Làm Bạn Giường Với Đối Tượng Liên Hôn
Dạo phố với mẹ
Vô Ưu 95
2024-10-28 05:00:59
Phương Tử Như lập tức chặn lời cô, không cho phép thương lượng: “Hơn nữa, cho dù con có không khỏe thì cũng phải đi. Cha con mới gọi điện thoại cho mẹ, bảo. hạng mục ở châu Âu xảy ra chút chuyện, đêm nay cha con phải bay tới đó rồi. Con xem con đấy, về nước mấy ngày rồi mà vẫn chưa ngồi ăn với cha con được bữa nào. Hôm nay chúng ta đi sớm rồi tới ăn cơm với cha con luôn.”
“Vâng...” Tô Điềm chỉ có thể gật đầu nhận lệnh.
Cô là con, nhưng từ nhỏ đã không thân thiết với cha mình lắm. Tô Nghị lúc nào cũng bận rộn, công ty càng phát triển thì thời gian ở bên người thân càng ít
Tô Điềm về nước được bốn ngày rồi mà vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng Tô Nghị
“Bây giờ mới một giờ chiều, chúng ta ra ngoài đi dạo chút đi. Lâu lắm rồi con không đi dạo phố với mẹ đấy."
Phương Tử Như còn nói gì nữa, nhưng Tô Điềm lại chẳng nghe lọt tai.
Cô chỉ để mặc cho mẹ kéo mình xuống lầu.
"Trước khi đi, cô còn lo lắng nhìn thoáng qua phòng ngủ của mình.
Quý Sở Yến vẫn còn đang ở trong nhà vệ sinh chờ cô đó.
Thế là, sau khi lên xe, Tô Điềm nhân lúc Phương Tử Như không chú ý, nhanh chóng lấy điện thoại ra nhắn tin cho Quý Sở Yến
[Mẹ em bắt em ra ngoài rồi... Anh tìm cơ hội rời đi nhé... Nhất định phải đi thang máy xuống thẳng hầm để xe Nhất định không được để đì bảo mẫu phát hiện ra! Nhớ đó!!!]
Ba dấu chấm than chình ình ở đó, để Quý Sở Yến có thể nhìn ra sự gấp gáp của cô.
Quý Sở Yến nhận được tin nhắn thì bóp chặt điện thoại di động, biểu cảm trên gương mặt đặc sắc vô cùng.
Anh bị cô giấu vào nhà vệ sinh còn chưa nói, bây giờ lại còn bảo anh tìm cơ hội mà chuồn đi?
Đây là lần đầu tiên trong đời anh được trải nghiệm cảm giác bị bắt gian.
“Vâng...” Tô Điềm chỉ có thể gật đầu nhận lệnh.
Cô là con, nhưng từ nhỏ đã không thân thiết với cha mình lắm. Tô Nghị lúc nào cũng bận rộn, công ty càng phát triển thì thời gian ở bên người thân càng ít
Tô Điềm về nước được bốn ngày rồi mà vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng Tô Nghị
“Bây giờ mới một giờ chiều, chúng ta ra ngoài đi dạo chút đi. Lâu lắm rồi con không đi dạo phố với mẹ đấy."
Phương Tử Như còn nói gì nữa, nhưng Tô Điềm lại chẳng nghe lọt tai.
Cô chỉ để mặc cho mẹ kéo mình xuống lầu.
"Trước khi đi, cô còn lo lắng nhìn thoáng qua phòng ngủ của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quý Sở Yến vẫn còn đang ở trong nhà vệ sinh chờ cô đó.
Thế là, sau khi lên xe, Tô Điềm nhân lúc Phương Tử Như không chú ý, nhanh chóng lấy điện thoại ra nhắn tin cho Quý Sở Yến
[Mẹ em bắt em ra ngoài rồi... Anh tìm cơ hội rời đi nhé... Nhất định phải đi thang máy xuống thẳng hầm để xe Nhất định không được để đì bảo mẫu phát hiện ra! Nhớ đó!!!]
Ba dấu chấm than chình ình ở đó, để Quý Sở Yến có thể nhìn ra sự gấp gáp của cô.
Quý Sở Yến nhận được tin nhắn thì bóp chặt điện thoại di động, biểu cảm trên gương mặt đặc sắc vô cùng.
Anh bị cô giấu vào nhà vệ sinh còn chưa nói, bây giờ lại còn bảo anh tìm cơ hội mà chuồn đi?
Đây là lần đầu tiên trong đời anh được trải nghiệm cảm giác bị bắt gian.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro