về nhà
2024-09-08 06:24:24
Đến trưa, Khương Dao bắt taxi về nhà của hắn, căn nhà vẫn vắng tanh, tờ giấy ghi chú để trên bàn vẫn được đặt ngay ngắn không hề di chuyển một li nào.
Đúng vậy, hắn trở về căn nhà này vì cô, không có cô thì hắn trở về
đây làm gì chứ. Chỉ là Khương Dao không biết được ý định trong hắn mà thôi.
Cô đoán hắn có việc bận chưa về nhà, cô muốn gọi cho hắn nhưng chợt nghĩ lại bản thân không có lý do gì để nói cả nên dẹp ý định đó qua một bên.
Về việc học, Khương Dao nghĩ mình sẽ nhờ sự giúp đỡ của Thanh Tuyền và Triệu Minh để tránh sau này phải nợ môn. Chỉ còn cách đó thôi.
Sau khi tắm rửa thì Khương Dao cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cô cũng vội chạy đến thế chỗ cho Triệu Minh quay về nghỉ ngơi và làm chuyện riêng của hắn.
Đến bệnh viện, thấy hắn ngồi cạnh bên giường bệnh, ân cần sắp xếp lại chăn của ông Tịnh khiến cho Khương Dao cảm thấy mắc nợ hắn rất nhiều, không biết làm sao để trả ơn đây.
Vừa thấy Khương Dao ở cửa, mặc dù bản thân cũng thấm mệt nhưng Triệu Minh vẫn tươi cười đến bên cạnh cô nói:
Mình sắp xếp lại mọi thứ trong phòng hết rồi nhưng vẫn không an tâm lắm, hay để mình ở lại với cậu được không?Không cần đâu, Triệu Minh cậu phải đi học nữa mà. Cậu chỉ cần xin phép giúp mình là được. Thật sự cám ơn cậu và bác Tầm rất nhiều. Cho mình gửi lời cám ơn đến bác ấy nhé!Nghe cô nói vậy, Triệu Minh cũng không nán lại lâu.
- Vậy cũng được khi nào rảnh mình ghé qua.
Nếu có vấn đề gì thì cứ gọi cho mình, mình sẽ đến nhanh nhất có thể. Với lại cậu đừng ngại nhận sự giúp đỡ từ mình, mối quan hệ của chúng ta đừng nên có khoảng cách.
Một vài ngày sau thì cô cũng thuê được một người chăm sóc cho ông Tịnh,
trừ những lúc ở trường thì lúc nào cô cũng túc trực ở bệnh viện chăm sóc cho
ông, không thì về nhà chuẩn bị thức ăn. Vì bệnh tình của ông Tịnh khá nặng nên chỉ ăn được thức ăn dạng loãng.
Những lúc về đến nhà, có lúc cô gặp Quý Tửu Lạc lúc thì lại không, những lúc chạm mặt, hắn biểu hiện rất bình thường, chẳng hề có cảm xúc tiêu cực nào. Khương Dao đoán rằng hắn cũng đã biết và hiểu cho hoàn cảnh của cô nên không ép cô phải về nhà trước 8 giờ tối như trước kia. Điều này làm cô biết ơn vô
cùng vì hẳn không gây chuyện với mình trong những lúc bản thân đang bận bịu thể này.
Một hôm, Thanh Tuyền biết chuyện cũng ghé thăm ông Tịnh, cô tìm đến phòng bệnh thì thấy Triệu Minh đang ngồi cạnh ông Tịnh, trong miệng hẳn đang nói gì đó, khó ở chỗ vì cửa đang đóng chặt nên cô không thể nghe được hắn nói gì. Triệu Minh thấy bóng dáng của Thanh Tuyền liền im bặt, đứng dậy và đi ra mở cửa cho cô.
- Cậu đến rồi à, vào trong đi.
Căn phòng bệnh khá rộng, cô bước vào trong đặt giỏ hoa trên bàn và đến bên giường bệnh của ông Tịnh:
- Con chào bác, con là bạn của Khương Dao ạ.
Ông Tịnh không thể nói rõ, giọng thều thào đáp lại:
- Ừ, cám... ơn...
Ông Tịnh định ngồi dậy để nói chuyện cùng Thanh Tuyền, tay bắt đầu chống nền thành giường. Cô cũng là người hiểu chuyện, thấy sức khỏe của ông không tốt liền nhanh miệng nói trước:
- Bác cứ nằm nghỉ cho thoải mái ạ. Bác cố gắng ăn uống giữ gìn sức khỏe nhé, Khương Dao rất lo cho bác đấy.
Đôi mắt của ông Tịnh ngheo lại hiện lên ý cười, gật đầu nhẹ một cái đấy hài lòng.
Triệu Minh ngồi trên bàn bấm điện thoại chờ cô. Thanh Tuyền ngồi cạnh bên ông, nói rất nhiều chuyện về tình bạn của mình và cô, cô khá hoạt bát nên ông Tịnh nghe được nhiều điều về con gái cảm thấy rất vui.
Một lúc sau, Khương Dao vào phòng bệnh, trên tay cầm rất nhiều túi chiếc túi lớn nhỏ khác nhau. Triệu Minh thấy thế liền vội giúp đỡ cô. Thanh Tuyền ngoái lại nhìn, trong mắt hiện lên nối thất vọng và ghen tức nhưng đã kịp thời giấu nó đi.
Thanh Tuyền, cậu đến lâu chưa?Mình cũng vừa mới đến thôi, cậu đi mua gì về vậy? Có chuyện gì cần mình giúp không?Thanh Tuyển tỏ ra rất háo hức và xông xáo khiến Khương Dao cảm thấy vui và ẩm áp vô cùng. Cô nghĩ, không ngờ mình cũng có ngày này, ngày mình nhận được sự yêu thương, quan tâm từ mọi người.
- Cậu đến thăm mình cám ơn không hết, phụ giúp gì chứ, ngồi trên ghế chơi đi nhé! Mình soạn một chút là xong ngay.
Nói rồi, Thanh Tuyền ngồi trên ghế, miệng tiếp tục nói một vài chuyện trong lớp:
- Hôm nay, trong lớp Triết học, có một bạn nam đến hỏi tới tại sao cậu lại không đi học? Cậu nghĩ xem có phải cậu bạn đó có ý gì với cậu không?
Khương Dao cười cười, tiếp tục làm việc của mình.
- Không đâu, chỉ là hỏi thăm cho vui thôi. Nếu thật sự có ý như cậu nói thì mình cũng sẽ từ chối.
Thanh Tuyền cảm thấy tò mò, chống tay lên cầm nhìn bạn mình và hỏi thêm:
- Không lẽ, cậu có người mình thích rồi sao?Nghe câu hỏi của Thanh Tuyền, trong lòng Triệu Minh cũng có chút mong đợi câu trả lời từ cô, chỉ là không hề nói ra thôi. Hắn ngồi trên ghế, đôi mắt khẽ nhìn cô đang ngồi đối diện, để ý xem biểu hiện của cô thế nào.
Khương Dao chợt nghĩ ngợi một chút, người mình thích? Bây giờ cô còn thích hắn ta không? Hay chỉ làm cảm xúc chán ghét. Cô chẳng thể nào biết được, cái thứ gọi là tình cảm ấy chỉ như mặt hồ êm đềm, chẳng gợn tí sóng, chẳng thể gọi tên cảm xúc.
- Không, mình không thích ai cả.
Nghe vậy, trong lòng hắn lâng lâng vui sướng, cảm giác thật thoải mái. Hắn ngầm đoán từ những chuyện xảy ra, tình cảm của cô dành cho Quý Tửu Lạc có lẽ đã không còn như thời điểm ban đầu. Có lẽ cô đã tạm buông tay thứ tình cảm không được hồi đáp ấy rồi. Bây giờ, chính là thời điểm tốt để hắn có thể chiếm được cảm tình từ cô.
***
Ngày qua tháng lại, cuối cùng tình trạng sức khỏe của ông Tịnh đã ổn định hơn, được xuất viện và nghỉ dưỡng tại nhà.
Cũng may, cô đã thi hết thúc học phần thuận lợi, mọi việc có vẻ tương đối ổn, học kỳ hè có lẽ cô sẽ không đi học mà trở về ngoại ô thành phố để chăm sóc ông Tịnh.
Trước ngày rời đi, Khương Dao đã ở nhà chờ hắn hơn 2 tiếng đồng hồ, đến hơn 8 giờ tối nhưng chẳng hề thấy bóng dáng hắn, điện thoại thì không liên lạc được, tin nhắn thì không trả lời. Đã hơn 10 ngày cô không thấy hắn.
Sinh hoạt phí hàng tháng vẫn được chuyển đúng ngày vào trong tài khoản của cô chẳng sót một đồng như dịch vụ chuyển khoản định kỳ. Khương Dao cảm thấy dường như hắn đã bốc hơi khỏi thể giới này vậy. Có lẽ nào hắn đã chán ghét cô rồi không? Nghĩ đến điều đó, trong lòng Khương Dao có
chút hụt hẳng.
Cuộc điện thoại của Triệu Minh gọi đến, cô cũng nhanh chóng nghe máy.
[Khương Dao, cậu đang ở đâu? Mình đến bệnh viện nhưng không thấy cậu)[A, mình về dọn một chút đồ, mai mình về ngoại ô thành phố luôn. Đợi mình một chút, mình đến bệnh viện liền.)(Vậy sao, đi đường cần thận mình cúp máy đây.)Khương Dao định nán lại một chút nữa nhưng chẳng thể, đành rời đi trong cảm xúc chẳng mấy vui vẻ gì.
Hôm sau, ông Tầm lái xe đưa ông Tịnh, Triệu Minh và Khương Dao trở về ngoại ô thành phố.
Đến nơi, bên ngoài căn nhà vẫn như xưa, bên trong đã thay một bàn thờ lớn hơn, trên bàn có ba di ảnh, mẹ cô,
Khương Nguyệt và bà Liên. Căn nhà lạnh tanh vì chỉ có mỗi một người giúp việc mới là dì Trang.
Thấy ông chủ về, dì Trang liền chạy ra đón, xách hành lý vào trong cất gọn.
Đồ khá nhiều nên phải đi hai ba lượt, Triệu Minh và Khương Dao cũng phụ giúp đem đồ vào trong.
Đúng vậy, hắn trở về căn nhà này vì cô, không có cô thì hắn trở về
đây làm gì chứ. Chỉ là Khương Dao không biết được ý định trong hắn mà thôi.
Cô đoán hắn có việc bận chưa về nhà, cô muốn gọi cho hắn nhưng chợt nghĩ lại bản thân không có lý do gì để nói cả nên dẹp ý định đó qua một bên.
Về việc học, Khương Dao nghĩ mình sẽ nhờ sự giúp đỡ của Thanh Tuyền và Triệu Minh để tránh sau này phải nợ môn. Chỉ còn cách đó thôi.
Sau khi tắm rửa thì Khương Dao cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cô cũng vội chạy đến thế chỗ cho Triệu Minh quay về nghỉ ngơi và làm chuyện riêng của hắn.
Đến bệnh viện, thấy hắn ngồi cạnh bên giường bệnh, ân cần sắp xếp lại chăn của ông Tịnh khiến cho Khương Dao cảm thấy mắc nợ hắn rất nhiều, không biết làm sao để trả ơn đây.
Vừa thấy Khương Dao ở cửa, mặc dù bản thân cũng thấm mệt nhưng Triệu Minh vẫn tươi cười đến bên cạnh cô nói:
Mình sắp xếp lại mọi thứ trong phòng hết rồi nhưng vẫn không an tâm lắm, hay để mình ở lại với cậu được không?Không cần đâu, Triệu Minh cậu phải đi học nữa mà. Cậu chỉ cần xin phép giúp mình là được. Thật sự cám ơn cậu và bác Tầm rất nhiều. Cho mình gửi lời cám ơn đến bác ấy nhé!Nghe cô nói vậy, Triệu Minh cũng không nán lại lâu.
- Vậy cũng được khi nào rảnh mình ghé qua.
Nếu có vấn đề gì thì cứ gọi cho mình, mình sẽ đến nhanh nhất có thể. Với lại cậu đừng ngại nhận sự giúp đỡ từ mình, mối quan hệ của chúng ta đừng nên có khoảng cách.
Một vài ngày sau thì cô cũng thuê được một người chăm sóc cho ông Tịnh,
trừ những lúc ở trường thì lúc nào cô cũng túc trực ở bệnh viện chăm sóc cho
ông, không thì về nhà chuẩn bị thức ăn. Vì bệnh tình của ông Tịnh khá nặng nên chỉ ăn được thức ăn dạng loãng.
Những lúc về đến nhà, có lúc cô gặp Quý Tửu Lạc lúc thì lại không, những lúc chạm mặt, hắn biểu hiện rất bình thường, chẳng hề có cảm xúc tiêu cực nào. Khương Dao đoán rằng hắn cũng đã biết và hiểu cho hoàn cảnh của cô nên không ép cô phải về nhà trước 8 giờ tối như trước kia. Điều này làm cô biết ơn vô
cùng vì hẳn không gây chuyện với mình trong những lúc bản thân đang bận bịu thể này.
Một hôm, Thanh Tuyền biết chuyện cũng ghé thăm ông Tịnh, cô tìm đến phòng bệnh thì thấy Triệu Minh đang ngồi cạnh ông Tịnh, trong miệng hẳn đang nói gì đó, khó ở chỗ vì cửa đang đóng chặt nên cô không thể nghe được hắn nói gì. Triệu Minh thấy bóng dáng của Thanh Tuyền liền im bặt, đứng dậy và đi ra mở cửa cho cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Cậu đến rồi à, vào trong đi.
Căn phòng bệnh khá rộng, cô bước vào trong đặt giỏ hoa trên bàn và đến bên giường bệnh của ông Tịnh:
- Con chào bác, con là bạn của Khương Dao ạ.
Ông Tịnh không thể nói rõ, giọng thều thào đáp lại:
- Ừ, cám... ơn...
Ông Tịnh định ngồi dậy để nói chuyện cùng Thanh Tuyền, tay bắt đầu chống nền thành giường. Cô cũng là người hiểu chuyện, thấy sức khỏe của ông không tốt liền nhanh miệng nói trước:
- Bác cứ nằm nghỉ cho thoải mái ạ. Bác cố gắng ăn uống giữ gìn sức khỏe nhé, Khương Dao rất lo cho bác đấy.
Đôi mắt của ông Tịnh ngheo lại hiện lên ý cười, gật đầu nhẹ một cái đấy hài lòng.
Triệu Minh ngồi trên bàn bấm điện thoại chờ cô. Thanh Tuyền ngồi cạnh bên ông, nói rất nhiều chuyện về tình bạn của mình và cô, cô khá hoạt bát nên ông Tịnh nghe được nhiều điều về con gái cảm thấy rất vui.
Một lúc sau, Khương Dao vào phòng bệnh, trên tay cầm rất nhiều túi chiếc túi lớn nhỏ khác nhau. Triệu Minh thấy thế liền vội giúp đỡ cô. Thanh Tuyền ngoái lại nhìn, trong mắt hiện lên nối thất vọng và ghen tức nhưng đã kịp thời giấu nó đi.
Thanh Tuyền, cậu đến lâu chưa?Mình cũng vừa mới đến thôi, cậu đi mua gì về vậy? Có chuyện gì cần mình giúp không?Thanh Tuyển tỏ ra rất háo hức và xông xáo khiến Khương Dao cảm thấy vui và ẩm áp vô cùng. Cô nghĩ, không ngờ mình cũng có ngày này, ngày mình nhận được sự yêu thương, quan tâm từ mọi người.
- Cậu đến thăm mình cám ơn không hết, phụ giúp gì chứ, ngồi trên ghế chơi đi nhé! Mình soạn một chút là xong ngay.
Nói rồi, Thanh Tuyền ngồi trên ghế, miệng tiếp tục nói một vài chuyện trong lớp:
- Hôm nay, trong lớp Triết học, có một bạn nam đến hỏi tới tại sao cậu lại không đi học? Cậu nghĩ xem có phải cậu bạn đó có ý gì với cậu không?
Khương Dao cười cười, tiếp tục làm việc của mình.
- Không đâu, chỉ là hỏi thăm cho vui thôi. Nếu thật sự có ý như cậu nói thì mình cũng sẽ từ chối.
Thanh Tuyền cảm thấy tò mò, chống tay lên cầm nhìn bạn mình và hỏi thêm:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Không lẽ, cậu có người mình thích rồi sao?Nghe câu hỏi của Thanh Tuyền, trong lòng Triệu Minh cũng có chút mong đợi câu trả lời từ cô, chỉ là không hề nói ra thôi. Hắn ngồi trên ghế, đôi mắt khẽ nhìn cô đang ngồi đối diện, để ý xem biểu hiện của cô thế nào.
Khương Dao chợt nghĩ ngợi một chút, người mình thích? Bây giờ cô còn thích hắn ta không? Hay chỉ làm cảm xúc chán ghét. Cô chẳng thể nào biết được, cái thứ gọi là tình cảm ấy chỉ như mặt hồ êm đềm, chẳng gợn tí sóng, chẳng thể gọi tên cảm xúc.
- Không, mình không thích ai cả.
Nghe vậy, trong lòng hắn lâng lâng vui sướng, cảm giác thật thoải mái. Hắn ngầm đoán từ những chuyện xảy ra, tình cảm của cô dành cho Quý Tửu Lạc có lẽ đã không còn như thời điểm ban đầu. Có lẽ cô đã tạm buông tay thứ tình cảm không được hồi đáp ấy rồi. Bây giờ, chính là thời điểm tốt để hắn có thể chiếm được cảm tình từ cô.
***
Ngày qua tháng lại, cuối cùng tình trạng sức khỏe của ông Tịnh đã ổn định hơn, được xuất viện và nghỉ dưỡng tại nhà.
Cũng may, cô đã thi hết thúc học phần thuận lợi, mọi việc có vẻ tương đối ổn, học kỳ hè có lẽ cô sẽ không đi học mà trở về ngoại ô thành phố để chăm sóc ông Tịnh.
Trước ngày rời đi, Khương Dao đã ở nhà chờ hắn hơn 2 tiếng đồng hồ, đến hơn 8 giờ tối nhưng chẳng hề thấy bóng dáng hắn, điện thoại thì không liên lạc được, tin nhắn thì không trả lời. Đã hơn 10 ngày cô không thấy hắn.
Sinh hoạt phí hàng tháng vẫn được chuyển đúng ngày vào trong tài khoản của cô chẳng sót một đồng như dịch vụ chuyển khoản định kỳ. Khương Dao cảm thấy dường như hắn đã bốc hơi khỏi thể giới này vậy. Có lẽ nào hắn đã chán ghét cô rồi không? Nghĩ đến điều đó, trong lòng Khương Dao có
chút hụt hẳng.
Cuộc điện thoại của Triệu Minh gọi đến, cô cũng nhanh chóng nghe máy.
[Khương Dao, cậu đang ở đâu? Mình đến bệnh viện nhưng không thấy cậu)[A, mình về dọn một chút đồ, mai mình về ngoại ô thành phố luôn. Đợi mình một chút, mình đến bệnh viện liền.)(Vậy sao, đi đường cần thận mình cúp máy đây.)Khương Dao định nán lại một chút nữa nhưng chẳng thể, đành rời đi trong cảm xúc chẳng mấy vui vẻ gì.
Hôm sau, ông Tầm lái xe đưa ông Tịnh, Triệu Minh và Khương Dao trở về ngoại ô thành phố.
Đến nơi, bên ngoài căn nhà vẫn như xưa, bên trong đã thay một bàn thờ lớn hơn, trên bàn có ba di ảnh, mẹ cô,
Khương Nguyệt và bà Liên. Căn nhà lạnh tanh vì chỉ có mỗi một người giúp việc mới là dì Trang.
Thấy ông chủ về, dì Trang liền chạy ra đón, xách hành lý vào trong cất gọn.
Đồ khá nhiều nên phải đi hai ba lượt, Triệu Minh và Khương Dao cũng phụ giúp đem đồ vào trong.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro