Chương 7
Tất Kim My
2024-06-16 05:46:28
Đi Chơi
Tiểu Hàm: Hôm nay chúng ta đi biển à? Sếp có biết không?
Chu Thần: Em cứ yên tâm, sếp cho phép chúng ta đi rồi
Tiểu Hàm: Vậy thì chúng ta đi thôi, biển ơi ta tới đây (vui cười)
Chu Thần: Đúng là trẻ con mà (cười)
Tiểu Hàm: Kệ tôi!
Tử Hàn: Anh lại mê em hơn rồi (nhìn Tiểu Hàm)
Tô Tân Hàng: Chúng ta đến biển rồi
Trương Kỳ: Đi tắm biển thôiiiiiii
“Cô ở trên bờ và nhìn họ chơi”
Tiểu Hàm: Nhìn thấy các anh vui em cũng vui theo (nói thầm)
“Về tới khách sạn”
Tiểu Hàm: Trời tối rồi các cậu đói chưa? Để tôi đi mua đồ ăn cho các cậu
Trương Kỳ: Được đó tụi anh cũng hơi đói
Chu Thần: Có cần anh đi chung với em không?
Tiểu Hàm: Không cần đâu em tự đi được rồi
“Trong lúc cô đang đi mua đồ cho các anh, cô bị biến thái đuổi theo, chạy đến kiệt sức mà ngất đi”
“Từ đâu anh lao ra và đánh tên biến thái”
Chu Thần: Bỏ cái bàn tay bẩn thỉu đó ra khỏi người cô ấy (đẩy tên biến thái ra)
Chu Thần: Cút ra chỗ khác
Biến Thái: Mày đợi đó!!
“Tên biến thái cầm dao đâm trúng tay anh”
Chu Thần: Bị điếc à! Cút!
“Dư Tử Hàn chạy đến thấy Tiểu Hàm nằm đó liền đỡ dậy còn Chu Thần đi ra chỗ khác nhìn họ”
Tử Hàn: Em tỉnh rồi à? Em có sao không?
Tiểu Hàm: Lúc nãy có người đuổi theo em
Tử Hàn: Em yên tâm bọn họ đi rồi, bây giờ ngoan nào nín đi
“Ở một góc nhỏ”
Chu Thần: Tiểu Hàm, nếu em thấy anh trong bộ dạng này chắc em sẽ sợ anh mất
Chu Thần: Anh chỉ muốn để khi em mở mắt sau sự sợ hãi sẽ thấy một khuôn mặt dịu dàng một chút, anh không muốn em sợ thêm anh
Chu Thần: Tiểu Hàm khi biết sự thật em đừng trách anh nhé
Sáng Hôm Sau
Tiểu Hàm: Tay của anh bị sao vậy Chu Thần?
Chu Thần: Không sao cả, chỉ là lúc đạp xe bị té gãy thôi
Tiểu Hàm: Gãy á? Có lành lại được không?
Chu Thần: Em đừng lo, vài bữa là lành thôi vết thương nhỏ à, mà hôm qua em có sao không?
Tiểu Hàm: Cũng hên là có Dư Tử Hàn nên không sao cả
Trương Kỳ: Tiểu Hàm, hôm qua em có sao không?
Chu Thần: Đừng nhắc đến chuyện đó nữa, cô ấy lại sợ đấy
Tiểu Hàm: Tôi…tôi không có sợ
Chu Thần: Sợ thì nói đi, anh có làm gì em đâu
Tử Hàn: Hai người đứng có cải nữa, chuyện hôm qua coi như dừng lại ở đây đi
Tiểu Hàm: Chu Thần phải chi anh cũng được một phần như Tử Hàn thì tôi vui rồi
Chu Thần: Anh không muốn giống cậu ta, anh muốn làm người bảo vệ được em
Tô Tân Hàng: Cậu từ khi nào biết thả thính vậy Chu Thần
Tiểu Hàm: Nếu anh bảo vệ được cho tôi thì tối qua có lẽ tôi mở mắt ra tôi sẽ thấy anh trước rồi
Tử Hàn: Thôi được rồi, đừng cải nhau nữa, hai người cứ như con nít vậy
Chu Thần: Tiểu Hàm, dù thế nào anh cũng sẽ bảo vệ em nhưng mà…có lẽ em thích cậu ta rồi
Tiểu Hàm: Lúc tôi cần người bảo vệ nhất thì lúc đó anh đang ở đâu? Tôi chỉ thấy mỗi Tử Hàn mà thôi
“Dư Tử Hàn đã hẹn Tất Tiểu Hàm ra ngoài để nói chuyện”
Tử Hàn: Tiểu Hàm à, thật ra người lúc đó cứu em không phải là anh
Tiểu Hàm: Vậy là ai chứ?
Tử Hàn: Chẳng lẽ em không nghĩ đối phó với bọn biến thái mà có thể lành lặn sao?
Tiểu Hàm: Không lẽ là…
Tử Hàn: Đúng vậy là Chu Thần, chắc cậu ấy biết em sợ máu, sợ những vết máu trên người cậu ấy nên mới bỏ đi chỗ khác
“Từ đâu Chu Thần đi ra”
Chu Thần: Sao cậu biết tôi là người cứu Tiểu Hàm?
Tử Hàn: Vì ở gần chỗ em ấy ngất có vết máu nhưng mà tôi đã kiểm tra cô ấy không có nên…
Tiểu Hàm: Chu Thần, cảm ơn cậu
Tiểu Hàm: Nhưng sao anh lại dám đỡ nhát dao đó
Chu Thần: Chắc có lẽ từ thích thành yêu rồi (nhìn cô)
Tử Hàn: Có lẽ Chu Thần hợp với em hơn
Chu Thần: Tớ không thích nhường, tớ thích cạnh tranh công bằng
Tiểu Hàm: Hôm nay chúng ta đi biển à? Sếp có biết không?
Chu Thần: Em cứ yên tâm, sếp cho phép chúng ta đi rồi
Tiểu Hàm: Vậy thì chúng ta đi thôi, biển ơi ta tới đây (vui cười)
Chu Thần: Đúng là trẻ con mà (cười)
Tiểu Hàm: Kệ tôi!
Tử Hàn: Anh lại mê em hơn rồi (nhìn Tiểu Hàm)
Tô Tân Hàng: Chúng ta đến biển rồi
Trương Kỳ: Đi tắm biển thôiiiiiii
“Cô ở trên bờ và nhìn họ chơi”
Tiểu Hàm: Nhìn thấy các anh vui em cũng vui theo (nói thầm)
“Về tới khách sạn”
Tiểu Hàm: Trời tối rồi các cậu đói chưa? Để tôi đi mua đồ ăn cho các cậu
Trương Kỳ: Được đó tụi anh cũng hơi đói
Chu Thần: Có cần anh đi chung với em không?
Tiểu Hàm: Không cần đâu em tự đi được rồi
“Trong lúc cô đang đi mua đồ cho các anh, cô bị biến thái đuổi theo, chạy đến kiệt sức mà ngất đi”
“Từ đâu anh lao ra và đánh tên biến thái”
Chu Thần: Bỏ cái bàn tay bẩn thỉu đó ra khỏi người cô ấy (đẩy tên biến thái ra)
Chu Thần: Cút ra chỗ khác
Biến Thái: Mày đợi đó!!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tên biến thái cầm dao đâm trúng tay anh”
Chu Thần: Bị điếc à! Cút!
“Dư Tử Hàn chạy đến thấy Tiểu Hàm nằm đó liền đỡ dậy còn Chu Thần đi ra chỗ khác nhìn họ”
Tử Hàn: Em tỉnh rồi à? Em có sao không?
Tiểu Hàm: Lúc nãy có người đuổi theo em
Tử Hàn: Em yên tâm bọn họ đi rồi, bây giờ ngoan nào nín đi
“Ở một góc nhỏ”
Chu Thần: Tiểu Hàm, nếu em thấy anh trong bộ dạng này chắc em sẽ sợ anh mất
Chu Thần: Anh chỉ muốn để khi em mở mắt sau sự sợ hãi sẽ thấy một khuôn mặt dịu dàng một chút, anh không muốn em sợ thêm anh
Chu Thần: Tiểu Hàm khi biết sự thật em đừng trách anh nhé
Sáng Hôm Sau
Tiểu Hàm: Tay của anh bị sao vậy Chu Thần?
Chu Thần: Không sao cả, chỉ là lúc đạp xe bị té gãy thôi
Tiểu Hàm: Gãy á? Có lành lại được không?
Chu Thần: Em đừng lo, vài bữa là lành thôi vết thương nhỏ à, mà hôm qua em có sao không?
Tiểu Hàm: Cũng hên là có Dư Tử Hàn nên không sao cả
Trương Kỳ: Tiểu Hàm, hôm qua em có sao không?
Chu Thần: Đừng nhắc đến chuyện đó nữa, cô ấy lại sợ đấy
Tiểu Hàm: Tôi…tôi không có sợ
Chu Thần: Sợ thì nói đi, anh có làm gì em đâu
Tử Hàn: Hai người đứng có cải nữa, chuyện hôm qua coi như dừng lại ở đây đi
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Hàm: Chu Thần phải chi anh cũng được một phần như Tử Hàn thì tôi vui rồi
Chu Thần: Anh không muốn giống cậu ta, anh muốn làm người bảo vệ được em
Tô Tân Hàng: Cậu từ khi nào biết thả thính vậy Chu Thần
Tiểu Hàm: Nếu anh bảo vệ được cho tôi thì tối qua có lẽ tôi mở mắt ra tôi sẽ thấy anh trước rồi
Tử Hàn: Thôi được rồi, đừng cải nhau nữa, hai người cứ như con nít vậy
Chu Thần: Tiểu Hàm, dù thế nào anh cũng sẽ bảo vệ em nhưng mà…có lẽ em thích cậu ta rồi
Tiểu Hàm: Lúc tôi cần người bảo vệ nhất thì lúc đó anh đang ở đâu? Tôi chỉ thấy mỗi Tử Hàn mà thôi
“Dư Tử Hàn đã hẹn Tất Tiểu Hàm ra ngoài để nói chuyện”
Tử Hàn: Tiểu Hàm à, thật ra người lúc đó cứu em không phải là anh
Tiểu Hàm: Vậy là ai chứ?
Tử Hàn: Chẳng lẽ em không nghĩ đối phó với bọn biến thái mà có thể lành lặn sao?
Tiểu Hàm: Không lẽ là…
Tử Hàn: Đúng vậy là Chu Thần, chắc cậu ấy biết em sợ máu, sợ những vết máu trên người cậu ấy nên mới bỏ đi chỗ khác
“Từ đâu Chu Thần đi ra”
Chu Thần: Sao cậu biết tôi là người cứu Tiểu Hàm?
Tử Hàn: Vì ở gần chỗ em ấy ngất có vết máu nhưng mà tôi đã kiểm tra cô ấy không có nên…
Tiểu Hàm: Chu Thần, cảm ơn cậu
Tiểu Hàm: Nhưng sao anh lại dám đỡ nhát dao đó
Chu Thần: Chắc có lẽ từ thích thành yêu rồi (nhìn cô)
Tử Hàn: Có lẽ Chu Thần hợp với em hơn
Chu Thần: Tớ không thích nhường, tớ thích cạnh tranh công bằng
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro