Khương Dao chỉ còn cách này thôi, không ngờ nó lại có tác dụng. Hôm trước, đang ngủ, cô mơ màng thức dậy và thấy hắn đang ngồi cạnh bên mình, cô liền giả vờ trở mình quay sang hướng khác. Trong đầu cô thầm tính kế hoạch "bắt" hắn trong hôm sau.
Với cái đà bị nhốt thế này, cô không thể đi học thì nợ môn là điều dễ thấy trước mắt. Lúc đó thì không biết khi nào mới được tốt nghiệp. Và quan trọng hơn, các môn học lại chắc chắn phải đóng tiền học phí.
Cố đè nén cảm xúc ngượng ngùng lúc này, cô nói:
- Chú... tôi không thích Triệu Minh.
Đôi mắt sáng, gương mặt nhỏ của của cô đối điện hắn ở khoảng cách cực gần, nhất thời hắn không biết nên làm gì đành giữa nguyên tư thế ngẩn ngơ nhìn cô.
- Chú... chú...
Nhìn thấy hắn bất động, cô giơ tay trước mắt hắn, ngay lập tức hắn trở lại trạng thái bình thường và quay sang hướng khác. Dùng một tay che miệng mình lại rồi lẩm bẩm:
- Dễ thương thật.
Cô không nghe hắn nói điều đó liền hỏi lại:
- Chú nói gì thế.
Hắn hằng giọng lại:
- À không. Cô nói bản thân không có tình cảm với tên đó đúng không? Vậy chứng minh đi,
chứng minh cho ta thấy bản thân cô không hề có tình cảm với hắn.
Khương Dao cảm thấy khó hiểu, cớ gì hắn lại bắt cô chứng minh. Cô chỉ làm con mồi của hắn không hơn, sao hắn lại quan trọng chuyện này đến thế?
- Tôi không có gì để chứng minh hết.
Vòng tay hắn ôm cô thật chặt, như muốn khảm người cô vào mình. Khương Dao cảm thấy khó thở đành đưa tay cản trước ngực hắn lại, nhưng sức lực của hắn quá lớn nên cũng đành bất lực.
- Con người, không thể thì ta giúp cô.
Lời nói vừa dứt, một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi Khương Dao nhanh đến mức cô không kịp trở tay. Nhìn thấy biểu hiện thẫn thờ không kịp phản kháng của cô, nỗi bực tức mấy hôm nay dần tan biến. Hắn cười xảo quyệt.
- Vậy là được rồi. Từ này về sau, chỉ cần cô nhớ cô mãi mãi là của ta là được, nhớ tránh xa tên đó ra. Rõ chưa?
Ngày mai cứ đi học lại như bình thường, thầy giáo có trách phạt thì cứ nói là tại ta.
"Tại ta"? Khương Dao thầm nghĩ hắn làm như mình là hiệu trưởng không bằng. Thôi thì hắn đã cho cô đi học như bình thường thì tốt biết mấy. Quý Tửu Lạc bế cô trở lại giường, cần thận đắp chăn cho cô, và ngồi cạnh đó một lúc đợi cô ngủ rồi mới rời đi.
Khương Dao thật sự không thể ngủ được, cô nhắm mắt giả vờ, đến khi hắn biến mất mới mở mắt dậy. Đến giờ, tìm cô vẫn đập thình thịch liên hối như trống, tay vô thức sờ vào môi mình. Tâm trạng lâng lâng vui sướng. Cứ thế đến hơn 2 giờ sáng cô mới ngủ được.
Càng về sau, khi càng tiếp xúc với Khương Dao thì hắn thấy hai người chẳng giống nhau tí nào. Con mồi của hắn, con thỏ của hắn lặng lẽ, âm trầm như mặt trăng, lúc nào cũng tỏa sáng trong lòng hắn ngay cả khi không được mặt trời chiếu vào.
- Quý Tửu Lạc ta muốn quay lại với ngươi.
Lời nói của Vô Ưu không nặng cũng không nhẹ tựa mây bay cất lên. Khi nói câu đó, trong lòng cô tràn đầy tự tin.
Kể từ ngày gặp lại nhau sau nhiều năm dài đằng đằng ở khu chợ đó, cô thấy hắn đi cùng với một cô gái khác có nét mặt tựa tựa mình, Vô Ưu chắc chắn hắn vẫn còn nhớ nhung mình suốt hơn ngàn năm qua.
Nếu bây giờ ai hỏi hắn có còn tình cảm với Vô Ưu không? Tất nhiên hắn sẽ trả lời là không. Đôi lúc hắn tự nghĩ chuyện năm đó cô cứu hắn, quan tâm chăm sóc hắn có phải xuất phát từ chính tấm lòng của cô không? Hay là một nhiệm vụ nào đó để ghi điểm với bọn thiên thần. Hắn chết và hóa quỷ nhiều năm, cô đâu hề tìm hắn một lần nào.
Quý Tửu Lạc nói thẳng để cô không còn hy vọng gì thêm nữa:
- Không. Khi xưa cô quan tâm, cô bỏ ta, ta cũng đã có tình cảm và cũng đã hận. Bây giờ, ta cũng đã quên hết mọi thứ về cô rồi. Ta chỉ biết cô chính là Tổng lãnh thiên thần Vô Ưu, người không đứng cùng thế giới với ta.
Khác với vẻ thuần khiết bên ngoài, trong lòng Vô Ưu trở nên ghen tức và đầy u ám. Cô cứ
nghĩ hắn sẽ mừng rỡ và chạy đến bên cô nhưng chuyện này thật nằm ngoài dự tính.
Có phải vì cô bé ở bên cạnh ngươi không?Con mồi của ta, không hề liên quan đến chuyện của ta với cô. Dùng lôi người khácvào.
Vô Ưu cười tự đắc, thì ra, hắn đã quen với sự tồn tại của con người bên cạnh nên dù ký khế ước nhưng vẫn không hề động đến cô ta. Vô Ưu hiểu hắn chuyện gì hắn cũng muốn làm cho xong càng sớm càng tốt, một người ký khế ước với hắn đã qua thời gian lâu như vậy vẫn còn sống thì quả là điều bất thường.
Với thời gian sống cùng hắn khi còn là con người và quan sát hắn bao năm khi trở thành ác quỷ, cô không tin bản thân không chiếm lại được tình cảm của Quý Tửu Lạc .
Vô Ưu bước xuống một cách nhẹ nhàng đến bên cạnh Quý Tửu Lạc, ghé sát vào tai và nói thầm:
- Ta sẽ theo đuối ngươi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lời nói của Vô Ưu tựa như mật rót vào tai nhưng hắn chẳng có chút dao động nào, trái lại còn mang một chút chán ghét.
Nói xong, Vô Ưu biến mất mặc cho Quý Tửu Lạc muốn nói gì thêm nữa thì cũng chẳng kịp thốt ra.
Khương Dao tỉnh dậy và chợt nhận ra hôm nay đã là ngày thứ ba cô bị hắn nhốt trong này rồi,
cơm được đưa vào ngày ba bữa đúng giờ, hắn đặt đó ăn trên bàn rồi đi ra mặc cho cô muốn giải thích hay làm gì.
Quý Tửu Lạc không có tiết dạy sẽ túc trực ở nhà không đi đâu cả, mặc cho tiếng kêu la của cô, hắn vẫn ngồi im dưới phòng khách. Hắn không hiểu nỗi bản thân mình nữa rồi, vì cớ gì mà cơn giận đến giờ vẫn chưa với đi. Cứ nhớ đến hình ảnh tên đó đưa hoa cho cô là máu nóng trong người cứ sôi sục mãi.
Tối đến, khi trong phòng của Khương Dao tắt đèn hơn 30 phút, hắn mới xuất hiện ngồi kế bên đầu nằm của cô, cảm nhận hơi thở đều đều của Khương Dao như mọi ngày. Không như những ngày trước, hôm na, từ trong chăn, bàn tay của cô gái đưa ra nắm bả vai của hắn lại. Trong phút chốc hắn giật mình không kịp phản ứng, đành ngơ ra nhìn cô.
Từ ánh sáng của đèn ngủ, hắn thấy đôi mắt của cô mở to nhìn mình. Cảm giác như làm chuyện xấu bị bắt tại trận, hắn định biến đi nhưng Khương Dao ngồi dậy bổ nhào vào người hắn. Sợ cô té bị thương nên hắn cũng ôm đỡ cô lại ngồi bệt ra sàn nhà.
Eo của hắn bị vòng tay của Khương Dao ôm chặt, mà cô không hề có ý định buông ra. Cảm giác ngượng ngùng bao trùm hai kẻ bắt đầu rơi vào lưới tình.
Vì những lần trước hắn luôn đẩy cô ra xa, không cho cô lại gần nên Khương Dao chỉ còn cách này thôi, không ngờ nó lại có tác dụng. Hôm trước, đang ngủ, cô mơ màng thức dậy và thấy hắn đang ngồi cạnh bên mình, cô liền giả vờ trở mình quay sang hướng khác. Trong đầu cô thầm tính kế hoạch "bắt" hắn trong hôm sau.
Với cái đà bị nhốt thế này, cô không thể đi học thì nợ môn là điều dễ thấy trước mắt. Lúc đó thì không biết khi nào mới được tốt nghiệp. Và quan trọng hơn, các môn học lại chắc chắn phải đóng tiền học phí.
Cố đè nén cảm xúc ngượng ngùng lúc này, cô nói:
- Chú... tôi không thích Triệu Minh.
Đôi mắt sáng, gương mặt nhỏ của của cô đối điện hắn ở khoảng cách cực gần, nhất thời hắn không biết nên làm gì đành giữa nguyên tư thế ngẩn ngơ nhìn cô.
- Chú... chú...
Nhìn thấy hắn bất động, cô giơ tay trước mắt hắn, ngay lập tức hắn trở lại trạng thái bình thường và quay sang hướng khác. Dùng một tay che miệng mình lại rồi lẩm bẩm:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Dễ thương thật.
Cô không nghe hắn nói điều đó liền hỏi lại:
- Chú nói gì thế.
Hắn hằng giọng lại:
- À không. Cô nói bản thân không có tình cảm với tên đó đúng không? Vậy chứng minh đi,
chứng minh cho ta thấy bản thân cô không hề có tình cảm với hắn.
Khương Dao cảm thấy khó hiểu, cớ gì hắn lại bắt cô chứng minh. Cô chỉ làm con mồi của hắn không hơn, sao hắn lại quan trọng chuyện này đến thế?
- Tôi không có gì để chứng minh hết.
Vòng tay hắn ôm cô thật chặt, như muốn khảm người cô vào mình. Khương Dao cảm thấy khó thở đành đưa tay cản trước ngực hắn lại, nhưng sức lực của hắn quá lớn nên cũng đành bất lực.
- Con người, không thể thì ta giúp cô.
Lời nói vừa dứt, một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi Khương Dao nhanh đến mức cô không kịp trở tay. Nhìn thấy biểu hiện thẫn thờ không kịp phản kháng của cô, nỗi bực tức mấy hôm nay dần tan biến. Hắn cười xảo quyệt.
- Vậy là được rồi. Từ này về sau, chỉ cần cô nhớ cô mãi mãi là của ta là được, nhớ tránh xa tên đó ra. Rõ chưa?
Ngày mai cứ đi học lại như bình thường, thầy giáo có trách phạt thì cứ nói là tại ta.
"Tại ta"? Khương Dao thầm nghĩ hắn làm như mình là hiệu trưởng không bằng. Thôi thì hắn đã cho cô đi học như bình thường thì tốt biết mấy. Quý Tửu Lạc bế cô trở lại giường, cần thận đắp chăn cho cô, và ngồi cạnh đó một lúc đợi cô ngủ rồi mới rời đi.
Khương Dao thật sự không thể ngủ được, cô nhắm mắt giả vờ, đến khi hắn biến mất mới mở mắt dậy. Đến giờ, tìm cô vẫn đập thình thịch liên hối như trống, tay vô thức sờ vào môi mình. Tâm trạng lâng lâng vui sướng. Cứ thế đến hơn 2 giờ sáng cô mới ngủ được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro