Chương 22
Cap - A
2024-12-01 21:59:09
Trong phòng, Khánh Băng ngồi trên giường khoanh tay trước ngực, vẻ mặt bực bội. Cô ngước mắt nhìn Tuấn Hào mặc áo thun, quần kaki và mang giày thể thao, trên tay anh cầm theo bộ đồ bệnh nhân đã gấp gọn bước ra từ nhà vệ sinh.
Tuấn Hào đi tới tiện tay vứt chúng lên giường rồi quay sang nhìn cô: “Đi thôi.”
Khánh Băng bĩu môi, cho anh một ánh mắt ghét bỏ.
Tuấn Hào mỉm cười.
Một lát sau, trên hành lang, Khánh Băng đứng nép bên góc tường rón rén thò đầu ra đảo mắt quan sát quang cảnh xung quanh. Kẻ qua người lại trông thấy hành động của cô, trong ánh mắt bọn họ tràn ngập tò mò.
Tuấn Hào đút hai tay trong túi quần bộ dáng thong dong tùy tiện từ phía sau đi tới gần Khánh Băng, vươn tay cốc đầu cô một cái: “Cô đang làm cái quái gì vậy?”
Khánh Băng giật mình ngoảnh mặt lại ngước nhìn anh, thì thào nhỏ tiếng: “Nếu lỡ bị phát hiện thì sao?”
Tuấn Hào nhướng mày liếc nhìn xung quanh, thản nhiên như không nói: “Sợ gì chứ. Chẳng phải đã thanh toán viện phí rồi sao”, anh đảo mắt nhìn vẻ mặt đang ngây ra của cô, cong môi mỉm cười, rồi anh ung dung cất bước đi ngang qua cô, bên tai anh nghe thấy tiếng gọi của cô: “Này… đợi tôi với.”, vẻ mặt anh thỏa mãn, trong ánh mắt ngập tràn ý cười.
Khánh Băng bước vội theo phía sau anh, len lén liếc nhìn xung quanh. Cả hai hòa vào lượt người đang ra vào sảnh đi về phía cửa chính của bệnh viện.
****
Hai người trốn khỏi bệnh viện đến một siêu thị gần đó. Khánh Băng đẩy xe chứa một vài món hàng hóa đi bên cạnh Tuấn Hào trên lối đi giữa các kệ trưng bày sản phẩm. Cả hai đi lòng vòng qua các gian hàng vừa đi vừa ngắm nghía săm soi các mặt hàng. Giây lát hai người lại nhìn nhau, miệng mấp máy nói rồi cùng cười.
Tuấn Hào nào hay biết ngay lúc này ở bệnh viện mà anh đang điều trị bệnh, nơi cửa chính đông người đi ra đi vào, vài tên trong nhóm người của Hong Won Sub đứng chắn trước lối vào, sắc mặt họ lạnh lùng, đảo ánh mắt quan sát từng người ra vào bệnh viện.
****
Một chiếc taxi chầm chậm dừng lại bên lề đường cách cổng bệnh viện một đoạn, trong xe là Tuấn Hào và Khánh Băng đang ngồi băng ghế sau. Khánh Băng lúi húi đẩy cửa xe mở ra.
Tuấn Hào khẽ nghiêng đầu nhìn qua lớp kính xe thì chợt thấy Hong Won Sub đi ra từ cửa chính bệnh viện. Biểu tình trên mặt anh thay đổi, đôi mắt mở to trợn trừng, anh vươn tay ra nắm chặt cổ áo sau gáy Khánh Băng kéo mạnh.
Khánh Băng giật mình ngã ngửa ra sau ghế thấy cửa xe đóng sầm trở lại.
Tuấn Hào không cho mình thời gian giải thích với cô, ngoảnh mặt nhìn anh tài xế, nói bằng tiếng Anh: “Đi!”
Anh tài xế kinh ngạc, quay ra đằng sau ngơ ngác nhìn Tuấn Hào.
Tuấn Hào nhíu mày hối thúc nói bằng tiếng Anh: “Nhanh!”
Tài xế xe không hiểu ra sao nhưng vẫn gật đầu đáp ứng.
Khánh Băng ngửa đầu, ngơ ngác nhìn anh.
Chiếc xe lăn bánh chạy đi ngang qua bệnh viện.
Xe taxi chở Tuấn Hào và Khánh Băng hòa vào đường phố nhộn nhịp xe cộ lưu thông. Trong xe, Tuấn Hào với nét mặt ngưng trọng, nâng tay gác lên ô cửa xe, ánh mắt trầm tư nhìn ra bên ngoài. Gió tạt vào thổi tóc anh bay bay.
Khánh Băng ngồi bên cạnh Tuấn Hào lặng lẽ nhìn phía sau anh đầy nghi hoặc. Một lát sau, cô cất tiếng nhẹ nhàng: “Anh đã hứa chỉ dạo một lúc rồi về.”
Tuấn Hào xoay mặt lại nhìn anh tài xế: “Dừng lại!”
Khánh Băng không khỏi ngạc nhiên nhìn Tuấn Hào trong giây lát rồi liếc mắt nhìn ra bên ngoài đường phố tấp nập xe cộ đang di chuyển, cô thu hồi tầm mắt nghi hoặc nhìn sang anh, truy vấn: “Sao anh lại muốn dừng ở đây?”
Tuấn Hào quay sang nhìn cô, trong mắt là sự quẫn bách. Sau một lát mới cất tiếng với vẻ bất đắc dĩ: “Tôi xin lỗi!”
Khánh Băng ngây người nhìn vào mắt anh.
Xe taxi dừng bên lề đường. Cửa xe mở ra, Khánh Băng từ trong xe bước xuống. Cánh cửa xe đóng nhanh lại. Khánh Băng đứng trên vỉa hè ngẩn ngơ nhìn theo xe taxi chạy xa dần.
*****
Tại nước Mỹ. Fred đứng tựa người bên cửa sổ trong căn hộ, vẻ mặt ngưng trọng, tay cầm điện thoại nói: “Bọn chúng đánh hơi được cậu rồi, rời khỏi Việt Nam ngay đi.”
Tiếng của Tuấn Hào phát ra từ điện thoại: “Tớ biết rồi,… đã nhìn thấy.”
Fred hoảng hốt hỏi: “Còn bọn họ?”
“Không biết, nhưng tớ sẽ cẩn thận.”
Fred thở phào một cái, đột nhiên mày anh nhíu lại nghi hoặc: “Cẩn thận?... không phải vẫn định ở lại đấy chứ?”
Lúc này trong phòng khách sạn. Tuấn Hào ngồi ghế sofa, ngửa đầu tựa thành ghế, nhìn trần nhà, tay cầm điện thoại nói với giọng điệu có phần rối rắm: “Chưa biết, để xem…” Anh bỏ lửng câu nói rồi tắt máy, tay buông thõng thả chiếc điện thoại xuống ghế, nét mặt ưu tư, thở dài một hơi.
Về phần Khánh Băng lúc này đã trở về nhà, nằm ngửa trên giường, mắt trân trân nhìn lên trần nhà với vẻ buồn bực suy tư. Cô nằm yên như thế một lúc lâu…
Chợt cô ngồi bật dậy, đôi mắt mở to trừng trừng, làu bàu chửi: “Tên khốn kiếp!... Mình đã giúp hắn, đã vì hắn mà mất một ngày lương, cả đêm ở cùng hắn, vậy mà hắn... dám... vứt mình giữa đường.” Cô quay người ra sau, vươn tay chụp lấy cây nấm bông ném mạnh vào góc tường, hét to: “Đồ xấu xa!”
Cánh cửa phòng mở ra, Linh Chi đi vào,ánh mắt ngơ ngác không hiểu gì nhìn về phía cây nấm bông nằm lăn lóc trong góc tường.
Khánh Băng nâng mắt nhìn Linh Chi thấy cô ấy chuyển mắt sang mình. Cô rũ mi, mặt mày ỉu xìu.
Linh Chi vươn tay đóng cửa, cảm thấy khó hiểu đi thẳng tới bên giường ngồi xuống cạnh Khánh Băng, quan sát biểu tình trên mặt cô, do dự một chút rồi hỏi: “Chuyện gì thế? Chẳng phải bảo rằng hôm nay không về?”
Khánh Băng đột nhiên phản ứng dữ dội, la lên: “Cậu đừng có mà nhắc tới nữa. Thật là... hối không kịp, hối không kịp mà.” Cô úp mặt xuống gối.
Linh Chi ngây người sững sờ nhìn xuống đỉnh đầu Khánh Băng, vẻ mặt mờ mịt không hiểu gì.
Tuấn Hào đi tới tiện tay vứt chúng lên giường rồi quay sang nhìn cô: “Đi thôi.”
Khánh Băng bĩu môi, cho anh một ánh mắt ghét bỏ.
Tuấn Hào mỉm cười.
Một lát sau, trên hành lang, Khánh Băng đứng nép bên góc tường rón rén thò đầu ra đảo mắt quan sát quang cảnh xung quanh. Kẻ qua người lại trông thấy hành động của cô, trong ánh mắt bọn họ tràn ngập tò mò.
Tuấn Hào đút hai tay trong túi quần bộ dáng thong dong tùy tiện từ phía sau đi tới gần Khánh Băng, vươn tay cốc đầu cô một cái: “Cô đang làm cái quái gì vậy?”
Khánh Băng giật mình ngoảnh mặt lại ngước nhìn anh, thì thào nhỏ tiếng: “Nếu lỡ bị phát hiện thì sao?”
Tuấn Hào nhướng mày liếc nhìn xung quanh, thản nhiên như không nói: “Sợ gì chứ. Chẳng phải đã thanh toán viện phí rồi sao”, anh đảo mắt nhìn vẻ mặt đang ngây ra của cô, cong môi mỉm cười, rồi anh ung dung cất bước đi ngang qua cô, bên tai anh nghe thấy tiếng gọi của cô: “Này… đợi tôi với.”, vẻ mặt anh thỏa mãn, trong ánh mắt ngập tràn ý cười.
Khánh Băng bước vội theo phía sau anh, len lén liếc nhìn xung quanh. Cả hai hòa vào lượt người đang ra vào sảnh đi về phía cửa chính của bệnh viện.
****
Hai người trốn khỏi bệnh viện đến một siêu thị gần đó. Khánh Băng đẩy xe chứa một vài món hàng hóa đi bên cạnh Tuấn Hào trên lối đi giữa các kệ trưng bày sản phẩm. Cả hai đi lòng vòng qua các gian hàng vừa đi vừa ngắm nghía săm soi các mặt hàng. Giây lát hai người lại nhìn nhau, miệng mấp máy nói rồi cùng cười.
Tuấn Hào nào hay biết ngay lúc này ở bệnh viện mà anh đang điều trị bệnh, nơi cửa chính đông người đi ra đi vào, vài tên trong nhóm người của Hong Won Sub đứng chắn trước lối vào, sắc mặt họ lạnh lùng, đảo ánh mắt quan sát từng người ra vào bệnh viện.
****
Một chiếc taxi chầm chậm dừng lại bên lề đường cách cổng bệnh viện một đoạn, trong xe là Tuấn Hào và Khánh Băng đang ngồi băng ghế sau. Khánh Băng lúi húi đẩy cửa xe mở ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuấn Hào khẽ nghiêng đầu nhìn qua lớp kính xe thì chợt thấy Hong Won Sub đi ra từ cửa chính bệnh viện. Biểu tình trên mặt anh thay đổi, đôi mắt mở to trợn trừng, anh vươn tay ra nắm chặt cổ áo sau gáy Khánh Băng kéo mạnh.
Khánh Băng giật mình ngã ngửa ra sau ghế thấy cửa xe đóng sầm trở lại.
Tuấn Hào không cho mình thời gian giải thích với cô, ngoảnh mặt nhìn anh tài xế, nói bằng tiếng Anh: “Đi!”
Anh tài xế kinh ngạc, quay ra đằng sau ngơ ngác nhìn Tuấn Hào.
Tuấn Hào nhíu mày hối thúc nói bằng tiếng Anh: “Nhanh!”
Tài xế xe không hiểu ra sao nhưng vẫn gật đầu đáp ứng.
Khánh Băng ngửa đầu, ngơ ngác nhìn anh.
Chiếc xe lăn bánh chạy đi ngang qua bệnh viện.
Xe taxi chở Tuấn Hào và Khánh Băng hòa vào đường phố nhộn nhịp xe cộ lưu thông. Trong xe, Tuấn Hào với nét mặt ngưng trọng, nâng tay gác lên ô cửa xe, ánh mắt trầm tư nhìn ra bên ngoài. Gió tạt vào thổi tóc anh bay bay.
Khánh Băng ngồi bên cạnh Tuấn Hào lặng lẽ nhìn phía sau anh đầy nghi hoặc. Một lát sau, cô cất tiếng nhẹ nhàng: “Anh đã hứa chỉ dạo một lúc rồi về.”
Tuấn Hào xoay mặt lại nhìn anh tài xế: “Dừng lại!”
Khánh Băng không khỏi ngạc nhiên nhìn Tuấn Hào trong giây lát rồi liếc mắt nhìn ra bên ngoài đường phố tấp nập xe cộ đang di chuyển, cô thu hồi tầm mắt nghi hoặc nhìn sang anh, truy vấn: “Sao anh lại muốn dừng ở đây?”
Tuấn Hào quay sang nhìn cô, trong mắt là sự quẫn bách. Sau một lát mới cất tiếng với vẻ bất đắc dĩ: “Tôi xin lỗi!”
Khánh Băng ngây người nhìn vào mắt anh.
Xe taxi dừng bên lề đường. Cửa xe mở ra, Khánh Băng từ trong xe bước xuống. Cánh cửa xe đóng nhanh lại. Khánh Băng đứng trên vỉa hè ngẩn ngơ nhìn theo xe taxi chạy xa dần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
*****
Tại nước Mỹ. Fred đứng tựa người bên cửa sổ trong căn hộ, vẻ mặt ngưng trọng, tay cầm điện thoại nói: “Bọn chúng đánh hơi được cậu rồi, rời khỏi Việt Nam ngay đi.”
Tiếng của Tuấn Hào phát ra từ điện thoại: “Tớ biết rồi,… đã nhìn thấy.”
Fred hoảng hốt hỏi: “Còn bọn họ?”
“Không biết, nhưng tớ sẽ cẩn thận.”
Fred thở phào một cái, đột nhiên mày anh nhíu lại nghi hoặc: “Cẩn thận?... không phải vẫn định ở lại đấy chứ?”
Lúc này trong phòng khách sạn. Tuấn Hào ngồi ghế sofa, ngửa đầu tựa thành ghế, nhìn trần nhà, tay cầm điện thoại nói với giọng điệu có phần rối rắm: “Chưa biết, để xem…” Anh bỏ lửng câu nói rồi tắt máy, tay buông thõng thả chiếc điện thoại xuống ghế, nét mặt ưu tư, thở dài một hơi.
Về phần Khánh Băng lúc này đã trở về nhà, nằm ngửa trên giường, mắt trân trân nhìn lên trần nhà với vẻ buồn bực suy tư. Cô nằm yên như thế một lúc lâu…
Chợt cô ngồi bật dậy, đôi mắt mở to trừng trừng, làu bàu chửi: “Tên khốn kiếp!... Mình đã giúp hắn, đã vì hắn mà mất một ngày lương, cả đêm ở cùng hắn, vậy mà hắn... dám... vứt mình giữa đường.” Cô quay người ra sau, vươn tay chụp lấy cây nấm bông ném mạnh vào góc tường, hét to: “Đồ xấu xa!”
Cánh cửa phòng mở ra, Linh Chi đi vào,ánh mắt ngơ ngác không hiểu gì nhìn về phía cây nấm bông nằm lăn lóc trong góc tường.
Khánh Băng nâng mắt nhìn Linh Chi thấy cô ấy chuyển mắt sang mình. Cô rũ mi, mặt mày ỉu xìu.
Linh Chi vươn tay đóng cửa, cảm thấy khó hiểu đi thẳng tới bên giường ngồi xuống cạnh Khánh Băng, quan sát biểu tình trên mặt cô, do dự một chút rồi hỏi: “Chuyện gì thế? Chẳng phải bảo rằng hôm nay không về?”
Khánh Băng đột nhiên phản ứng dữ dội, la lên: “Cậu đừng có mà nhắc tới nữa. Thật là... hối không kịp, hối không kịp mà.” Cô úp mặt xuống gối.
Linh Chi ngây người sững sờ nhìn xuống đỉnh đầu Khánh Băng, vẻ mặt mờ mịt không hiểu gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro