Chương 52
Cap - A
2024-12-01 21:59:09
Trong một quán cà phê sang trọng ở thành phố Seoul. Shin Hana ngồi bên chiếc bàn đặt sát tường kính, cô chậm rãi cầm tách cà phê đưa lên miệng uống một ngụm rồi hạ xuống, đảo mắt nhìn qua tường kính thấy những đôi tình nhân đang đi lại bên ngoài đường phố, vẻ mặt cô trở nên chán chường. Bất chợt hai hàng mi rũ xuống, cô quay phắt ra sau nhìn, trước mắt thấy Ok Ki Chun đeo cặp kính cận dày cộp nheo mắt nhìn cô, trên tay hắn cầm bó hoa hồng, cười tươi rồi đột ngột khom người xuống.
Cô giật mình, thân thể bất giác thụt ra sau một chút, nghe thấy hắn nói: "Xin chào cô Shin Hana! Tôi là trợ lý Ok Ki Chun." Cô ngạc nhiên hỏi: "Trợ lý?" Cô nhíu mày nghi hoặc, lẩm nhẩm: "Trợ lý gì chứ? Của ai? Chẳng lẽ.." Mắt cô mở to, cô ngước lên nhìn Ok Ki Chun, cáu bẳn hỏi: "Anh là trợ lý của Kim Ji Hyun?"
Ok Ki Chun hãnh diện đứng thẳng người, gật đầu: "Vâng, thưa cô."
Đến lúc này Shin Hana không khỏi tức giận, cô gắt gỏng nói: "Cái tên khốn đó! Mỗi lần hẹn hò là một trợ lý khác. Thật sự hắn có bao nhiêu trợ lý vậy? Tên trợ lý lần trước đâu? Bị đuổi rồi à?"
Ok Ki Chun nghe vậy thì thở dài, biểu tình ảm đạm, liếc nhìn chiếc ghế trống phía đối diện rồi nhìn sang cô đưa tay chỉ vừa hỏi: "Xin lỗi! Tôi có thể ngồi đây không ạ?"
Hana thoáng ngạc nhiên nhìn chiếc ghế trống, đáy mắt có chút phân vân rồi gật đầu: "Có thể, ngồi đi."
Ok Ki Chun trong lòng phấn khởi, cười tươi, ngồi xuống ghế đối diện Hana. Hana tỏ ra thoải mái cười cười nhìn hắn đặt bó hoa lên bàn.
Ok Ki Chun bất ngờ vươn tay chụp lấy ly nước của Hana lên, ngửa đầu uống một hơi khiến Hana giật mình ngây người tròn mắt nhìn hắn uống cạn ly nước. Hắn cười ngốc đặt ly trả về chỗ cũ. Cô chuyển mắt nhìn ly không trước mắt mình, nghe thấy hắn nói: "Xin lỗi! Ngại quá, nhưng tôi khát quá."
Hana chớp chớp mắt nhìn Ok Ki Chun đánh giá, nhíu mày nghĩ: "Hắn tìm đâu ra tên dở hơi này vậy?"
Ok Ki Chun đưa tay lau miệng, suy ngẫm một chút rồi đầy hưng trí nói: "Thật ra.. giám đốc mỗi ngày đều thay một trợ lý. Người nào may mắn thì được làm hai ngày.." Hắn cười ngốc, đưa tay chỉ chính mình: "Tôi cũng chỉ mới nhận việc sáng nay thôi."
Hana kinh ngạc: "Mỗi ngày đều thay? Đùa à?"
Ok Ki Chun nghi hoặc nhìn cô rồi thản nhiên nói: "Đùa gì cơ? Thật sự là thế đó, nhờ vậy tôi mới biết công việc của một trợ lý là như thế nào.." Hắn tỏ ra đắc ý: "Có thể thấy vẻ uy nghiêm của giám đốc điều hành tập đoàn. Cảm giác đó.. thật tuyệt."
Hana ghét bỏ nhìn hắn, bĩu môi: "Thần kinh! Tên khốn đó thì uy nghiêm gì?"
Ok Ki Chun tỏ ra bất bình trừng mắt với cô: "Cô có thể mắng tôi nhưng không được nói xấu sếp của tôi."
Hana liếc hắn một cái: "Ấu trĩ!" Cô buông tiếng thở dài, ngoảnh mặt phía tường kính nhìn ra bên ngoài đường phố. Gương mặt cô thoáng buồn, trong lòng không khỏi cảm thán: "Ngẫm lại hắn còn hạnh phúc hơn mình. Dù là trợ lý hờ cũng được ở bên cạnh anh ta cả ngày. Còn mình hơn một năm qua, người mình hẹn hò lại là trợ lý của hắn."
Tại Việt Nam, trong một khu vực trưng bày mỹ phẩm của siêu thị. Nhiều khách hàng đi qua đi lại, liếc mắt nhìn các loại nhãn hiệu mỹ phẩm trưng bày trên kệ..
Từ xa, Khánh Băng đang ôm thùng hàng đi tới, cô khom lưng đặt nó xuống cạnh hai thùng hàng khác đã mở sẵn để dưới nền. Bên cạnh đó, cô nhân viên tiếp thị đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ sát kệ, tay thoăn thoắt cầm hai hộp mỹ phẩm một lớn một nhỏ từ trong thùng lên, lấy cuộn băng keo quấn chúng lại với nhau rồi bỏ vào chiếc sọt lớn. Khánh Băng lấy các sản phẩm đã được quấn băng keo trong chiếc sọt lớn xếp ngay ngắn lên các ngăn của kệ trưng bày. Bỗng một giọng nam giới trầm ấm cất lên từ phía sau: "Chăm chỉ thật đó!"
Khánh Băng và cô nhân viên nọ giật mình quay ra sau liền nhìn thấy người thanh niên, tầm 30 tuổi, nhoẻn miệng cười tươi, hắn đưa ngón tay cái lên chỉ qua vai ngược ra đằng sau, rồi hắn xoay người rời đi.
Khánh Băng nhìn theo sau hắn, suy tư.
Trong khuôn viên sân của siêu thị. Khánh Băng ngồi tựa lưng trên ghế đá, yên lặng ngước nhìn bầu trời trong xanh.
Người thanh niên tên là Nguyễn Quốc Hùng, cầm hai chai nước suối đi tới, ngồi xuống bên cạnh Khánh Băng.
Cô quay sang nhìn anh.
Anh đặt một chai xuống ghế bên cạnh mình, chai còn lại vặn mở nắp rồi đưa cho cô: "Khánh Băng, uống chút nước đi em."
Khánh Băng đưa tay cầm lấy chai nước suối, cười nói: "Em cảm ơn!"
Quốc Hùng cười với cô, cầm lấy chai nước còn lại mở nắp ra, vừa đưa lên miệng uống một ngụm vừa liếc nhìn Khánh Băng. Anh hạ chai nước xuống, nói: "Thái độ tiếp đón của em làm anh hụt hẫng thật đấy, anh đi lâu vậy mà không nhớ đến anh à?"
Khánh Băng cười nói: "Em không dám mơ cao vậy đâu. Em sợ bị người khác hiểu lầm lắm, tha cho em đi."
Quốc Hùng không nhụt chí tiếp tục nói: "Sợ gì chứ? Là anh theo đuổi em mà, huống chi trai chưa vợ gái chưa chồng."
Khánh Băng không nhún nhường mà từ chối ngay: "Anh làm em ngượng đấy. Em thì có gì tốt? Địa vị của anh tốt như vậy, sẽ có khối cô gái phù hợp với anh xuất hiện."
Ánh mắt anh sâu kín nhìn cô, đoán ý: "Vậy trong khối cô gái đó.. có em không? Anh sẽ đến thẳng mà không cần lựa chọn."
Khánh Băng thẳng tắp nhìn anh. Sau một lúc, cô thản nhiên lên tiếng: "Anh hãy phóng tầm nhìn xa hơn đi, biết đâu sẽ thấy người xứng với mình."
Quốc Hùng ảm đạm nhìn cô, vẻ mặt thất vọng: "Anh đã đợi và vẫn sẽ đợi."
Khánh Băng có chút bất đắc dĩ ngoảnh sang chỗ khác: "Anh đừng đợi! Chúng ta.."
Bỗng dưng Quốc Hùng đứng bật dậy. Khánh Băng khựng lại, mi mắt cô rũ xuống.
Quốc Hùng nhìn xuống đỉnh đầu cô, nở nụ cười gượng gạo, nói: "Anh ngồi lâu trên máy bay nên hơi mệt, ngày mai gặp em ở công ty vậy." Nói rồi, anh xoay lưng bỏ đi.
Khánh Băng nâng mắt lẳng lặng nhìn theo anh, vẻ mặt cô thoảng buồn.
Đêm đã khuya, Khánh Băng nằm sấp trên giường, tay chống cằm, chăm chú đọc cuốn sách để trước mặt.
Cửa phòng mở ra, Linh Chi bước vào, đưa tay ra sau khép cánh cửa lại. Cô nhìn thấy Khánh Băng đang nằm, vội vàng đi tới.
Khánh Băng liếc ánh mắt, rồi quay ra sau nhìn thấy Linh Chi liền cười nói: "Về rồi à."
Linh Chi ngồi xuống bên cạnh Khánh Băng, đột nhiên vung tay lên đánh lên vai cô một cái, càu nhàu: "Cậu điên thật rồi! Người ta đã theo đuổi cậu gần cả năm trời rồi đấy, anh ấy vừa về nước liền hỏi thăm cậu, sau đó vội vàng đi gặp cậu ngay. Chẳng lẽ cậu không một chút mảy may?"
Khánh Băng nhăn mặt vì đau, đưa tay ra sau vai xoa chỗ vừa bị đánh: "Tớ chịu thôi, tớ không thích anh ấy."
Linh Chi cau mày, nói: "Kén cá chọn canh vừa phải thôi. Anh ấy tốt như vậy, có địa vị, gia đình thì khá giả, hơn nữa lại một mực theo đuổi cậu. Người như anh ấy.. trong mười người còn sót lại một đấy."
Khánh Băng ý vị xâu xa nhìn Linh Chi.
Linh Chi nhìn cô, cau mày đề phòng: "Nhìn gì đấy?"
Khánh Băng cười cười, trêu đùa: "Hay không bằng.. cậu tự cho mình cơ hội đi, cậu nói tốt cho anh ấy như vậy chứng tỏ đã để ý rất kỹ."
Linh Chi lườm lườm, nhấc tay lên vỗ mông Khánh Băng một cái: "Tớ không phải là loại người đi cướp bạn trai của người khác nhá."
Khánh Băng trở người nằm nghiêng lại đối diện với Linh Chi, tay chống đầu, cười tươi khích lệ: "Anh ấy không phải là bạn trai của tớ, cậu cứ chủ động, không sao đâu."
Linh Chi trừng mắt với cô, phản bác: "Anh ấy là đồ vật hả? Không thích thì nhường à?"
Khánh Băng buông tiếng thở dài, nâng người ngồi dậy: "Bỏ đi.. bỏ đi.. Tớ không muốn đôi co với cậu, tớ đang rất đau đầu, làm cách nào để từ chối mà không gây tổn thương."
Linh Chi ghét bỏ nhìn cô: "Người chết rồi sẽ không tổn thương nữa."
Khánh Băng bực bội quát: "Này!"
Linh Chi bĩu môi, hất mặt nhìn sang chỗ khác.
Cô giật mình, thân thể bất giác thụt ra sau một chút, nghe thấy hắn nói: "Xin chào cô Shin Hana! Tôi là trợ lý Ok Ki Chun." Cô ngạc nhiên hỏi: "Trợ lý?" Cô nhíu mày nghi hoặc, lẩm nhẩm: "Trợ lý gì chứ? Của ai? Chẳng lẽ.." Mắt cô mở to, cô ngước lên nhìn Ok Ki Chun, cáu bẳn hỏi: "Anh là trợ lý của Kim Ji Hyun?"
Ok Ki Chun hãnh diện đứng thẳng người, gật đầu: "Vâng, thưa cô."
Đến lúc này Shin Hana không khỏi tức giận, cô gắt gỏng nói: "Cái tên khốn đó! Mỗi lần hẹn hò là một trợ lý khác. Thật sự hắn có bao nhiêu trợ lý vậy? Tên trợ lý lần trước đâu? Bị đuổi rồi à?"
Ok Ki Chun nghe vậy thì thở dài, biểu tình ảm đạm, liếc nhìn chiếc ghế trống phía đối diện rồi nhìn sang cô đưa tay chỉ vừa hỏi: "Xin lỗi! Tôi có thể ngồi đây không ạ?"
Hana thoáng ngạc nhiên nhìn chiếc ghế trống, đáy mắt có chút phân vân rồi gật đầu: "Có thể, ngồi đi."
Ok Ki Chun trong lòng phấn khởi, cười tươi, ngồi xuống ghế đối diện Hana. Hana tỏ ra thoải mái cười cười nhìn hắn đặt bó hoa lên bàn.
Ok Ki Chun bất ngờ vươn tay chụp lấy ly nước của Hana lên, ngửa đầu uống một hơi khiến Hana giật mình ngây người tròn mắt nhìn hắn uống cạn ly nước. Hắn cười ngốc đặt ly trả về chỗ cũ. Cô chuyển mắt nhìn ly không trước mắt mình, nghe thấy hắn nói: "Xin lỗi! Ngại quá, nhưng tôi khát quá."
Hana chớp chớp mắt nhìn Ok Ki Chun đánh giá, nhíu mày nghĩ: "Hắn tìm đâu ra tên dở hơi này vậy?"
Ok Ki Chun đưa tay lau miệng, suy ngẫm một chút rồi đầy hưng trí nói: "Thật ra.. giám đốc mỗi ngày đều thay một trợ lý. Người nào may mắn thì được làm hai ngày.." Hắn cười ngốc, đưa tay chỉ chính mình: "Tôi cũng chỉ mới nhận việc sáng nay thôi."
Hana kinh ngạc: "Mỗi ngày đều thay? Đùa à?"
Ok Ki Chun nghi hoặc nhìn cô rồi thản nhiên nói: "Đùa gì cơ? Thật sự là thế đó, nhờ vậy tôi mới biết công việc của một trợ lý là như thế nào.." Hắn tỏ ra đắc ý: "Có thể thấy vẻ uy nghiêm của giám đốc điều hành tập đoàn. Cảm giác đó.. thật tuyệt."
Hana ghét bỏ nhìn hắn, bĩu môi: "Thần kinh! Tên khốn đó thì uy nghiêm gì?"
Ok Ki Chun tỏ ra bất bình trừng mắt với cô: "Cô có thể mắng tôi nhưng không được nói xấu sếp của tôi."
Hana liếc hắn một cái: "Ấu trĩ!" Cô buông tiếng thở dài, ngoảnh mặt phía tường kính nhìn ra bên ngoài đường phố. Gương mặt cô thoáng buồn, trong lòng không khỏi cảm thán: "Ngẫm lại hắn còn hạnh phúc hơn mình. Dù là trợ lý hờ cũng được ở bên cạnh anh ta cả ngày. Còn mình hơn một năm qua, người mình hẹn hò lại là trợ lý của hắn."
Tại Việt Nam, trong một khu vực trưng bày mỹ phẩm của siêu thị. Nhiều khách hàng đi qua đi lại, liếc mắt nhìn các loại nhãn hiệu mỹ phẩm trưng bày trên kệ..
Từ xa, Khánh Băng đang ôm thùng hàng đi tới, cô khom lưng đặt nó xuống cạnh hai thùng hàng khác đã mở sẵn để dưới nền. Bên cạnh đó, cô nhân viên tiếp thị đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ sát kệ, tay thoăn thoắt cầm hai hộp mỹ phẩm một lớn một nhỏ từ trong thùng lên, lấy cuộn băng keo quấn chúng lại với nhau rồi bỏ vào chiếc sọt lớn. Khánh Băng lấy các sản phẩm đã được quấn băng keo trong chiếc sọt lớn xếp ngay ngắn lên các ngăn của kệ trưng bày. Bỗng một giọng nam giới trầm ấm cất lên từ phía sau: "Chăm chỉ thật đó!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khánh Băng và cô nhân viên nọ giật mình quay ra sau liền nhìn thấy người thanh niên, tầm 30 tuổi, nhoẻn miệng cười tươi, hắn đưa ngón tay cái lên chỉ qua vai ngược ra đằng sau, rồi hắn xoay người rời đi.
Khánh Băng nhìn theo sau hắn, suy tư.
Trong khuôn viên sân của siêu thị. Khánh Băng ngồi tựa lưng trên ghế đá, yên lặng ngước nhìn bầu trời trong xanh.
Người thanh niên tên là Nguyễn Quốc Hùng, cầm hai chai nước suối đi tới, ngồi xuống bên cạnh Khánh Băng.
Cô quay sang nhìn anh.
Anh đặt một chai xuống ghế bên cạnh mình, chai còn lại vặn mở nắp rồi đưa cho cô: "Khánh Băng, uống chút nước đi em."
Khánh Băng đưa tay cầm lấy chai nước suối, cười nói: "Em cảm ơn!"
Quốc Hùng cười với cô, cầm lấy chai nước còn lại mở nắp ra, vừa đưa lên miệng uống một ngụm vừa liếc nhìn Khánh Băng. Anh hạ chai nước xuống, nói: "Thái độ tiếp đón của em làm anh hụt hẫng thật đấy, anh đi lâu vậy mà không nhớ đến anh à?"
Khánh Băng cười nói: "Em không dám mơ cao vậy đâu. Em sợ bị người khác hiểu lầm lắm, tha cho em đi."
Quốc Hùng không nhụt chí tiếp tục nói: "Sợ gì chứ? Là anh theo đuổi em mà, huống chi trai chưa vợ gái chưa chồng."
Khánh Băng không nhún nhường mà từ chối ngay: "Anh làm em ngượng đấy. Em thì có gì tốt? Địa vị của anh tốt như vậy, sẽ có khối cô gái phù hợp với anh xuất hiện."
Ánh mắt anh sâu kín nhìn cô, đoán ý: "Vậy trong khối cô gái đó.. có em không? Anh sẽ đến thẳng mà không cần lựa chọn."
Khánh Băng thẳng tắp nhìn anh. Sau một lúc, cô thản nhiên lên tiếng: "Anh hãy phóng tầm nhìn xa hơn đi, biết đâu sẽ thấy người xứng với mình."
Quốc Hùng ảm đạm nhìn cô, vẻ mặt thất vọng: "Anh đã đợi và vẫn sẽ đợi."
Khánh Băng có chút bất đắc dĩ ngoảnh sang chỗ khác: "Anh đừng đợi! Chúng ta.."
Bỗng dưng Quốc Hùng đứng bật dậy. Khánh Băng khựng lại, mi mắt cô rũ xuống.
Quốc Hùng nhìn xuống đỉnh đầu cô, nở nụ cười gượng gạo, nói: "Anh ngồi lâu trên máy bay nên hơi mệt, ngày mai gặp em ở công ty vậy." Nói rồi, anh xoay lưng bỏ đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khánh Băng nâng mắt lẳng lặng nhìn theo anh, vẻ mặt cô thoảng buồn.
Đêm đã khuya, Khánh Băng nằm sấp trên giường, tay chống cằm, chăm chú đọc cuốn sách để trước mặt.
Cửa phòng mở ra, Linh Chi bước vào, đưa tay ra sau khép cánh cửa lại. Cô nhìn thấy Khánh Băng đang nằm, vội vàng đi tới.
Khánh Băng liếc ánh mắt, rồi quay ra sau nhìn thấy Linh Chi liền cười nói: "Về rồi à."
Linh Chi ngồi xuống bên cạnh Khánh Băng, đột nhiên vung tay lên đánh lên vai cô một cái, càu nhàu: "Cậu điên thật rồi! Người ta đã theo đuổi cậu gần cả năm trời rồi đấy, anh ấy vừa về nước liền hỏi thăm cậu, sau đó vội vàng đi gặp cậu ngay. Chẳng lẽ cậu không một chút mảy may?"
Khánh Băng nhăn mặt vì đau, đưa tay ra sau vai xoa chỗ vừa bị đánh: "Tớ chịu thôi, tớ không thích anh ấy."
Linh Chi cau mày, nói: "Kén cá chọn canh vừa phải thôi. Anh ấy tốt như vậy, có địa vị, gia đình thì khá giả, hơn nữa lại một mực theo đuổi cậu. Người như anh ấy.. trong mười người còn sót lại một đấy."
Khánh Băng ý vị xâu xa nhìn Linh Chi.
Linh Chi nhìn cô, cau mày đề phòng: "Nhìn gì đấy?"
Khánh Băng cười cười, trêu đùa: "Hay không bằng.. cậu tự cho mình cơ hội đi, cậu nói tốt cho anh ấy như vậy chứng tỏ đã để ý rất kỹ."
Linh Chi lườm lườm, nhấc tay lên vỗ mông Khánh Băng một cái: "Tớ không phải là loại người đi cướp bạn trai của người khác nhá."
Khánh Băng trở người nằm nghiêng lại đối diện với Linh Chi, tay chống đầu, cười tươi khích lệ: "Anh ấy không phải là bạn trai của tớ, cậu cứ chủ động, không sao đâu."
Linh Chi trừng mắt với cô, phản bác: "Anh ấy là đồ vật hả? Không thích thì nhường à?"
Khánh Băng buông tiếng thở dài, nâng người ngồi dậy: "Bỏ đi.. bỏ đi.. Tớ không muốn đôi co với cậu, tớ đang rất đau đầu, làm cách nào để từ chối mà không gây tổn thương."
Linh Chi ghét bỏ nhìn cô: "Người chết rồi sẽ không tổn thương nữa."
Khánh Băng bực bội quát: "Này!"
Linh Chi bĩu môi, hất mặt nhìn sang chỗ khác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro