Lạc Vào Thế Thú, Làm Bạn Quái Nhân
Nhặt trứng Đà Lôi.
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
2024-07-03 13:55:42
Đồ Khải mặc dù muốn tiếp tục gây sự nhưng mỗi lần đều bị Vương Ly vô tình nói vài câu cố ý lôi kéo. Cuối cùng vẫn là để cho Giác Địch lặng lẽ đi phía sau, cùng bọn họ đến chỗ trứng đà lôi.
Giác Địch nhìn cô không xa không gần nhưng vô cùng hiệu quả dùng nụ cười trấn áp được sự ngạo mạn của Đồ Khải, cả người hắn âm u, dáng vẻ càng thêm cô tịch. Nhưng hắn cũng không rời đi.
Bởi vì Vương Ly chưa nói muốn hắn đi.
Nhìn cô lâu lâu lại kín đáo đảo ánh mắt đi tìm hắn, Giác Địch trong lòng nghĩ, cho dù biết chẳng có kết quả, hắn vẫn muốn bảo hộ bên cạnh cô. Cho đến ngày cô chọn được bầu bạn.
Đối với việc cô có thể chọn Đồ Khải hay không, Giác Địch tin tưởng cô sẽ không chọn cái thằng ngu đần đó.
Còn về việc đối tượng hắn cho rằng phù hợp, xứng với cô nhất...
Sau khi đến chỗ có trứng đà lôi thì nhóm giống cái bắt đầu tản ra để nhặt trứng. Một thú nhân sẽ phụ trách hai giống cái. Phần lớn sẽ tản ra dò xét khắp nơi, đồng thời tìm nơi có trứng.
Bên phía Vương Ly đương nhiên đã có Đồ Khải.
Đối với Giác Địch, không chỉ Đồ Khải mà gần như tất cả thú nhân đều nhận định rằng hắn không thể làm ra được cống hiến gì nên liền xem hắn như không khí.
Trứng đà lôi tập trung ở một hẻm núi nằm bên cạnh biển, chính là hồ nước mặn trong miệng thú nhân đại lục. Loài chim sinh ra trứng đà lôi này có tập tính sinh hoạt giống như chim yến ở hiện đại. Tổ của chúng treo leo trên vách núi, mặt đối mặt với biển cả. Phía sau lưng chính là nơi chúng thải ra trứng không nở được.
"Vương Ly, Kiệt Tây, ở đây có một ổ trứng!"
Mấy người Vương Ly vừa đi được một chút, chỉ mới nhặt được vài ba cái trứng thì bên tai đã nghe thấy tiếng gọi.
Hai giống cái đồng thời đưa mắt nhìn tới.
Nhưng chưa đợi họ lên tiếng Đồ Khải đã chen vào trước: "Lỗ Sâm! Ở đây không cần ngươi!"
Người gọi là Lỗ Sâm, đó là một con sư tử có cánh màu trắng. Xét về ngoại hình có thể đánh bay Đồ Khải mấy cây số. Ở trong nhóm thú nhân hắn cũng là những người đúng đầu. Mặc dù có chút ba chấm với sự ngu đần của Đồ Khải nhưng Vương Ly vẫn không quên quan sát Lỗ Sâm, đối với hình thú của hắn vô cùng hứng thú.
Lại nói, quả thật thú nhân không thuần chủng không được hoan nghênh trong nhóm thú nhân thuần chủng, nhưng một vài thú nhân không thuần chủng lại rất được nhóm giống cái yêu thích.
Vì sao?
Vì họ mạnh. Còn ngầu đét.
Nhìn đôi cánh kia xem, Vương Ly rất có ý tưởng muốn ngồi lên lưng hắn, trải nghiệm cảm giác được bay trên trời một lần. Mặc dù cô biết chỉ có bạn đời của thú nhân mới được ngồi trên lưng họ.
Cô không biết, ánh mắt của mình vô tình đã khiến cho vài người hiểu lầm.
"Vương Ly, tôi mạnh hơn anh ta!"
Đồ Khải như con khổng tước ngạo mạn nhảy dựng lên, chắn ở trước mặt Vương Ly hất cằm vênh váo vừa lườm nguýt nhìn Lỗ Sâm.
Vương Ly mặc dù không hiểu vì cái gì hắn lại nổi điên, nhưng cũng không ngại cô cảm thấy ngu người.
Có lẽ là do quá mệt mỏi, cô không thèm để ý tới hắn mà lách qua hắn, chạy đến chỗ của Lỗ Sâm.
Thú nhân kia vẫn đang dùng hình thú bay trên những rặng đá cheo leo, dùng sự im lặng để khinh bỉ Đồ Khải. Nhìn hắn tự nhiên cô nhận ra một chuyện. Từ lần đầu tiên cô thấy hình thú của Giác Địch thì đến nay vẫn còn chưa thấy lại lần nào nữa.
Lần sau phải tìm cơ hội nhìn xem mới được.
Hành động của cô đương nhiên khiến Đồ Khải bất mãn vô cùng. Nhưng trước khi hắn kịp nổi điên thì đã nghe Vương Ly nói: "Đồ Khải, anh còn đứng đó làm gì. Mau lại đây!"
Chỉ một câu đơn giản như vậy, nhưng đã đủ đối phó với Đồ Khải. Mặc dù còn bất mãn nhưng hắn vẫn xum xuê chạy tới, còn không quên khiêu khích Lỗ Sâm.
Người sau từ đầu chí cuối đều không thèm liếc Đồ Khải một cái.
"Đám trứng này giống như mới đẻ."
Kiệt Tây chạm vào những quả trứng còn hơi nóng, kinh ngạc thốt lên. Vương Ly cũng rất ngạc nhiên, đầy tò mò sờ soạn số trứng.
"Chúng sẽ không có thể nở ra chim con chứ?"
Cô thắc mắc.
"Cứ nhặt về hết đã."
Lỗ Sâm dựa vào đôi cánh của mình, giúp họ nhặt những quả trứng nằm treo veo trên vách núi dứt khoát nói.
Hai người Vương Ly gật gù. Nhanh chóng nhặt xong rồi theo chân Lỗ Sâm đi tiếp.
Rõ ràng trách nhiệm của Lỗ Sâm là tìm kiếm trứng, đi theo hắn là đúng rồi. Nhưng cố tình ở trong mắt Đồ Khải là Lỗ Sâm cố ý cướp hết ánh sáng của hắn.
Hắn hậm hực một hồi, sau đó không biết nghĩ gì mà lách sang một hướng khác.
Nơi họ đứng là một rặng đá với từng bức tường đá lớn nhỏ xếp lớp như mê cung. Tuy không đồng đều, lại bị ảnh hưởng bởi địa hình chập chùng nên đôi khi họ vẫn nhìn thấy người khác len lỏi xung quanh nhưng Đồ Khải vừa chuyển động liền biến mất dạng.
Nếu lúc này có dã thú tập kích tới không ai che chắn phía sau...
Giác Địch vốn không khác gì một u linh đi theo phía sau nhìn thấy Đồ Khải giận quá mất khôn biến mất ở sau một rặng đá, lông mày hắn nhíu chặt. Cái đuôi xẹt xẹt trong không trung đầy giận dữ.
Hắn không tiếng động áp sát hai người Vương Ly. Cái đuôi mười phần cảnh giác chuyển động bốn phía không ngừng trông chừng.
Mặc dù nói nơi này đã bị bọn họ đi mòn gót chân nhưng vì cớ gì mỗi lần họ đều phải vận động thú nhân đi cùng giống cái. Đương nhiên là bởi nguy hiểm luôn rất biết chớp lấy thời cơ đánh úp, sơ hở một chút liền tạo ra hậu quả không thể vãn hồi.
Và giống như một cái điềm báo tại thời điểm Đồ Khải rời đi, nguy hiểm thật sự tìm tới bọn họ.
Giác Địch nhìn cô không xa không gần nhưng vô cùng hiệu quả dùng nụ cười trấn áp được sự ngạo mạn của Đồ Khải, cả người hắn âm u, dáng vẻ càng thêm cô tịch. Nhưng hắn cũng không rời đi.
Bởi vì Vương Ly chưa nói muốn hắn đi.
Nhìn cô lâu lâu lại kín đáo đảo ánh mắt đi tìm hắn, Giác Địch trong lòng nghĩ, cho dù biết chẳng có kết quả, hắn vẫn muốn bảo hộ bên cạnh cô. Cho đến ngày cô chọn được bầu bạn.
Đối với việc cô có thể chọn Đồ Khải hay không, Giác Địch tin tưởng cô sẽ không chọn cái thằng ngu đần đó.
Còn về việc đối tượng hắn cho rằng phù hợp, xứng với cô nhất...
Sau khi đến chỗ có trứng đà lôi thì nhóm giống cái bắt đầu tản ra để nhặt trứng. Một thú nhân sẽ phụ trách hai giống cái. Phần lớn sẽ tản ra dò xét khắp nơi, đồng thời tìm nơi có trứng.
Bên phía Vương Ly đương nhiên đã có Đồ Khải.
Đối với Giác Địch, không chỉ Đồ Khải mà gần như tất cả thú nhân đều nhận định rằng hắn không thể làm ra được cống hiến gì nên liền xem hắn như không khí.
Trứng đà lôi tập trung ở một hẻm núi nằm bên cạnh biển, chính là hồ nước mặn trong miệng thú nhân đại lục. Loài chim sinh ra trứng đà lôi này có tập tính sinh hoạt giống như chim yến ở hiện đại. Tổ của chúng treo leo trên vách núi, mặt đối mặt với biển cả. Phía sau lưng chính là nơi chúng thải ra trứng không nở được.
"Vương Ly, Kiệt Tây, ở đây có một ổ trứng!"
Mấy người Vương Ly vừa đi được một chút, chỉ mới nhặt được vài ba cái trứng thì bên tai đã nghe thấy tiếng gọi.
Hai giống cái đồng thời đưa mắt nhìn tới.
Nhưng chưa đợi họ lên tiếng Đồ Khải đã chen vào trước: "Lỗ Sâm! Ở đây không cần ngươi!"
Người gọi là Lỗ Sâm, đó là một con sư tử có cánh màu trắng. Xét về ngoại hình có thể đánh bay Đồ Khải mấy cây số. Ở trong nhóm thú nhân hắn cũng là những người đúng đầu. Mặc dù có chút ba chấm với sự ngu đần của Đồ Khải nhưng Vương Ly vẫn không quên quan sát Lỗ Sâm, đối với hình thú của hắn vô cùng hứng thú.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lại nói, quả thật thú nhân không thuần chủng không được hoan nghênh trong nhóm thú nhân thuần chủng, nhưng một vài thú nhân không thuần chủng lại rất được nhóm giống cái yêu thích.
Vì sao?
Vì họ mạnh. Còn ngầu đét.
Nhìn đôi cánh kia xem, Vương Ly rất có ý tưởng muốn ngồi lên lưng hắn, trải nghiệm cảm giác được bay trên trời một lần. Mặc dù cô biết chỉ có bạn đời của thú nhân mới được ngồi trên lưng họ.
Cô không biết, ánh mắt của mình vô tình đã khiến cho vài người hiểu lầm.
"Vương Ly, tôi mạnh hơn anh ta!"
Đồ Khải như con khổng tước ngạo mạn nhảy dựng lên, chắn ở trước mặt Vương Ly hất cằm vênh váo vừa lườm nguýt nhìn Lỗ Sâm.
Vương Ly mặc dù không hiểu vì cái gì hắn lại nổi điên, nhưng cũng không ngại cô cảm thấy ngu người.
Có lẽ là do quá mệt mỏi, cô không thèm để ý tới hắn mà lách qua hắn, chạy đến chỗ của Lỗ Sâm.
Thú nhân kia vẫn đang dùng hình thú bay trên những rặng đá cheo leo, dùng sự im lặng để khinh bỉ Đồ Khải. Nhìn hắn tự nhiên cô nhận ra một chuyện. Từ lần đầu tiên cô thấy hình thú của Giác Địch thì đến nay vẫn còn chưa thấy lại lần nào nữa.
Lần sau phải tìm cơ hội nhìn xem mới được.
Hành động của cô đương nhiên khiến Đồ Khải bất mãn vô cùng. Nhưng trước khi hắn kịp nổi điên thì đã nghe Vương Ly nói: "Đồ Khải, anh còn đứng đó làm gì. Mau lại đây!"
Chỉ một câu đơn giản như vậy, nhưng đã đủ đối phó với Đồ Khải. Mặc dù còn bất mãn nhưng hắn vẫn xum xuê chạy tới, còn không quên khiêu khích Lỗ Sâm.
Người sau từ đầu chí cuối đều không thèm liếc Đồ Khải một cái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đám trứng này giống như mới đẻ."
Kiệt Tây chạm vào những quả trứng còn hơi nóng, kinh ngạc thốt lên. Vương Ly cũng rất ngạc nhiên, đầy tò mò sờ soạn số trứng.
"Chúng sẽ không có thể nở ra chim con chứ?"
Cô thắc mắc.
"Cứ nhặt về hết đã."
Lỗ Sâm dựa vào đôi cánh của mình, giúp họ nhặt những quả trứng nằm treo veo trên vách núi dứt khoát nói.
Hai người Vương Ly gật gù. Nhanh chóng nhặt xong rồi theo chân Lỗ Sâm đi tiếp.
Rõ ràng trách nhiệm của Lỗ Sâm là tìm kiếm trứng, đi theo hắn là đúng rồi. Nhưng cố tình ở trong mắt Đồ Khải là Lỗ Sâm cố ý cướp hết ánh sáng của hắn.
Hắn hậm hực một hồi, sau đó không biết nghĩ gì mà lách sang một hướng khác.
Nơi họ đứng là một rặng đá với từng bức tường đá lớn nhỏ xếp lớp như mê cung. Tuy không đồng đều, lại bị ảnh hưởng bởi địa hình chập chùng nên đôi khi họ vẫn nhìn thấy người khác len lỏi xung quanh nhưng Đồ Khải vừa chuyển động liền biến mất dạng.
Nếu lúc này có dã thú tập kích tới không ai che chắn phía sau...
Giác Địch vốn không khác gì một u linh đi theo phía sau nhìn thấy Đồ Khải giận quá mất khôn biến mất ở sau một rặng đá, lông mày hắn nhíu chặt. Cái đuôi xẹt xẹt trong không trung đầy giận dữ.
Hắn không tiếng động áp sát hai người Vương Ly. Cái đuôi mười phần cảnh giác chuyển động bốn phía không ngừng trông chừng.
Mặc dù nói nơi này đã bị bọn họ đi mòn gót chân nhưng vì cớ gì mỗi lần họ đều phải vận động thú nhân đi cùng giống cái. Đương nhiên là bởi nguy hiểm luôn rất biết chớp lấy thời cơ đánh úp, sơ hở một chút liền tạo ra hậu quả không thể vãn hồi.
Và giống như một cái điềm báo tại thời điểm Đồ Khải rời đi, nguy hiểm thật sự tìm tới bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro