Chương 3
Dư Trình
2024-11-19 02:38:09
“Nhìn cái gì đấy?”
Trong tiết Thể dục, Chu Phong cứ huơ huơ tay trước mắt Diệp Khâm nhưng vẫn không khiến cậu chú ý đến mình được, bèn thuận theo tầm mắt của cậu nhìn về hướng đối diện.
Trường Lục Trung chỉ có một sân tập lớn, thường thường đến tiết Thể dục sẽ có mấy lớp học cùng nhau, Chu Phong ngờ ngợ một hồi, khuôn mặt dần trở nên hung dữ: “Đệch, hoá ra là bọn lớp 1, thảm nào mà lúc nãy tự nhiên Di Nhiên lại trang điểm trong lớp, tôi còn tưởng là vì sắp chuẩn bị cùng tôi ra ngoài cơ đấy!”
Diệp Khâm mất tập trung, chậm rãi nói: “Cũng có phải ra ngoài với mình cậu đâu, kích động cái quái gì chứ.”
Chu Phong bị đả kích, xị cái mặt ra buồn bực hồi lâu, đành chạy một vòng, lúc quay lại cũng thấy khá hơn, cậu ta vô tư hỏi Diệp Khâm: “Buổi tối cậu có đến không, mọi người đều ở đó đấy.”
Diệp Khâm không nhìn sang bên kia nữa, mũi chân vừa giẫm vừa nghiền trên sân cỏ, mang dáng vẻ tâm sự nặng nề, cậu từ đâu đó móc ra chìa khóa xe ném cho Chu Phong: “Các cậu cứ chơi đi.”
Giữa giờ nghỉ buổi chiều, Tôn Di Nhiên chạy xuống bàn sau chơi, phát hiện ra tinh thần Diệp Khâm không tập trung lắm, bèn lấy hộp sữa chua từ trong túi đưa cho cậu nói: “Lát nữa cậu không đi thật à? Nghe nói Lưu Dương Phàm mang đến hai chai rượu ngon, đợi cậu tự đến mở đó.”
Diệp Khâm hết sức, một tay chống đầu, một tay chọc mở nắp hộp sữa chua: “Đây là đang ở trường học đó, cậu cũng không sợ bị lão Tôn bắt được sao.”
Tôn Di Nhiên giật mình một cái, quay đầu nhìn xung quanh, lúc quay lại liền quở trách vỗ vai Diệp Khâm một cái, nói: “Làm tôi sợ muốn chết.”
Mấy người bọn họ từ thời cấp hai đã chơi với nhau, nhìn thấy nhau từ lúc còn là thằng nhóc trẻ con đến nay đã là thiếu niên phản nghịch, tính tình trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, mỗi người một kiểu, không thể nói là hợp nhau, cãi vã mâu thuẫn cũng thường xuyên xảy ra, có thể chơi với nhau đến bây giờ cũng coi như là duyên phận.
Là cô gái duy nhất trong nhóm, Tôn Di Nhiên đương nhiên rất được mọi người quan tâm chăm sóc, mặc dù Diệp Khâm không thích tiếp xúc gần gũi với người khác, nhưng đối với động tác thân mật của cô ấy cũng không mất kiên nhẫn hay chán ghét gì.
Cậu không một tiếng động lui về phía sau, lười biếng tựa lưng vào ghế nói: “Nói về anh bạn trai học bá kia đi, cậu theo đuổi đến đâu rồi?”
Nhắc tới điều này Tôn Di Nhiên liền đỏ mặt, mang cảm giác thẹn thùng tuyệt chưa hề thấy qua khi ở chung với bọn họ: “Ôi giời bạn trai cái gì, bát tự còn chưa khớp đây này.”
“Buổi tối cũng gọi cậu ta đến đi, mọi người làm quen với nhau một chút.”
Diệp Khâm nói xong lời này thì có hơi hối hận. Gọi Trình Phi Trì đến làm gì? Chỉ lo mọi người không biết những chuyện xấu xa trong nhà bọn họ hay sao?
May mà Tôn Di Nhiên cũng không có ý định đáp ứng, thẹn thùng nói: “Buổi tối cậu ấy rất bận, không rảnh tham gia những buổi tụ tập mất thời gian này đâu.”
Tôm Di Nhiên và người cha dạy Hoá của mình giống nhau, nói chuyện thẳng thắn, nói móc người khác còn là sở trường.
Thứ sáu không có tiết tự học buổi tối,
Chu Phong ngồi trên ghế lái chuẩn bị thể hiện tài năng, thì lại bị Tôn Di Nhiên liên tục lôi kéo xuống xe, nói: “Không có bằng lái còn dám ngồi chỗ đó, muốn bọn tôi chết cùng cậu à?”
Xe đỗ ở một góc rẽ gần trường học bên cạnh hai dải cây xanh, Diệp Khâm vốn định đưa xe cho bọn họ xong liền đi, ai biết được lại gặp Liêu Dật Phương trùng hợp cũng đạp xe ngang qua, nghe thấy tiếng bọn họ tranh luận, liền dừng hẳn xe lại, xuống xe, cách rào chắn lề đường khuyên nhủ: “Bạn học Chu cậu vẫn chưa thành niên, không được lái xe có động cơ đâu.”
Chu Phong nhìn thấy cậu ta là thấy phiền: “Lúc này không phải ở trường học, cậu con mẹ nó bớt lo chuyện của người khác đi.”
Liêu Dật Phương không nói gì, lấy điện thoại di động ra ấn số. Chu Phong miệng ngậm thuốc lá, cà lơ phất phơ hỏi cậu ta có phải là lại phải báo cáo với giáo viên hay không, Liêu Dật Phương ấn vào nút gọi đi, khí phách nói: “Báo cảnh sát.”
Ba đời tổ tiên trong nhà Chu Phong đều tòng binh, quản giáo cậu ta cực nghiêm, vì vậy cái tâm phản nghịch của cậu ta trong tám người này là nặng nhất, nhưng mà Chu Phong vẫn biết sợ, bình thường ba cái chuyện trẻ con thì tạm bỏ qua nhưng những chuyện như vi phạm pháp luật thế này, không chừng trong nhà sẽ đánh gãy chân mất.
Phàm gặp phải lớp trưởng đều không phải là chuyện tốt gì, Chu Phong nổi trận lôi đình, thiếu chút nữa bò qua rào chắn đến đánh người. Cuối cùng khi thực sự không có cách nào, Diệp Khâm đành bằng lòng làm tài xế cho bọn họ dưới sự năn nỉ của Tôn Di Nhiên, khi đến cửa câu lạc bộ của nhà Lưu Dương Phàm, lại bị mấy người bạn này cưỡng ép bắt vào, bất đắc dĩ đành tham gia buổi tụ tập này.
Trước đây cậu rất thích chơi cùng bọn họ, giống như Tôn Di Nhiên nói, dù sao đều là lãng phí thời gian, vui vẻ chơi một lần còn hơn một mình ở nhà buồn chán.
Nhưng hôm nay bất đồng, hoặc là nói dạo gần đây đều không như trước nữa, trong lòng Diệp Khâm có chuyện lấn cấn, cả người đứng ngồi không yên, Chu Phong bọn họ mấy lần khuyến khích cậu mở rượu, cậu cũng không có hứng thú lắm, ấn cái mở nút chai xuống rồi tùy tiện rút ra, thời điểm rút cái bấc rượu ra liền vẩy ướt một thân Lưu Dương Phàm ngồi bên cạnh.
Lưu Dương Phàm cũng không hề để ý, cởi áo ra ngay tại chỗ, bên trong chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ, áo sơ mi bị bẩn liền vo lại thành một đùm ném vào thùng rác. Tôn Di Nhiên hỏi sao cậu ta không mang về giặt rồi tiếp tục mặc, Lưu Dương Phàm khinh thường nói: “Này là mẹ nhỏ mua cho tôi, mặc nó là vì nể mặt mũi cha tôi thôi, bây giờ bẩn rồi còn giữ làm gì?”
Lưu Dương Phàm trong nhà làm bất động sản, bọn họ mạch này nhân số thịnh vượng, chi hệ phức tạp, bề ngoài nhìn hoà thuận an bình, nhưng phía sau cánh cửa đóng kín thì những chuyện xấu xa bên trong cũng chỉ có tự mình biết. Mà Lưu Dương Phàm không kiêng kị, nên bọn họ cũng nghe phong phanh chút ít.
Đề tài thuận thế đi lệch quỹ đạo, trong nhà Chu Phong phụ tử từ hiếu cho nên đối với những bí ẩn trong nhà người khác đặc biệt tò mò, cùng với Tôn Di Nhiên quấn lấy Lưu Dương Phàm hỏi cái này hỏi cái kia, như là “Mẹ kế của cậu đẹp không?” “Nghe nói cậu còn một em trai?” “Không sợ nó tranh cướp tài sản với cậu à?”.
Lúc thường Diệp Khâm còn có thể nghe ba cái chuyện này, nhưng bây giờ lại không làm như vậy được nữa.
Cậu nhớ tới mẹ La Thu Lăng của mình, từ lúc cậu nhớ được chuyện cho đến này, mẹ chưa từng rời khỏi nhà, mỗi ngày đều ở nhà nấu cơm, tưới hoa, lo liệu mọi việc trong nhà, mỗi ngày khuôn mặt đều mang theo nụ cười đứng ở cửa nhà chờ hai cha con cậu trở về, bốn chữ dịu dàng hiền lành dường như là đo ni đóng giày cho mẹ vậy.
Nếu như mẹ là con chim hoàng yến được nuôi trong nhà, thì chuyện Diệp Cẩm Tường làm ra như vậy có lẽ trong mắt người khác vẫn còn có chút lập trường, nhưng mà ai chẳng biết tiếng tăm lẫy lừng của Diệp gia trước đây là của họ La, ông ngoại cậu làm giàu từ thảo dược, trong nhà lại không có con trai vì vậy mới coi trọng con rể, dạy dỗ truyền đạt kinh nghiệm cả đời mình, thế nhưng lại không có số hưởng phúc, đến chừng năm bốn mươi tuổi mắc bệnh ung thư không quá hai năm đã phải buông tay con gái rời xa nhân gian. Bên này thi thể còn chưa lạnh, bên kia con rể đã đổi công ty thành họ Diệp.
Diệp Cẩm Tường có thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay, hơn nửa đều là công lao của cha vợ, Diệp Khâm có lúc sẽ cảm thấy mất mặt thậm chí vì cái sự dịu ngoan phục tùng của mẹ mình mà cảm thấy bất bình.
Đại khái chắc chỉ có bản thân Diệp Khâm Tường đắc ý mà thôi, mặt dày đến nỗi quên đi những lời nói bóng gió, không chỉ rảnh đến mức nuôi vợ bé ở bên ngoài còn có con riêng lớn tuổi hơn cả Diệp Khâm.
Lon bia trên tay bị bóp lại bẹt dí, Chu Phong nghe thấy động tĩnh quay lại còn tưởng Diệp Khâm bị lạc lõng không vui vẻ, mới cười hì hì đưa cho cậu một ly rượu đỏ: “Tháng sau là sinh nhật A Khâm của chúng ta nhỉ? Có muốn anh em giúp cậu chuẩn bị gì không? Đến lúc đó phải bảo Dương Phàm cống mấy chai rượu ngon mới được…”
Diệp Khâm không nghe lọt, những dòng suy nghĩ trong lòng lại dâng lên như thủy triều, một khi đã bực mình lên là lại không bình tĩnh được. Tuy trong đám mấy người này trên danh nghĩa là cậu lớn tuổi nhất, thật ra lại chưa đến mười tám tuổi, ngày sinh trên chứng minh thư được Diệp Cẩm Tường khai sớm lên một năm, vì muốn cậu đi học sớm đỡ phải ở nhà nghịch ngợm gây sự, kiếm chuyện vô cớ.
Cái chuyện phải dùng rất nhiều tâm tư để suy tính này Diệp Khâm không hiểu, lúc này không muốn hiểu thì cũng bị ép phải hiểu rồi—— con hợp pháp mà còn nhỏ tuổi hơn cả con riêng, bị truyền ra ngoài thì còn thành cái gì nữa?
Những chiếc ly đập vào nhau trên mặt bàn, rượu đổ thành sóng, chân ly rượu răng rắc vỡ tan.
Diệp Khâm được nuông chiều từ nhỏ, thứ tốt nào mà chẳng từng thấy qua? Cậu không hiểu về rượu, cũng không thèm phẩm rượu, đối diện với những tiếng hô to gọi nhỏ của Chu Phong cùng Tôn Di Nhiên, không cảm thấy đau lòng một chút nào.
Buổi tối khi còn chưa đến mười giờ, đầu tiên là đưa Tôn Di Nhiên bị nhà quản nghiêm về trước, tiếp đến là theo lời đề nghị của Lưu Dương Phàm đến nhà Triệu Dược chơi game, Diệp Khâm vừa lên cơn điên, tâm trạng tạm thời mới bình tĩnh lại, tay cầm vô lăng, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía trước, chiếc xe lăn bánh trên đường một cách vững vàng thuận lợi.
Lưu Dương Phàm và Triệu Dược học cấp ba ở trường Quốc tế, nhà ở phía Đông thành phố, lúc đi ngang qua gần phố Ngọc Lâm, từ xa đã nhìn thấy một cửa hàng tiện lợi mở cửa 24h, Chu Phong ngồi phía sau bèn vỗ vào lưng ghế lái, nói: “A Khâm dừng lại một chút, chúng ta mua ít đồ ăn đi, chơi game cả đêm hay đói bụng lắm.”
Diệp Khâm theo lời dừng xe lại ven đường, ba con ma men khiến cho bầu không khí trong xe ngột ngạt, cậu cũng xuống xe cùng bọn họ bước vào cửa hàng tiện lợi, chuẩn bị mua chút đồ ngọt để thay đổi tâm trạng, thuận tiện hít thở ít không khí trong lành.
Tất cả những sảng thoái thẳng thắn của cậu đều là cho người khác xem, trên thực tế tâm trạng u ám này đã kéo dài cả một tuần qua, còn mang trong lòng suy nghĩ may mắn, thủ đô lớn như vậy, trước khi cậu hoàn toàn chuẩn bị kỹ càng, càng không có đạo lý nào để cậu tùy tiện đến một siêu thị nhỏ trong Lục Trung cũng gặp phải một người mà cậu không muốn đụng phải nhất.
Thế nhưng nửa đêm mười một giờ ngày hôm đó, Diệp Khâm bất ngờ, lại hợp tình hợp lý chính thức đối mặt với Trình Phi Trì.
Người nhận ra trước tiên là Chu Phong, cậu ta ôm lấy mấy chai bia, ngó đầu về hướng quầy thu ngân hỏi: “Xin hỏi giỏ xách đồ ở đâu?”
Còn không đợi đến khi nhân viên thu ngân trả lời, cậu ta liền “đệch” một tiếng, thấp giọng hung dữ mắng: “Oan gia ngõ hẹp.”
Diệp Khâm đang nhìn một hàng bánh ngọt gần quầy thu ngân, chủng loại ở cửa hàng tiện lợi ít, càng không có những loại bánh hàng hiệu mà cậu hay ăn, hết bỏ lại chọn nửa ngày, cậu chỉ lấy tạm một hộp mứt quả nhìn qua toàn đường là đường.
Chu Phong lúc thường rất ồn ào, cậu chả buồn quan tâm lắm, đợi đến khi cậu ta chạy đến trước mặt Diệp Khâm bảo cậu quay đầu lại xem, cậu mới để ý đến nhân viên thu ngân là người ra sao.
“Muốn đập thằng đấy ghê, nó có một mình thôi như cá nằm trên thớt rồi.” Chu Phong có chút nôn nóng, còn có hơi phấn khích, “Đây là sự sắp xếp của trời cao, không thể trách tôi được.”
Trong số mấy người bọn họ, tâm tư của Triệu Dược là dễ lung lạc nhất, thời cấp hai còn mang theo một đám thiếu niên bên bờ bị nhà trường kỷ luật lăn lộn một phen, có thể sống tới ngày nay cũng là kỳ tích. Cậu ta nghe nói người trước mắt đây là tình địch của Chu Phong, khiến Tôn Di Nhiên mê muội thì không nói nhưng căn bản là tên đó không chịu thừa nhận là bạn trai của cô ấy, vì nghĩa khí anh em, lúc này đôi con ngươi của cậu ta khẽ chuyển động, trong lòng bắt đầu tính toán.
Diệp Khâm không tập trung nghe bọn họ to nhỏ “sắp xếp” lắm, trong lòng nói là không thèm để ý nhưng ánh mắt lại không tự chủ được mà nhìn về phía quầy thu ngân kia.
Ở khoảng cách gần, Trình Phi Trì so với tưởng tượng của cậu còn cao hơn, đỉnh đầu tựa như sắp chạm tới giá hàng cao nhất, muốn lấy đồ gì đều không cần nhón chân hoặc với tay lên. Ngoại trừ vóc người, vẻ ngoài cũng không giống như bạn bè cùng lứa ở cái thời dậy thì ngũ quan chưa rõ này, anh vừa có bóng dáng của người lớn nhưng lại vẫn không thoát được chút ngây thơ của tuổi tác còn giữ lại, đường nét khuôn mặt của Trình Phi Trì lập thể, mi cốt (xương lông mày) cùng với sống mũi tạo thành bóng mờ lưu loát sâu sắc, thêm vào làn môi mỏng nhưng đường nét rõ ràng, nhìn thế nào cũng thấy là kiểu người dễ khiến Tôn Di Nhiên động lòng.
Buổi tối ở quanh đây người qua lại thưa thớt, nhưng sống lưng anh vẫn thẳng tắp như cây tùng, chỉ có cần cổ hơi khẽ nghiêng qua, tầm mắt cũng vẫn luôn nhìn thẳng, giống như đang tập trung nhìn gì đó, hoàn toàn không bị sự ồn ào của bên này ảnh hưởng đến. Diệp Khâm nhìn thấy bàn tay anh ta đặt trên quầy hơi động đậy một chút, một trang giấy lật qua, mới biết phía sau máy thu tiền có đặt một quyển sách.
Tiết tự học buổi tối thì ngủ, đi làm thêm thì lại học bài, học bá quả nhiên am hiểu nhất là lợi dụng thời gian.
Diệp Khâm ở bên này quan sát xong xuôi, vừa khéo đúng lúc ba người kia kết thúc thảo luận. Triệu Dược đánh trận đầu, lắc lư đi đến phía sau quầy thu ngân, khom người nhìn quầy bày thuốc lá, Chu Phong cùng Lưu Dương Phàm tấn công từ chính diện, một người gõ lên quầy hàng, một người vừa mở miệng liền hỏi: “Ở đây có Hoàng Hạc Lâu không?”
Trình Phi Trì rời tầm mắt khỏi quyển sách, nhìn về phía hai người trước mặt, nhanh chóng thay đổi tác phong, lễ phép nói: “Thật ngại qua ở đây chúng tôi không có loại thuốc đó.”
“Thế Suyan thì sao, bạch kim hoặc là trầm hương?” Cha của Lưu Dương Phàm là một người nghiện thuốc, cậu ta từ nhỏ đã thường nghe thấy trên thị trường có những loại thuốc lá đắt đỏ nào vừa mở miệng là có thể đọc vanh vách.
Trình Phi Trì: “Cũng không có.”
Thanh âm của anh bình tĩnh, cảm xúc lạnh lùng, giống như là tần suất chấn động khi đánh vào một thứ đồ bằng kim loại nào đó, loại chuyện chung chung được Trình Phi Trì nói ra bằng ngữ điệu như đó là chuyện đương nhiên. Diệp Khâm đứng ở sau đám người bọn họ nhìn anh, trong lòng bỗng nhiên lại xuất hiện một ý nghĩ kỳ quái, cảm thấy một con người như vậy đáng lẽ không nên ở đây.
Ngón tay Chu Phong gõ lên mặt quầy bằng kính, cau mày hỏi: “Thế chỗ mấy người có cái gì?”
Người khác có thể không nhìn ra điều gì, thế nhưng Diệp Khâm cùng bọn họ lớn lên, một năm ba trăm sáu mươi lăm này ở chung với nhau, Chu Phong mới chớp mắt một cái, cậu liền biết trong lòng cậu ta muốn gì, khóe mắt thoáng liếc qua quả nhiên nhìn thấy vị trí của Triệu Dược xê dịch, cánh tay vừa nhấc lên liền âm thầm khiến cho vật gì đó trượt vào trong túi quần thể thao của Trình Phi Trì.
Người sau không hề phát hiện ra, ánh mắt ngay lập tức đảo qua quầy đối diện, nói: “Còn có ChungHwa, 60 tệ một bao.”
Trong cửa hàng tiện lợi nho nhỏ, đây là loại thuốc lá bán lẻ đắt nhất rồi.
Triệu Dược xong việc, phủi mông một cái đứng thẳng người dậy, từ trong quầy hàng đi vòng ra hai tay đút túi, biểu hiện ra dáng vẻ thiếu kiễn nhẫn: “Thế cho hai bao ChungHwa đi.”
Thanh toán thu tiền xong, nhóm bốn người rời khỏi cửa hàng tiện lợi, không đến năm phút sau lại ào ào quay lại.
Chia nhau tìm kiếm một vòng không có kết quả, Chu Phong dẫn đầu nhóm người chạy đến hỏi người đứng sau quầy thu ngân: ” Này, có nhìn thấy đồng hồ của người anh em tôi không?”
Trong tiết Thể dục, Chu Phong cứ huơ huơ tay trước mắt Diệp Khâm nhưng vẫn không khiến cậu chú ý đến mình được, bèn thuận theo tầm mắt của cậu nhìn về hướng đối diện.
Trường Lục Trung chỉ có một sân tập lớn, thường thường đến tiết Thể dục sẽ có mấy lớp học cùng nhau, Chu Phong ngờ ngợ một hồi, khuôn mặt dần trở nên hung dữ: “Đệch, hoá ra là bọn lớp 1, thảm nào mà lúc nãy tự nhiên Di Nhiên lại trang điểm trong lớp, tôi còn tưởng là vì sắp chuẩn bị cùng tôi ra ngoài cơ đấy!”
Diệp Khâm mất tập trung, chậm rãi nói: “Cũng có phải ra ngoài với mình cậu đâu, kích động cái quái gì chứ.”
Chu Phong bị đả kích, xị cái mặt ra buồn bực hồi lâu, đành chạy một vòng, lúc quay lại cũng thấy khá hơn, cậu ta vô tư hỏi Diệp Khâm: “Buổi tối cậu có đến không, mọi người đều ở đó đấy.”
Diệp Khâm không nhìn sang bên kia nữa, mũi chân vừa giẫm vừa nghiền trên sân cỏ, mang dáng vẻ tâm sự nặng nề, cậu từ đâu đó móc ra chìa khóa xe ném cho Chu Phong: “Các cậu cứ chơi đi.”
Giữa giờ nghỉ buổi chiều, Tôn Di Nhiên chạy xuống bàn sau chơi, phát hiện ra tinh thần Diệp Khâm không tập trung lắm, bèn lấy hộp sữa chua từ trong túi đưa cho cậu nói: “Lát nữa cậu không đi thật à? Nghe nói Lưu Dương Phàm mang đến hai chai rượu ngon, đợi cậu tự đến mở đó.”
Diệp Khâm hết sức, một tay chống đầu, một tay chọc mở nắp hộp sữa chua: “Đây là đang ở trường học đó, cậu cũng không sợ bị lão Tôn bắt được sao.”
Tôn Di Nhiên giật mình một cái, quay đầu nhìn xung quanh, lúc quay lại liền quở trách vỗ vai Diệp Khâm một cái, nói: “Làm tôi sợ muốn chết.”
Mấy người bọn họ từ thời cấp hai đã chơi với nhau, nhìn thấy nhau từ lúc còn là thằng nhóc trẻ con đến nay đã là thiếu niên phản nghịch, tính tình trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, mỗi người một kiểu, không thể nói là hợp nhau, cãi vã mâu thuẫn cũng thường xuyên xảy ra, có thể chơi với nhau đến bây giờ cũng coi như là duyên phận.
Là cô gái duy nhất trong nhóm, Tôn Di Nhiên đương nhiên rất được mọi người quan tâm chăm sóc, mặc dù Diệp Khâm không thích tiếp xúc gần gũi với người khác, nhưng đối với động tác thân mật của cô ấy cũng không mất kiên nhẫn hay chán ghét gì.
Cậu không một tiếng động lui về phía sau, lười biếng tựa lưng vào ghế nói: “Nói về anh bạn trai học bá kia đi, cậu theo đuổi đến đâu rồi?”
Nhắc tới điều này Tôn Di Nhiên liền đỏ mặt, mang cảm giác thẹn thùng tuyệt chưa hề thấy qua khi ở chung với bọn họ: “Ôi giời bạn trai cái gì, bát tự còn chưa khớp đây này.”
“Buổi tối cũng gọi cậu ta đến đi, mọi người làm quen với nhau một chút.”
Diệp Khâm nói xong lời này thì có hơi hối hận. Gọi Trình Phi Trì đến làm gì? Chỉ lo mọi người không biết những chuyện xấu xa trong nhà bọn họ hay sao?
May mà Tôn Di Nhiên cũng không có ý định đáp ứng, thẹn thùng nói: “Buổi tối cậu ấy rất bận, không rảnh tham gia những buổi tụ tập mất thời gian này đâu.”
Tôm Di Nhiên và người cha dạy Hoá của mình giống nhau, nói chuyện thẳng thắn, nói móc người khác còn là sở trường.
Thứ sáu không có tiết tự học buổi tối,
Chu Phong ngồi trên ghế lái chuẩn bị thể hiện tài năng, thì lại bị Tôn Di Nhiên liên tục lôi kéo xuống xe, nói: “Không có bằng lái còn dám ngồi chỗ đó, muốn bọn tôi chết cùng cậu à?”
Xe đỗ ở một góc rẽ gần trường học bên cạnh hai dải cây xanh, Diệp Khâm vốn định đưa xe cho bọn họ xong liền đi, ai biết được lại gặp Liêu Dật Phương trùng hợp cũng đạp xe ngang qua, nghe thấy tiếng bọn họ tranh luận, liền dừng hẳn xe lại, xuống xe, cách rào chắn lề đường khuyên nhủ: “Bạn học Chu cậu vẫn chưa thành niên, không được lái xe có động cơ đâu.”
Chu Phong nhìn thấy cậu ta là thấy phiền: “Lúc này không phải ở trường học, cậu con mẹ nó bớt lo chuyện của người khác đi.”
Liêu Dật Phương không nói gì, lấy điện thoại di động ra ấn số. Chu Phong miệng ngậm thuốc lá, cà lơ phất phơ hỏi cậu ta có phải là lại phải báo cáo với giáo viên hay không, Liêu Dật Phương ấn vào nút gọi đi, khí phách nói: “Báo cảnh sát.”
Ba đời tổ tiên trong nhà Chu Phong đều tòng binh, quản giáo cậu ta cực nghiêm, vì vậy cái tâm phản nghịch của cậu ta trong tám người này là nặng nhất, nhưng mà Chu Phong vẫn biết sợ, bình thường ba cái chuyện trẻ con thì tạm bỏ qua nhưng những chuyện như vi phạm pháp luật thế này, không chừng trong nhà sẽ đánh gãy chân mất.
Phàm gặp phải lớp trưởng đều không phải là chuyện tốt gì, Chu Phong nổi trận lôi đình, thiếu chút nữa bò qua rào chắn đến đánh người. Cuối cùng khi thực sự không có cách nào, Diệp Khâm đành bằng lòng làm tài xế cho bọn họ dưới sự năn nỉ của Tôn Di Nhiên, khi đến cửa câu lạc bộ của nhà Lưu Dương Phàm, lại bị mấy người bạn này cưỡng ép bắt vào, bất đắc dĩ đành tham gia buổi tụ tập này.
Trước đây cậu rất thích chơi cùng bọn họ, giống như Tôn Di Nhiên nói, dù sao đều là lãng phí thời gian, vui vẻ chơi một lần còn hơn một mình ở nhà buồn chán.
Nhưng hôm nay bất đồng, hoặc là nói dạo gần đây đều không như trước nữa, trong lòng Diệp Khâm có chuyện lấn cấn, cả người đứng ngồi không yên, Chu Phong bọn họ mấy lần khuyến khích cậu mở rượu, cậu cũng không có hứng thú lắm, ấn cái mở nút chai xuống rồi tùy tiện rút ra, thời điểm rút cái bấc rượu ra liền vẩy ướt một thân Lưu Dương Phàm ngồi bên cạnh.
Lưu Dương Phàm cũng không hề để ý, cởi áo ra ngay tại chỗ, bên trong chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ, áo sơ mi bị bẩn liền vo lại thành một đùm ném vào thùng rác. Tôn Di Nhiên hỏi sao cậu ta không mang về giặt rồi tiếp tục mặc, Lưu Dương Phàm khinh thường nói: “Này là mẹ nhỏ mua cho tôi, mặc nó là vì nể mặt mũi cha tôi thôi, bây giờ bẩn rồi còn giữ làm gì?”
Lưu Dương Phàm trong nhà làm bất động sản, bọn họ mạch này nhân số thịnh vượng, chi hệ phức tạp, bề ngoài nhìn hoà thuận an bình, nhưng phía sau cánh cửa đóng kín thì những chuyện xấu xa bên trong cũng chỉ có tự mình biết. Mà Lưu Dương Phàm không kiêng kị, nên bọn họ cũng nghe phong phanh chút ít.
Đề tài thuận thế đi lệch quỹ đạo, trong nhà Chu Phong phụ tử từ hiếu cho nên đối với những bí ẩn trong nhà người khác đặc biệt tò mò, cùng với Tôn Di Nhiên quấn lấy Lưu Dương Phàm hỏi cái này hỏi cái kia, như là “Mẹ kế của cậu đẹp không?” “Nghe nói cậu còn một em trai?” “Không sợ nó tranh cướp tài sản với cậu à?”.
Lúc thường Diệp Khâm còn có thể nghe ba cái chuyện này, nhưng bây giờ lại không làm như vậy được nữa.
Cậu nhớ tới mẹ La Thu Lăng của mình, từ lúc cậu nhớ được chuyện cho đến này, mẹ chưa từng rời khỏi nhà, mỗi ngày đều ở nhà nấu cơm, tưới hoa, lo liệu mọi việc trong nhà, mỗi ngày khuôn mặt đều mang theo nụ cười đứng ở cửa nhà chờ hai cha con cậu trở về, bốn chữ dịu dàng hiền lành dường như là đo ni đóng giày cho mẹ vậy.
Nếu như mẹ là con chim hoàng yến được nuôi trong nhà, thì chuyện Diệp Cẩm Tường làm ra như vậy có lẽ trong mắt người khác vẫn còn có chút lập trường, nhưng mà ai chẳng biết tiếng tăm lẫy lừng của Diệp gia trước đây là của họ La, ông ngoại cậu làm giàu từ thảo dược, trong nhà lại không có con trai vì vậy mới coi trọng con rể, dạy dỗ truyền đạt kinh nghiệm cả đời mình, thế nhưng lại không có số hưởng phúc, đến chừng năm bốn mươi tuổi mắc bệnh ung thư không quá hai năm đã phải buông tay con gái rời xa nhân gian. Bên này thi thể còn chưa lạnh, bên kia con rể đã đổi công ty thành họ Diệp.
Diệp Cẩm Tường có thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay, hơn nửa đều là công lao của cha vợ, Diệp Khâm có lúc sẽ cảm thấy mất mặt thậm chí vì cái sự dịu ngoan phục tùng của mẹ mình mà cảm thấy bất bình.
Đại khái chắc chỉ có bản thân Diệp Khâm Tường đắc ý mà thôi, mặt dày đến nỗi quên đi những lời nói bóng gió, không chỉ rảnh đến mức nuôi vợ bé ở bên ngoài còn có con riêng lớn tuổi hơn cả Diệp Khâm.
Lon bia trên tay bị bóp lại bẹt dí, Chu Phong nghe thấy động tĩnh quay lại còn tưởng Diệp Khâm bị lạc lõng không vui vẻ, mới cười hì hì đưa cho cậu một ly rượu đỏ: “Tháng sau là sinh nhật A Khâm của chúng ta nhỉ? Có muốn anh em giúp cậu chuẩn bị gì không? Đến lúc đó phải bảo Dương Phàm cống mấy chai rượu ngon mới được…”
Diệp Khâm không nghe lọt, những dòng suy nghĩ trong lòng lại dâng lên như thủy triều, một khi đã bực mình lên là lại không bình tĩnh được. Tuy trong đám mấy người này trên danh nghĩa là cậu lớn tuổi nhất, thật ra lại chưa đến mười tám tuổi, ngày sinh trên chứng minh thư được Diệp Cẩm Tường khai sớm lên một năm, vì muốn cậu đi học sớm đỡ phải ở nhà nghịch ngợm gây sự, kiếm chuyện vô cớ.
Cái chuyện phải dùng rất nhiều tâm tư để suy tính này Diệp Khâm không hiểu, lúc này không muốn hiểu thì cũng bị ép phải hiểu rồi—— con hợp pháp mà còn nhỏ tuổi hơn cả con riêng, bị truyền ra ngoài thì còn thành cái gì nữa?
Những chiếc ly đập vào nhau trên mặt bàn, rượu đổ thành sóng, chân ly rượu răng rắc vỡ tan.
Diệp Khâm được nuông chiều từ nhỏ, thứ tốt nào mà chẳng từng thấy qua? Cậu không hiểu về rượu, cũng không thèm phẩm rượu, đối diện với những tiếng hô to gọi nhỏ của Chu Phong cùng Tôn Di Nhiên, không cảm thấy đau lòng một chút nào.
Buổi tối khi còn chưa đến mười giờ, đầu tiên là đưa Tôn Di Nhiên bị nhà quản nghiêm về trước, tiếp đến là theo lời đề nghị của Lưu Dương Phàm đến nhà Triệu Dược chơi game, Diệp Khâm vừa lên cơn điên, tâm trạng tạm thời mới bình tĩnh lại, tay cầm vô lăng, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía trước, chiếc xe lăn bánh trên đường một cách vững vàng thuận lợi.
Lưu Dương Phàm và Triệu Dược học cấp ba ở trường Quốc tế, nhà ở phía Đông thành phố, lúc đi ngang qua gần phố Ngọc Lâm, từ xa đã nhìn thấy một cửa hàng tiện lợi mở cửa 24h, Chu Phong ngồi phía sau bèn vỗ vào lưng ghế lái, nói: “A Khâm dừng lại một chút, chúng ta mua ít đồ ăn đi, chơi game cả đêm hay đói bụng lắm.”
Diệp Khâm theo lời dừng xe lại ven đường, ba con ma men khiến cho bầu không khí trong xe ngột ngạt, cậu cũng xuống xe cùng bọn họ bước vào cửa hàng tiện lợi, chuẩn bị mua chút đồ ngọt để thay đổi tâm trạng, thuận tiện hít thở ít không khí trong lành.
Tất cả những sảng thoái thẳng thắn của cậu đều là cho người khác xem, trên thực tế tâm trạng u ám này đã kéo dài cả một tuần qua, còn mang trong lòng suy nghĩ may mắn, thủ đô lớn như vậy, trước khi cậu hoàn toàn chuẩn bị kỹ càng, càng không có đạo lý nào để cậu tùy tiện đến một siêu thị nhỏ trong Lục Trung cũng gặp phải một người mà cậu không muốn đụng phải nhất.
Thế nhưng nửa đêm mười một giờ ngày hôm đó, Diệp Khâm bất ngờ, lại hợp tình hợp lý chính thức đối mặt với Trình Phi Trì.
Người nhận ra trước tiên là Chu Phong, cậu ta ôm lấy mấy chai bia, ngó đầu về hướng quầy thu ngân hỏi: “Xin hỏi giỏ xách đồ ở đâu?”
Còn không đợi đến khi nhân viên thu ngân trả lời, cậu ta liền “đệch” một tiếng, thấp giọng hung dữ mắng: “Oan gia ngõ hẹp.”
Diệp Khâm đang nhìn một hàng bánh ngọt gần quầy thu ngân, chủng loại ở cửa hàng tiện lợi ít, càng không có những loại bánh hàng hiệu mà cậu hay ăn, hết bỏ lại chọn nửa ngày, cậu chỉ lấy tạm một hộp mứt quả nhìn qua toàn đường là đường.
Chu Phong lúc thường rất ồn ào, cậu chả buồn quan tâm lắm, đợi đến khi cậu ta chạy đến trước mặt Diệp Khâm bảo cậu quay đầu lại xem, cậu mới để ý đến nhân viên thu ngân là người ra sao.
“Muốn đập thằng đấy ghê, nó có một mình thôi như cá nằm trên thớt rồi.” Chu Phong có chút nôn nóng, còn có hơi phấn khích, “Đây là sự sắp xếp của trời cao, không thể trách tôi được.”
Trong số mấy người bọn họ, tâm tư của Triệu Dược là dễ lung lạc nhất, thời cấp hai còn mang theo một đám thiếu niên bên bờ bị nhà trường kỷ luật lăn lộn một phen, có thể sống tới ngày nay cũng là kỳ tích. Cậu ta nghe nói người trước mắt đây là tình địch của Chu Phong, khiến Tôn Di Nhiên mê muội thì không nói nhưng căn bản là tên đó không chịu thừa nhận là bạn trai của cô ấy, vì nghĩa khí anh em, lúc này đôi con ngươi của cậu ta khẽ chuyển động, trong lòng bắt đầu tính toán.
Diệp Khâm không tập trung nghe bọn họ to nhỏ “sắp xếp” lắm, trong lòng nói là không thèm để ý nhưng ánh mắt lại không tự chủ được mà nhìn về phía quầy thu ngân kia.
Ở khoảng cách gần, Trình Phi Trì so với tưởng tượng của cậu còn cao hơn, đỉnh đầu tựa như sắp chạm tới giá hàng cao nhất, muốn lấy đồ gì đều không cần nhón chân hoặc với tay lên. Ngoại trừ vóc người, vẻ ngoài cũng không giống như bạn bè cùng lứa ở cái thời dậy thì ngũ quan chưa rõ này, anh vừa có bóng dáng của người lớn nhưng lại vẫn không thoát được chút ngây thơ của tuổi tác còn giữ lại, đường nét khuôn mặt của Trình Phi Trì lập thể, mi cốt (xương lông mày) cùng với sống mũi tạo thành bóng mờ lưu loát sâu sắc, thêm vào làn môi mỏng nhưng đường nét rõ ràng, nhìn thế nào cũng thấy là kiểu người dễ khiến Tôn Di Nhiên động lòng.
Buổi tối ở quanh đây người qua lại thưa thớt, nhưng sống lưng anh vẫn thẳng tắp như cây tùng, chỉ có cần cổ hơi khẽ nghiêng qua, tầm mắt cũng vẫn luôn nhìn thẳng, giống như đang tập trung nhìn gì đó, hoàn toàn không bị sự ồn ào của bên này ảnh hưởng đến. Diệp Khâm nhìn thấy bàn tay anh ta đặt trên quầy hơi động đậy một chút, một trang giấy lật qua, mới biết phía sau máy thu tiền có đặt một quyển sách.
Tiết tự học buổi tối thì ngủ, đi làm thêm thì lại học bài, học bá quả nhiên am hiểu nhất là lợi dụng thời gian.
Diệp Khâm ở bên này quan sát xong xuôi, vừa khéo đúng lúc ba người kia kết thúc thảo luận. Triệu Dược đánh trận đầu, lắc lư đi đến phía sau quầy thu ngân, khom người nhìn quầy bày thuốc lá, Chu Phong cùng Lưu Dương Phàm tấn công từ chính diện, một người gõ lên quầy hàng, một người vừa mở miệng liền hỏi: “Ở đây có Hoàng Hạc Lâu không?”
Trình Phi Trì rời tầm mắt khỏi quyển sách, nhìn về phía hai người trước mặt, nhanh chóng thay đổi tác phong, lễ phép nói: “Thật ngại qua ở đây chúng tôi không có loại thuốc đó.”
“Thế Suyan thì sao, bạch kim hoặc là trầm hương?” Cha của Lưu Dương Phàm là một người nghiện thuốc, cậu ta từ nhỏ đã thường nghe thấy trên thị trường có những loại thuốc lá đắt đỏ nào vừa mở miệng là có thể đọc vanh vách.
Trình Phi Trì: “Cũng không có.”
Thanh âm của anh bình tĩnh, cảm xúc lạnh lùng, giống như là tần suất chấn động khi đánh vào một thứ đồ bằng kim loại nào đó, loại chuyện chung chung được Trình Phi Trì nói ra bằng ngữ điệu như đó là chuyện đương nhiên. Diệp Khâm đứng ở sau đám người bọn họ nhìn anh, trong lòng bỗng nhiên lại xuất hiện một ý nghĩ kỳ quái, cảm thấy một con người như vậy đáng lẽ không nên ở đây.
Ngón tay Chu Phong gõ lên mặt quầy bằng kính, cau mày hỏi: “Thế chỗ mấy người có cái gì?”
Người khác có thể không nhìn ra điều gì, thế nhưng Diệp Khâm cùng bọn họ lớn lên, một năm ba trăm sáu mươi lăm này ở chung với nhau, Chu Phong mới chớp mắt một cái, cậu liền biết trong lòng cậu ta muốn gì, khóe mắt thoáng liếc qua quả nhiên nhìn thấy vị trí của Triệu Dược xê dịch, cánh tay vừa nhấc lên liền âm thầm khiến cho vật gì đó trượt vào trong túi quần thể thao của Trình Phi Trì.
Người sau không hề phát hiện ra, ánh mắt ngay lập tức đảo qua quầy đối diện, nói: “Còn có ChungHwa, 60 tệ một bao.”
Trong cửa hàng tiện lợi nho nhỏ, đây là loại thuốc lá bán lẻ đắt nhất rồi.
Triệu Dược xong việc, phủi mông một cái đứng thẳng người dậy, từ trong quầy hàng đi vòng ra hai tay đút túi, biểu hiện ra dáng vẻ thiếu kiễn nhẫn: “Thế cho hai bao ChungHwa đi.”
Thanh toán thu tiền xong, nhóm bốn người rời khỏi cửa hàng tiện lợi, không đến năm phút sau lại ào ào quay lại.
Chia nhau tìm kiếm một vòng không có kết quả, Chu Phong dẫn đầu nhóm người chạy đến hỏi người đứng sau quầy thu ngân: ” Này, có nhìn thấy đồng hồ của người anh em tôi không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro