Lại Nhớ Anh

Ai mà chẳng có...

2024-09-25 08:52:45

9.

Buổi tối.

Tôi muốn thử xem dấu chấm than đỏ đã biến mất chưa, liền gửi qua một sticker.

Được rồi, tên keo kiệt đó vẫn chưa nguôi giận.

Nói đi cũng phải nói lại, khi còn yêu nhau tôi đã nhận ra Kỷ Thanh Du là người rất hay ghen. Tôi chỉ nói chuyện với người khác trong câu lạc bộ vài câu mà anh ta đã ghen tức đến mức ôm chặt tôi rồi hôn đến khi tôi phải xin tha.

Còn bây giờ, anh chỉ để lại cho tôi một dấu chấm than đỏ.

Tôi thở dài, nhét miếng cháo vào miệng rồi khẽ nghiêng đầu, vì sợ cháo sẽ chảy về phía bên vừa chữa tủy răng.

Tôi mở một tài khoản WeChat khác, là số cá nhân của cô lễ tân mà tôi đã kết bạn. Sau vài ngày nỗ lực, chúng tôi đã trở thành bạn thân.

[Tiểu Mỹ, hôm nay bác sĩ Kỷ thế nào rồi?]

[Báo cáo! Hôm nay anh ấy tăng ca, tâm trạng không tốt. Tôi đã nghe đến bệnh nhân thứ năm than phiền là anh ấy rất lạnh lùng rồi.]

Tôi cười ngớ ngẩn nhìn vào điện thoại.

[Hòm thư khiếu nại của bệnh viện có nhiều lời phàn nàn về anh ấy không?]

[Thực ra đa phần là thư tình đấy.]

[?]

Cái gì cơ? Ai mà lại bỏ thư tình vào hòm thư khiếu nại vậy? Thư tình để vào đấy thì Kỷ Thanh Du có đọc được không? Tôi bắt đầu tưởng tượng. Liệu lúc bệnh viện họp có tình cờ lấy ra một bức thư tình không nhỉ? Và Kỷ Thanh Du sẽ phản ứng thế nào khi biết chuyện này?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đột nhiên Tiểu Mỹ gửi tin nhắn liên tục:

[Bác sĩ Kỷ tan làm rồi!]

[Anh ấy đang đi về phía một cô gái siêu xinh đẹp!]

[Anh ấy đã lên xe của cô gái đó rồi!]

Tôi lập tức bật dậy, khoác áo rồi lao ra ngoài.

[Tôi sẽ đến ngay!]

[Muộn rồi, chỉ còn lại khói xe thôi.]

Tiểu Mỹ còn gửi kèm một tấm ảnh, nhưng vì chụp vội nên khá mờ.

Qua khe cửa sổ chưa đóng hẳn, tôi vẫn có thể thấy Kỷ Thanh Du trông rất vui vẻ. Khuôn mặt luôn lạnh lùng của anh dường như đã trở nên dịu dàng. Nếu bức ảnh rõ hơn, có lẽ tôi còn có thể thấy anh mỉm cười nữa.

Tôi đứng yên, tay rời khỏi nắm cửa, ngồi bệt xuống sàn dựa vào cửa. Mở lại khung chat với Kỷ Thanh Du, gõ vài dòng nhưng rồi xóa đi. Cuối cùng, tôi chỉ gửi đúng bốn chữ:

[Có ở đó không?]

Tin nhắn không gửi được.

Má nó.

Dấu chấm than đỏ càng nhìn càng chói mắt, làm tôi đau nhói cả tim.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lại Nhớ Anh

Số ký tự: 0