Chương 30
Nghê Đa Hỉ
2024-11-14 01:00:43
Lâm Cẩn Ngôn đi đến chỗ hẹn, bên ngoài đã đỗ không ít xe.
Đem hộp nhẫn bỏ vào trong túi áo, trên tay ôm bó hoa hồng.
Trên đại sảnh lầu ba, khắp nơi đều là người, Lâm Cẩn Ngôn nhìn khắp xung quanh đều không nhìn thấy bóng dáng của Giản Vi.
Đồng hồ trên tường đã điểm 7 giờ 50, chỉ còn chưa đầy 10 phút nữa sẽ bắt đầu.
Anh ở bên ngoài gọi điện thoại cho Giản Vi muốn hỏi xem cô đến chưa, đang ở đâu.
Nhưng điện thoại đổ chuông hồi lâu vẫn không có ai nghe máy.
Anh gọi rất nhiều lần, nhưng trước sau đều không có trả lời.
Lâm Cẩn Ngôn trong lòng căng thẳng, sợ cô xảy ra chuyện gì, vì thế lập tức gọi điện về nhà, lúc này phía sau truyền đến một giọng nữ.
Lâm Cẩn Ngôn ngẩn ra, lúc sau mới quay đầu lại.
Hứa Oanh e lệ thẹn thùng mà đứng ở phía sau anh, thanh âm dịu dàng:" em chờ anh ở đây lâu rồi, sinh nhật vui vẻ!"
Nói xong đem hộp quà trong tay đưa cho Lâm Cẩn Ngôn.
Lâm Cẩn Ngôn mày nhíu chặt, ánh mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm cô ta:"" sao lại là cô?"
Hứa Oánh mặt đỏ bừng, nhỏ giọng nói:"là bác gái sắp xếp."
Cô nhìn đồng hồ, nói:" cũng đến giờ bắt đầu rồi, chúng ta mau vào thôi."
Nói đoạn liền duỗi tay định khoác tay Lâm Cẩn Ngôn.
Lâm Cẩn Ngôn độ nhiên tránh ra, sắc mặt đen kịt.
Hứa Oánh bị dọa cho nhảy dựng:" Lâm...."
Cô ta vừa định nói chuyện, giây tiếp theo lại thấy Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên xoay người đi ra ngoài.
Anh toàn thân đều phát ra lửa giận, Hứa Oánh sợ vô cùng, không dám đuổi theo, đành phải đứng đó trơ mắt nhìn anh rời đi.
Lâm Cẩn Ngôn từ bên trong đi ra, sắc mặt âm trầm, cằm căng chặt, môi mím chặt thành một đường.
Trong lồng ngực lửa giận phừng phừng, mau chóng bốc lên tới đỉnh đầu, anh liều mạng áp xuống, nhưng cứ nghĩ đến gương mặt cô, lửa giận không có cách nào mà dập xuống.
Anh bước vào trong xe, khởi động xe, dẫm ga, nhanh chóng rời khỏi bãi đỗ xe.
Trên đường về nhà, trong đầu óc của Lâm Cẩn Ngôn chỉ có một suy nghĩ: anh chỉ muốn hỏi cô sao lại dễ dàng nhường anh cho một cô gái như vậy?
- ------------
Hơn 9 giờ tối, dì Lan có chút mệt rã rời, cùng Giản Vi chúc ngủ ngon rồi lên lầu đi ngủ.
Giản Vi ngồi trên sô pha chờ Lâm Cẩn Ngôn về.
Trên TV đang chiếu gameshow vô cùng náo nhiệt, nhưng trong đầu cô lúc này toàn là suy nghĩ về Lâm Cẩn Ngôn.
Cũng không biết bọn họ xem xong chưa? Hiện tại đang làm gì?
Phòng khách lớn như vậy lúc này vô cùng vắng vẻ, trong lòng trống rỗng, thần sắc mờ mịt, hai tay ôm đầu gối, ngơ ngác mà cuộn tròn ở trên ghế sô pha.
Cô đợi ở phòng khách đợi mà tâm phiền ý loạn, trong đầu toàn là những suy nghĩ lung tung,cuối cùng đứng lên đi đến trong viện.
Trong viện gió lạnh thổi, bị gió thổiqua, tâm tình thoải mái đôi chút.
Cô cố gắng dời đi những suy nghĩ lung tung kia, không nghĩ đến Lâm Cẩn Ngôn bây giờ đang làm gì, cũng không thèm nghĩ đến việc sau này phải làm sao.
Vì thế rót đầy nước, ngồi xổm trên mặt đất nghiêm túc mà tưới hoa trong viện.
Cô khẽ ngân nga hát, cố gắng làm bản thân vui vẻ.
Tưới đến bồn hoa thứ ba, trước mắt đột nhiên có một bó sáng đến gần, đâm vào mắt cô hơn đau, theo bản năng giơ tay che mắt.
Lại ngẩng đầu nhìn đã thấy xe của Lâm Cẩn Ngôn dừng ở trong viện.
Cô ngẩn người, đứng lên.
Lâm Cẩn Ngôn từ trong xe đi ra, thấy Giản Vi lửa giận lập tức bùng phát không cách nào ngăn lại. Đen mặt đi đến trước mặt cô.
Giản Vi có chút chột dạ, nắm chặt đồ vật cầm trong tay, gượng cười:" Anh......Nhanh như vậy đã về rồi? Hẹn hò... Có thuận lợi không?...A!""
Giản Vi lời còn chưa nói hết, tay đột nhiên đã bị Lâm Cẩn Ngôn nắm chặt, cô đau đến hét lên một tiếng, muốn thoát ra khỏi tay anh.
Lâm Cẩn Ngôn sắc mặt âm trầm, đôi mắt dỏ bừng,gắt gao nhìn chằm chằm cô, cao giọng giận giữ hỏi:" Giản Vi, đây là quà sinh nhật em chuẩn bị cho anh?"
Anh bắt lấy tay cô, sức lực vô cùng lớn giống như muốn đem cô nghiền nát đến không còn một mảnh vụn.
Giản Vi đau đến không chịu nổi, dùng sức giãy giụa:" Anh buông tôi ra, anh làm tôi đau quá..."
"Đau? Sẽ còn đau hơn!" Lâm Cẩn Ngôn quát một tiếng chói tai, giây tiếp theo liền chế trụ eo cô, đột nhiên đem người kéo vào trong lồng ngực, cúi đầu,môi thật mạnh mẽ ép xuống.
Giản Vi trong đầu bỗng "ầm" vang một tiếng, đôi mắt mở to, có chút khó thở, nhìn chằm chằm Lâm Cẩn Ngôn.
Cô đột nhiên cái gì cũng không nghe thấy, cũng không cảm nhận được bất cứ cái gì, tất cả giác quan đều bị nụ hôn bá đạo của Lâm Cẩn Ngôn thu hút.
Anh gắt gao giữ chặt đầu cô,bá đạo, cường thế mà ở trên môi cô phát tiết, dường như muốn đem toàn bộ lửa giận cho cô cảm nhận. Đầu lưỡi len lỏi vào trong khoang miệng, mùi thuốc là nhàn nhạt tràn ngập trong khoang miệng, cô rõ ràng cảm nhận được độ ấm cùng hương vị của anh.
Anh dùng sức quấn lấy lưỡi cô, chỉ cảm thấy toàn bộ không khí trong cơ thể đều bị rút cạn, hoàn toàn không có cách nào hô hấp, thân thể bỗng dưng dâng lên một cảm giác khác lạ, cả ngươi mềm như nước.
Cô cơ hồ không thể đứng vững, cả người không tự giác mà dựa vào người Lâm Cẩn Ngôn.
Lâm Cẩn Ngôn gắt gao ôm cô càng chặt, càng dùng sức càng cường thế mà hôn cô, môi lưỡi dây dưa, Giản Vi hô hấp có chút khó khăn mà đỏ bừng mặt, cô theo bản năng tránh né thì cảm thấy đầu lưỡi có chút đau, hóa ra là bị Lâm Cẩn Ngôn cắn.
Đau đớn truyền đến khiến cô cảm thấy tỉnh táo, đột nhiên mở to hai mắt, dùng sức đẩy Lâm Cẩn Ngôn ra.
Cô che lại môi, lùi ra sau, khó tin mà trừng mắt,:""Anh.... Anh có ý gì?"
Lâm Cẩn Ngôn đen mắt, tức giận nói:" Giản Vi, em có thể bớt ngốc đi một chút được không!"
Giản Vi trong đầu lại " oành" một tiếng, giống như có một thứ gì đó vừa nổ tung.
Nói không nên lời cảm giác trong lòng lúc này là vui mừng, không biết nên biểu đạt như thế nào, lại càng không biết nên làm thế nào.
Qua thật lâu sau mới run rẩy nói:" Anh... Anh thích tôi sao?"
Lâm Cẩn Ngôn đen mặt, nhìn chằm chằm cô:" Em cảm thấy sao? Anh con mẹ nó không thích em, thì còn đối xử tốt với em như vậy làm gì!"
Anh tức giận đến không nhịn được mà chửi bậy một câu,anh thích cô, vậy mà cô lại chủ động nhường anh cho một người khác.
Giản Vi ngơ ngẩn mà nhìn chằm chằm anh, đôi mắt đỏ bừng, không biết là khóc hay cười.
Lâm Cẩn Ngôn nhíu mày, tiến lên một bước, giơ tay nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô, ánh mắt thật sâu mà nhìn cô chăm chú, lúc sau mới hỏi một câu:" thật sự chê anh nhiều tuổi?""
Giản Vi dùng sức lắc đầu, nước mắt đột nhiên rơi xuống.
Lâm Cẩn Ngôn ánh mắt càng sâu vài phần, lại hỏi:" em thích anh?"
Giản Vi ngừng vài giây, gật đầu,nghẹn ngào nói:" thích."
"Thích anh sao còn đẩy cho cô gái khác?"" Lâm Cẩn Ngôn thanh âm trầm thấp mang theo vài phần tức giận.
Giản Vi cắn cắn môi, nhỏ giọng nói:" em cho rằng.... em cho rằng anh không thích em...."
Lâm Cẩn Ngôn chau mày, nhịn không được mắng cô:"" bị em làm cho tức chết."
Nói xong, nhẹ nhàng nhéo mặt cô.
Giản Vi "ngô" một tiếng, lẩm bẩm nói:" làm gì?"
" Nhìn đầu lưỡi xem anh cắn em có đau không?"
Giản Vi nghĩ đến nụ hôn ban nãy, đỏ bừng mặt, theo bản năng dời tầm mắt đi chỗ khác:" có... có chút đau..."
Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn cô một cái:" về sau sẽ càng đau hơn."
Anh hơi cúi đầu,nhẹ nhàng hôn lên môi cô, sau đó kéo tay cô, ôn nhu nói:" đi vào cùng anh."
Đem hộp nhẫn bỏ vào trong túi áo, trên tay ôm bó hoa hồng.
Trên đại sảnh lầu ba, khắp nơi đều là người, Lâm Cẩn Ngôn nhìn khắp xung quanh đều không nhìn thấy bóng dáng của Giản Vi.
Đồng hồ trên tường đã điểm 7 giờ 50, chỉ còn chưa đầy 10 phút nữa sẽ bắt đầu.
Anh ở bên ngoài gọi điện thoại cho Giản Vi muốn hỏi xem cô đến chưa, đang ở đâu.
Nhưng điện thoại đổ chuông hồi lâu vẫn không có ai nghe máy.
Anh gọi rất nhiều lần, nhưng trước sau đều không có trả lời.
Lâm Cẩn Ngôn trong lòng căng thẳng, sợ cô xảy ra chuyện gì, vì thế lập tức gọi điện về nhà, lúc này phía sau truyền đến một giọng nữ.
Lâm Cẩn Ngôn ngẩn ra, lúc sau mới quay đầu lại.
Hứa Oanh e lệ thẹn thùng mà đứng ở phía sau anh, thanh âm dịu dàng:" em chờ anh ở đây lâu rồi, sinh nhật vui vẻ!"
Nói xong đem hộp quà trong tay đưa cho Lâm Cẩn Ngôn.
Lâm Cẩn Ngôn mày nhíu chặt, ánh mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm cô ta:"" sao lại là cô?"
Hứa Oánh mặt đỏ bừng, nhỏ giọng nói:"là bác gái sắp xếp."
Cô nhìn đồng hồ, nói:" cũng đến giờ bắt đầu rồi, chúng ta mau vào thôi."
Nói đoạn liền duỗi tay định khoác tay Lâm Cẩn Ngôn.
Lâm Cẩn Ngôn độ nhiên tránh ra, sắc mặt đen kịt.
Hứa Oánh bị dọa cho nhảy dựng:" Lâm...."
Cô ta vừa định nói chuyện, giây tiếp theo lại thấy Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên xoay người đi ra ngoài.
Anh toàn thân đều phát ra lửa giận, Hứa Oánh sợ vô cùng, không dám đuổi theo, đành phải đứng đó trơ mắt nhìn anh rời đi.
Lâm Cẩn Ngôn từ bên trong đi ra, sắc mặt âm trầm, cằm căng chặt, môi mím chặt thành một đường.
Trong lồng ngực lửa giận phừng phừng, mau chóng bốc lên tới đỉnh đầu, anh liều mạng áp xuống, nhưng cứ nghĩ đến gương mặt cô, lửa giận không có cách nào mà dập xuống.
Anh bước vào trong xe, khởi động xe, dẫm ga, nhanh chóng rời khỏi bãi đỗ xe.
Trên đường về nhà, trong đầu óc của Lâm Cẩn Ngôn chỉ có một suy nghĩ: anh chỉ muốn hỏi cô sao lại dễ dàng nhường anh cho một cô gái như vậy?
- ------------
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hơn 9 giờ tối, dì Lan có chút mệt rã rời, cùng Giản Vi chúc ngủ ngon rồi lên lầu đi ngủ.
Giản Vi ngồi trên sô pha chờ Lâm Cẩn Ngôn về.
Trên TV đang chiếu gameshow vô cùng náo nhiệt, nhưng trong đầu cô lúc này toàn là suy nghĩ về Lâm Cẩn Ngôn.
Cũng không biết bọn họ xem xong chưa? Hiện tại đang làm gì?
Phòng khách lớn như vậy lúc này vô cùng vắng vẻ, trong lòng trống rỗng, thần sắc mờ mịt, hai tay ôm đầu gối, ngơ ngác mà cuộn tròn ở trên ghế sô pha.
Cô đợi ở phòng khách đợi mà tâm phiền ý loạn, trong đầu toàn là những suy nghĩ lung tung,cuối cùng đứng lên đi đến trong viện.
Trong viện gió lạnh thổi, bị gió thổiqua, tâm tình thoải mái đôi chút.
Cô cố gắng dời đi những suy nghĩ lung tung kia, không nghĩ đến Lâm Cẩn Ngôn bây giờ đang làm gì, cũng không thèm nghĩ đến việc sau này phải làm sao.
Vì thế rót đầy nước, ngồi xổm trên mặt đất nghiêm túc mà tưới hoa trong viện.
Cô khẽ ngân nga hát, cố gắng làm bản thân vui vẻ.
Tưới đến bồn hoa thứ ba, trước mắt đột nhiên có một bó sáng đến gần, đâm vào mắt cô hơn đau, theo bản năng giơ tay che mắt.
Lại ngẩng đầu nhìn đã thấy xe của Lâm Cẩn Ngôn dừng ở trong viện.
Cô ngẩn người, đứng lên.
Lâm Cẩn Ngôn từ trong xe đi ra, thấy Giản Vi lửa giận lập tức bùng phát không cách nào ngăn lại. Đen mặt đi đến trước mặt cô.
Giản Vi có chút chột dạ, nắm chặt đồ vật cầm trong tay, gượng cười:" Anh......Nhanh như vậy đã về rồi? Hẹn hò... Có thuận lợi không?...A!""
Giản Vi lời còn chưa nói hết, tay đột nhiên đã bị Lâm Cẩn Ngôn nắm chặt, cô đau đến hét lên một tiếng, muốn thoát ra khỏi tay anh.
Lâm Cẩn Ngôn sắc mặt âm trầm, đôi mắt dỏ bừng,gắt gao nhìn chằm chằm cô, cao giọng giận giữ hỏi:" Giản Vi, đây là quà sinh nhật em chuẩn bị cho anh?"
Anh bắt lấy tay cô, sức lực vô cùng lớn giống như muốn đem cô nghiền nát đến không còn một mảnh vụn.
Giản Vi đau đến không chịu nổi, dùng sức giãy giụa:" Anh buông tôi ra, anh làm tôi đau quá..."
"Đau? Sẽ còn đau hơn!" Lâm Cẩn Ngôn quát một tiếng chói tai, giây tiếp theo liền chế trụ eo cô, đột nhiên đem người kéo vào trong lồng ngực, cúi đầu,môi thật mạnh mẽ ép xuống.
Giản Vi trong đầu bỗng "ầm" vang một tiếng, đôi mắt mở to, có chút khó thở, nhìn chằm chằm Lâm Cẩn Ngôn.
Cô đột nhiên cái gì cũng không nghe thấy, cũng không cảm nhận được bất cứ cái gì, tất cả giác quan đều bị nụ hôn bá đạo của Lâm Cẩn Ngôn thu hút.
Anh gắt gao giữ chặt đầu cô,bá đạo, cường thế mà ở trên môi cô phát tiết, dường như muốn đem toàn bộ lửa giận cho cô cảm nhận. Đầu lưỡi len lỏi vào trong khoang miệng, mùi thuốc là nhàn nhạt tràn ngập trong khoang miệng, cô rõ ràng cảm nhận được độ ấm cùng hương vị của anh.
Anh dùng sức quấn lấy lưỡi cô, chỉ cảm thấy toàn bộ không khí trong cơ thể đều bị rút cạn, hoàn toàn không có cách nào hô hấp, thân thể bỗng dưng dâng lên một cảm giác khác lạ, cả ngươi mềm như nước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô cơ hồ không thể đứng vững, cả người không tự giác mà dựa vào người Lâm Cẩn Ngôn.
Lâm Cẩn Ngôn gắt gao ôm cô càng chặt, càng dùng sức càng cường thế mà hôn cô, môi lưỡi dây dưa, Giản Vi hô hấp có chút khó khăn mà đỏ bừng mặt, cô theo bản năng tránh né thì cảm thấy đầu lưỡi có chút đau, hóa ra là bị Lâm Cẩn Ngôn cắn.
Đau đớn truyền đến khiến cô cảm thấy tỉnh táo, đột nhiên mở to hai mắt, dùng sức đẩy Lâm Cẩn Ngôn ra.
Cô che lại môi, lùi ra sau, khó tin mà trừng mắt,:""Anh.... Anh có ý gì?"
Lâm Cẩn Ngôn đen mắt, tức giận nói:" Giản Vi, em có thể bớt ngốc đi một chút được không!"
Giản Vi trong đầu lại " oành" một tiếng, giống như có một thứ gì đó vừa nổ tung.
Nói không nên lời cảm giác trong lòng lúc này là vui mừng, không biết nên biểu đạt như thế nào, lại càng không biết nên làm thế nào.
Qua thật lâu sau mới run rẩy nói:" Anh... Anh thích tôi sao?"
Lâm Cẩn Ngôn đen mặt, nhìn chằm chằm cô:" Em cảm thấy sao? Anh con mẹ nó không thích em, thì còn đối xử tốt với em như vậy làm gì!"
Anh tức giận đến không nhịn được mà chửi bậy một câu,anh thích cô, vậy mà cô lại chủ động nhường anh cho một người khác.
Giản Vi ngơ ngẩn mà nhìn chằm chằm anh, đôi mắt đỏ bừng, không biết là khóc hay cười.
Lâm Cẩn Ngôn nhíu mày, tiến lên một bước, giơ tay nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô, ánh mắt thật sâu mà nhìn cô chăm chú, lúc sau mới hỏi một câu:" thật sự chê anh nhiều tuổi?""
Giản Vi dùng sức lắc đầu, nước mắt đột nhiên rơi xuống.
Lâm Cẩn Ngôn ánh mắt càng sâu vài phần, lại hỏi:" em thích anh?"
Giản Vi ngừng vài giây, gật đầu,nghẹn ngào nói:" thích."
"Thích anh sao còn đẩy cho cô gái khác?"" Lâm Cẩn Ngôn thanh âm trầm thấp mang theo vài phần tức giận.
Giản Vi cắn cắn môi, nhỏ giọng nói:" em cho rằng.... em cho rằng anh không thích em...."
Lâm Cẩn Ngôn chau mày, nhịn không được mắng cô:"" bị em làm cho tức chết."
Nói xong, nhẹ nhàng nhéo mặt cô.
Giản Vi "ngô" một tiếng, lẩm bẩm nói:" làm gì?"
" Nhìn đầu lưỡi xem anh cắn em có đau không?"
Giản Vi nghĩ đến nụ hôn ban nãy, đỏ bừng mặt, theo bản năng dời tầm mắt đi chỗ khác:" có... có chút đau..."
Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn cô một cái:" về sau sẽ càng đau hơn."
Anh hơi cúi đầu,nhẹ nhàng hôn lên môi cô, sau đó kéo tay cô, ôn nhu nói:" đi vào cùng anh."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro