Lạc Trì

Chương 14

Dư Trình

2024-11-19 02:38:09

Trình Phi Trì đang chạy bên đường làm nóng người.

Bình thường anh sắp xếp thời gian đều kín mít, nên đối với Trình Phi Trì mà nói tinh lực lại càng quý giá hơn, thế nên anh cũng không muốn tham gia vào hạng mục nào phải tiêu hao quá nhiều thể lực nên chỉ đăng ký chạy một trăm mét cự li ngắn.

Về phần tại sao lại tăng thêm một hạng mục chạy cự li dài, có lẽ là do lớp trưởng đăng ký nhầm hoặc có lẽ là bị ai đó sửa lại, bất kể là nguyên nhân gì thì cũng không thể tra ra được hơn nữa ván đã đóng thuyền rồi, mọi thứ cũng không còn quan trọng nữa.

Có người đưa nước cho anh, nói: “Uống đi này học bá, đợi lát nữa đừng có chưa chạy nổi một vòng đã mất sức rồi nằm vật ra đó nhé!”

Trình Phi Trì nhận ra người này, là một trong số những người đã mua thuốc lá ở cửa hàng tiện lợi hôm đó, còn từng khiêu khích anh trong tiết Thể dục, hình như có quan hệ không tồi với Diệp Khâm.

Anh không nhận lấy bình nước kia, mà xuất phát chạy đến vị trí của lớp (2) nhìn lướt qua, không trông thấy Diệp Khâm, có thể cậu ấy đang tham gia một hạng mục khác.

Nhưng Trình Phi Trì nghĩ lại thì cảm thấy không thể, Diệp Khâm yếu như vậy, đến đạp xe còn lao lực như thế sao có thể chủ động đăng ký tham gia hội thao?

Lúc này ở góc Tây Nam của sân vận động, Diệp Khâm yếu ớt không có lý do gì lại hắt hơi một cái.

Để thuận tiện cho hoạt động nên cậu đã cởi áo khoác ngoài ra, chỉ mặc một chiếc áo len màu hồng nhạt. Liêu Dật Phương đưa cậu đến địa điểm thi đấu còn tán thưởng nói: “Bạn học Diệp quả thật là quá hợp với màu sắc tươi tắn, không hổ là là visual của lớp chúng ta.”

Diệp Khâm gần đây đã quen mặc quần áo có mấy màu tươi non nào là đỏ, vàng không thì cũng phải hồng, tím, hôm nay ra khỏi nhà nghĩ cũng không nghĩ liền lấy chiếc áo này mặc ở bên trong, lúc này cúi đầu nhìn xuống lại cực kỳ ghét bỏ muốn cởi phắt ra mặc mỗi áo giữ nhiệt cho rồi.

Liêu Dật Phương vội vàng ngăn cản cậu: “Trời lạnh thế này, bạn học Diệp vẫn nên mặc đi đừng để bị cảm, tất cả các bạn học lớp mình sẽ đau lòng cho cậu lắm.”

Không hiểu chuyện gì mà nghe thấy lớp trưởng nói vậy, chắc là sẽ tưởng Diệp Khâm chuẩn bị ra chiến trường một đi không trở lại đến nơi mất.

Lúc này có tiếng gọi số thứ tự của Diệp Khâm từ trong loa phát ra, cậu tùy tiện khởi động tứ chi rồi chạy đến trước hố cát chuẩn bị.

Diệp Khâm có nhiều bạn bè, nhưng lại có ít người biết khi còn nhỏ thể chất cậu yếu nên hay nhiều bệnh, còn trải qua một lần bị viêm phổi cứ hai ba ngày là lại phải đến bệnh viện. Khi đó không biết Diệp Cẩm Tường nghe theo vị chuyên gia nào truyền thụ kinh nghiệm mà đưa cậu vào đội thể thao của trường luyện tập hơn một năm rưỡi, mặc cho Diệp Khâm lúc ấy trong một thời gian ngắn mỗi ngày đều khóc đến kêu trời gọi đất không muốn đến trường, nhưng đến cuối cùng nhờ sự luyện tập mà thể chất cậu khá lên không ít còn bất ngờ thu hoạch được hạng nhất kỹ năng nhảy xa.

Ỷ vào điểm căn cốt vận động ấy, Diệp Khâm còn cố gắng nhảy thêm mấy lượt, cuối cùng lấy được hạng nhì trên tổng thành tích, hạng nhất là kiện tướng của đội thể thao trường.

Liêu Dật Phương nâng quyển sổ nhỏ lên tính toán tổng điểm trước mắt, sự kích động lộ rõ trên gương mặt: “Bạn học Diệp không chỉ là mặt trời nhỏ mà còn là vũ khí bí mật của lớp chúng ta nữa!”

Diệp Khâm có chút đắc ý, nhưng không trực tiếp như Chu Phong, cậu tiêu sái vuốt tóc ra sau, khiêm tốn nói: “Thường thôi thường thôi, trường chúng ta trọng văn khinh võ, mọi người toàn vùi đầu vào học hành nếu không sao đến lượt tôi được.”

“Nói đến cái này, bạn học Trình ở lớp (1) cậu còn nhớ không? Cậu ta chính là văn võ song toàn đó.” Liêu Dật Phương nhìn về phía đường chạy, “Lúc này chắc cũng đang tham gia chạy cự li dài năm nghìn mét cho nam rồi, hay là chúng ta cùng nhau…”

Nghe thấy ba chữ “bạn học Trình”, Diệp Khâm nhất thời rén luôn, không đợi đến khi lớp trưởng nói xong đã mượn cớ cần phải bổ sung năng lượng mà bỏ của chạy lấy người.

Trong quầy hàng nhỏ lề mề mất mười phút, đoán chừng lúc này hạng mục kia cũng kết thúc rồi nên Diệp Khâm mới ngậm kẹo mút lắc lư đi về hướng sân vận động.

Phía trước có tiếng loa lớn vang lên “Chung kết hạng mục chạy cự li ngắn một trăm mét dành cho nam vào vị trí” các nam sinh cùng nữ sinh từ khắp trên sân nhảy nhót liên hồi, tiếng hò hét cổ vũ không ngừng vang lên, đường chạy cao su dưới chân còn bị chấn động đến mức rung lên.

Loại thi đấu chạy cự li ngắn thử thách năng lực bộc phát của vận động viên này là được hưởng ứng nhiệt tình nhất, Diệp Khâm không muốn như vậy đã phải trở về vị trí của lớp mình nên cũng cầm theo đồ uống tham gia cuộc vui.

Từ xa xa nhìn thấy một hàng nam sinh nhanh chóng chạy đến, trong vài giây ngắn ngủi mà kéo dài khoảng cách, cậu bị tiếng hò reo chung quanh cảm hóa cũng cùng các bạn nữ xung quanh mình rướn cổ lên xem ai đang ở hàng đầu.

… Có hơi quen mắt à nha.

Diệp Khâm ngẫm nghĩ, những người mà cậu quen biết trong Lục Trung hình như không có ai chạy giỏi như vậy mà nhỉ, mà mấy người bên đội thể thao cũng không có cao như thế… Đệt! Chạy cự li dài xong rồi lại chạy cự li ngắn, anh ta là quái vật sao?

Các bạn nữ bên cạnh hưởng ứng theo khẩu hiệu của hội thao lần này “Lấy vinh dự của tập thể làm trọng”, kéo dài cổ họng gào lên “Lớp (1) cố lên”, ý thức được tình thế không ổn nên lần thứ hai lòng bàn chân Diệp Khâm như được bôi dầu mà bỏ chạy mất tiêu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thế nhưng lần này vận may của cậu không tốt, chân trái thế nào mà lại ngáng vào chân phải khiến cậu bổ nhào ra sân cỏ trong tư thế chó gặm bùn (*), kẹo mút trong miệng thiếu chút nữa cũng bay ra ngoài.

(*)= ngã chổng vó, ngã sấp mặt



Diệp Khâm choáng đến mức hoa mắt chóng mặt, cậu nhớ lại ban nãy là vì nhảy xa nên đã mượn giày thể thao của lớp trưởng, mà dây giày thì cậu buộc loạn cả lên có thể kiên trì đến bây giờ mới tuột đúng là kỳ tích rồi.

Tiếng hoan hô phía sau sôi trào, hẳn là đã quyết xong thắng thua. Diệp Khâm cắn răng nhịn đau bò dậy, mới đi về phía trước hai bước, mí mắt vừa mới ngước lên, trước mặt đã xuất hiện một đôi chân cho dù chỉ mặc quần thể dục vẫn nhìn ra là chân rất dài.

Thuận theo đôi chân kia nhìn lên xem, một người đang thở hổn hển trước mặt cậu nhưng lại trông không có chút nào chật vật cả.

Trình Phi Trì tham gia xong hạng mục chạy cự li dài ngựa không ngừng vó lại chuyển sang cự li ngắn, anh giơ tay lên lau mồ hôi trên trán một cái, miễn cưỡng khiến hô hấp của mình bình ổn trở lại, hỏi: “Cậu chạy cái gì?”

Diệp Khâm chân mềm nhũn, suýt nữa ngồi oạch ra đất.

Ngay khi cậu ôm trong đầu suy nghĩ chạy trời không khỏi nắng nghĩ xem “dùng tư thế nào để bị đánh mà không quá đau”, thì Trình Phi Trì lại vươn tay ra về phía cậu, Diệp Khâm cho là anh muốn đánh mình nên theo phản xạ lùi về phía sau.

“Trốn gì vậy?” Trình Phi Trì thản nhiên cầm đồ uống trong tay Diệp Khâm qua, vặn nắp một cái rồi nói: “Uống đi này.”

Diệp Khâm ngẩn ra ở đó không dám động đậy, Trình Phi Trì đợi một lúc không thấy cậu nhận lấy, khóe miệng anh chậm rãi cong lên, huơ huơ chai nước trong tay: “Cho tôi à?”

Buổi tối đầu tiên kết thúc hội thao của trường, vì để chúc mừng thành tích đầy rẫy của lớp đang tạm giữ vị trí đầu tiên trong bảng tổng xếp hạng, lớp trưởng Liêu Dật Phương cuối cùng cũng nhất trí lấy lý do khởi động năm mới xin nghỉ cho cả lớp với giáo viên chủ nhiệm đồng thời trích quỹ lớp đưa tất cả mọi người đến quán ăn bên ngoài cổng trường chọn hẳn một phòng riêng có ba bàn ăn lớn.

Cả lớp năm mươi hai người đều đến đủ, ngồi chen chúc bên cạnh nhau. Trước khi các món ăn được mang lên,  dưới sự sắp xếp của lớp trưởng tiến hành một màn biểu dương, mỗi bạn học hôm nay đạt được thành tích đều được gọi tên lên trước nhận những lời khen ngợi, trong đó trọng điểm là nhắc tới sự tích anh hùng lâm thời cứu nguy của bạn học Diệp Khâm.

Có lẽ bởi bầu không khí quá tốt làm cháy lên linh hồn trung nhị (**) của mọi người, tập thể lớp đều đứng lên vỗ tay cho cậu, Chu Phong ngày thường thích cùng lớp trưởng đối nghịch là thế mà lúc này cũng phụ họa theo: “Lớp trưởng anh minh, Khâm ca uy vũ!”

(**)= hội chứng tuổi dậy thì, hội chứng tuổi teen, trẻ trâu

Tất cả những điều này khiến Diệp Khâm e thẹn không thôi, tại cậu cảm thấy động cơ tham gia hội thao của mình không đơn thuần lắm nên không chịu được việc bị thổi phồng như vậy.

Đương nhiên còn có nguyên nhân khác khiến cậu chột dạ. Khi tất cả mọi người đều ngồi xuống bắt đầu ăn uống, Diệp Khâm huých vào người Chu Phong ngồi bên cạnh, nói: “Này, lúc chạy cự li dài cậu về thứ mấy?”

Trong miệng Chu Phong đang nhồm nhoàm đùi gà, ngượng ngùng cười: “Hehe, không chạy hết.”

Mắt Diệp Khâm trợn lên: “Vậy mà cậu còn không biết ngại nghe mọi người khen ngợi à?”

Chu Phong da mặt dày nói: “Lớp trưởng muốn biểu dương tôi, tôi làm gì còn cách nào khác.”

Diệp Khâm thời gian trước bận rộn theo đuổi người kia, nên không có tâm trí để ý đến những cái khác lắm, lúc này cậu nhạy cảm phát hiện ra mối quan hệ của hai người này đã ổn thỏa hơn trước, vừa hỏi mới biết thì ra trong kỳ thi vừa rồi Chu Phong đã nhận được sự giúp đỡ của Liêu Dật Phương, còn từng đến nhà cậu ta học thêm cơ mà.

“Ít nhất cậu ấy đã giúp tôi qua được kỳ thi lần này, nếu không bố tôi đánh tôi chết.” Quai hàm Chu Phong phồng lên bình luận, “Thật ra lớp trưởng người này cũng không tệ lắm đâu, có hơi ngốc tý thôi.”

Trong lòng Diệp Khâm nói thầm cậu càng ngốc hơn ấy, nhưng ngoài miệng vẫn như không có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục dò hỏi tin tức từ phía cậu ta, “Thế ai được hạng nhất? Tôi nói chạy cự li dài ấy.”

“Không biết, có thể là học bá lớp bên cạnh, từ vòng thứ nhất là tôi đã bị cậu ta bỏ xa rồi, hừ.”

“Cậu nói chuyện với anh ta à?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chu Phong lau đi cái miệng bóng mỡ: “Nói đến cái này là thấy tức nha, trước khi thi đấu tôi có đưa nước cho cậu ta thế mà người kia lại không cần!”

Diệp Khâm đầu óc nhất thời chưa nhảy số được, mắt chớp chớp: “Tại sao?”

“Đúng, tại sao chứ.” Chu Phong trước tiên là phản ứng lại, vỗ lên mặt bàn một cái, ung dung nói: “Nhất định là giữ bụng để đợi đứa con gái nào mang nước cho rồi!”

Buổi tiệc qua được một nửa, trên bàn ăn được mang lên món cá mà Diệp Khâm không thích ăn, cậu đặt đũa xuống, đi ra phòng vệ sinh ở bên ngoài, tiện gọi cho mẹ mình một cú điện thoại.

“Alo, mẹ ạ… Con ăn được ăn được… Thì gà vịt cá thịt cái gì cũng có, không cay mà, con ăn quen rồi… Tham gia mỗi nhảy xa thôi, nhảy vớ vẩn ấy mà, cũng được hạng hai… Không có chuyện gì đâu, con nào có yếu ớt đến thế…”

Có lẽ là do vấn đề tuổi tác, La Thu Lăng gần đây cứ bắt đầu lải nhải là không dứt ra được. Diệp Khâm kẹp điện thoại ở hõm cổ, vừa rửa tay vừa nói, lúc quay đầu lại cậu ngẫu nhiên va vào một bóng người cao to, giật mình mà hít vào một hơi.

Khi nhìn thấy rõ người đứng trước mặt mình, cậu thoáng nghiêng đầu, nói qua loa với người trong điện thoại: “Không sao ạ, con đụng phải bạn học… Là người sửa xe cho con lần trước đó… vâng vâng con biết rồi, thế mẹ nhé, con cúp máy đây.”

Nhét điện thoại lại vào trong túi, Diệp Khâm không hiểu sao lại nghĩ đến những lời Chu Phong nói “đợi đứa con gái nào mang nước cho”, trước tiên không quá tự tại mà hắng giọng một cái sau đó trong đầu lại lục tìm phần mở màn thích hợp: “Lớp các anh cũng liên hoan ở đây à?”

Vừa nói vừa liếc trộm Trình Phi Trì bằng khóe mắt, từ phản ứng hôm ngẫu nhiên gặp lại ở sân vận động xem ra người này cũng không dấy lên khả nghi gì với bản thân cậu.

Trình Phi Trì “ừ” một tiếng, sau đó ánh mắt băn khoăn dừng lại trên người cậu, thì thầm: “Lớp (2) tổ chức tuyên dương cá nhân tiêu biểu trước à?”

Diệp Khâm thuận theo ánh mắt của anh cúi đầu xuống, chết toi, nãy mải nghe những lời khen ngợi của Liêu Dật Phương rồi để cậu ta đeo dải lụa lên người mình mà quên cởi ra.

Cậu lúng túng muốn cởi dải lụa từ trên người kia ra, lúc nhấc cánh tay lên thì áo len bị mắc một chút, Trình Phi Trì giơ tay lên giúp cậu, thời điểm tiến lại gần gáy của Diệp Khâm còn nói: “Rất hợp với cậu đấy, mặt trời nhỏ.”

Đột nhiên bị gọi đến biệt danh khiến Diệp Khâm trợn mắt lên, mắt trần cũng có thể nhìn thấy là cậu đang đỏ mặt. Dải lụa trong tay cậu bị vo thành một đống, trong lòng mắng mỏ Liêu Dật Phương mười nghìn lần, mạnh miệng giải thích: “Lớp trưởng đưa cho đó… mấy cậu ấy đều có cả.”

“Mấy cậu ấy” chính là chỉ các bạn học tham gia các hạng mục khác.

Trải qua một đoạn đối thoại không đầu không đuôi như vậy, hai con người đã không gặp nhau cả hai tuần nay rất nhanh lại khôi phục sự quen thuộc, không khí ngột ngạt lúc trước liền biến mất.

Diệp Khâm cuối cùng cũng có thể xác định Trình Phi Trì không phát hiện ra âm mưu của cậu, sau khi tâm thái thả lỏng lại chứng nào tật nấy khôi phục tật xấu hất hàm vênh mặt lên, chất vấn Trình Phi Trì tại sao không trả lời lại tin nhắn mà cậu gửi cho anh.

“Cậu gửi tin nhắn cho tôi?”

Trình Phi Trì lấy điện thoại của mình ra, mở mục tin nhắn kiểm tra cũng không thấy nhận được tin nhắn chúc mừng năm mới của Diệp Khâm.

Cậu lại gần nhìn rồi bĩu môi nói: “Cái điện thoại nát của anh, tin nhắn mà cũng không nhận được, bây giờ ai cũng dùng smartphone còn ai dùng loại này nữa…” Sau khi ghét bỏ xong ánh mắt của Diệp Khâm sáng lên, có một ý nghĩ chợt loé qua, “Tôi mua cho anh cái mới nhé? Cùng kiểu với tôi, màu đen có được không?”

Trong quá trình được theo đuổi, Trình Phi Trì đã nhiều lần lĩnh giáo hành vi dùng tiền giải quyết tất cả của Diệp Khâm đều là do thói quen, lúc này nghe thấy vậy anh chỉ nhẹ nhàng liếc mắt nhìn cậu.

Thời điểm Trình Phi Trì không có biểu tình gì, trong ánh mắt mang theo cảm giác ngột ngạt nặng trình trịch khó giải thích được. Diệp Khâm sợ bị anh nhìn như vậy nhất, tự mình rút lui có trật tự trước nhưng ngoài miệng vẫn bướng bỉnh: “Bỏ đi bỏ đi, không cần từ chối đâu, tôi mua cho người khác.”

Lớp (1) chỉ có những ai tham gia hội thao mới đi liên hoan, bàn ăn còn ở mãi cuối dãy. Hai người họ khi đi đến trước cửa phòng riêng của lớp (2), Trình Phi Trì đứng lại nhìn Diệp Khâm đi vào.

Chỉ là công phu vài bước chân, nhưng lúc này một chút quật cường của Diệp Khâm cũng biến mất không còn tăm hơi, cậu ủ rũ ngóng đợi dùng mũi chân đá vào mũi chân chếch ra của Trình Phi Trì: “Hay là tôi mua đôi giày cho anh nhé? Xem như cảm ơn chuyện lần trước anh sửa xe cho tôi… Nhìn đôi giày này của anh xem, đều rách đến mức này rồi, xỏ đôi này sao giành được hạng nhất chứ.”

Trình Phi Trì cũng cúi đầu nhìn theo, ban ngày anh không để ý, giày thể thao màu trắng mới giặt qua bị bụi bận bám vào mờ hết mặt, lớp lưới phía trên còn khoa trương đến độ rách một lỗ.

“Không cần đâu, trong nhà tôi còn đôi khác.” Trình Phi Trì ngừng lại một chút, hỏi: “Sao cậu lại biết tôi giành được hạng nhất?”

Diệp Khâm đương nhiên không thể nói là lúc nãy trên bàn ăn cậu đã đặc biệt nghe ngóng từ chỗ Liêu Dật Phương rồi, ánh mắt cậu nhìn loạn ra xung quanh, nhìn trái nhìn phải mà nói với anh: “Anh mà không giành hạng nhất thì còn ai ai ai có thể làm được việc đó nữa?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lạc Trì

Số ký tự: 0