Kỹ Thuật Viên Mạnh Nhất Cổ Đại
Vào nhà chơi một chút?
Đại Trạch Mã Lợi Á
2024-07-12 12:59:25
Lý Tú Nga bị lôi kéo hai lần, mới đột nhiên phản ứng lại, hai chân phát run, toàn thân vô lực, bà ta đẩy Kỳ Phú Quý giọng thì thào:
"Mau đứng lên, mau đứng lên đi a!"
Bà ta vừa nói vừa nhìn Kỳ Nhất Bạch ở phía ngoài hàng rào, nhìn thấy cậu và Vệ Khanh đứng thật gần, bà ta nghĩ đến điều gì đó mặt càng trắng hơn.
Kỳ Nhất Bạch dám đứng cùng người mang tội giết người?!
Lý Tú Nga nhìn ánh mắt không có tiêu cự của Kỳ Nhất Bạch, cậu nhìn bà ta giống như nhìn ngươi chết vậy, bà ta liền cảm thấy lạnh sống lưng.
Lý Tú Nga không biết là kỳ thực Kỳ Nhất Bạch đang nghe âm thanh điện tử truyền đến trong đầu:
【Tầm bắn của cung nỏ vượt qua 200 mét, hợp lệ. Chúc mừng Kỳ tiên sinh hoàn thành nhiệm vụ: thưởng HP "năm vạch", Tiền Hệ Thống "hai trăm". Chúc mừng Kỳ tiên sinh thu được một phần quà dành cho người mới, có muốn mở ra không?】
Trong đầu xuất hiện hai nút【có hay không】.
Kỳ Nhất Bạch nhủ thầm không, giọng nói của hệ thống cùng bàn phím đều biến mất. Cậu lần thứ hai đem lực chú ý đặt trên đám người Lý Tú Nga, phát hiện trên mặt các thôn dân đều có vẻ sợ hãi. Người một nhà Kỳ Phú Quý còn có vẻ muốn chạy trốn hơn. Mà hướng nhìn của bọn họ không phải là mình, mà là Vệ Khanh.
Kỳ Nhất Bạch ngẫm lại, Vệ Khanh ở trong thôn, so với quỷ dữ còn kinh khủng hơn. Lúc trước còn có thôn dân đi báo quan, nói Vệ Khanh là người mang tội giết người. Kết quả quan sai hỏi bọn họ có chứng cứ hay không, không có chứng cứ liền bắt thôn dân đó vì tội nhiễu loạn quan phủ. Điều này làm cho các thôn dân sợ hãi, không còn ai dám báo án nữa.
Kỳ Nhất Bạch mắt lạnh nhìn đám người run lập cập bỏ đi, đáng đời bọn họ bị Vệ Khanh dọa.
Nhưng không đợi các thôn dân bỏ đi, Vệ Khanh hơi nhíu lông mày muốn rời khỏi nơi này.
Phát hiện ý muốn của Vệ Khanh, Kỳ Nhất Bạch vội vã túm lấy vạt áo của Vệ Khanh...cơ bụng rắn chắc liền lộ ra.
Kỳ Nhất Bạch theo bản năng sờ sờ nặn nặn, bỗng nghe tiếng hít thở thật sâu của Vệ Khanh.
Cậu nhanh chợt nhận ra bàn tay mình đang nắn cơ bụng của Vệ Khanh. Cậu lúng túng thả tay, rồi lại nắm lấy vạt áo của anh, ngón tay không chịu sự khống chế của đại não lại chạm vào cơ bụng màu mật ong. Vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy ánh mắt thâm thúy của Vệ Khanh.
Kỳ Nhất Bạch hơi bồn chồn, cảm thấy càng thêm lúng túng, để hóa giải lúng túng, Kỳ Nhất Bạch linh quang chợt lóe, như quen thuộc hỏi:
"Có muốn vào nhà chơi một chút không?"
Vào nhà chơi một chút? Vệ Khanh nhìn song nhi nhỏ gầy trước mặt với ánh mắt càng thâm sâu hơn.
Vào nhà chơi một chút? Các thôn dân trợn mắt lên không thể tin vào tai mình. Kỳ Nhất Bạch này là không muốn sống chăng? Cậu dám gọi người mang tội giết người vào nhà chơi một chút!!
"A!! Anh hai điên rồi!" Kỳ Hoa Kiều đột nhiên hét lên một tiếng từ rào tre trong sân chạy ra, trực tiếp chạy mất, trông như có quỷ đang đuổi theo sau vậy.
Lý Tú Nga cùng Kỳ Phú Quý nghĩ đến việc Vệ Khanh muốn vào nhà, cũng sợ không thèm nói gì nữa mà chạy mất dép.
Các thôn dân thấy vậy, còn ai dám đứng ở nơi này xem trò vui nữa. Từng người tranh nhau chạy, lưu lại một đống khói bụi. Dì Triệu đang lo lắng cũng bị những người khác cưỡng ép lôi đi.
"Không được."
Giọng nói trầm thấp cố gắng đè nén vang lên.
Kỳ Nhất Bạch sờ sờ mũi, nhìn bóng lưng kiên cường chậm rãi đi xa lẫn trong đám khói bụi. Trong lòng oán thầm một câu, không phải là không may nhéo cơ bụng của anh ta thôi sao, ngón tay chỉ là không may chạm vào cơ bụng thôi sao, cậu thật sự không phải cố ý, chỉ là tay không khống chế được mà thôi, đều tại mấy cái truyện X nhiễm sâu quá đó.
Nhưng mà may là có Vệ Khanh, không thì cũng không dễ dàng đuổi được đám Lý Tú Nga đi như vậy đâu.
Hai mũi tên vừa rồi không phải là nhắm bắn không chuẩn, mà là cậu cố ý bắn lệch đi. Cậu cũng không muốn trở thành tội phạm giết người đâu, chẳng qua là muốn giáo huấn đám người Lý Tú Nga một trận, đừng có trêu chọc cậu, nếu không cậu sẽ không dễ dàng buông tha bọn họ như vậy đâu.
Kỳ Nhất Bạch đóng cửa, không thể chờ đợi được nữa mà hô to trong đầu:
"Hệ thống, ngươi bổ sung năng lượng xong chưa?"
Hệ thống tựa hồ dừng một chút, thanh âm điện tử mới vang lên: "Đã xong."
"Vậy thì tốt, HP là cái gì? Ta còn có thể trở lại thế giới cũ không?"
"Vấn đề thứ nhất, Kỳ tiên sinh vốn là linh hồn từ bên ngoài đến, mỗi ngày sống sót đều cần tiêu hao một chút HP. Ngày hôm nay còn khoảng một giờ ba mươi lăm phút nữa là đến thời gian khấu trừ HP. Vấn đề thứ hai, hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, chủ nhân có thể lựa chọn có hay không quay trở lại thế giới ban đầu."
"Mỗi ngày khấu trừ một chút, vậy ta hiện tại chỉ có năm vạch, có nghĩa là ta chỉ có thể sống năm ngày sao? HP tiêu hao hết rồi thì ta sẽ như thế nào? Còn có nhiệm vụ cuối cùng là cái gì?"
"Vấn đề thứ nhất, Kỳ tiên sinh có thể thông qua việc tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ để thu được HP. Vấn đề thứ hai, HP tiêu hao hết, Kỳ tiên sinh sẽ chết. Vấn đề thứ ba hệ thống hiện tại không có quyền hạn được biết, xin lỗi."
Khóe mắt Kỳ Nhất Bạch giật một cái, xem ra nếu cậu muốn tiếp tục sống thì phải luôn làm nhiệm vụ. Còn nhiệm vụ cuối cùng, mặc dù cậu cũng rất hiếu kỳ nhưng mà thôi, đến lúc đó kiểu gì cũng biết.
Kỳ Nhất Bạch thẳng thắn hỏi:
"Hệ thống, nhiệm vụ tiếp theo là cái gì?"
Cậu vừa hỏi xong, màn hình tự động xuất hiện ở trước mặt Kỳ Nhất Bạch, trên đó viết:
【Nhiệm vụ người mới - hai: Thu thập được loại gỗ cứng như thiếc và nhựa cây có thể dính chết】
???
Đầu Kỳ Nhất Bạch đầy dấu chấm hỏi, những cái này là cái gì?
May thay, ở phía dưới nhiệm vụ nhảy ra thêm một hàng chữ:
Gợi ý: Những vật phẩm trong nhiệm vụ nằm trong phạm vi 5km.
Điều này nói rõ ở thế giới này có hai loại vật phẩm này.
Kỳ Nhất Bạch muốn hỏi thêm hệ thống, không nghĩ tới hệ thống lại đòi đổi Tiền Hệ Thống để trả lời câu hỏi.
Nhìn thấy ở góc Tiền Hệ Thống hiển thị【200】, điều đầu tiên Kỳ Nhất Bạch nghĩ đến chính là mở cửa hàng xem thế nào. Vừa vào là cậu không thể rời mắt đi được, trong cửa hàng có đầy đủ các loại vật phẩm đẹp mắt và không thiếu gì cả. Có rất nhiều loại, có đồ ăn, nguyên liệu nấu ăn, thực vật, các loại sách tham khảo, từ vũ khí linh kiện cho đến các loại ngũ cốc đều có.
Nhưng mà giá cả làm cho Kỳ Nhất Bạch phải líu lưỡi. Đắt nhất vậy mà lại là thuốc thang, nguyên liệu nấu ăn cùng thực vật, một cây bắp cải hẳn một trăm đồng Tiền Hệ Thống!
Ngược lại, các loại linh kiện có giá khá là rẻ. Tuy vậy một cái đinh vít rẻ nhất cũng cần năm đồng Tiền Hệ Thống. Điều này chứng minh, hai trăm đồng Tiền Hệ Thống chỉ có thể mua bốn mươi đinh vít. Muốn chế tạo một cái máy lớn một chút, số đinh vít đó không đủ dùng.
Mà Kỳ Nhất Bạch liếc mắt một cái liền bị các loại linh kiện vũ khí hấp dẫn. Trước khi cậu đi đến thế giới này, công ty cậu đã hợp tác với quân đội, bắt đầu chế tạo các loại vũ khí.
Mà cậu cũng rất đam mê các loại vũ khí nóng.
Ngẫm lại ở thế giới cổ đại này, binh lính còn đang dùng tên, quan binh còn đang dùng đao. Mà bây giờ cậu đang mang theo một cái kho nguyên liệu, không phải có thể ở tại thế giới này tạo ra thời đại mới sao.
Kỳ Nhất Bạch ngay lập tức tính toán mua thật nhiều các loại nguyên liệu, chắc phải đi kiếm thêm thật nhiều Tiền Hệ Thống thôi.
Làm một sinh viên khối khoa học tự nhiên, Kỳ Nhất Bạch đối với tính toán tương đối nhanh nhạy, cho nên rất nhanh cậu đã tính ra, ít nhất cần phải kiếm đến hai ngàn đồng Tiền Hệ Thống!
Làm một nhiệm vụ được thưởng hai trăm đồng Tiền Hệ Thống. Vậy phải làm mười nhiệm vụ mới đủ tiền. Nhiệm vụ cũng không phải là quá khó, nghĩ đến đây Kỳ Nhất Bạch hăng hái nhiệt tình gấp mười lần.
"Mau đứng lên, mau đứng lên đi a!"
Bà ta vừa nói vừa nhìn Kỳ Nhất Bạch ở phía ngoài hàng rào, nhìn thấy cậu và Vệ Khanh đứng thật gần, bà ta nghĩ đến điều gì đó mặt càng trắng hơn.
Kỳ Nhất Bạch dám đứng cùng người mang tội giết người?!
Lý Tú Nga nhìn ánh mắt không có tiêu cự của Kỳ Nhất Bạch, cậu nhìn bà ta giống như nhìn ngươi chết vậy, bà ta liền cảm thấy lạnh sống lưng.
Lý Tú Nga không biết là kỳ thực Kỳ Nhất Bạch đang nghe âm thanh điện tử truyền đến trong đầu:
【Tầm bắn của cung nỏ vượt qua 200 mét, hợp lệ. Chúc mừng Kỳ tiên sinh hoàn thành nhiệm vụ: thưởng HP "năm vạch", Tiền Hệ Thống "hai trăm". Chúc mừng Kỳ tiên sinh thu được một phần quà dành cho người mới, có muốn mở ra không?】
Trong đầu xuất hiện hai nút【có hay không】.
Kỳ Nhất Bạch nhủ thầm không, giọng nói của hệ thống cùng bàn phím đều biến mất. Cậu lần thứ hai đem lực chú ý đặt trên đám người Lý Tú Nga, phát hiện trên mặt các thôn dân đều có vẻ sợ hãi. Người một nhà Kỳ Phú Quý còn có vẻ muốn chạy trốn hơn. Mà hướng nhìn của bọn họ không phải là mình, mà là Vệ Khanh.
Kỳ Nhất Bạch ngẫm lại, Vệ Khanh ở trong thôn, so với quỷ dữ còn kinh khủng hơn. Lúc trước còn có thôn dân đi báo quan, nói Vệ Khanh là người mang tội giết người. Kết quả quan sai hỏi bọn họ có chứng cứ hay không, không có chứng cứ liền bắt thôn dân đó vì tội nhiễu loạn quan phủ. Điều này làm cho các thôn dân sợ hãi, không còn ai dám báo án nữa.
Kỳ Nhất Bạch mắt lạnh nhìn đám người run lập cập bỏ đi, đáng đời bọn họ bị Vệ Khanh dọa.
Nhưng không đợi các thôn dân bỏ đi, Vệ Khanh hơi nhíu lông mày muốn rời khỏi nơi này.
Phát hiện ý muốn của Vệ Khanh, Kỳ Nhất Bạch vội vã túm lấy vạt áo của Vệ Khanh...cơ bụng rắn chắc liền lộ ra.
Kỳ Nhất Bạch theo bản năng sờ sờ nặn nặn, bỗng nghe tiếng hít thở thật sâu của Vệ Khanh.
Cậu nhanh chợt nhận ra bàn tay mình đang nắn cơ bụng của Vệ Khanh. Cậu lúng túng thả tay, rồi lại nắm lấy vạt áo của anh, ngón tay không chịu sự khống chế của đại não lại chạm vào cơ bụng màu mật ong. Vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy ánh mắt thâm thúy của Vệ Khanh.
Kỳ Nhất Bạch hơi bồn chồn, cảm thấy càng thêm lúng túng, để hóa giải lúng túng, Kỳ Nhất Bạch linh quang chợt lóe, như quen thuộc hỏi:
"Có muốn vào nhà chơi một chút không?"
Vào nhà chơi một chút? Vệ Khanh nhìn song nhi nhỏ gầy trước mặt với ánh mắt càng thâm sâu hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vào nhà chơi một chút? Các thôn dân trợn mắt lên không thể tin vào tai mình. Kỳ Nhất Bạch này là không muốn sống chăng? Cậu dám gọi người mang tội giết người vào nhà chơi một chút!!
"A!! Anh hai điên rồi!" Kỳ Hoa Kiều đột nhiên hét lên một tiếng từ rào tre trong sân chạy ra, trực tiếp chạy mất, trông như có quỷ đang đuổi theo sau vậy.
Lý Tú Nga cùng Kỳ Phú Quý nghĩ đến việc Vệ Khanh muốn vào nhà, cũng sợ không thèm nói gì nữa mà chạy mất dép.
Các thôn dân thấy vậy, còn ai dám đứng ở nơi này xem trò vui nữa. Từng người tranh nhau chạy, lưu lại một đống khói bụi. Dì Triệu đang lo lắng cũng bị những người khác cưỡng ép lôi đi.
"Không được."
Giọng nói trầm thấp cố gắng đè nén vang lên.
Kỳ Nhất Bạch sờ sờ mũi, nhìn bóng lưng kiên cường chậm rãi đi xa lẫn trong đám khói bụi. Trong lòng oán thầm một câu, không phải là không may nhéo cơ bụng của anh ta thôi sao, ngón tay chỉ là không may chạm vào cơ bụng thôi sao, cậu thật sự không phải cố ý, chỉ là tay không khống chế được mà thôi, đều tại mấy cái truyện X nhiễm sâu quá đó.
Nhưng mà may là có Vệ Khanh, không thì cũng không dễ dàng đuổi được đám Lý Tú Nga đi như vậy đâu.
Hai mũi tên vừa rồi không phải là nhắm bắn không chuẩn, mà là cậu cố ý bắn lệch đi. Cậu cũng không muốn trở thành tội phạm giết người đâu, chẳng qua là muốn giáo huấn đám người Lý Tú Nga một trận, đừng có trêu chọc cậu, nếu không cậu sẽ không dễ dàng buông tha bọn họ như vậy đâu.
Kỳ Nhất Bạch đóng cửa, không thể chờ đợi được nữa mà hô to trong đầu:
"Hệ thống, ngươi bổ sung năng lượng xong chưa?"
Hệ thống tựa hồ dừng một chút, thanh âm điện tử mới vang lên: "Đã xong."
"Vậy thì tốt, HP là cái gì? Ta còn có thể trở lại thế giới cũ không?"
"Vấn đề thứ nhất, Kỳ tiên sinh vốn là linh hồn từ bên ngoài đến, mỗi ngày sống sót đều cần tiêu hao một chút HP. Ngày hôm nay còn khoảng một giờ ba mươi lăm phút nữa là đến thời gian khấu trừ HP. Vấn đề thứ hai, hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, chủ nhân có thể lựa chọn có hay không quay trở lại thế giới ban đầu."
"Mỗi ngày khấu trừ một chút, vậy ta hiện tại chỉ có năm vạch, có nghĩa là ta chỉ có thể sống năm ngày sao? HP tiêu hao hết rồi thì ta sẽ như thế nào? Còn có nhiệm vụ cuối cùng là cái gì?"
"Vấn đề thứ nhất, Kỳ tiên sinh có thể thông qua việc tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ để thu được HP. Vấn đề thứ hai, HP tiêu hao hết, Kỳ tiên sinh sẽ chết. Vấn đề thứ ba hệ thống hiện tại không có quyền hạn được biết, xin lỗi."
Khóe mắt Kỳ Nhất Bạch giật một cái, xem ra nếu cậu muốn tiếp tục sống thì phải luôn làm nhiệm vụ. Còn nhiệm vụ cuối cùng, mặc dù cậu cũng rất hiếu kỳ nhưng mà thôi, đến lúc đó kiểu gì cũng biết.
Kỳ Nhất Bạch thẳng thắn hỏi:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hệ thống, nhiệm vụ tiếp theo là cái gì?"
Cậu vừa hỏi xong, màn hình tự động xuất hiện ở trước mặt Kỳ Nhất Bạch, trên đó viết:
【Nhiệm vụ người mới - hai: Thu thập được loại gỗ cứng như thiếc và nhựa cây có thể dính chết】
???
Đầu Kỳ Nhất Bạch đầy dấu chấm hỏi, những cái này là cái gì?
May thay, ở phía dưới nhiệm vụ nhảy ra thêm một hàng chữ:
Gợi ý: Những vật phẩm trong nhiệm vụ nằm trong phạm vi 5km.
Điều này nói rõ ở thế giới này có hai loại vật phẩm này.
Kỳ Nhất Bạch muốn hỏi thêm hệ thống, không nghĩ tới hệ thống lại đòi đổi Tiền Hệ Thống để trả lời câu hỏi.
Nhìn thấy ở góc Tiền Hệ Thống hiển thị【200】, điều đầu tiên Kỳ Nhất Bạch nghĩ đến chính là mở cửa hàng xem thế nào. Vừa vào là cậu không thể rời mắt đi được, trong cửa hàng có đầy đủ các loại vật phẩm đẹp mắt và không thiếu gì cả. Có rất nhiều loại, có đồ ăn, nguyên liệu nấu ăn, thực vật, các loại sách tham khảo, từ vũ khí linh kiện cho đến các loại ngũ cốc đều có.
Nhưng mà giá cả làm cho Kỳ Nhất Bạch phải líu lưỡi. Đắt nhất vậy mà lại là thuốc thang, nguyên liệu nấu ăn cùng thực vật, một cây bắp cải hẳn một trăm đồng Tiền Hệ Thống!
Ngược lại, các loại linh kiện có giá khá là rẻ. Tuy vậy một cái đinh vít rẻ nhất cũng cần năm đồng Tiền Hệ Thống. Điều này chứng minh, hai trăm đồng Tiền Hệ Thống chỉ có thể mua bốn mươi đinh vít. Muốn chế tạo một cái máy lớn một chút, số đinh vít đó không đủ dùng.
Mà Kỳ Nhất Bạch liếc mắt một cái liền bị các loại linh kiện vũ khí hấp dẫn. Trước khi cậu đi đến thế giới này, công ty cậu đã hợp tác với quân đội, bắt đầu chế tạo các loại vũ khí.
Mà cậu cũng rất đam mê các loại vũ khí nóng.
Ngẫm lại ở thế giới cổ đại này, binh lính còn đang dùng tên, quan binh còn đang dùng đao. Mà bây giờ cậu đang mang theo một cái kho nguyên liệu, không phải có thể ở tại thế giới này tạo ra thời đại mới sao.
Kỳ Nhất Bạch ngay lập tức tính toán mua thật nhiều các loại nguyên liệu, chắc phải đi kiếm thêm thật nhiều Tiền Hệ Thống thôi.
Làm một sinh viên khối khoa học tự nhiên, Kỳ Nhất Bạch đối với tính toán tương đối nhanh nhạy, cho nên rất nhanh cậu đã tính ra, ít nhất cần phải kiếm đến hai ngàn đồng Tiền Hệ Thống!
Làm một nhiệm vụ được thưởng hai trăm đồng Tiền Hệ Thống. Vậy phải làm mười nhiệm vụ mới đủ tiền. Nhiệm vụ cũng không phải là quá khó, nghĩ đến đây Kỳ Nhất Bạch hăng hái nhiệt tình gấp mười lần.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro