Huân chương của người dũng cảm
Thủy Sắc Thiên Thanh
2024-06-30 03:41:29
Tiết Đồng chính thức bước vào giai đoạn chờ sắp xếp công việc, cô cũng không biết đã bắt đầu thích các hình thức biểu diễn trên sân khấu như kịch nói, nhạc kịch từ bao giờ, bởi vì không tiện xuất hiện ở nơi công cộng, cho nên cả ngày đều ở nhà xem lại những video ghi hình chính thức.
Lâm Tịnh thỉnh thoảng đến thăm cô.
Hôm nay vừa vào cửa, Lâm Tịnh đã nói với Tiết Đồng, "Thiếu Nữ Venus lại nổi lên rồi, nghe nói còn có fan hâm mộ làm tiếp ứng cho em, liên hệ rạp để chiếu phim nữa đấy."
Tiết Đồng ấn tạm dừng, nhìn về phía cửa, "À, chẳng phải hai ngày trước chị đã nhắc đến chuyện này rồi sao, lần này các bạn ấy lại đấu với ai vậy, vẫn là fan của Âu Thục Vân hả?"
Lâm Tịnh liếc cô một cái, "Em tốt xấu gì cũng nên quan tâm động thái của giới giải trí một chút đi, năm nay là kỉ niệm 30 năm thành lập Mai Khải, hẳn là muốn hồi tưởng lại kỷ niệm một lần, mọi người đây là đang tìm cảm giác tồn tại cho em đấy."
Tiết Đồng nghe xong đầu tiên là cười cười, sau đó lại trầm mặc hồi lâu, "Em nên cảm ơn họ."
« Thiếu Nữ Venus » là tác phẩm quan trọng nhất trong cuộc đời Tiết Đồng, không chỉ bởi vì đó là giải thưởng nữ chính xuất sắc nhất đầu tiên mà Tiết Đồng giành được, mà càng là bởi vì người mẫu tranh sơn dầu Tần Chân được mệnh danh là nàng Venus cõi mộng mơ ở trong phim, giống như được khắc họa từ chính Tiết Đồng ngoài hiện thực vậy.
Tần Chân có một người cha làm họa sĩ, quanh năm ở bên ngoài tìm kiếm cảm hứng, rất hiếm khi về nhà bầu bạn cùng vợ và con gái.
Vào cái năm mà Tần Chân chuẩn bị tốt nghiệp trung học, cha Tần Chân nhảy lầu tự sát, không rõ nguyên nhân.
Cha qua đời, thu nhập của mẹ thì ít ỏi, Tần Chân vì vậy mà bỏ cơ hội học đại học, nhờ số trời run rủi mà trở thành người mẫu riêng của một vị họa sĩ tranh sơn dầu nổi danh.
Tần Chân gọi là tiên sinh, nàng xuất hiện ở trong mỗi bức tranh của đối phương, cũng dựa vào những bức tranh này mà có được tiền tài và vinh dự, từng bước từng bước đưa mẹ thoát khỏi tình cảnh nghèo khó, trong quá trình tiếp xúc với tiên sinh, nàng bị hấp dẫn bởi tài hoa của đối phương, dần dần bị điểm ấy làm cho cuồng si.
Bụi hồng gai vẽ trên bả vai nàng, cái ngoái đầu nhìn được chộp lại trên giấy bút, cũng đã trở thành bức danh họa khiến cho tất cả mọi người phải điên cuồng, Thiếu Nữ Venus.
Ngay khi Tần Chân cho rằng nàng có thể cùng tiên sinh nắm tay nhau cùng đi qua nửa đời sau, nguyên nhân cái chết của cha được hé lộ, tác phẩm của ông bị người ta đạo nhái, giành được giải thưởng vốn nên thuộc về ông, mất hết can đảm đi tiếp chỉ có thể lựa chọn kết thúc cuộc đời ngắn ngủi của mình, mà kẻ cầm đầu bức tử cha Tần Chân, hại Tần Chân nhà tan cửa nát lại không ai khác chính là người đàn ông mà nàng cảm mến đã lâu.
Tần Chân đau đớn hạ quyết tâm bày ra chân tướng sự thật cho người đời, nhưng cuối cùng lời dối trá lại nhận được tín nhiệm của mọi người, sự thật thì chẳng có ai ngó ngàng hết. ngôn tình hài
Cha Tần Chân rõ ràng là bị người ta hãm hại, nhưng toàn thế giới đều muốn Tần Chân người bị hại gián tiếp này phải đội ơn đội nghĩa kẻ gây tổn thương, đến ngay cả mẹ Tần Chân cũng thuyết phục Tần Chân không được nói ra chân tướng, không được hủy hoại tất cả mọi thứ trước mắt, đến ngay cả chính bản thân Tần Chân cũng không phân biệt rõ ràng, lựa chọn của mình là đúng hay sai.
Cuối cùng, dưới sự tác động vô thức này, thiếu nữ ấy rốt cuộc cũng bi ai mà tiếp nhận sự thật, sự mỹ lệ, thanh xuân của nàng, giống như thần Venus đã mất đi đôi tay, đau khổ giãy dụa giữa hiện thực cùng chân tướng không được công nhận, cuối cùng nàng thiêu hủy đi thiếu nữ Venus yêu chân thành đó, lựa chọn mang theo chân tướng, mang theo ái mộ dành cho kẻ thù, hận thù dành cho người yêu, hoàn toàn rời khỏi thế giới này.
Đến chết, Tần Chân cũng vẫn không rõ, là mình điên rồi, hay là thế giới này có bệnh, trong khoảnh khắc bị biển lửa nuốt trọn, nội tâm nàng rốt cuộc cũng được bình yên.
Những năm qua, vẫn luôn không ngừng có người viết bình luận phim ảnh cho « Thiếu Nữ Venus », đối với nhân vật Tần Chân này, mỗi người đều có lý giải của riêng mình, có người cho rằng nàng rất dũng cảm, cũng có người cho rằng nàng quá yếu ớt, nhưng cuối cùng tất cả các nhà phê bình điện ảnh luôn có thể đạt thành nhất trí trên cùng một điểm, đó chính là sự tán dương đối với diễn xuất mà Tiết Đồng thể hiện qua vai diễn Tần Chân.
Lâm Tịnh lật ra bản thảo chuẩn bị cho « Thiếu Nữ Venus » trong hoạt động kỷ niệm 30 năm thành lập Mai Khải, trong đó không thể thiếu những lời ca tụng không ngớt dành cho Tiết Đồng.
Tiết Đồng liếc qua xong, không quá vui vẻ, cô chỉ bình tĩnh nói với Lâm Tịnh, "Em vốn dĩ có thể diễn tốt nhân vật này, chẳng qua cũng bởi vì nhân vật này là hình ảnh phản chiếu của em mà thôi."
Lâm Tịnh ngẩn người.
Liền nghe Tiếp Đồng tiếp tục nói, "Cùng bán mạng vì người khác, cùng bị cả thế giới yêu cầu mình phải biết đền ơn đáp nghĩa, đến ngay cả lựa chọn của nhân vật người mẹ này cũng nhất trí với mẹ em, có đôi khi em còn nghĩ, liệu kết cục của Tần Chân có phải là kết cục cuối cùng của em không."
Lâm Tịnh á khẩu không trả lời được.
Tiết Đồng nhìn dáng vẻ sửng sốt của chị, liền biết mình vừa mới dọa sợ chị ấy rồi, vội vàng giải thích, "Chị Tịnh, em nói đùa mà."
Lâm Tịnh siết nắm tay thật chặt.
"Sẽ không."
"Chị Tịnh..."
Lâm Tịnh nở một nụ cười rạng rỡ mà tự tin, "Ít nhất thì chỉ cần có chị ở đây, nhất định sẽ không để em lâm vào tình cảnh như thế."
Tiết Đồng nhìn về phía cửa cười dịu dàng, "Đương nhiên, em có những thứ cần bận tâm mà."
Lâm Tịnh nhìn về phía sau lưng, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, "Phải rồi, có đồ suýt nữa quên đưa em."
"Là cái gì vậy?" Tiết Đồng hỏi.
Lâm Tịnh tiện tay rút từ trong túi ra một bức thư màu xanh lam.
Tiết Đồng nhìn là hiểu, tấm thẻ mà mình chọn ra trong chương trình « Một Tôi Mà Bạn Không Quen Biết » ấy, được bưu điện gửi đến rồi.
Tiết Đồng hào hứng ngay tức thì, cô quả thật có chút tò mò, tổ chương chình rốt cuộc sẽ chuẩn bị thứ gì đây.
Cô đưa tay nói, "Em xem một chút."
Lâm Tịnh sau khi đưa bức thư tới liền ngồi xuống một bên ghế sofa, chuẩn bị cùng Tiết Đồng mở phong bì ra xem nội dung ở bên trong.
Hai người chỉ thấy nửa hình nền trên tấm thẻ là bầu trời đầu sao màu xanh đen thâm thúy, nửa là trời nắng gắt sáng rực rỡ giữa trưa hè.
Bên trên viết mấy hàng chữ Khải Trâm Hoa:
Mong bạn đón nhận ánh nắng ấm áp nhất lúc bình minh, ai là người đã tổn thương bạn, ai là người đã đánh gục bạn, đều không quan trọng, quan trọng là ai đã khiến bạn tươi cười trở lại, ai đã để lại hương thơm khó quên trong đời này của bạn.
Chăm chú đọc đến chữ cuối cùng, Tiết Đồng cười, Lâm Tịnh thì lại hơi kinh ngạc chẳng nói nên lời.
Tiết Đồng cầm tấm thẻ này trong tay ngắm đi ngắm lại, Lâm Tịnh thì nhìn khuôn mặt tươi cười của Tiết Đồng, dáng vẻ suy nghĩ vẩn vơ, lườm một cái thật sâu.
Thôi xong rồi, chuyện này vẫn chưa kết thúc nữa hả.
Đài truyền hình Tinh Không có độc hả, cái chương trình này có độc hả, những lời này không phải đã đánh thẳng vào trong tâm khảm Tiết Đồng rồi sao?
Tiết Đồng hiếm khi có tâm hồn thiếu nữ, mắt sáng lên, tiến đến bên người Lâm Tịnh.
"Chị nói xem, em rút ra tấm thẻ này tức là có điềm tốt đúng không."
Lâm Tịnh hừ một tiếng, "Đúng rồi, điềm tốt, giờ đi tỏ tình với bạn nhỏ liền ha?"
Tiết Đồng tỉnh táo lại trong nháy mắt.
"Từ từ sẽ đến, chậm rãi lên kế hoạch."
"Em cũng chỉ có miếng tiền đồ này thôi."
Ngay lúc Tiết Đồng cùng Lâm Tịnh thảo luận về tấm thẻ mà tổ chương trình gửi tới, Tô Mạt cũng đang dối diện một bức thư màu anh đào mà xuất thần.
Bức thư là Điền Điềm đem ra, mặc dù không phải gửi cho cô nàng, nhưng cô nàng còn tỏ ra tò mò hơn cả với Tô Mạt.
Bức thư chưa mở quả là giống như chiếc hộp Pandora, tràn đầy cám dỗ.
"Em nói xem trong này sẽ viết gì đây?" Điền Điềm hỏi.
Tô Mạt lắc đầu, "Em cũng không biết."
Điền Điềm truy đến cùng, "Lúc đấy em cũng không có lén nhìn chút à?"
Tô Mạt ưỡn ngực một cái, "Em là cái loại người đấy hả?"
Điền Điềm cũng không vạch trần mà chỉ hừ hai tiếng.
Tô Mạt bị đánh về nguyên hình trong chớp mắt, thật thà đáp, "Lúc đấy cách camera quá gần, không dám."
Điền Điềm đẩy phong thư đến trước mặt Tô Mạt, "Ừm, giờ có thể mở được rồi, chị hi vọng là chúc em năm sau có nhiều tài nguyên hơn, thu nhập cao hơn, để cho trợ lý của em chị đây cũng có thể đi ăn thịt uống canh theo."
Chỉ tiếc là, sự thật sao có thể như Điền Điềm mong muốn được, chỉ thấy Tô Mạt lấy thẻ ra từ trong phong bì, trên thẻ là một thanh bảo kiếm sáng bóng dưới thái dương nóng hừng hực.
Kiểu chữ viết tay lực đạo cứng cáp, có chút hương vị của chữ Thảo, Tô Mạt chỉ thấy trên tấm thẻ kia viết...
【 Ngàn lần suy nghĩ, không bằng một lần thực hiện. Té ngã trong huy hoàng, còn hơn luẩn quẩn trong vô vị, bảo kiếm là huân chương của người dũng cảm, chúc cho con đường đến tương lai của bạn sẽ vượt mọi chông gai, hoa ngập tràn trên khắp nẻo đường. 】
Điền Điềm nhìn câu nói trên tấm thẻ, dè dặt liếc nhìn Tô Mạt, chỉ thấy Tô Mạt kinh ngạc nhìn tấm thẻ, không nói mọt lời, cũng chỉ ngẩn người ra mà thôi.
Trong lòng Điền Điềm cũng khiếp sợ vô cùng, đây quả đúng là châm ngôn đo ni đóng giày cho Tô Mạt, hiện tại Tô Mạt thiếu nhất cũng chỉ có một chút xíu dũng khí mà thôi.
Xem thẻ xong, Tô Mạt vốn rất có tinh thần trong nháy mắt không còn chút hào hứng nào nữa.
Điền Điềm cũng cảm thấy Tô Mạt cần tiêu hóa tấm thẻ này cho kĩ càng một chút.
"Vậy... Chị về trước nhé?" Điền Điềm thử thăm dò hỏi.
Tô Mạt sững sờ, "Không ăn cơm cùng nhau à?"
"Không được không được." Nói xong, Điền Điềm chạy trốn như bay.
Chiến hữu chạy mất rồi, trong căn hộ chỉ còn lại mỗi một mình Tô Mạt, tấm thẻ khiến em kinh hãi kia đã bị em nhét trở vào trong phong bì.
Thời điểm không có việc gì làm có thể khiến người ta dễ dàng suy nghĩ lung tung nhất, bởi vậy Tô Mạt quyết định làm tổng vệ sinh căn hộ của mình.
Nói làm là làm, Tô Mạt đi.
Mới vừa đến bên tủ quầy, Tô Mạt liền thấy một món đồ khiến em phải thất thần.
Một con Pikachu, sờ lên ấm áp, mềm núc ních, trong ngực còn ôm... Một chiếc chìa khóa.
Tô Mạt cầm lấy chiếc chìa khóa kia.
Chìa khoá... Tấm thẻ...
Tô Mạt nghĩ, có một số việc đã tới lúc cần đưa ra quyết định rõ ràng.
Tô Mạt thay đồ mặc trong nhà, cầm chiếc chìa khóa kia lên, đi đến gõ cửa nhà cô Tiết ở phía đối diện.
Lâm Tịnh vừa đi, Tiết Đồng còn tưởng chị quên đồ nên phải quay lại, kết quả mở cửa nhìn thấy Tô Mạt, Tiết Đồng lại thấy vui mừng ngoài ý muốn.
Phải biết hai người ở cách vách cũng gần hai tháng rồi, Tô Mạt gần như chưa từng chủ động tới tìm mình, đều là mình mò tới cửa ăn nhờ ở đậu thôi.
Hôm nay là ngày gì vậy? Tiết Đồng suýt thì chạy vội ra cửa sổ xem có chim khách bay tới không.
"Tô Mạt, mau vào đi." Tiết Đồng lên tiếng mời đối phương vào cửa.
Nhưng Tô Mạt chỉ đứng ở bên ngoài mỉm cười, cũng không tiến lên.
Ánh mắt Tiết Đồng hạ xuống dưới, thấy được chiếc chìa khóa mà mình tặng trong tay Tô Mạt.
Đến lúc này, Tiết Đồng cũng không cười được nữa.
Không cần phí tâm đi đoán xem mục đích Tô Mạt đến đây là gì nữa, liếc qua là thấy ngay rồi.
Tiết Đồng thở dài một tiếng nhỏ bé đến khó mà nhận ra, cô và Tô Mạt cứ một người đứng trong cửa, một người đứng ngoài cửa như thế, nhìn nhau, không ai nói gì hết.
Lâm Tịnh thỉnh thoảng đến thăm cô.
Hôm nay vừa vào cửa, Lâm Tịnh đã nói với Tiết Đồng, "Thiếu Nữ Venus lại nổi lên rồi, nghe nói còn có fan hâm mộ làm tiếp ứng cho em, liên hệ rạp để chiếu phim nữa đấy."
Tiết Đồng ấn tạm dừng, nhìn về phía cửa, "À, chẳng phải hai ngày trước chị đã nhắc đến chuyện này rồi sao, lần này các bạn ấy lại đấu với ai vậy, vẫn là fan của Âu Thục Vân hả?"
Lâm Tịnh liếc cô một cái, "Em tốt xấu gì cũng nên quan tâm động thái của giới giải trí một chút đi, năm nay là kỉ niệm 30 năm thành lập Mai Khải, hẳn là muốn hồi tưởng lại kỷ niệm một lần, mọi người đây là đang tìm cảm giác tồn tại cho em đấy."
Tiết Đồng nghe xong đầu tiên là cười cười, sau đó lại trầm mặc hồi lâu, "Em nên cảm ơn họ."
« Thiếu Nữ Venus » là tác phẩm quan trọng nhất trong cuộc đời Tiết Đồng, không chỉ bởi vì đó là giải thưởng nữ chính xuất sắc nhất đầu tiên mà Tiết Đồng giành được, mà càng là bởi vì người mẫu tranh sơn dầu Tần Chân được mệnh danh là nàng Venus cõi mộng mơ ở trong phim, giống như được khắc họa từ chính Tiết Đồng ngoài hiện thực vậy.
Tần Chân có một người cha làm họa sĩ, quanh năm ở bên ngoài tìm kiếm cảm hứng, rất hiếm khi về nhà bầu bạn cùng vợ và con gái.
Vào cái năm mà Tần Chân chuẩn bị tốt nghiệp trung học, cha Tần Chân nhảy lầu tự sát, không rõ nguyên nhân.
Cha qua đời, thu nhập của mẹ thì ít ỏi, Tần Chân vì vậy mà bỏ cơ hội học đại học, nhờ số trời run rủi mà trở thành người mẫu riêng của một vị họa sĩ tranh sơn dầu nổi danh.
Tần Chân gọi là tiên sinh, nàng xuất hiện ở trong mỗi bức tranh của đối phương, cũng dựa vào những bức tranh này mà có được tiền tài và vinh dự, từng bước từng bước đưa mẹ thoát khỏi tình cảnh nghèo khó, trong quá trình tiếp xúc với tiên sinh, nàng bị hấp dẫn bởi tài hoa của đối phương, dần dần bị điểm ấy làm cho cuồng si.
Bụi hồng gai vẽ trên bả vai nàng, cái ngoái đầu nhìn được chộp lại trên giấy bút, cũng đã trở thành bức danh họa khiến cho tất cả mọi người phải điên cuồng, Thiếu Nữ Venus.
Ngay khi Tần Chân cho rằng nàng có thể cùng tiên sinh nắm tay nhau cùng đi qua nửa đời sau, nguyên nhân cái chết của cha được hé lộ, tác phẩm của ông bị người ta đạo nhái, giành được giải thưởng vốn nên thuộc về ông, mất hết can đảm đi tiếp chỉ có thể lựa chọn kết thúc cuộc đời ngắn ngủi của mình, mà kẻ cầm đầu bức tử cha Tần Chân, hại Tần Chân nhà tan cửa nát lại không ai khác chính là người đàn ông mà nàng cảm mến đã lâu.
Tần Chân đau đớn hạ quyết tâm bày ra chân tướng sự thật cho người đời, nhưng cuối cùng lời dối trá lại nhận được tín nhiệm của mọi người, sự thật thì chẳng có ai ngó ngàng hết. ngôn tình hài
Cha Tần Chân rõ ràng là bị người ta hãm hại, nhưng toàn thế giới đều muốn Tần Chân người bị hại gián tiếp này phải đội ơn đội nghĩa kẻ gây tổn thương, đến ngay cả mẹ Tần Chân cũng thuyết phục Tần Chân không được nói ra chân tướng, không được hủy hoại tất cả mọi thứ trước mắt, đến ngay cả chính bản thân Tần Chân cũng không phân biệt rõ ràng, lựa chọn của mình là đúng hay sai.
Cuối cùng, dưới sự tác động vô thức này, thiếu nữ ấy rốt cuộc cũng bi ai mà tiếp nhận sự thật, sự mỹ lệ, thanh xuân của nàng, giống như thần Venus đã mất đi đôi tay, đau khổ giãy dụa giữa hiện thực cùng chân tướng không được công nhận, cuối cùng nàng thiêu hủy đi thiếu nữ Venus yêu chân thành đó, lựa chọn mang theo chân tướng, mang theo ái mộ dành cho kẻ thù, hận thù dành cho người yêu, hoàn toàn rời khỏi thế giới này.
Đến chết, Tần Chân cũng vẫn không rõ, là mình điên rồi, hay là thế giới này có bệnh, trong khoảnh khắc bị biển lửa nuốt trọn, nội tâm nàng rốt cuộc cũng được bình yên.
Những năm qua, vẫn luôn không ngừng có người viết bình luận phim ảnh cho « Thiếu Nữ Venus », đối với nhân vật Tần Chân này, mỗi người đều có lý giải của riêng mình, có người cho rằng nàng rất dũng cảm, cũng có người cho rằng nàng quá yếu ớt, nhưng cuối cùng tất cả các nhà phê bình điện ảnh luôn có thể đạt thành nhất trí trên cùng một điểm, đó chính là sự tán dương đối với diễn xuất mà Tiết Đồng thể hiện qua vai diễn Tần Chân.
Lâm Tịnh lật ra bản thảo chuẩn bị cho « Thiếu Nữ Venus » trong hoạt động kỷ niệm 30 năm thành lập Mai Khải, trong đó không thể thiếu những lời ca tụng không ngớt dành cho Tiết Đồng.
Tiết Đồng liếc qua xong, không quá vui vẻ, cô chỉ bình tĩnh nói với Lâm Tịnh, "Em vốn dĩ có thể diễn tốt nhân vật này, chẳng qua cũng bởi vì nhân vật này là hình ảnh phản chiếu của em mà thôi."
Lâm Tịnh ngẩn người.
Liền nghe Tiếp Đồng tiếp tục nói, "Cùng bán mạng vì người khác, cùng bị cả thế giới yêu cầu mình phải biết đền ơn đáp nghĩa, đến ngay cả lựa chọn của nhân vật người mẹ này cũng nhất trí với mẹ em, có đôi khi em còn nghĩ, liệu kết cục của Tần Chân có phải là kết cục cuối cùng của em không."
Lâm Tịnh á khẩu không trả lời được.
Tiết Đồng nhìn dáng vẻ sửng sốt của chị, liền biết mình vừa mới dọa sợ chị ấy rồi, vội vàng giải thích, "Chị Tịnh, em nói đùa mà."
Lâm Tịnh siết nắm tay thật chặt.
"Sẽ không."
"Chị Tịnh..."
Lâm Tịnh nở một nụ cười rạng rỡ mà tự tin, "Ít nhất thì chỉ cần có chị ở đây, nhất định sẽ không để em lâm vào tình cảnh như thế."
Tiết Đồng nhìn về phía cửa cười dịu dàng, "Đương nhiên, em có những thứ cần bận tâm mà."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Tịnh nhìn về phía sau lưng, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, "Phải rồi, có đồ suýt nữa quên đưa em."
"Là cái gì vậy?" Tiết Đồng hỏi.
Lâm Tịnh tiện tay rút từ trong túi ra một bức thư màu xanh lam.
Tiết Đồng nhìn là hiểu, tấm thẻ mà mình chọn ra trong chương trình « Một Tôi Mà Bạn Không Quen Biết » ấy, được bưu điện gửi đến rồi.
Tiết Đồng hào hứng ngay tức thì, cô quả thật có chút tò mò, tổ chương chình rốt cuộc sẽ chuẩn bị thứ gì đây.
Cô đưa tay nói, "Em xem một chút."
Lâm Tịnh sau khi đưa bức thư tới liền ngồi xuống một bên ghế sofa, chuẩn bị cùng Tiết Đồng mở phong bì ra xem nội dung ở bên trong.
Hai người chỉ thấy nửa hình nền trên tấm thẻ là bầu trời đầu sao màu xanh đen thâm thúy, nửa là trời nắng gắt sáng rực rỡ giữa trưa hè.
Bên trên viết mấy hàng chữ Khải Trâm Hoa:
Mong bạn đón nhận ánh nắng ấm áp nhất lúc bình minh, ai là người đã tổn thương bạn, ai là người đã đánh gục bạn, đều không quan trọng, quan trọng là ai đã khiến bạn tươi cười trở lại, ai đã để lại hương thơm khó quên trong đời này của bạn.
Chăm chú đọc đến chữ cuối cùng, Tiết Đồng cười, Lâm Tịnh thì lại hơi kinh ngạc chẳng nói nên lời.
Tiết Đồng cầm tấm thẻ này trong tay ngắm đi ngắm lại, Lâm Tịnh thì nhìn khuôn mặt tươi cười của Tiết Đồng, dáng vẻ suy nghĩ vẩn vơ, lườm một cái thật sâu.
Thôi xong rồi, chuyện này vẫn chưa kết thúc nữa hả.
Đài truyền hình Tinh Không có độc hả, cái chương trình này có độc hả, những lời này không phải đã đánh thẳng vào trong tâm khảm Tiết Đồng rồi sao?
Tiết Đồng hiếm khi có tâm hồn thiếu nữ, mắt sáng lên, tiến đến bên người Lâm Tịnh.
"Chị nói xem, em rút ra tấm thẻ này tức là có điềm tốt đúng không."
Lâm Tịnh hừ một tiếng, "Đúng rồi, điềm tốt, giờ đi tỏ tình với bạn nhỏ liền ha?"
Tiết Đồng tỉnh táo lại trong nháy mắt.
"Từ từ sẽ đến, chậm rãi lên kế hoạch."
"Em cũng chỉ có miếng tiền đồ này thôi."
Ngay lúc Tiết Đồng cùng Lâm Tịnh thảo luận về tấm thẻ mà tổ chương trình gửi tới, Tô Mạt cũng đang dối diện một bức thư màu anh đào mà xuất thần.
Bức thư là Điền Điềm đem ra, mặc dù không phải gửi cho cô nàng, nhưng cô nàng còn tỏ ra tò mò hơn cả với Tô Mạt.
Bức thư chưa mở quả là giống như chiếc hộp Pandora, tràn đầy cám dỗ.
"Em nói xem trong này sẽ viết gì đây?" Điền Điềm hỏi.
Tô Mạt lắc đầu, "Em cũng không biết."
Điền Điềm truy đến cùng, "Lúc đấy em cũng không có lén nhìn chút à?"
Tô Mạt ưỡn ngực một cái, "Em là cái loại người đấy hả?"
Điền Điềm cũng không vạch trần mà chỉ hừ hai tiếng.
Tô Mạt bị đánh về nguyên hình trong chớp mắt, thật thà đáp, "Lúc đấy cách camera quá gần, không dám."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Điền Điềm đẩy phong thư đến trước mặt Tô Mạt, "Ừm, giờ có thể mở được rồi, chị hi vọng là chúc em năm sau có nhiều tài nguyên hơn, thu nhập cao hơn, để cho trợ lý của em chị đây cũng có thể đi ăn thịt uống canh theo."
Chỉ tiếc là, sự thật sao có thể như Điền Điềm mong muốn được, chỉ thấy Tô Mạt lấy thẻ ra từ trong phong bì, trên thẻ là một thanh bảo kiếm sáng bóng dưới thái dương nóng hừng hực.
Kiểu chữ viết tay lực đạo cứng cáp, có chút hương vị của chữ Thảo, Tô Mạt chỉ thấy trên tấm thẻ kia viết...
【 Ngàn lần suy nghĩ, không bằng một lần thực hiện. Té ngã trong huy hoàng, còn hơn luẩn quẩn trong vô vị, bảo kiếm là huân chương của người dũng cảm, chúc cho con đường đến tương lai của bạn sẽ vượt mọi chông gai, hoa ngập tràn trên khắp nẻo đường. 】
Điền Điềm nhìn câu nói trên tấm thẻ, dè dặt liếc nhìn Tô Mạt, chỉ thấy Tô Mạt kinh ngạc nhìn tấm thẻ, không nói mọt lời, cũng chỉ ngẩn người ra mà thôi.
Trong lòng Điền Điềm cũng khiếp sợ vô cùng, đây quả đúng là châm ngôn đo ni đóng giày cho Tô Mạt, hiện tại Tô Mạt thiếu nhất cũng chỉ có một chút xíu dũng khí mà thôi.
Xem thẻ xong, Tô Mạt vốn rất có tinh thần trong nháy mắt không còn chút hào hứng nào nữa.
Điền Điềm cũng cảm thấy Tô Mạt cần tiêu hóa tấm thẻ này cho kĩ càng một chút.
"Vậy... Chị về trước nhé?" Điền Điềm thử thăm dò hỏi.
Tô Mạt sững sờ, "Không ăn cơm cùng nhau à?"
"Không được không được." Nói xong, Điền Điềm chạy trốn như bay.
Chiến hữu chạy mất rồi, trong căn hộ chỉ còn lại mỗi một mình Tô Mạt, tấm thẻ khiến em kinh hãi kia đã bị em nhét trở vào trong phong bì.
Thời điểm không có việc gì làm có thể khiến người ta dễ dàng suy nghĩ lung tung nhất, bởi vậy Tô Mạt quyết định làm tổng vệ sinh căn hộ của mình.
Nói làm là làm, Tô Mạt đi.
Mới vừa đến bên tủ quầy, Tô Mạt liền thấy một món đồ khiến em phải thất thần.
Một con Pikachu, sờ lên ấm áp, mềm núc ních, trong ngực còn ôm... Một chiếc chìa khóa.
Tô Mạt cầm lấy chiếc chìa khóa kia.
Chìa khoá... Tấm thẻ...
Tô Mạt nghĩ, có một số việc đã tới lúc cần đưa ra quyết định rõ ràng.
Tô Mạt thay đồ mặc trong nhà, cầm chiếc chìa khóa kia lên, đi đến gõ cửa nhà cô Tiết ở phía đối diện.
Lâm Tịnh vừa đi, Tiết Đồng còn tưởng chị quên đồ nên phải quay lại, kết quả mở cửa nhìn thấy Tô Mạt, Tiết Đồng lại thấy vui mừng ngoài ý muốn.
Phải biết hai người ở cách vách cũng gần hai tháng rồi, Tô Mạt gần như chưa từng chủ động tới tìm mình, đều là mình mò tới cửa ăn nhờ ở đậu thôi.
Hôm nay là ngày gì vậy? Tiết Đồng suýt thì chạy vội ra cửa sổ xem có chim khách bay tới không.
"Tô Mạt, mau vào đi." Tiết Đồng lên tiếng mời đối phương vào cửa.
Nhưng Tô Mạt chỉ đứng ở bên ngoài mỉm cười, cũng không tiến lên.
Ánh mắt Tiết Đồng hạ xuống dưới, thấy được chiếc chìa khóa mà mình tặng trong tay Tô Mạt.
Đến lúc này, Tiết Đồng cũng không cười được nữa.
Không cần phí tâm đi đoán xem mục đích Tô Mạt đến đây là gì nữa, liếc qua là thấy ngay rồi.
Tiết Đồng thở dài một tiếng nhỏ bé đến khó mà nhận ra, cô và Tô Mạt cứ một người đứng trong cửa, một người đứng ngoài cửa như thế, nhìn nhau, không ai nói gì hết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro