Là Nhân Vật Phụ Truyện Tranh: Ta Tăng Sức Mạnh Bằng Cách Nổi Tiếng
tắm máu (2)
2024-11-08 01:18:41
Cơn ác mộng của những nhân loại nơi đây bây giờ mới bắt đầu.
Ngay lập tức, lũ quỷ trong ánh mắt của đám binh lính, ồ ạt lao tới cấu xé mọi mục tiêu trong tầm ngắm của chúng.
Mới vừa nãy thôi, nhân loại vẫn còn đang vui vẻ trong cảm giác sẽ chiến thắng, vậy mà bây giờ đôi mắt họ chẳng còn gì ngoài sợ hãi, sợ hãi và tuyệt vọng.
Những kiếm hồn giả vốn hừng hực khí thế lúc nãy bây giờ cũng chìm vào nỗi sợ vô hạn, từng người từng người một nằm xuống và điều đó càng khiến những người ở lại càng thêm sợ hãi.
"Sợ hãi đi, nhân loại, hahaha, sợ hãi ta điiiiii!" Một con quỷ gào to lên, nó nắm đầu một kiếm hồn giả, cười khằng khặc khi thấy được ánh mắt tuyệt vọng của người nọ.
Rộp 1 tiếng, lại một người nữa nằm xuống.
Máu, máu, máu đỏ đầy trời, những thân xác không toàn thây la liệt, thảm không nỡ tả, thẩm chí không thể coi là thân xác con người nữa mà chỉ còn toàn là những bãi thịt bầy nhầy.
Những kiếm hồn giả dẫn đầu giờ đã chằng còn mấy người, đoàn trưởng đoàn binh lính vốn dĩ đứng trên thành quan sát đã không thể giữ được sự bình tĩnh nữa, hắn nghiến răng quay qua hỏi thuộc hạ:
"Còn bao lâu nữa? Khi nào quân tiếp viện mới đến?!"
"Thuộc... thuộc hạ cũng không rõ ạ..." "Vô dụng!!!"
Đoàn trưởng nghiến răng nhìn thảm trạng của đội quân tiên phong, siết chặt tay như thể muốn bóp nát luôn lan can.
Nếu bây giờ để chúng tràn vào thành, chẳng có kết cục nào ngoài cái chết. Bây giờ chỉ còn cách đó thôi, phải cầm chân chúng bằng mọi cách.
"Mở cổng thành đi..." hắn khó nhọc nói.
"Gì... gì cơ ạ, nếu vậy thì sẽ...."
"Đúng! Chúng ta sẽ chết hết, nhưng như vậy còn hơn là để chúng tràn vào thành, làm ngay đi nếu không muốn thành lũy này diệt vong ngay trong hôm nay!!!"
"Dạ, thuộc hạ sẽ làm ngay lập tức."
Một tiếng động ầm ầm vang lên, khiến cho Huyễn vốn đang nhắm mắt làm ngơ cũng phải mở mắt ra nhìn.
Chỉ thấy cánh cửa thành làm từ vạn niên hắc thạch đang từ từ mở ra, điều đó khiến Huyễn giật mình, họ điên rồi sao?
Từ trong cổng thành, binh lính trào ra, không có quy chế nào cả, họ lao vào lũ quỷ như những con thiêu thân, tấn công bằng mọi thứ mình có. Dao, gươm, cung, bất kể trong tay cầm thứ gì, họ đều không ngần ngại mà xả chúng, ném chúng về phía lũ quỷ.
Số lượng phải đến hơn 50 ngàn người.
Con quỷ kim thấy cảnh này lại chỉ cười khằng khặc.
"Có vẻ các ngươi đã tuyệt vọng đến mức phát điên luôn rồi."
"Im điii, ta sẽ lấy mạng ngươiiii!" một người la to, hướng về phía quỷ kim mà vung kiếm.
Lại là một tiếng roạt, lại là máu bắn tung tóe, lại vẫn là khung cảnh giết chóc một chiều từ lũ quỷ, dù cho quân số áp đảo gấp 10 lần, nhân loại vẫn chẳng có chút lợi thế nào cả.
Liên tục là những thi thể chất chồng lên nhau, thảm đến không nỡ nhìn, nếu có một giáo dân của tôn giáo nào đó phải nhìn thấy cảnh này, có lẽ họ chỉ có thể thốt lên hai chữ 'địa ngục'.
Huyễn há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt, trước đây, khi chiến tranh nổ ra thì tòa thành này cũng chưa bao giờ dám mở cửa thành dù chỉ một tấc, tất cả những gì họ làm là cố thủ và chịu đựng qua những đợt tấn công cho đến khi bọn quỷ rút lui.
Bởi lẽ họ hiểu rõ, mở thành thì chỉ có đường chết cho tất cả những binh lính có trong thành. Vậy nên cái cánh cửa kiên cố đó vẫn chưa một lần dám hé mở, họ chỉ dám cử nhiều nhất là một nửa binh đoàn của mình ra cầm cự, dù vậy thì thương vong cũng đã không thể đong đếm được.
Cổng thành không chỉ là bảo vệ mỗi thường dân, nó còn bảo vệ cả những binh lính bên trong.
Nhưng bây giờ họ lại đang mở cái cổng đó ra.
Điều đó có nghĩa là họ đang chơi tất tay trong lần này, nếu không thể đẩy lui được đợt tấn công này, họ sẽ mất thành vào tay lũ quỷ ngay lập tức.
Những tiếng kêu thống khổ vẫn vang vọng trong không trung, mặt đất đã không còn hình hài vốn có của nó vì giờ đây màu đã nhuốm đỏ toàn bộ. Những xác người nằm xuống liên tục, quỷ cũng có thương vong, nhưng hoàn toàn không đáng kể.
Chẳng bao lâu, quân số của nhân loại đã giảm đi hơn phân nửa mà số lượng quỷ vẫn chưa mất tới 1/4, chúng vẫn gào rú, gầm thét man rợ một cách đầy phấn khích. Mỗi khi có thêm 1 chiến binh ngã xuống, Huyễn lại cảm thấy chúng ngày một mạnh lên như thể cái chết của nhân loại càng giúp chúng có thêm nhiều sức mạnh.
Nuốt nước miếng ực một cái, Huyễn cảm ơn trời vì đời trước hắn là một lính đánh thuê, nếu không hắn cũng sẽ phát điên nếu phải chứng kiến cái cảnh này.
Dù vậy, vì bản thân cũng từng là con người nên đây cũng chẳng phải là trải nghiệm dễ dàng gì với Huyễn. Cố gắng nhắm chặt mắt lại như lờ đi cái địa ngục ngay trước mắt. Hắn chỉ có thể cố gắng chìm vào trong tiềm thức để không phải đối mặt với thực tại khốc liệt này.
Rất nhanh thôi, những người ở đây sẽ chết hết.
Máu vẫn đang văng khắp nơi, những tiếng gào thét vẫn hoài tiếp tục. Sự thảm khốc của chiến trường này như thể cũng nhuốm cả vào bầu trời, khiến nó trở nên đỏ lòm và tối tăm hẳn đi.
Có những người lính đã không còn giữ nổi sự tỉnh táo, đôi mắt trở nên vô hồn nhưng vẫn vung vũ khí một cách bất lực. Lại nữa... lại một người nữa nằm xuống.
Những kẻ có sức chiến đấu mạnh hơn, giữ được cái mạng mình lâu hơn cũng không thể giữ được tinh thần tỉnh táo khi xung quanh là xác của vô số đồng bạn.
"Chết điii, ta cầu ngươi hãy chết điiii!!" họ vung kiếm tán loạn, chiến đấu như không còn gì để mất, nhưng cũng chẳng có ích gì.
"Ư aa, đi chết điii!!" một chiến sĩ thành công găm kiếm của mình vào tâm của con quỷ trước mắt, nhưng chưa kịp vui mừng, hắn đã thấy con quỷ đó thậm chí còn chẳng nhíu mày mà vẫn cười khằng khặc, đôi tay gớm ghiếc của nó xuyên thủng người nọ, xé toạc nhục thể yếu ớt đó ra làm đôi.
"Sợ hãi đii, sợ... hãi điiiiii." con quỷ sau khi kết liễu người nọ thì mặc kệ vết thương mà ngay lập tức rút thanh kiếm ra khỏi ngực, gào rú lên.
Đây hoàn toàn là sự tàn sát, thậm chí không thể coi là một trận chiến vì sự bất cân đối của nó.
Đây là địa ngục trần gian, đoàn trưởng run rẩy toàn thân nghĩ, trái tim, tinh thần của ông ta đã bủn rủn hết cả, nhìn thấy, ngửi thấy và nghe thấy những gì đang diễn ra khiến ông ta đến cả việc giữ được hơi thở cũng khó khăn chứ đừng nói đến suy nghĩ hay chiến lược.
Trong đầu ông ta chỉ toàn là suy nghĩ về cái chết.
Chết, chết, chết, tất cả sẽ chết hết, không một ai có thể sống sót, thành lũy này sẽ diệt vong, mấy triệu con người nơi này sẽ diệt vong!
Con quỷ kim tận hưởng khoái lạc trong niềm vui giết chóc, nó cười khà khà đắc ý như vừa hoàn thành một thành tựu đặc biệt.
"Sức mạnh, sợ hãi, ta cảm thấy sự sợ hãi của các ngươi đang khiến từng tế bào của ta mạnh mẽ hơn, sợ hãi tiếp đi, tiếp đi nhân loại!!!"
Những mũi nhọn trên tay nó liên tục đâm, móc vào từng thớ thịt trên nhục thể nhân loại, so với gọi là giết chóc, nó giống như là đang hành hạ, lăng trì con người hơn. Nhìn vào đôi mắt không một tia sáng của nhân loại nhỏ bé trước mặt, hắn vui đến điên lên được, đôi mắt hắn đỏ rực đầy khát máu.
Ngay lập tức, lũ quỷ trong ánh mắt của đám binh lính, ồ ạt lao tới cấu xé mọi mục tiêu trong tầm ngắm của chúng.
Mới vừa nãy thôi, nhân loại vẫn còn đang vui vẻ trong cảm giác sẽ chiến thắng, vậy mà bây giờ đôi mắt họ chẳng còn gì ngoài sợ hãi, sợ hãi và tuyệt vọng.
Những kiếm hồn giả vốn hừng hực khí thế lúc nãy bây giờ cũng chìm vào nỗi sợ vô hạn, từng người từng người một nằm xuống và điều đó càng khiến những người ở lại càng thêm sợ hãi.
"Sợ hãi đi, nhân loại, hahaha, sợ hãi ta điiiiii!" Một con quỷ gào to lên, nó nắm đầu một kiếm hồn giả, cười khằng khặc khi thấy được ánh mắt tuyệt vọng của người nọ.
Rộp 1 tiếng, lại một người nữa nằm xuống.
Máu, máu, máu đỏ đầy trời, những thân xác không toàn thây la liệt, thảm không nỡ tả, thẩm chí không thể coi là thân xác con người nữa mà chỉ còn toàn là những bãi thịt bầy nhầy.
Những kiếm hồn giả dẫn đầu giờ đã chằng còn mấy người, đoàn trưởng đoàn binh lính vốn dĩ đứng trên thành quan sát đã không thể giữ được sự bình tĩnh nữa, hắn nghiến răng quay qua hỏi thuộc hạ:
"Còn bao lâu nữa? Khi nào quân tiếp viện mới đến?!"
"Thuộc... thuộc hạ cũng không rõ ạ..." "Vô dụng!!!"
Đoàn trưởng nghiến răng nhìn thảm trạng của đội quân tiên phong, siết chặt tay như thể muốn bóp nát luôn lan can.
Nếu bây giờ để chúng tràn vào thành, chẳng có kết cục nào ngoài cái chết. Bây giờ chỉ còn cách đó thôi, phải cầm chân chúng bằng mọi cách.
"Mở cổng thành đi..." hắn khó nhọc nói.
"Gì... gì cơ ạ, nếu vậy thì sẽ...."
"Đúng! Chúng ta sẽ chết hết, nhưng như vậy còn hơn là để chúng tràn vào thành, làm ngay đi nếu không muốn thành lũy này diệt vong ngay trong hôm nay!!!"
"Dạ, thuộc hạ sẽ làm ngay lập tức."
Một tiếng động ầm ầm vang lên, khiến cho Huyễn vốn đang nhắm mắt làm ngơ cũng phải mở mắt ra nhìn.
Chỉ thấy cánh cửa thành làm từ vạn niên hắc thạch đang từ từ mở ra, điều đó khiến Huyễn giật mình, họ điên rồi sao?
Từ trong cổng thành, binh lính trào ra, không có quy chế nào cả, họ lao vào lũ quỷ như những con thiêu thân, tấn công bằng mọi thứ mình có. Dao, gươm, cung, bất kể trong tay cầm thứ gì, họ đều không ngần ngại mà xả chúng, ném chúng về phía lũ quỷ.
Số lượng phải đến hơn 50 ngàn người.
Con quỷ kim thấy cảnh này lại chỉ cười khằng khặc.
"Có vẻ các ngươi đã tuyệt vọng đến mức phát điên luôn rồi."
"Im điii, ta sẽ lấy mạng ngươiiii!" một người la to, hướng về phía quỷ kim mà vung kiếm.
Lại là một tiếng roạt, lại là máu bắn tung tóe, lại vẫn là khung cảnh giết chóc một chiều từ lũ quỷ, dù cho quân số áp đảo gấp 10 lần, nhân loại vẫn chẳng có chút lợi thế nào cả.
Liên tục là những thi thể chất chồng lên nhau, thảm đến không nỡ nhìn, nếu có một giáo dân của tôn giáo nào đó phải nhìn thấy cảnh này, có lẽ họ chỉ có thể thốt lên hai chữ 'địa ngục'.
Huyễn há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt, trước đây, khi chiến tranh nổ ra thì tòa thành này cũng chưa bao giờ dám mở cửa thành dù chỉ một tấc, tất cả những gì họ làm là cố thủ và chịu đựng qua những đợt tấn công cho đến khi bọn quỷ rút lui.
Bởi lẽ họ hiểu rõ, mở thành thì chỉ có đường chết cho tất cả những binh lính có trong thành. Vậy nên cái cánh cửa kiên cố đó vẫn chưa một lần dám hé mở, họ chỉ dám cử nhiều nhất là một nửa binh đoàn của mình ra cầm cự, dù vậy thì thương vong cũng đã không thể đong đếm được.
Cổng thành không chỉ là bảo vệ mỗi thường dân, nó còn bảo vệ cả những binh lính bên trong.
Nhưng bây giờ họ lại đang mở cái cổng đó ra.
Điều đó có nghĩa là họ đang chơi tất tay trong lần này, nếu không thể đẩy lui được đợt tấn công này, họ sẽ mất thành vào tay lũ quỷ ngay lập tức.
Những tiếng kêu thống khổ vẫn vang vọng trong không trung, mặt đất đã không còn hình hài vốn có của nó vì giờ đây màu đã nhuốm đỏ toàn bộ. Những xác người nằm xuống liên tục, quỷ cũng có thương vong, nhưng hoàn toàn không đáng kể.
Chẳng bao lâu, quân số của nhân loại đã giảm đi hơn phân nửa mà số lượng quỷ vẫn chưa mất tới 1/4, chúng vẫn gào rú, gầm thét man rợ một cách đầy phấn khích. Mỗi khi có thêm 1 chiến binh ngã xuống, Huyễn lại cảm thấy chúng ngày một mạnh lên như thể cái chết của nhân loại càng giúp chúng có thêm nhiều sức mạnh.
Nuốt nước miếng ực một cái, Huyễn cảm ơn trời vì đời trước hắn là một lính đánh thuê, nếu không hắn cũng sẽ phát điên nếu phải chứng kiến cái cảnh này.
Dù vậy, vì bản thân cũng từng là con người nên đây cũng chẳng phải là trải nghiệm dễ dàng gì với Huyễn. Cố gắng nhắm chặt mắt lại như lờ đi cái địa ngục ngay trước mắt. Hắn chỉ có thể cố gắng chìm vào trong tiềm thức để không phải đối mặt với thực tại khốc liệt này.
Rất nhanh thôi, những người ở đây sẽ chết hết.
Máu vẫn đang văng khắp nơi, những tiếng gào thét vẫn hoài tiếp tục. Sự thảm khốc của chiến trường này như thể cũng nhuốm cả vào bầu trời, khiến nó trở nên đỏ lòm và tối tăm hẳn đi.
Có những người lính đã không còn giữ nổi sự tỉnh táo, đôi mắt trở nên vô hồn nhưng vẫn vung vũ khí một cách bất lực. Lại nữa... lại một người nữa nằm xuống.
Những kẻ có sức chiến đấu mạnh hơn, giữ được cái mạng mình lâu hơn cũng không thể giữ được tinh thần tỉnh táo khi xung quanh là xác của vô số đồng bạn.
"Chết điii, ta cầu ngươi hãy chết điiii!!" họ vung kiếm tán loạn, chiến đấu như không còn gì để mất, nhưng cũng chẳng có ích gì.
"Ư aa, đi chết điii!!" một chiến sĩ thành công găm kiếm của mình vào tâm của con quỷ trước mắt, nhưng chưa kịp vui mừng, hắn đã thấy con quỷ đó thậm chí còn chẳng nhíu mày mà vẫn cười khằng khặc, đôi tay gớm ghiếc của nó xuyên thủng người nọ, xé toạc nhục thể yếu ớt đó ra làm đôi.
"Sợ hãi đii, sợ... hãi điiiiii." con quỷ sau khi kết liễu người nọ thì mặc kệ vết thương mà ngay lập tức rút thanh kiếm ra khỏi ngực, gào rú lên.
Đây hoàn toàn là sự tàn sát, thậm chí không thể coi là một trận chiến vì sự bất cân đối của nó.
Đây là địa ngục trần gian, đoàn trưởng run rẩy toàn thân nghĩ, trái tim, tinh thần của ông ta đã bủn rủn hết cả, nhìn thấy, ngửi thấy và nghe thấy những gì đang diễn ra khiến ông ta đến cả việc giữ được hơi thở cũng khó khăn chứ đừng nói đến suy nghĩ hay chiến lược.
Trong đầu ông ta chỉ toàn là suy nghĩ về cái chết.
Chết, chết, chết, tất cả sẽ chết hết, không một ai có thể sống sót, thành lũy này sẽ diệt vong, mấy triệu con người nơi này sẽ diệt vong!
Con quỷ kim tận hưởng khoái lạc trong niềm vui giết chóc, nó cười khà khà đắc ý như vừa hoàn thành một thành tựu đặc biệt.
"Sức mạnh, sợ hãi, ta cảm thấy sự sợ hãi của các ngươi đang khiến từng tế bào của ta mạnh mẽ hơn, sợ hãi tiếp đi, tiếp đi nhân loại!!!"
Những mũi nhọn trên tay nó liên tục đâm, móc vào từng thớ thịt trên nhục thể nhân loại, so với gọi là giết chóc, nó giống như là đang hành hạ, lăng trì con người hơn. Nhìn vào đôi mắt không một tia sáng của nhân loại nhỏ bé trước mặt, hắn vui đến điên lên được, đôi mắt hắn đỏ rực đầy khát máu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro