Lạc Vào Thế Thú, Làm Bạn Quái Nhân
Giống cái ở thế thú thật trực tiếp.
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
2024-07-03 13:55:42
Đó là một người đàn ông thân cao mét tám, thân hình gầy mảnh nhưng ngoại hình vô cùng ưa nhìn. Hắn còn có một đôi mắt phượng rất đẹp. Nhìn là biết tính cách hào sảng linh hoạt. Đối phương không có dùng ánh mắt coi thường nhìn Giác Địch, nhưng cũng không có tình cảm đặc biệt. Quả thật giống như lão tế ti đã nói, Giác Địch không được hoan nghênh mặc dù ngoại hình kia đẹp trai đến mức khiến cô thất thần.
"Kiệt Tây."
Giác Địch vừa nhìn hắn vừa nói với Vương Ly, xem như giới thiệu.
Sau đó lại nói với hắn: "Vương Ly. Sau này sẽ ở bên cạnh em, nhờ em quan tâm đến một chút."
Kiệt Tây xua tay nói: "Không thành vấn đề."
Sau đó hắn đi lại nắm tay Vương Ly chào hỏi: "Xin chào Vương Ly."
"...Xin chào."
Vương Ly vẫn còn chút chưa thích ứng kịp với việc được một người đàn ông xem mình như chị em mà biểu tình có hơi lúng túng.
Nhưng sự thật chứng minh Kiệt Tây là một người có thể làm bạn. Anh chàng rất hợp ý Vương Ly, một hồi liền nói chuyện được với cô.
Nếu là ở hiện đại, cô có thể cân nhắc đến việc chọn anh chàng làm bạn trai. Khụ, giờ thì không được rồi.
Thôi làm chị em cũng được.
"Vương Ly, gia cụ trong nhà xem như cũng đầy đủ rồi. Cậu có biết nấu nướng không, nếu không thì hôm nay qua nhà tôi ăn trước nhé. Sau đó tôi sẽ chia cho cậu ít thức, ngày mai chúng ta lại ra ngoài tìm thêm."
Một lời này vừa hay nhắc nhở Vương Ly rằng cô còn chưa ăn gì.
Nhưng cô vừa nghĩ đến đây thì đã nhìn thấy Giác Địch từ đâu đi tới.
Vậy mà nãy giờ cô không để ý hắn không còn bên cạnh nữa.
Giác Địch mang đến cho cô một chén súp.
Súp có rau và thịt.
Xem thì biết người ở đây cũng không phải loại chỉ biết ăn thịt nướng, không nhìn tới rau. Vậy mà còn biết nấu canh thịt.
"Em dùng đi. Có phải rất đói không?"
Giác Địch đưa cho cô, ân cần nói: "Lúc này còn chưa đến bữa tối, tôi tạm thời chỉ có thể nấu như vầy cho em."
"Không sao, vậy được lắm rồi. Tôi đã lâu ngày chưa ăn gì, cũng không thể ăn đồ không dễ tiêu."
Vương Ly mừng rỡ nhận chén. Gia cụ đơn sơ nhưng không đến nổi nào, mặc dù chén có hơi bự cô cầm hơi vất vả.
Cơ mà nhìn thú nhân hay cả giống cái đều cường tráng như thế, gia cụ phải to là đúng rồi. Chưa kể thú nhân không có cái nhìn thẩm mĩ, càng không coi trọng nó, họ chỉ cần nó cần thiết cho cuộc sống thôi.
Có lẽ là đã nhận ra điểm này, cho nên Giác Địch nói: "Mai tôi sẽ làm cho em ít đồ dùng nhỏ hơn."
Kiệt Tây ở bên cạnh nhìn nãy giờ cũng cảm thán: "Cậu đúng là nhỏ nhắn, Vương Ly."
"Đây còn có cái gì..."
Hắn vừa nói vừa đưa tay chạm vào ngực cô.
!!!
Vương Ly mém chút là nhảy dựng lên, chén cũng ném đi. Cô cứ thế đờ ra, trừng lớn mắt nhìn hắn. Bị một người đàn ông chạm vào ngực, cho dù cách một lớp vải, nếu là bình thường cô có thể cho đối phương ăn đập. Hiện tại...
"... Khụ, xin lỗi."
Có lẽ đã nhìn ra hành vi của mình không được hay ho, Kiệt Tây cười làm lành rút tay về.
Vương Ly đơ ra một hồi mới xẹp xuống. Nhìn biểu tình hối lỗi của anh chàng, cô lại không khỏi vô thức thở dài. Thôi vậy, cô nhìn ra được đối phương chỉ là vô ý. Có thể là do tập tính sinh hoạt không giống nhau, người ở đây hành vi trực tiếp hơn nhiều.
Dù vậy cô vẫn phải giải thích một chút: "Tôi có chút không giống các anh... Khụ, giống cái ở đây. Như vậy cũng được chứ?"
Có lẽ mới đầu vẫn còn chưa hiểu nên họ không kịp phản ứng.
Sau đó vẫn là Giác Địch, người có quyền lên tiếng nhất nói: "Trong mắt chúng tôi chỉ có thú nhân và giống cái. Bất kể em có không giống chúng tôi hay không, nhưng miễn là không lọt khỏi hai phạm trù này thì đều không có vấn đề."
"Trong mắt tôi em chỉ càng yếu ớt hơn so với giống cái trong bộ lạc, càng cần được bảo vệ kỹ hơn thôi. Em vẫn là giống cái, điều này tôi có thể chắc chắn."
Kiệt Tây cũng tỏ vẻ: "Hồi nãy là tôi không chú ý, lần sau tôi sẽ không vậy nữa. Nhưng mà cậu rất đặc biệt, có vẻ càng thêm khiến người yêu thích, cho nên cậu không cần lo lắng đâu."
"..."
Cách nói này có vẻ trực tiếp quá nhỉ. Cô vậy mà không hề cảm thấy nó hoa mẽ, bóng bẩy, hoặc chỉ nói cho có. Có thể đây cũng là nguyên nhân vì sao họ dù thấy cô lạ cũng không có đá động tới. Như Kiệt Tây chỉ là tò mò thôi chứ không có ý gì cả.
Dù sao thì cô cũng có thể yên tâm được rồi.
"Cái đó, tôi có thể nấu ăn. Nhưng rất nhiều thứ ở đây tôi đều không biết nó như thế nào, vẫn cần cậu chỉ cho tôi."
Cô nhìn Kiệt Tây nói.
Qua cuộc nói chuyện ngắn ngủi giữa họ lúc Giác Địch không có ở đây Vương Ly đã biết giống cái bọn họ có nhu cầu khác thú nhân, mà cô cảm thấy điều đó cũng không khác thế giới trước đây của cô là mấy. Thú nhân giống như đàn ông chỗ cô, sẽ thích miệng lớn ăn thịt, không thịt không vui. Giống cái là phụ nữ, sẽ thích món nhẹ, rau hẹ các kiểu, coi trọng cân bằng dinh dưỡng hơn.
Bắt đầu từ khoảnh khắc cô gia nhập bộ lạc, cô cũng sẽ giống như họ, làm việc họ sẽ làm, vì duy trì cuộc sống.
Kiệt Tây xua tay: "Yên tâm đi, cho dù tôi không làm việc này thì cũng sẽ có người giành lấy thôi."
"Kiệt Tây."
Giác Địch vừa nhìn hắn vừa nói với Vương Ly, xem như giới thiệu.
Sau đó lại nói với hắn: "Vương Ly. Sau này sẽ ở bên cạnh em, nhờ em quan tâm đến một chút."
Kiệt Tây xua tay nói: "Không thành vấn đề."
Sau đó hắn đi lại nắm tay Vương Ly chào hỏi: "Xin chào Vương Ly."
"...Xin chào."
Vương Ly vẫn còn chút chưa thích ứng kịp với việc được một người đàn ông xem mình như chị em mà biểu tình có hơi lúng túng.
Nhưng sự thật chứng minh Kiệt Tây là một người có thể làm bạn. Anh chàng rất hợp ý Vương Ly, một hồi liền nói chuyện được với cô.
Nếu là ở hiện đại, cô có thể cân nhắc đến việc chọn anh chàng làm bạn trai. Khụ, giờ thì không được rồi.
Thôi làm chị em cũng được.
"Vương Ly, gia cụ trong nhà xem như cũng đầy đủ rồi. Cậu có biết nấu nướng không, nếu không thì hôm nay qua nhà tôi ăn trước nhé. Sau đó tôi sẽ chia cho cậu ít thức, ngày mai chúng ta lại ra ngoài tìm thêm."
Một lời này vừa hay nhắc nhở Vương Ly rằng cô còn chưa ăn gì.
Nhưng cô vừa nghĩ đến đây thì đã nhìn thấy Giác Địch từ đâu đi tới.
Vậy mà nãy giờ cô không để ý hắn không còn bên cạnh nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giác Địch mang đến cho cô một chén súp.
Súp có rau và thịt.
Xem thì biết người ở đây cũng không phải loại chỉ biết ăn thịt nướng, không nhìn tới rau. Vậy mà còn biết nấu canh thịt.
"Em dùng đi. Có phải rất đói không?"
Giác Địch đưa cho cô, ân cần nói: "Lúc này còn chưa đến bữa tối, tôi tạm thời chỉ có thể nấu như vầy cho em."
"Không sao, vậy được lắm rồi. Tôi đã lâu ngày chưa ăn gì, cũng không thể ăn đồ không dễ tiêu."
Vương Ly mừng rỡ nhận chén. Gia cụ đơn sơ nhưng không đến nổi nào, mặc dù chén có hơi bự cô cầm hơi vất vả.
Cơ mà nhìn thú nhân hay cả giống cái đều cường tráng như thế, gia cụ phải to là đúng rồi. Chưa kể thú nhân không có cái nhìn thẩm mĩ, càng không coi trọng nó, họ chỉ cần nó cần thiết cho cuộc sống thôi.
Có lẽ là đã nhận ra điểm này, cho nên Giác Địch nói: "Mai tôi sẽ làm cho em ít đồ dùng nhỏ hơn."
Kiệt Tây ở bên cạnh nhìn nãy giờ cũng cảm thán: "Cậu đúng là nhỏ nhắn, Vương Ly."
"Đây còn có cái gì..."
Hắn vừa nói vừa đưa tay chạm vào ngực cô.
!!!
Vương Ly mém chút là nhảy dựng lên, chén cũng ném đi. Cô cứ thế đờ ra, trừng lớn mắt nhìn hắn. Bị một người đàn ông chạm vào ngực, cho dù cách một lớp vải, nếu là bình thường cô có thể cho đối phương ăn đập. Hiện tại...
"... Khụ, xin lỗi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có lẽ đã nhìn ra hành vi của mình không được hay ho, Kiệt Tây cười làm lành rút tay về.
Vương Ly đơ ra một hồi mới xẹp xuống. Nhìn biểu tình hối lỗi của anh chàng, cô lại không khỏi vô thức thở dài. Thôi vậy, cô nhìn ra được đối phương chỉ là vô ý. Có thể là do tập tính sinh hoạt không giống nhau, người ở đây hành vi trực tiếp hơn nhiều.
Dù vậy cô vẫn phải giải thích một chút: "Tôi có chút không giống các anh... Khụ, giống cái ở đây. Như vậy cũng được chứ?"
Có lẽ mới đầu vẫn còn chưa hiểu nên họ không kịp phản ứng.
Sau đó vẫn là Giác Địch, người có quyền lên tiếng nhất nói: "Trong mắt chúng tôi chỉ có thú nhân và giống cái. Bất kể em có không giống chúng tôi hay không, nhưng miễn là không lọt khỏi hai phạm trù này thì đều không có vấn đề."
"Trong mắt tôi em chỉ càng yếu ớt hơn so với giống cái trong bộ lạc, càng cần được bảo vệ kỹ hơn thôi. Em vẫn là giống cái, điều này tôi có thể chắc chắn."
Kiệt Tây cũng tỏ vẻ: "Hồi nãy là tôi không chú ý, lần sau tôi sẽ không vậy nữa. Nhưng mà cậu rất đặc biệt, có vẻ càng thêm khiến người yêu thích, cho nên cậu không cần lo lắng đâu."
"..."
Cách nói này có vẻ trực tiếp quá nhỉ. Cô vậy mà không hề cảm thấy nó hoa mẽ, bóng bẩy, hoặc chỉ nói cho có. Có thể đây cũng là nguyên nhân vì sao họ dù thấy cô lạ cũng không có đá động tới. Như Kiệt Tây chỉ là tò mò thôi chứ không có ý gì cả.
Dù sao thì cô cũng có thể yên tâm được rồi.
"Cái đó, tôi có thể nấu ăn. Nhưng rất nhiều thứ ở đây tôi đều không biết nó như thế nào, vẫn cần cậu chỉ cho tôi."
Cô nhìn Kiệt Tây nói.
Qua cuộc nói chuyện ngắn ngủi giữa họ lúc Giác Địch không có ở đây Vương Ly đã biết giống cái bọn họ có nhu cầu khác thú nhân, mà cô cảm thấy điều đó cũng không khác thế giới trước đây của cô là mấy. Thú nhân giống như đàn ông chỗ cô, sẽ thích miệng lớn ăn thịt, không thịt không vui. Giống cái là phụ nữ, sẽ thích món nhẹ, rau hẹ các kiểu, coi trọng cân bằng dinh dưỡng hơn.
Bắt đầu từ khoảnh khắc cô gia nhập bộ lạc, cô cũng sẽ giống như họ, làm việc họ sẽ làm, vì duy trì cuộc sống.
Kiệt Tây xua tay: "Yên tâm đi, cho dù tôi không làm việc này thì cũng sẽ có người giành lấy thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro