Chương 16
2024-09-25 08:52:45
Thứ sáu.
Tôi tìm đến quầy lễ tân hỏi về lịch làm việc của Kỷ Thanh Du. Ngày mai anh nghỉ. Thật trùng hợp, tôi cũng nghỉ.
Vì vậy, tôi dũng cảm sử dụng vũ khí cuối cùng để theo đuổi anh... quyến rũ bằng ngoại hình. Không có kỹ thuật gì, chỉ đơn giản là lấy sắc làm vũ khí đánh trực tiếp.
Tôi lôi chiếc áo sơ mi trắng của anh từ trong tủ quần áo ra. Mặc nó rộng thùng thình trên người. Sau khi tạo dáng trước gương một hồi lâu, tôi chụp hai bức ảnh gửi cho anh.
[Bác sĩ Kỷ, áo sơ mi của anh mặc trên người em hình như quá to rồi.]
Phía bên kia không có phản hồi gì. Tôi nằm ngửa trên giường, không ngừng làm mới trang trò chuyện.
Chẳng lẽ anh không phản ứng gì sao? Anh hỏng rồi?
Tôi không tin, lại chọn thêm hai bức ảnh “khiêu khích” hơn để gửi đi.
C/hết tiệt.
Vẫn không hồi đáp.
Tôi tự an ủi mình có thể Kỷ Thanh Du đang bận rộn. Nhưng trong lòng lại không ngừng lo lắng.
Tôi ném điện thoại sang một bên, dùng gối che mặt.
Bắt đầu nghĩ xem liệu mình có hoàn toàn mất sức hút với anh hay không. Nếu đúng như vậy, thì việc gửi những bức ảnh này chẳng khác gì tự làm nhục mình.
Tôi càng nghĩ càng sợ hãi. Cuối cùng điện thoại bỗng vang lên.
Tôi nhanh chóng ngồi dậy, mở khung trò chuyện với Kỷ Thanh Du.
[Vừa mới họp xong.]
Tôi thở phào nhẹ nhõm, hóa ra anh thật sự đang bận. Nhưng câu tiếp theo khiến tôi muốn chui xuống đất.
[Điện thoại của tôi đang chiếu màn hình.]
Hả? Hả!
Trời ơi, điê/n mất thôi!
Tôi đỏ bừng mặt, tay run rẩy khi gõ chữ.
[Vậy lúc nãy…]
[Chỉ nhìn thấy chữ, không thấy hình.]
Có gì khác nhau không?
Tôi gửi cho anh vài biểu tượng cảm xúc đen trắng thể hiện sự đã ch/ết.
Kỷ Thanh Du nghiêm túc trả lời: [Đừng chế/t, tôi tan làm rồi, giờ qua đó nhé.]
[Đã ch/ết.jpg]
Lần này anh gửi một đoạn âm thanh. Giọng nói trầm thấp hòa lẫn tiếng điện thoại cùng gió vang lên bên tai tôi:
“Đừng ch/ết, bé cưng, tôi muốn tận mắt thấy em.”
Cách gọi lạ lẫm khiến tôi từ đầu đến chân đỏ bừng. Không biết từ bao giờ anh lại học cách gọi “bé cưng” thế này.
Tôi như con tôm chín nằm trong nồi, quên mất thời gian trôi qua.
Cho đến khi có tiếng gõ cửa.
16.
Tôi còn chưa kịp đứng dậy, Kỷ Thanh Du đã trực tiếp nhập mã khóa cửa bước vào.
Tôi lập tức nhận ra, vội khóa cửa lại.
“Bác sĩ Kỷ muốn làm gì?”
“Ừm.”
“…… Chuyện đó chỉ có các cặp đôi mới có thể làm, mà giờ chúng ta chẳng là gì cả.”
“Bé cưng, cho tôi nhìn một chút được không?”
Đm.
Âm thanh từ loa truyền ra vẫn khác biệt với việc nghe trực tiếp.
Nghe trực tiếp nghe còn mặn nồng hơn.
Tôi nuốt nước bọt.
“Bác sĩ Kỷ học cách gọi này ở đâu vậy, đây không phải cách gọi của người yêu cũ.”
“Bé cưng không phải người yêu cũ.”
“Hừ, giờ muốn quay lại à? Muộn rồi.”
Tay nắm cửa đột nhiên bắt đầu rung. Ngay giây tiếp theo, cửa mở ra.
Kỷ Thanh Du vung tay xoay chiếc chìa khóa.
“Quên nói, tôi luôn giữ chìa khóa dự phòng cho tất cả các cửa trong nhà.” Anh khóa cửa lại, bước tới với thái độ đầy áp lực.
Tôi nhìn phản ứng của anh, hoảng sợ lùi lại.
“Kỷ Thanh Du đợi đã... đợi một chút…”
“Bé cưng ngoan, có việc cứ để sau nói?”
“Không được!” Tôi kiên quyết bảo vệ lãnh thổ cuối cùng của mình.
Kỷ Thanh Du buộc phải dừng lại. Trông anh có vẻ kiềm chế rất nhiều, n.g.ự.c phập phồng, chỉ có thể phát ra tiếng từ cổ họng.
“Hửm?”
Tôi đặt hai tay lên n.g.ự.c anh.
“Chúng ta là quan hệ gì?”
“Là cặp đôi, tương lai sẽ là bạn đời hợp pháp, người đồng hành suốt đời.”
“Nếu sau này có mâu thuẫn thì sao!”
“Giao tiếp tích cực, cùng nhau giải quyết, tuyệt đối không qua loa.”
“Nếu tôi lại đề nghị chia tay thì anh sẽ làm gì!”
Kỷ Thanh Du ậm ừ.
“Không cho em cơ hội đó, nếu em thật sự nói….” Anh cúi người xuống, giọng nói áp sát tai tôi: “Thì tôi sẽ hôn em cho đến khi em cầu xin, hôn đến mức không dám nói hai từ đó nữa.”
Kỷ Thanh Du, anh phạm quy!
Anh lại chuẩn bị hôn tôi.
Tôi cố gắng nghĩ xem còn vấn đề gì có thể kéo dài thời gian không.
Hoảng quá, trong lòng như muốn rú lên.
Cuối cùng mới nghĩ ra một câu hỏi.
“Giá thành răng sứ tôi được làm là bao nhiêu!”
“Là miễn phí, nhập khẩu, tốt nhất, bảo hành trọn đời.”
Trả lời tuyệt vời.
“Bé còn câu hỏi nào khác không? Nhịn lâu như vậy một lát sẽ khó chịu.”
“Nhẹ tay một chút đấy.”
(Hoàn).
Tôi tìm đến quầy lễ tân hỏi về lịch làm việc của Kỷ Thanh Du. Ngày mai anh nghỉ. Thật trùng hợp, tôi cũng nghỉ.
Vì vậy, tôi dũng cảm sử dụng vũ khí cuối cùng để theo đuổi anh... quyến rũ bằng ngoại hình. Không có kỹ thuật gì, chỉ đơn giản là lấy sắc làm vũ khí đánh trực tiếp.
Tôi lôi chiếc áo sơ mi trắng của anh từ trong tủ quần áo ra. Mặc nó rộng thùng thình trên người. Sau khi tạo dáng trước gương một hồi lâu, tôi chụp hai bức ảnh gửi cho anh.
[Bác sĩ Kỷ, áo sơ mi của anh mặc trên người em hình như quá to rồi.]
Phía bên kia không có phản hồi gì. Tôi nằm ngửa trên giường, không ngừng làm mới trang trò chuyện.
Chẳng lẽ anh không phản ứng gì sao? Anh hỏng rồi?
Tôi không tin, lại chọn thêm hai bức ảnh “khiêu khích” hơn để gửi đi.
C/hết tiệt.
Vẫn không hồi đáp.
Tôi tự an ủi mình có thể Kỷ Thanh Du đang bận rộn. Nhưng trong lòng lại không ngừng lo lắng.
Tôi ném điện thoại sang một bên, dùng gối che mặt.
Bắt đầu nghĩ xem liệu mình có hoàn toàn mất sức hút với anh hay không. Nếu đúng như vậy, thì việc gửi những bức ảnh này chẳng khác gì tự làm nhục mình.
Tôi càng nghĩ càng sợ hãi. Cuối cùng điện thoại bỗng vang lên.
Tôi nhanh chóng ngồi dậy, mở khung trò chuyện với Kỷ Thanh Du.
[Vừa mới họp xong.]
Tôi thở phào nhẹ nhõm, hóa ra anh thật sự đang bận. Nhưng câu tiếp theo khiến tôi muốn chui xuống đất.
[Điện thoại của tôi đang chiếu màn hình.]
Hả? Hả!
Trời ơi, điê/n mất thôi!
Tôi đỏ bừng mặt, tay run rẩy khi gõ chữ.
[Vậy lúc nãy…]
[Chỉ nhìn thấy chữ, không thấy hình.]
Có gì khác nhau không?
Tôi gửi cho anh vài biểu tượng cảm xúc đen trắng thể hiện sự đã ch/ết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kỷ Thanh Du nghiêm túc trả lời: [Đừng chế/t, tôi tan làm rồi, giờ qua đó nhé.]
[Đã ch/ết.jpg]
Lần này anh gửi một đoạn âm thanh. Giọng nói trầm thấp hòa lẫn tiếng điện thoại cùng gió vang lên bên tai tôi:
“Đừng ch/ết, bé cưng, tôi muốn tận mắt thấy em.”
Cách gọi lạ lẫm khiến tôi từ đầu đến chân đỏ bừng. Không biết từ bao giờ anh lại học cách gọi “bé cưng” thế này.
Tôi như con tôm chín nằm trong nồi, quên mất thời gian trôi qua.
Cho đến khi có tiếng gõ cửa.
16.
Tôi còn chưa kịp đứng dậy, Kỷ Thanh Du đã trực tiếp nhập mã khóa cửa bước vào.
Tôi lập tức nhận ra, vội khóa cửa lại.
“Bác sĩ Kỷ muốn làm gì?”
“Ừm.”
“…… Chuyện đó chỉ có các cặp đôi mới có thể làm, mà giờ chúng ta chẳng là gì cả.”
“Bé cưng, cho tôi nhìn một chút được không?”
Đm.
Âm thanh từ loa truyền ra vẫn khác biệt với việc nghe trực tiếp.
Nghe trực tiếp nghe còn mặn nồng hơn.
Tôi nuốt nước bọt.
“Bác sĩ Kỷ học cách gọi này ở đâu vậy, đây không phải cách gọi của người yêu cũ.”
“Bé cưng không phải người yêu cũ.”
“Hừ, giờ muốn quay lại à? Muộn rồi.”
Tay nắm cửa đột nhiên bắt đầu rung. Ngay giây tiếp theo, cửa mở ra.
Kỷ Thanh Du vung tay xoay chiếc chìa khóa.
“Quên nói, tôi luôn giữ chìa khóa dự phòng cho tất cả các cửa trong nhà.” Anh khóa cửa lại, bước tới với thái độ đầy áp lực.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôi nhìn phản ứng của anh, hoảng sợ lùi lại.
“Kỷ Thanh Du đợi đã... đợi một chút…”
“Bé cưng ngoan, có việc cứ để sau nói?”
“Không được!” Tôi kiên quyết bảo vệ lãnh thổ cuối cùng của mình.
Kỷ Thanh Du buộc phải dừng lại. Trông anh có vẻ kiềm chế rất nhiều, n.g.ự.c phập phồng, chỉ có thể phát ra tiếng từ cổ họng.
“Hửm?”
Tôi đặt hai tay lên n.g.ự.c anh.
“Chúng ta là quan hệ gì?”
“Là cặp đôi, tương lai sẽ là bạn đời hợp pháp, người đồng hành suốt đời.”
“Nếu sau này có mâu thuẫn thì sao!”
“Giao tiếp tích cực, cùng nhau giải quyết, tuyệt đối không qua loa.”
“Nếu tôi lại đề nghị chia tay thì anh sẽ làm gì!”
Kỷ Thanh Du ậm ừ.
“Không cho em cơ hội đó, nếu em thật sự nói….” Anh cúi người xuống, giọng nói áp sát tai tôi: “Thì tôi sẽ hôn em cho đến khi em cầu xin, hôn đến mức không dám nói hai từ đó nữa.”
Kỷ Thanh Du, anh phạm quy!
Anh lại chuẩn bị hôn tôi.
Tôi cố gắng nghĩ xem còn vấn đề gì có thể kéo dài thời gian không.
Hoảng quá, trong lòng như muốn rú lên.
Cuối cùng mới nghĩ ra một câu hỏi.
“Giá thành răng sứ tôi được làm là bao nhiêu!”
“Là miễn phí, nhập khẩu, tốt nhất, bảo hành trọn đời.”
Trả lời tuyệt vời.
“Bé còn câu hỏi nào khác không? Nhịn lâu như vậy một lát sẽ khó chịu.”
“Nhẹ tay một chút đấy.”
(Hoàn).
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro