Là Nhân Vật Phụ Truyện Tranh: Ta Tăng Sức Mạnh Bằng Cách Nổi Tiếng
Vui chơi (?) bã...
2024-11-08 01:18:41
Kiếp sống lang thang của hai người Huyễn và Khương Nha bắt đầu sau đó vài tháng.
Lý do, một phần là cũng cần áp xuống độ nổi bật quá đà mấy ngày gần đây của Khương Nha, lỡ nếu có chút tiếng vang nào đó lọt đến chỗ Đệ Nhị quỷ vương, hai người họ chắc chắn sẽ không có ngày lành.
Ngoài ra thì việc đi lang thang thế này cũng giúp tăng kinh nghiệm thực chiến nữa.
Điểm đến đầu tiên chính là phía Đông của Nam Việt Quốc, thành Trì Hoa, nơi này nổi tiếng là phần đất đai ít bị quỷ xâm chiếm nhất của đất nước này.
Một phần là do nó nằm kề và tiếp giáp khá nhiều đất đai với Đông Hiên Quốc, phần còn lại là do nó có nhiều vùng biển bao quanh.
Không phải nói trên biển không có quỷ, chỉ là chúng ít và không cường đại như lũ ở trên đất liền thôi.
Theo như các tin tức mà Huyễn thu thập được thì khác với thế giới thực, lục địa của thế giới này chiếm nhiều phần hơn biển cả, nhưng về tài nguyên và khoáng vật thì lại rất sung túc, có thể nói nếu không có sự tranh chấp giữa các tộc với nhau thì nó sẽ phát triển hơn thế giới thực rất rất nhiều.
Nhưng chiến tranh và chém giết liên miên, sống trong cảnh dao kề bên cổ như thế nên người ta mới chỉ toàn ưu tiên cường giả vi tôn, chẳng có thành tựu khoa học nào đáng nói cả.
Nhưng mà cũng bởi vì thế nên cái thế giới này mới hợp với Huyễn.
Nằm trên bờ cát hưởng thụ nước dừa mát lạnh, thuận tiện ngắm cái thằng nhóc Khương Nha đang đau đớn đi ngụp lặn bắt hải sản cho mình, Huyễn cảm thán, đây đúng là số ít thời khắc hắn được thả lỏng từ khi đặt chân tới
dat la.
'Lâu lâu thư thả cũng có chút không quen thật ấy chứ.'
Huyễn nhìn ngắm mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, bầu trời trong xanh không có một tí mây gợn, hắn đã bao giờ dành thời gian đề ngắm nhìn cảnh trời như thế này chưa? Dù là lúc chưa xuyên qua cũng rất ít khi hắn được thả lỏng, mà bản thân chính Huyễn cũng không muốn thả lỏng.
Nói sao nhỉ? Việc để chính mình lâm vào công việc cũng là cách để hắn tê mỏi cái cảm giác chán chường cứ trực trào trong người ấy.
'Chưa gì đã nhớ những lúc cầm đao rồi...' Có thể bản thân Huyễn tự cái lúc lọt lòng đã là một sát khí hình người rồi, bản năng chiến đấu trong hắn sẽ không bao giờ được ngơi nghỉ.
Phàm là con người, chúng ta đa phần đều có những nhu cầu và dục vọng với nhiều thứ: đồ ăn, tiền tài, danh vọng hay tình cảm.
Tình cảm bao gồm cả tình thân, tình bạn, tình yêu.
Nhưng Huyễn, hắn lại là sản phẩm lỗi, bản thân hắn để ra đã chẳng có nhiều dục vọng, hắn không mưu cầu gì
quล์ nhieu doi voi nhung thi ay.
Tự lúc sống trong trại mồ côi, Huyễn đã chẳng hòa nhập được với đám con nít, kết quả bị ghét bỏ là đương nhiên, và cái gì tới cũng sẽ tới, với một môi trường toàn những kẻ không ai quản thúc thì cứ hễ chẳng ưa ai, chúng sẽ
danh cho dua do nhi tu.
Huyễn không thích phiền toái, hắn sẽ không tự rước phiền toái đến cho mình, nhưng cũng ghét những kẻ phiền toái.
Thể nên hắn bắt đầu rèn luyện cơ thể, càng nhiều, càng nhiều, cho đến khi đấm bọn bắt nạt răng rơi đầy đất, ánh mắt khiếp sợ.
Nhưng cũng nhờ trải nghiệm như vậy, Huyễn mới tìm thấy được lạc thú khi chứng kiến bản thân mình ngày một mạnh hơn, đánh được từ những đứa gầy còm thùng rỗng kêu to, cho đến những thằng cao hơn hắn cả cái đầu, da dày thịt béo là một quá trình thích thú hơn tưởng tượng.
Nếu để mà diễn tả thì, giống như đang chơi game vậy đó, bạn đánh được mấy con quái nhỏ, lên cấp, rồi hạ được boss, rồi lại lên cấp vậy.
Huyễn tận hưởng cái game thực tế này.
Nhưng mà trại trẻ mồ côi cũng chỉ có vậy, đánh được thằng trùm cuối là lúc mà Huyễn mất hết niềm vui, hắn nắm
ล่น lนี nhoc vao nam 15 tuoi.
Cứ tưởng sẽ như vậy mà nhàm chán tới chết, ngờ đâu tới lúc trưởng thành, hắn lại biết đến hiệp hội lính đánh thuê.
Thế là Huyễn lại có cơ hội tận hưởng một trò chơi khác, chỉ là trò này dễ mất mạng hơn, nhưng bạn biết đấy, hắn là kẻ không tiếc mạng nhất.
Tận hưởng việc từ một thằng lính quèn chỉ đi là bia đỡ đạn cho đến khi trở thành đặc cấp, tham gia vào những nhiệm vụ quan trọng đem lại cho Huyễn rất nhiều cảm giác thành tựu, nó kích thích sự hưng phấn trong não bộ hắn, cho hắn được vui sướng khó tìm.
Chỉ có điều, trò chơi của vũ khí nóng lại có hạn chế rất lớn đối với những kẻ tham gia, bởi vì xác thịt con người, không đời nào vượt qua được hỏa lực kẹo đồng.
Huyễn cho dù có trở thành người giỏi nhất cũng chẳng đời nào thẳng được xe tăng, tên lửa, hay bom mìn.
Giới hạn của cơ thể nhân loại, không vượt qua được những thứ do chính họ sáng tạo ra.
Bởi vậy nên mới nói, thế giới này mới là nơi mà Huyễn cảm thấy bản thân thuộc về.
Nơi đây không có giới hạn đối với sức mạnh của tự thân hắn, sinh ra là một yêu tộc, cơ hội để phát triển bản thân của Huyễn là vô hạn, nói đơn giản thì ngay cả từng cấp đan trong người của yêu tộc cũng có cho riêng mình một khoảng không để phát triển, đó là điểm dẫn đến trình độ khác biệt của những người cùng cấp.
Chưa kể đến việc thế giới này có rất nhiều kẻ để cho Huyễn muốn đánh bại, sự hưng phấn và quyết tâm muốn giết chết càng nhiều người mạnh mẽ chính là thứ khiến cho cái cảm giác chán nản của Huyễn gần như tiêu tan, dâm tẩm trong máu tươi và mồ hôi căng thẳng, đó mới là cách mà Huyễn muốn sống.
Chợt lại nhớ tới trận chiến chấn động đầu tiên mà bản thân trồng thấy khi còn là một cây hoa khô héo, hắn nhớ về
Tuyết Hoa, kẻ được xưng là mạnh nhất yều tộc.
Nhớ lại sự bình tĩnh thong dong khi đối diện với năm ngàn con quỷ ấy, đôi bàn tay sát phạt và sự quyết đoán hy sinh chính mình làm Huyễn cũng phải thán phục, hắn đã đóng đinh mục tiêu của chính mình ngay cái giây phút chứng kiến giờ khắc huy hoàng của người đó, người đã một đi không trở lại.
'Cứ chờ mà xem, ta rồi sẽ, mạnh hơn cả ngươi, Tuyết Hoa.'
"Aizz làm gì đấy mau ra đây ăn đi tên khốn." Khương Nha ngồi quạt thịt dưới cái nắng oi bức thấy Huyễn cứ ngồi nắm chặt lòng bàn tay thì khó chịu phần nàn, có thấy hẳn khổ sở không mà còn thong dong làm trò khùng như thế.
"Chắc phát điên vì đi với tên này mất!"
"Ê Khương Nha, ta với ngươi đấu tập một lát đi!?" Huyễn bất ngờ quay qua dùng ánh mắt lấp lánh nhìn hắn.
Khương Nha đổ mồ hôi đầy đầu, đen mặt than trời khóc đất, hắn nãy giờ uống nước biển còn chưa đủ hay sao mà gã điên này còn muốn hành hạ hắn nữa.
Sư phụ ơi, con lựa chọn tiếp tục theo hắn có đúng hay không vậy?!
Cảnh kết thúc bằng hình ảnh, Khương Nha ngồi nôn thốc nôn tháo nước biển sau khi bị đánh đập hàng giờ.
Lý do, một phần là cũng cần áp xuống độ nổi bật quá đà mấy ngày gần đây của Khương Nha, lỡ nếu có chút tiếng vang nào đó lọt đến chỗ Đệ Nhị quỷ vương, hai người họ chắc chắn sẽ không có ngày lành.
Ngoài ra thì việc đi lang thang thế này cũng giúp tăng kinh nghiệm thực chiến nữa.
Điểm đến đầu tiên chính là phía Đông của Nam Việt Quốc, thành Trì Hoa, nơi này nổi tiếng là phần đất đai ít bị quỷ xâm chiếm nhất của đất nước này.
Một phần là do nó nằm kề và tiếp giáp khá nhiều đất đai với Đông Hiên Quốc, phần còn lại là do nó có nhiều vùng biển bao quanh.
Không phải nói trên biển không có quỷ, chỉ là chúng ít và không cường đại như lũ ở trên đất liền thôi.
Theo như các tin tức mà Huyễn thu thập được thì khác với thế giới thực, lục địa của thế giới này chiếm nhiều phần hơn biển cả, nhưng về tài nguyên và khoáng vật thì lại rất sung túc, có thể nói nếu không có sự tranh chấp giữa các tộc với nhau thì nó sẽ phát triển hơn thế giới thực rất rất nhiều.
Nhưng chiến tranh và chém giết liên miên, sống trong cảnh dao kề bên cổ như thế nên người ta mới chỉ toàn ưu tiên cường giả vi tôn, chẳng có thành tựu khoa học nào đáng nói cả.
Nhưng mà cũng bởi vì thế nên cái thế giới này mới hợp với Huyễn.
Nằm trên bờ cát hưởng thụ nước dừa mát lạnh, thuận tiện ngắm cái thằng nhóc Khương Nha đang đau đớn đi ngụp lặn bắt hải sản cho mình, Huyễn cảm thán, đây đúng là số ít thời khắc hắn được thả lỏng từ khi đặt chân tới
dat la.
'Lâu lâu thư thả cũng có chút không quen thật ấy chứ.'
Huyễn nhìn ngắm mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, bầu trời trong xanh không có một tí mây gợn, hắn đã bao giờ dành thời gian đề ngắm nhìn cảnh trời như thế này chưa? Dù là lúc chưa xuyên qua cũng rất ít khi hắn được thả lỏng, mà bản thân chính Huyễn cũng không muốn thả lỏng.
Nói sao nhỉ? Việc để chính mình lâm vào công việc cũng là cách để hắn tê mỏi cái cảm giác chán chường cứ trực trào trong người ấy.
'Chưa gì đã nhớ những lúc cầm đao rồi...' Có thể bản thân Huyễn tự cái lúc lọt lòng đã là một sát khí hình người rồi, bản năng chiến đấu trong hắn sẽ không bao giờ được ngơi nghỉ.
Phàm là con người, chúng ta đa phần đều có những nhu cầu và dục vọng với nhiều thứ: đồ ăn, tiền tài, danh vọng hay tình cảm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tình cảm bao gồm cả tình thân, tình bạn, tình yêu.
Nhưng Huyễn, hắn lại là sản phẩm lỗi, bản thân hắn để ra đã chẳng có nhiều dục vọng, hắn không mưu cầu gì
quล์ nhieu doi voi nhung thi ay.
Tự lúc sống trong trại mồ côi, Huyễn đã chẳng hòa nhập được với đám con nít, kết quả bị ghét bỏ là đương nhiên, và cái gì tới cũng sẽ tới, với một môi trường toàn những kẻ không ai quản thúc thì cứ hễ chẳng ưa ai, chúng sẽ
danh cho dua do nhi tu.
Huyễn không thích phiền toái, hắn sẽ không tự rước phiền toái đến cho mình, nhưng cũng ghét những kẻ phiền toái.
Thể nên hắn bắt đầu rèn luyện cơ thể, càng nhiều, càng nhiều, cho đến khi đấm bọn bắt nạt răng rơi đầy đất, ánh mắt khiếp sợ.
Nhưng cũng nhờ trải nghiệm như vậy, Huyễn mới tìm thấy được lạc thú khi chứng kiến bản thân mình ngày một mạnh hơn, đánh được từ những đứa gầy còm thùng rỗng kêu to, cho đến những thằng cao hơn hắn cả cái đầu, da dày thịt béo là một quá trình thích thú hơn tưởng tượng.
Nếu để mà diễn tả thì, giống như đang chơi game vậy đó, bạn đánh được mấy con quái nhỏ, lên cấp, rồi hạ được boss, rồi lại lên cấp vậy.
Huyễn tận hưởng cái game thực tế này.
Nhưng mà trại trẻ mồ côi cũng chỉ có vậy, đánh được thằng trùm cuối là lúc mà Huyễn mất hết niềm vui, hắn nắm
ล่น lนี nhoc vao nam 15 tuoi.
Cứ tưởng sẽ như vậy mà nhàm chán tới chết, ngờ đâu tới lúc trưởng thành, hắn lại biết đến hiệp hội lính đánh thuê.
Thế là Huyễn lại có cơ hội tận hưởng một trò chơi khác, chỉ là trò này dễ mất mạng hơn, nhưng bạn biết đấy, hắn là kẻ không tiếc mạng nhất.
Tận hưởng việc từ một thằng lính quèn chỉ đi là bia đỡ đạn cho đến khi trở thành đặc cấp, tham gia vào những nhiệm vụ quan trọng đem lại cho Huyễn rất nhiều cảm giác thành tựu, nó kích thích sự hưng phấn trong não bộ hắn, cho hắn được vui sướng khó tìm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ có điều, trò chơi của vũ khí nóng lại có hạn chế rất lớn đối với những kẻ tham gia, bởi vì xác thịt con người, không đời nào vượt qua được hỏa lực kẹo đồng.
Huyễn cho dù có trở thành người giỏi nhất cũng chẳng đời nào thẳng được xe tăng, tên lửa, hay bom mìn.
Giới hạn của cơ thể nhân loại, không vượt qua được những thứ do chính họ sáng tạo ra.
Bởi vậy nên mới nói, thế giới này mới là nơi mà Huyễn cảm thấy bản thân thuộc về.
Nơi đây không có giới hạn đối với sức mạnh của tự thân hắn, sinh ra là một yêu tộc, cơ hội để phát triển bản thân của Huyễn là vô hạn, nói đơn giản thì ngay cả từng cấp đan trong người của yêu tộc cũng có cho riêng mình một khoảng không để phát triển, đó là điểm dẫn đến trình độ khác biệt của những người cùng cấp.
Chưa kể đến việc thế giới này có rất nhiều kẻ để cho Huyễn muốn đánh bại, sự hưng phấn và quyết tâm muốn giết chết càng nhiều người mạnh mẽ chính là thứ khiến cho cái cảm giác chán nản của Huyễn gần như tiêu tan, dâm tẩm trong máu tươi và mồ hôi căng thẳng, đó mới là cách mà Huyễn muốn sống.
Chợt lại nhớ tới trận chiến chấn động đầu tiên mà bản thân trồng thấy khi còn là một cây hoa khô héo, hắn nhớ về
Tuyết Hoa, kẻ được xưng là mạnh nhất yều tộc.
Nhớ lại sự bình tĩnh thong dong khi đối diện với năm ngàn con quỷ ấy, đôi bàn tay sát phạt và sự quyết đoán hy sinh chính mình làm Huyễn cũng phải thán phục, hắn đã đóng đinh mục tiêu của chính mình ngay cái giây phút chứng kiến giờ khắc huy hoàng của người đó, người đã một đi không trở lại.
'Cứ chờ mà xem, ta rồi sẽ, mạnh hơn cả ngươi, Tuyết Hoa.'
"Aizz làm gì đấy mau ra đây ăn đi tên khốn." Khương Nha ngồi quạt thịt dưới cái nắng oi bức thấy Huyễn cứ ngồi nắm chặt lòng bàn tay thì khó chịu phần nàn, có thấy hẳn khổ sở không mà còn thong dong làm trò khùng như thế.
"Chắc phát điên vì đi với tên này mất!"
"Ê Khương Nha, ta với ngươi đấu tập một lát đi!?" Huyễn bất ngờ quay qua dùng ánh mắt lấp lánh nhìn hắn.
Khương Nha đổ mồ hôi đầy đầu, đen mặt than trời khóc đất, hắn nãy giờ uống nước biển còn chưa đủ hay sao mà gã điên này còn muốn hành hạ hắn nữa.
Sư phụ ơi, con lựa chọn tiếp tục theo hắn có đúng hay không vậy?!
Cảnh kết thúc bằng hình ảnh, Khương Nha ngồi nôn thốc nôn tháo nước biển sau khi bị đánh đập hàng giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro