Làm Bạn Giường Với Đối Tượng Liên Hôn
Không ngừng thă...
Vô Ưu 95
2024-10-28 05:00:59
Trong nhà hàng Tây, Quý Sở Yến và Eve đi theo người phục vụ vào bên trong.
Kỷ Vân Thành nhìn thấy bọn họ thì lập tức vẫy tay: “Eve, A Yến, bên này”
Kỷ Vân Thành chính là người bạn thân thời đại học của Quý Sở Yến. Bốn năm trước, hai người đi du học từ Mỹ về thì cùng nhau hùn vốn làm ăn, thành lập nên Hoa Dịch Văn Sang.
“Kỷ Vân Thành, lần sau cậu có thể tự đi đón bạn gái của mình không hả?” Quý Sở Yến nhíu mày, kéo ghế ngồi xuống,
Kỷ Vân Thành nhanh chóng đứng dậy kéo ghế cho Eve, cười nói: “Chẳng phải tôi còn bận tới đặt chỗ trước sao? Còn nữa, Eve là bảo vật trấn tiệm của Hoa
Dịch, cậu làm tài xế cho cô ấy thì làm sao hả?”
Kỹ Vân Thành từng là một hoa hoa công tử ăn chơi có tiếng, nữ thiết kế tài nẵng Eve vừa mới về nước được một tháng đã trúng tiếng sét ái tình với Kỷ Vân Thành. Cô ta cũng thuận theo đó mà ký kết hợp đông với Hoa Dịch, đồng ý ở lại thành phố S.
Kỷ Vân Thành còn muốn nói nhiều hơn: "Nếu không phải Eve coi trọng tôi thì Hoa Dịch đã sập tiệm từ lâu rồi đấy nhé! Tôi đang sử dụng mỹ nam kế, cậu phải cảm ơn tôi mới đúng”
Eve cúi đầu, xấu hổ mim cười.
“Chuyện tình công sở không được khuyến khích" Quý Sở Yến chậm rãi cởi áo khoác ra, hờ hững nói: "Hai người đừng có làm gì ảnh hưởng đến công ty đấy."
Kỷ Vân Thành bĩu môi: “Chậc, muộn rồi. Bây giờ toàn bộ công ty từ trên xuống dưới, từ bộ phận thiết kế đến bộ phận tài vụ, từ nhân viên lễ tân đến cả dì lao công... đều biết chúng tôi là một đôi."
Quý Sở Yến nhìn hai người trước mặt, im lặng không nói gì.
Eve tính tình sáng sủa, nắm tay Kỷ Vân Thành, cũng cười nói: “Được rồi... Sau này đi làm chúng ta ít phát cẩu lương thôi”
Quý Sở Yến tiếp tục trầm mặc.
Kỷ Vân Thành hết lần này tới lần khác mà trêu chọc anh: “Quý Sở Yến, chúc mừng cậu đã giúp cho hai chúng tôi quen nhau, từ đó có thể ăn nhiều cẩu lương hơn, cậu có thấy vui không?”
Quý Sở Yến khẽ nhếch môi, nhưng ý cười lại chẳng lan đến đáy mắt, gần giọng nói một chữ rõ ràng: “Cút”
Kỷ Vân Thành nghe vậy lại càng vui vẻ.
Eve nghiêng đầu, như có điều suy nghĩ: “Quý Sở Yến, sao anh vẫn chưa có bạn gái?”
“Bởi vì cậu ấy là người cuồng công việc” Kỷ Vân Thành lên tiếng trả lời thay: “Em cứ nhìn cậu ta đi, găn như lúc nào cũng thấy có mặt ở công ty, thế thì làm. sao mà có thời gian nói chuyện yêu đương chứ?"
Quý Sở Yến không nói gì, bưng ly nước chanh lên uống một ngụm. Mẹ kiếp, sao mà chua thế.
Kỷ Vân Thành ôm Eve, nhìn trộm: “Nếu mà yêu đương thì phải giống như hai chúng ta đây này, lúc nào cũng dính lấy nhau. Bảo bối, em nói có đúng không?”
Eve cười, gật gật đầu.
Quý Sở Yến nhìn thấy hai người này thì khó chịu vô cùng, lặng lẽ liếc nhìn sang chỗ khác.
Bên kia, Tô Điềm vừa về đến nhà. Cô tiện tay ném chìa khóa xe lên bàn trà ngoài phòng khách.
Cô còn chưa ăn tối, trong phòng cũng chẳng mở, đèn, cả người nằm dài trên sofa. Cửa sổ sát đất vẫn còn đang mở, tiếng động náo nhiệt dưới lầu truyền đến, nhưng mà trong tai Tô Điềm chỉ có tiếng tim đập của cô.
Cô mượn ánh trăng mà nhìn về phía bên ngoài cửa sổ,
Khung cảnh bên ngoài cửa sổ rộng mở, chỉ lác. đác vài tòa nhà, cách đó không xa là dòng sông chảy qua thành phố. Dòng sông này cho dù là mùa đông, tuyết rơi cũng không bao giờ đóng băng. Tô Điềm năm rên tay vịn của ghế sofa, lắng nghe nhịp tìm của chính mình, đột nhiên hy vọng rằng dòng sông sẽ đóng băng một lần, để cô quên đi thủy triều do dòng sông khuấy động, cũng quên đi đêm trên du thuyền lần ấy.
Cô lấy hết can đảm tới chờ Quý Sở Yến ở dưới công ty của anh, nhưng lại thấy anh đứng bên cạnh người phụ nữ xinh đẹp khác. Có lẽ đây chính là lý do tại sao dạo này anh không liên lạc với cô.
Tô Điềm đột nhiên cảm thấy suy nghĩ của mình thật nực cười. Cô đang hoài nghĩ cái gì chứ? Lỡ như bọn họ chỉ là đồng nghiệp thì sao?
Cuối cùng, người thực sự khiến cô cảm thấy chua xót không phải người phụ nữ đó, mà chính là Quý Sở 'Yến. Cô và Quý Sở Yến chỉ là mối quan hệ bạn giường, thế nên cho dù anh có người phụ nữ khác thì sao chứ? Cô cũng đâu có tư cách gì mà ghen tuông với người ta?
Cô dụi dụi khóe mắt, tự nhiên thấy tay hơi ướt.
Chuông cửa đột nhiên vang lên, Tô Điềm nhanh chóng lau nước mắt, sau đó đứng dậy đi mở cửa.
Ngoài cửa, Quý Sở Yến một thân phong trần một mỏi, đã lâu không gặp. Anh cong môi, khế cười một tiếng: "Đã lâu không gặp”
Tô Điềm há to miệng, trong cổ họng ngập ngừng tiếng gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng biết phải nói gì.
Vành mắt cô đỏ rừng rực, giống như một con thỏ con yếu ớt, đuôi mắt cũng bị dụi phiếm hồng. Mấy lọn tóc mềm rủ xuống trán, nhìn hơi lộn xộn, cũng khiến cô càng thêm đáng yêu.
Yết hầu Quý Sở Yến khẽ động, anh cố gắng nhẫn nhịn xúc động ôm cô vào lòng, chỉ vươn tay nằm lấy bàn tay cô, khàn giọng hỏi: “Sao thế?”
Giọng nói của anh vô cùng dịu dàng, Tô Điềm hít một hơi thật sâu, cố gắng để mình không gục ngã. Cô rút tay về, lạnh lùng trả lời: "Không sao”
Quý Sở Yến mím chặt môi, nhìn cô một lúc lâu, sau đó mới lên tiếng: “Có phải lâu rồi anh không tìm em nên em tức giận không?”
Tô Điềm quay đầu sang chỗ khác, không nói lời nào.
“Tháng trước em tới nhà anh tìm cha mẹ anh, thật ra lúc đầu anh cảm thấy khá tức giận” Quý Sở Yến nói xong thì nhìn về phía Tô Điềm. Cô quả nhiên quay đầu. lại, kinh ngạc mở to hai mắt, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ, trên mặt viết rõ hai chữ “lật xe.”
Đáng yêu y hệt như một chú sóc ngơ ngác.
Quý Sở Yến nỗ lực nén cười, cũng nhịn không vươn tay ra nhéo mặt cô, nghiêm túc nói: “Nhưng sau đó ngẫm lại thì em không hề có ý xấu, mục đích của em cũng chí là vì muốn tốt cho anh mà thôi”
“Ai vì muốn tốt cho anh chứ?” Tô Điềm không nhịn được, lên tiếng phản bác.
"Ừm." Quý Sở Yến hùa theo cô, cong môi cười “Có lẽ là do anh nghĩ nhiều thôi”
"..."
Tô Điềm lại bắt đầu cảm thấy khó chịu, từ trước đến nay cô chưa từng như thế này bao giờ.
Nếu như là trước kia, cô chắc chẩn sẽ túm lấy cổ. áo Quý Sở Yến, hôn mạnh lên môi anh, để anh im miệng.
Nhưng bây giờ cô chỉ có thể đứng ở ranh giới, không ngừng thăm dò, nhưng mãi vẫn không thể nào trực tiếp vượt qua ranh giới kia.
Kỷ Vân Thành nhìn thấy bọn họ thì lập tức vẫy tay: “Eve, A Yến, bên này”
Kỷ Vân Thành chính là người bạn thân thời đại học của Quý Sở Yến. Bốn năm trước, hai người đi du học từ Mỹ về thì cùng nhau hùn vốn làm ăn, thành lập nên Hoa Dịch Văn Sang.
“Kỷ Vân Thành, lần sau cậu có thể tự đi đón bạn gái của mình không hả?” Quý Sở Yến nhíu mày, kéo ghế ngồi xuống,
Kỷ Vân Thành nhanh chóng đứng dậy kéo ghế cho Eve, cười nói: “Chẳng phải tôi còn bận tới đặt chỗ trước sao? Còn nữa, Eve là bảo vật trấn tiệm của Hoa
Dịch, cậu làm tài xế cho cô ấy thì làm sao hả?”
Kỹ Vân Thành từng là một hoa hoa công tử ăn chơi có tiếng, nữ thiết kế tài nẵng Eve vừa mới về nước được một tháng đã trúng tiếng sét ái tình với Kỷ Vân Thành. Cô ta cũng thuận theo đó mà ký kết hợp đông với Hoa Dịch, đồng ý ở lại thành phố S.
Kỷ Vân Thành còn muốn nói nhiều hơn: "Nếu không phải Eve coi trọng tôi thì Hoa Dịch đã sập tiệm từ lâu rồi đấy nhé! Tôi đang sử dụng mỹ nam kế, cậu phải cảm ơn tôi mới đúng”
Eve cúi đầu, xấu hổ mim cười.
“Chuyện tình công sở không được khuyến khích" Quý Sở Yến chậm rãi cởi áo khoác ra, hờ hững nói: "Hai người đừng có làm gì ảnh hưởng đến công ty đấy."
Kỷ Vân Thành bĩu môi: “Chậc, muộn rồi. Bây giờ toàn bộ công ty từ trên xuống dưới, từ bộ phận thiết kế đến bộ phận tài vụ, từ nhân viên lễ tân đến cả dì lao công... đều biết chúng tôi là một đôi."
Quý Sở Yến nhìn hai người trước mặt, im lặng không nói gì.
Eve tính tình sáng sủa, nắm tay Kỷ Vân Thành, cũng cười nói: “Được rồi... Sau này đi làm chúng ta ít phát cẩu lương thôi”
Quý Sở Yến tiếp tục trầm mặc.
Kỷ Vân Thành hết lần này tới lần khác mà trêu chọc anh: “Quý Sở Yến, chúc mừng cậu đã giúp cho hai chúng tôi quen nhau, từ đó có thể ăn nhiều cẩu lương hơn, cậu có thấy vui không?”
Quý Sở Yến khẽ nhếch môi, nhưng ý cười lại chẳng lan đến đáy mắt, gần giọng nói một chữ rõ ràng: “Cút”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kỷ Vân Thành nghe vậy lại càng vui vẻ.
Eve nghiêng đầu, như có điều suy nghĩ: “Quý Sở Yến, sao anh vẫn chưa có bạn gái?”
“Bởi vì cậu ấy là người cuồng công việc” Kỷ Vân Thành lên tiếng trả lời thay: “Em cứ nhìn cậu ta đi, găn như lúc nào cũng thấy có mặt ở công ty, thế thì làm. sao mà có thời gian nói chuyện yêu đương chứ?"
Quý Sở Yến không nói gì, bưng ly nước chanh lên uống một ngụm. Mẹ kiếp, sao mà chua thế.
Kỷ Vân Thành ôm Eve, nhìn trộm: “Nếu mà yêu đương thì phải giống như hai chúng ta đây này, lúc nào cũng dính lấy nhau. Bảo bối, em nói có đúng không?”
Eve cười, gật gật đầu.
Quý Sở Yến nhìn thấy hai người này thì khó chịu vô cùng, lặng lẽ liếc nhìn sang chỗ khác.
Bên kia, Tô Điềm vừa về đến nhà. Cô tiện tay ném chìa khóa xe lên bàn trà ngoài phòng khách.
Cô còn chưa ăn tối, trong phòng cũng chẳng mở, đèn, cả người nằm dài trên sofa. Cửa sổ sát đất vẫn còn đang mở, tiếng động náo nhiệt dưới lầu truyền đến, nhưng mà trong tai Tô Điềm chỉ có tiếng tim đập của cô.
Cô mượn ánh trăng mà nhìn về phía bên ngoài cửa sổ,
Khung cảnh bên ngoài cửa sổ rộng mở, chỉ lác. đác vài tòa nhà, cách đó không xa là dòng sông chảy qua thành phố. Dòng sông này cho dù là mùa đông, tuyết rơi cũng không bao giờ đóng băng. Tô Điềm năm rên tay vịn của ghế sofa, lắng nghe nhịp tìm của chính mình, đột nhiên hy vọng rằng dòng sông sẽ đóng băng một lần, để cô quên đi thủy triều do dòng sông khuấy động, cũng quên đi đêm trên du thuyền lần ấy.
Cô lấy hết can đảm tới chờ Quý Sở Yến ở dưới công ty của anh, nhưng lại thấy anh đứng bên cạnh người phụ nữ xinh đẹp khác. Có lẽ đây chính là lý do tại sao dạo này anh không liên lạc với cô.
Tô Điềm đột nhiên cảm thấy suy nghĩ của mình thật nực cười. Cô đang hoài nghĩ cái gì chứ? Lỡ như bọn họ chỉ là đồng nghiệp thì sao?
Cuối cùng, người thực sự khiến cô cảm thấy chua xót không phải người phụ nữ đó, mà chính là Quý Sở 'Yến. Cô và Quý Sở Yến chỉ là mối quan hệ bạn giường, thế nên cho dù anh có người phụ nữ khác thì sao chứ? Cô cũng đâu có tư cách gì mà ghen tuông với người ta?
Cô dụi dụi khóe mắt, tự nhiên thấy tay hơi ướt.
Chuông cửa đột nhiên vang lên, Tô Điềm nhanh chóng lau nước mắt, sau đó đứng dậy đi mở cửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngoài cửa, Quý Sở Yến một thân phong trần một mỏi, đã lâu không gặp. Anh cong môi, khế cười một tiếng: "Đã lâu không gặp”
Tô Điềm há to miệng, trong cổ họng ngập ngừng tiếng gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng biết phải nói gì.
Vành mắt cô đỏ rừng rực, giống như một con thỏ con yếu ớt, đuôi mắt cũng bị dụi phiếm hồng. Mấy lọn tóc mềm rủ xuống trán, nhìn hơi lộn xộn, cũng khiến cô càng thêm đáng yêu.
Yết hầu Quý Sở Yến khẽ động, anh cố gắng nhẫn nhịn xúc động ôm cô vào lòng, chỉ vươn tay nằm lấy bàn tay cô, khàn giọng hỏi: “Sao thế?”
Giọng nói của anh vô cùng dịu dàng, Tô Điềm hít một hơi thật sâu, cố gắng để mình không gục ngã. Cô rút tay về, lạnh lùng trả lời: "Không sao”
Quý Sở Yến mím chặt môi, nhìn cô một lúc lâu, sau đó mới lên tiếng: “Có phải lâu rồi anh không tìm em nên em tức giận không?”
Tô Điềm quay đầu sang chỗ khác, không nói lời nào.
“Tháng trước em tới nhà anh tìm cha mẹ anh, thật ra lúc đầu anh cảm thấy khá tức giận” Quý Sở Yến nói xong thì nhìn về phía Tô Điềm. Cô quả nhiên quay đầu. lại, kinh ngạc mở to hai mắt, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ, trên mặt viết rõ hai chữ “lật xe.”
Đáng yêu y hệt như một chú sóc ngơ ngác.
Quý Sở Yến nỗ lực nén cười, cũng nhịn không vươn tay ra nhéo mặt cô, nghiêm túc nói: “Nhưng sau đó ngẫm lại thì em không hề có ý xấu, mục đích của em cũng chí là vì muốn tốt cho anh mà thôi”
“Ai vì muốn tốt cho anh chứ?” Tô Điềm không nhịn được, lên tiếng phản bác.
"Ừm." Quý Sở Yến hùa theo cô, cong môi cười “Có lẽ là do anh nghĩ nhiều thôi”
"..."
Tô Điềm lại bắt đầu cảm thấy khó chịu, từ trước đến nay cô chưa từng như thế này bao giờ.
Nếu như là trước kia, cô chắc chẩn sẽ túm lấy cổ. áo Quý Sở Yến, hôn mạnh lên môi anh, để anh im miệng.
Nhưng bây giờ cô chỉ có thể đứng ở ranh giới, không ngừng thăm dò, nhưng mãi vẫn không thể nào trực tiếp vượt qua ranh giới kia.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro