Lại Thấy Trăng Soi Sáng Người Xưa
Chương 6
2024-09-20 08:36:54
Trong mơ, ta lại gặp Dung Lang.
Cũng như ba năm hắn bị giam cầm trong phủ công chúa, ta ẩn mình trong ngõ hẻm, quán rượu, cửa hàng son phấn, tiệm bánh bao, từ xa nhìn kiệu của công chúa đi qua, trong kiệu có công chúa và Dung Lang.
Dòng người trên phố như nước lũ ào tới, ai nấy đều kiễng chân lên, tranh nhau nhìn kiệu của công chúa.
Trên xe chạm khắc hình chim phượng do chính tay Dung Lang vẽ, trên rèm xe thêu hoa chim cũng do chính tay Dung Lang vẽ.
Giờ đây, chỉ có bên cạnh công chúa mới có thể được chiêm ngưỡng nét bút thần diệu của vị họa sư đệ nhất kinh thành Dung Ôn.
Trong mơ, ta cũng giống như những lần gặp hắn trong ba năm đó, tim đau như bị bóp nghẹt.
Ta đứng ở đầu con phố dài, những tán lá sum suê đầu hạ che khuất ta.
Dung Lang ở đầu kia bước lên những bậc thang, hắn bỗng ngoảnh đầu lại, nhìn xuyên qua dòng người đông đúc, hướng về phía ta.
Ta vội vã vẫy tay về phía hắn, cổ họng khô khốc không thể thốt nên lời, chỉ biết để nước mắt tuôn rơi như suối.
Dung Lang lại mỉm cười với ta, dường như cuộc đời hắn chưa từng trải qua những tủi nhục và đắng cay, hắn vẫn là chàng trai thư thái, ung dung năm nào.
Giấc mộng cuối cùng cũng chỉ là giấc mộng, Dung Lang không hề mở miệng, nhưng ta lại nghe thấy giọng nói của hắn truyền đến.
“Nguyệt Nương à, hãy quên ta đi và sống tốt quãng đời còn lại nhé."
Một tiếng nổ lớn như đá vỡ tan, đám đông đồng loạt kêu lên kinh hãi.
Chàng trai áo trắng từ trên thành kiên quyết nhảy xuống, tan thành một vũng m.á.u đỏ thẫm.
Có lẽ công chúa đã quên từ lâu, nhưng ta thì không.
Hôm nay là tròn ba năm Dung Lang bị giam cầm.
Ta giật mình tỉnh giấc, nhận ra cổ họng khô khốc, mặt đầy nước mắt, dường như đã khóc rất lâu trong mơ.
Giọng nói của Nguyên Hoài vọng qua tường: "Tỉnh rồi à?"
Ta giật mình trong lòng, ôm chăn ngồi dậy: "Sao ngài biết ta tỉnh rồi? Ta trong mơ... có nói gì không?"
Nguyên Hoài im lặng một lát, rồi giận dỗi nói: "Nàng vừa ngủ đã ngáy như sấm, giờ mới yên tĩnh, chẳng phải là đã tỉnh rồi sao?"
Ta thở phào nhẹ nhõm, nằm xuống lại: "Xin lỗi, ta làm ồn đến ngài rồi. Ta sẽ thức tiếp, để ngài ngủ trước."
Giọng Nguyên Hoài hơi run run: "Thôi, nàng cứ ngủ đi. Cả đêm bị nàng làm ồn... lòng ta rối bời, không ngủ được nữa."
Sáng hôm sau, ta sợ đánh thức Nguyên Hoài, định nhảy cửa sổ ra ngoài g.i.ế.c heo.
Ta leo lên cửa sổ, nhảy vọt xuống, lại bị Nguyên Hoài đỡ lấy.
Ta ngạc nhiên hỏi: "Ơ, sao ngài dậy sớm thế?"
Tuy Nguyên Hoài bị ta làm ồn cả đêm không ngủ, nhưng trông vẫn tỉnh táo, sảng khoái.
Hắn mặc một bộ thường phục đẹp đẽ, áo dài tay hẹp, càng làm nổi bật bờ vai rộng và vòng eo thon gọn.
Ngay cả tóc cũng được chải chuốt tỉ mỉ sau khi thấm nước, ngay ngắn, không một sợi rối.
Trong lòng ta bật cười, Nguyên tiểu tướng quân bề ngoài tỏ vẻ không gần nữ sắc, không tiếc dọn đến nhà bếp để tránh công chúa, thực tế, chẳng phải là công chúa vừa đến đã bắt đầu ăn diện, như chim công xòe đuôi sao?
Nguyên Hoài đang xòe đuôi có chút e lệ: "Hôm nay ta được nghỉ, nàng cũng đừng g.i.ế.c heo nữa, cùng ta đi vào trấn mua sắm. Chẳng phải nàng nói... d.a.o g.i.ế.c heo trong doanh trại không đủ sắc, lột da heo không đủ gọn gàng, làm ô danh nàng sao?"
Ta cùng Nguyên Hoài đến trấn.
Dòng người tấp nập, Nguyên Hoài đi theo ta từng bước, đường hẹp thì một trước một sau, đường rộng thì một trái một phải.
Hình như hắn không thường đi dạo phố, vừa đến đã quá phấn khích, cái gì cũng muốn xem, cái gì cũng muốn mua.
"Tam Nương, nàng xem, cái này có đẹp không?" Trong tay hắn nâng niu một đóa hoa đào màu hồng sến suá.
Sắc hồng ấy... chẳng phải chính là sắc hồng cánh sen tử thần trong lời đồn hay sao?
Tuy công chúa tệ bạc, nhưng con mắt thẩm mỹ lại thuộc hàng nhất phẩm, làm sao có thể ưa thứ này.
Thấy ta không mảy may hứng thú, hắn lại lấy ra một hộp son phấn: "Tam Nương, thử cái này xem?"
Ta vừa nhìn, trước mắt tối sầm, lại thêm một thứ sắc hồng cánh sen tử thần nữa.
Nhớ lại thuở trước, Dung Lang vì ta mà chọn lựa lễ vật, nào quạt ngọc ôn nhuận, nào vòng tay xanh biếc, kiểu cách tinh tế đến nỗi ngay cả những tiểu thư đài các nhất trông thấy cũng phải tấm tắc khen ngợi.
Thẩm mỹ quả là thứ... khiến người ta so bì đến phát tức.
May thay hắn cũng tinh ý.
Thấy ta chẳng đoái hoài gì đến những món hắn chọn, hắn liền thay đổi chiến thuật. "Tam Nương, thử miếng kẹo mạch nha này xem, có ngọt không?"
"Tam Nương, sữa hạnh nhân này tan ngay trong miệng, ngọt mát lắm, thử xem?"
"Tam Nương, sao nàng không lấy gì cả, chẳng lẽ không thích sao?"
Ta bực bội đáp: "Sao hôm nay tướng quân lại ân cần quá vậy? Kẻ không biết còn tưởng đêm qua ta với ngài có chuyện gì đó."
Nguyên Hoài cười lớn, rồi nhanh chóng gom hết đống đồ kia vào, đeo lên lưng.
Hắn rõ ràng đang rất vui vẻ, gương mặt ngày thường lạnh lùng nay lại luôn nở nụ cười tươi rói. "Cảm ơn Tam Nương đã cho ta tá túc một đêm, không để ta phải ngủ ngoài chuồng ngựa."
"Ta từ nhỏ chẳng quen biết cô nương nào, cũng không biết nữ nhi thường thích gì. Tam Nương, nếu nàng thích gì, cứ nói cho ta biết."
Ta nói: "Ta thích những con d.a.o mổ lợn thật sắc bén, d.a.o to d.a.o nhỏ đủ cả, càng nhiều càng tốt."
Nguyên Hoài hào hứng kéo tay ta: "Đi, đi mua d.a.o thôi."
Cũng như ba năm hắn bị giam cầm trong phủ công chúa, ta ẩn mình trong ngõ hẻm, quán rượu, cửa hàng son phấn, tiệm bánh bao, từ xa nhìn kiệu của công chúa đi qua, trong kiệu có công chúa và Dung Lang.
Dòng người trên phố như nước lũ ào tới, ai nấy đều kiễng chân lên, tranh nhau nhìn kiệu của công chúa.
Trên xe chạm khắc hình chim phượng do chính tay Dung Lang vẽ, trên rèm xe thêu hoa chim cũng do chính tay Dung Lang vẽ.
Giờ đây, chỉ có bên cạnh công chúa mới có thể được chiêm ngưỡng nét bút thần diệu của vị họa sư đệ nhất kinh thành Dung Ôn.
Trong mơ, ta cũng giống như những lần gặp hắn trong ba năm đó, tim đau như bị bóp nghẹt.
Ta đứng ở đầu con phố dài, những tán lá sum suê đầu hạ che khuất ta.
Dung Lang ở đầu kia bước lên những bậc thang, hắn bỗng ngoảnh đầu lại, nhìn xuyên qua dòng người đông đúc, hướng về phía ta.
Ta vội vã vẫy tay về phía hắn, cổ họng khô khốc không thể thốt nên lời, chỉ biết để nước mắt tuôn rơi như suối.
Dung Lang lại mỉm cười với ta, dường như cuộc đời hắn chưa từng trải qua những tủi nhục và đắng cay, hắn vẫn là chàng trai thư thái, ung dung năm nào.
Giấc mộng cuối cùng cũng chỉ là giấc mộng, Dung Lang không hề mở miệng, nhưng ta lại nghe thấy giọng nói của hắn truyền đến.
“Nguyệt Nương à, hãy quên ta đi và sống tốt quãng đời còn lại nhé."
Một tiếng nổ lớn như đá vỡ tan, đám đông đồng loạt kêu lên kinh hãi.
Chàng trai áo trắng từ trên thành kiên quyết nhảy xuống, tan thành một vũng m.á.u đỏ thẫm.
Có lẽ công chúa đã quên từ lâu, nhưng ta thì không.
Hôm nay là tròn ba năm Dung Lang bị giam cầm.
Ta giật mình tỉnh giấc, nhận ra cổ họng khô khốc, mặt đầy nước mắt, dường như đã khóc rất lâu trong mơ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng nói của Nguyên Hoài vọng qua tường: "Tỉnh rồi à?"
Ta giật mình trong lòng, ôm chăn ngồi dậy: "Sao ngài biết ta tỉnh rồi? Ta trong mơ... có nói gì không?"
Nguyên Hoài im lặng một lát, rồi giận dỗi nói: "Nàng vừa ngủ đã ngáy như sấm, giờ mới yên tĩnh, chẳng phải là đã tỉnh rồi sao?"
Ta thở phào nhẹ nhõm, nằm xuống lại: "Xin lỗi, ta làm ồn đến ngài rồi. Ta sẽ thức tiếp, để ngài ngủ trước."
Giọng Nguyên Hoài hơi run run: "Thôi, nàng cứ ngủ đi. Cả đêm bị nàng làm ồn... lòng ta rối bời, không ngủ được nữa."
Sáng hôm sau, ta sợ đánh thức Nguyên Hoài, định nhảy cửa sổ ra ngoài g.i.ế.c heo.
Ta leo lên cửa sổ, nhảy vọt xuống, lại bị Nguyên Hoài đỡ lấy.
Ta ngạc nhiên hỏi: "Ơ, sao ngài dậy sớm thế?"
Tuy Nguyên Hoài bị ta làm ồn cả đêm không ngủ, nhưng trông vẫn tỉnh táo, sảng khoái.
Hắn mặc một bộ thường phục đẹp đẽ, áo dài tay hẹp, càng làm nổi bật bờ vai rộng và vòng eo thon gọn.
Ngay cả tóc cũng được chải chuốt tỉ mỉ sau khi thấm nước, ngay ngắn, không một sợi rối.
Trong lòng ta bật cười, Nguyên tiểu tướng quân bề ngoài tỏ vẻ không gần nữ sắc, không tiếc dọn đến nhà bếp để tránh công chúa, thực tế, chẳng phải là công chúa vừa đến đã bắt đầu ăn diện, như chim công xòe đuôi sao?
Nguyên Hoài đang xòe đuôi có chút e lệ: "Hôm nay ta được nghỉ, nàng cũng đừng g.i.ế.c heo nữa, cùng ta đi vào trấn mua sắm. Chẳng phải nàng nói... d.a.o g.i.ế.c heo trong doanh trại không đủ sắc, lột da heo không đủ gọn gàng, làm ô danh nàng sao?"
Ta cùng Nguyên Hoài đến trấn.
Dòng người tấp nập, Nguyên Hoài đi theo ta từng bước, đường hẹp thì một trước một sau, đường rộng thì một trái một phải.
Hình như hắn không thường đi dạo phố, vừa đến đã quá phấn khích, cái gì cũng muốn xem, cái gì cũng muốn mua.
"Tam Nương, nàng xem, cái này có đẹp không?" Trong tay hắn nâng niu một đóa hoa đào màu hồng sến suá.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sắc hồng ấy... chẳng phải chính là sắc hồng cánh sen tử thần trong lời đồn hay sao?
Tuy công chúa tệ bạc, nhưng con mắt thẩm mỹ lại thuộc hàng nhất phẩm, làm sao có thể ưa thứ này.
Thấy ta không mảy may hứng thú, hắn lại lấy ra một hộp son phấn: "Tam Nương, thử cái này xem?"
Ta vừa nhìn, trước mắt tối sầm, lại thêm một thứ sắc hồng cánh sen tử thần nữa.
Nhớ lại thuở trước, Dung Lang vì ta mà chọn lựa lễ vật, nào quạt ngọc ôn nhuận, nào vòng tay xanh biếc, kiểu cách tinh tế đến nỗi ngay cả những tiểu thư đài các nhất trông thấy cũng phải tấm tắc khen ngợi.
Thẩm mỹ quả là thứ... khiến người ta so bì đến phát tức.
May thay hắn cũng tinh ý.
Thấy ta chẳng đoái hoài gì đến những món hắn chọn, hắn liền thay đổi chiến thuật. "Tam Nương, thử miếng kẹo mạch nha này xem, có ngọt không?"
"Tam Nương, sữa hạnh nhân này tan ngay trong miệng, ngọt mát lắm, thử xem?"
"Tam Nương, sao nàng không lấy gì cả, chẳng lẽ không thích sao?"
Ta bực bội đáp: "Sao hôm nay tướng quân lại ân cần quá vậy? Kẻ không biết còn tưởng đêm qua ta với ngài có chuyện gì đó."
Nguyên Hoài cười lớn, rồi nhanh chóng gom hết đống đồ kia vào, đeo lên lưng.
Hắn rõ ràng đang rất vui vẻ, gương mặt ngày thường lạnh lùng nay lại luôn nở nụ cười tươi rói. "Cảm ơn Tam Nương đã cho ta tá túc một đêm, không để ta phải ngủ ngoài chuồng ngựa."
"Ta từ nhỏ chẳng quen biết cô nương nào, cũng không biết nữ nhi thường thích gì. Tam Nương, nếu nàng thích gì, cứ nói cho ta biết."
Ta nói: "Ta thích những con d.a.o mổ lợn thật sắc bén, d.a.o to d.a.o nhỏ đủ cả, càng nhiều càng tốt."
Nguyên Hoài hào hứng kéo tay ta: "Đi, đi mua d.a.o thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro