Làm Bạn Giường Với Đối Tượng Liên Hôn
Mất mặt
Vô Ưu 95
2024-10-28 05:00:59
Tay của Tô Điềm bị Quý Sở Yến nắm chặt. Lúc vừa đứng dậy, túi xách của cô đã trượt xuống đất. Thế là vết đầu do tên nhóc tạo ra đã bị bại lộ, nhe nanh múa vuốt bám trên váy của cô.
Quý Sở Yến liếc qua và nhanh chóng nhận ra vết đầu không phù hợp xuất hiện, hỏi: "Váy làm sao vậy?” Tô Điềm gần như muốn tự mình đào một cái hố mà nhảy xuống. Gô cúi đầu ấp úng nói:" Bị người khác va vào..bị đổ thức ăn lên.."
Quý Sở Yến cau mày: 'Sao vừa nãy không nói?”
Tô Điềm đỏ mặt, cần cần môi, một lúc lâu mới lúng búng: “Bởi vì em không muốn bị anh nhìn thấy, quá mất mặt” Rõ rằng đã giấu giếm lâu vậy rồi, vậy mà lại bị phát hiện, Tô Điềm thực muốn khóc nhưng. không rơi ra giợt nước mắt nào. Hồi lâu, cô nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng trên đình đầu, giọng nói nhu hòa lại bình tĩnh của Quý Sở Yến vang lên. Anh nói: 'Không mất mặt."
'Tô Điềm ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của anh, trên gương mặt anh vẫn mang nụ cười nhàn nhạt, rong mắt lại tràn đầy sự trấn tĩnh, tất cả đều khiến cô cảm thấy yên tâm, thả lỏng tâm tình.
"Nhịn lâu như vậy rất khó chịu nhỉ?Em nhanh. chóng về nhà thay quần áo đi, anh giúp em cởi giày. ra.." Lời của Qúy Sở Yến còn chưa nói hết, Tô Điềm đã vòng tay qua cổ anh, hôn lên. Anh ngơ ngác cho đến khi cảm giác mềm mại trên môi ngày càng mãnh liệt mới hồi hồn lại. Thế nhưng, tay của Tô Điềm đã chầm. chậm từ sau gáy của anh lướt xuống, đầu ngón tay trắng nõn mềm mại cách một lớp vải áo sơ mi mỏng manh lướt qua lồng ngực anh, véo nhẹ bên hông rồi vòng ra đằng sau giữ lấy vòng eo hẹp của anh. Quý Sở 'Yến nhảm mắt lại, nằm chặt bàn tay đang làm loạn của cô, nhẫn nhịn sự ấm nóng giữa hai người mà tách ra một chút, trán đụng vào nhau, hơi thở nặng rề: đang làm cái gì đấy?"
Mắt Tô Điềm ướt đẫm nước, nửa thẹn thùng nửa dục vọng, thanh âm mềm mại mê người: "uhmm..Em đang hôn anh ah."
"Tại sao? "Giọng của anh đã khản đặc lại.
Mặt Tô Điềm đã đỏ bừng bừng, cô đột nhiên có chút cạn lời. Có lẽ là sự ôn nhu của Quý Sở Yến có thể dễ dàng câu dẫn dục vọng của cô, hoặc là xuất phát từ một loại rung động nào đấy, tóm lại, âm thanh từ sâu trong lòng cô nói cho cô rằng - cô muốn làm như vậy, vậy là, cô bèn hôn anh.
muốn hôn anh” Tô Điềm do dự nửa ngày 'ười, nỡ nụ cười rực rỡ và quyến rũ, nhưng lí do cô nói ra lại quá khiên cưỡng đi.
Mắt Quý Sở Yến sâu thấm thắm, giao thoa với ánh mắt của cô. Anh híp đào hoa xinh đẹp lại, khàn khàn nói: "Vì sao lại muốn hôn anh?” Lòng Tô Điềm rối như tơ vò, trong tiềm thức muốn lẩn tránh câu hỏi của Quý Sở Yến.
Không giải quyết được vấn đề, vậy thì giải quyết người tạo ra vấn đề thôi. Vậy là vừa nghĩ đến ý này, Tô 'Điềm không trả lời câu hỏi của Quý Sở Yến, chỉ ôm. chặt lấy eo của anh, lại lần nữa áp đôi môi đỏ lên. Cô hộn nhẹ nhàng lại cẩn trọng, hương cam quýt ngọt béo. trên người cô lấp đầy trong vòng tay của Qúy Sở Yến, bộ ngực căng tròn đầy đặn áp sát lên lông ngực anh. Sự nóng nực từ bụng dưới dần đần ăn mòn lý trí của anh, anh dùng đôi tay to lớn khóa chặt cô vào trong lòng anh. Anh giữ lấy gáy Tô Điềm, khiến nụ hôn dài này càng thêm trầm trọng, như muốn hút cạn tỉnh lực. của cả hai, sức nóng cũng tiếp tục tăng lên.
"Uhmm.." Tô Điềm đã sớm nhận thấy vật cứng rắn ở dưới bụng nhỏ của cô, cô đặt tay lên ngực Qúy Sở Yến, nhẹ nhàng đẩy anh ra, nói: "Không tiện đâu..."
Quý Sở Yến thở mạnh hỏi: "Bà dì của em đến huh?”
'Tô Điềm đỏ mặt lắc đầu: "Giày cao gót..anh vừa mới buộc dây lên thôi, không tiện cởi.."
Quý Sở Yến bật cười, mê hoặc nói: "Vậy thì không cởi giày cao gót."
Cho đến khi Qúy Sở Yến hôn cô đến bồn rửa tay. trong phòng tắm, Tô Điềm mới hiểu "không cởi giày" trong lời của anh là ý gì
"Uhmm.." Thắt lưng của Tô Điềm bị ép vào thành bồn, cả người bị Quý Sở Yến áp chặt, nửa người trên bị gập ngửa về phía sau, thế nên cô không thể không kêu ca: "Thế này eo đau quá.." Nghe thấy, Quý Sở Yến thả lỏng sức lực, nhưng lại lật cô lại, biến thành nằm bò trên mặt bồn rửa tay. Trước bồn rửa mặt là một tấm gương lớn, Tô Điềm ngẩng đầu, liền nhìn thấy khung cảnh tràn ngập sắc tình, son môi của cô đã bị tàn phá bởi nụ hôn vừa rồi, đôi mắt ngập nước tràn ngập dục vọng, hai bầu ngực bị chiếc áo len ngân cũn cỡn bó sát không thể che lấp hoàn toàn, nhô ra một mảng thịt ngực lớn trắng nõn mềm mại và đầy đặn. Mà phía sau, Quý Sở Yến cúi xuống hôn loạn lên tấm lưng trần của cô. Nụ hôn của anh dăn di chuyển lên trên, chiếc áo len của Tô Điềm cũng được vén lên, cuộn lại bên trên bầu ngực, bộ ngực được bao bọc trong lớp áo lót cứ vậy mà lộ ra trước gương.
Quý Sở Yến liếc qua và nhanh chóng nhận ra vết đầu không phù hợp xuất hiện, hỏi: "Váy làm sao vậy?” Tô Điềm gần như muốn tự mình đào một cái hố mà nhảy xuống. Gô cúi đầu ấp úng nói:" Bị người khác va vào..bị đổ thức ăn lên.."
Quý Sở Yến cau mày: 'Sao vừa nãy không nói?”
Tô Điềm đỏ mặt, cần cần môi, một lúc lâu mới lúng búng: “Bởi vì em không muốn bị anh nhìn thấy, quá mất mặt” Rõ rằng đã giấu giếm lâu vậy rồi, vậy mà lại bị phát hiện, Tô Điềm thực muốn khóc nhưng. không rơi ra giợt nước mắt nào. Hồi lâu, cô nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng trên đình đầu, giọng nói nhu hòa lại bình tĩnh của Quý Sở Yến vang lên. Anh nói: 'Không mất mặt."
'Tô Điềm ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của anh, trên gương mặt anh vẫn mang nụ cười nhàn nhạt, rong mắt lại tràn đầy sự trấn tĩnh, tất cả đều khiến cô cảm thấy yên tâm, thả lỏng tâm tình.
"Nhịn lâu như vậy rất khó chịu nhỉ?Em nhanh. chóng về nhà thay quần áo đi, anh giúp em cởi giày. ra.." Lời của Qúy Sở Yến còn chưa nói hết, Tô Điềm đã vòng tay qua cổ anh, hôn lên. Anh ngơ ngác cho đến khi cảm giác mềm mại trên môi ngày càng mãnh liệt mới hồi hồn lại. Thế nhưng, tay của Tô Điềm đã chầm. chậm từ sau gáy của anh lướt xuống, đầu ngón tay trắng nõn mềm mại cách một lớp vải áo sơ mi mỏng manh lướt qua lồng ngực anh, véo nhẹ bên hông rồi vòng ra đằng sau giữ lấy vòng eo hẹp của anh. Quý Sở 'Yến nhảm mắt lại, nằm chặt bàn tay đang làm loạn của cô, nhẫn nhịn sự ấm nóng giữa hai người mà tách ra một chút, trán đụng vào nhau, hơi thở nặng rề: đang làm cái gì đấy?"
Mắt Tô Điềm ướt đẫm nước, nửa thẹn thùng nửa dục vọng, thanh âm mềm mại mê người: "uhmm..Em đang hôn anh ah."
"Tại sao? "Giọng của anh đã khản đặc lại.
Mặt Tô Điềm đã đỏ bừng bừng, cô đột nhiên có chút cạn lời. Có lẽ là sự ôn nhu của Quý Sở Yến có thể dễ dàng câu dẫn dục vọng của cô, hoặc là xuất phát từ một loại rung động nào đấy, tóm lại, âm thanh từ sâu trong lòng cô nói cho cô rằng - cô muốn làm như vậy, vậy là, cô bèn hôn anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
muốn hôn anh” Tô Điềm do dự nửa ngày 'ười, nỡ nụ cười rực rỡ và quyến rũ, nhưng lí do cô nói ra lại quá khiên cưỡng đi.
Mắt Quý Sở Yến sâu thấm thắm, giao thoa với ánh mắt của cô. Anh híp đào hoa xinh đẹp lại, khàn khàn nói: "Vì sao lại muốn hôn anh?” Lòng Tô Điềm rối như tơ vò, trong tiềm thức muốn lẩn tránh câu hỏi của Quý Sở Yến.
Không giải quyết được vấn đề, vậy thì giải quyết người tạo ra vấn đề thôi. Vậy là vừa nghĩ đến ý này, Tô 'Điềm không trả lời câu hỏi của Quý Sở Yến, chỉ ôm. chặt lấy eo của anh, lại lần nữa áp đôi môi đỏ lên. Cô hộn nhẹ nhàng lại cẩn trọng, hương cam quýt ngọt béo. trên người cô lấp đầy trong vòng tay của Qúy Sở Yến, bộ ngực căng tròn đầy đặn áp sát lên lông ngực anh. Sự nóng nực từ bụng dưới dần đần ăn mòn lý trí của anh, anh dùng đôi tay to lớn khóa chặt cô vào trong lòng anh. Anh giữ lấy gáy Tô Điềm, khiến nụ hôn dài này càng thêm trầm trọng, như muốn hút cạn tỉnh lực. của cả hai, sức nóng cũng tiếp tục tăng lên.
"Uhmm.." Tô Điềm đã sớm nhận thấy vật cứng rắn ở dưới bụng nhỏ của cô, cô đặt tay lên ngực Qúy Sở Yến, nhẹ nhàng đẩy anh ra, nói: "Không tiện đâu..."
Quý Sở Yến thở mạnh hỏi: "Bà dì của em đến huh?”
'Tô Điềm đỏ mặt lắc đầu: "Giày cao gót..anh vừa mới buộc dây lên thôi, không tiện cởi.."
Quý Sở Yến bật cười, mê hoặc nói: "Vậy thì không cởi giày cao gót."
Cho đến khi Qúy Sở Yến hôn cô đến bồn rửa tay. trong phòng tắm, Tô Điềm mới hiểu "không cởi giày" trong lời của anh là ý gì
"Uhmm.." Thắt lưng của Tô Điềm bị ép vào thành bồn, cả người bị Quý Sở Yến áp chặt, nửa người trên bị gập ngửa về phía sau, thế nên cô không thể không kêu ca: "Thế này eo đau quá.." Nghe thấy, Quý Sở Yến thả lỏng sức lực, nhưng lại lật cô lại, biến thành nằm bò trên mặt bồn rửa tay. Trước bồn rửa mặt là một tấm gương lớn, Tô Điềm ngẩng đầu, liền nhìn thấy khung cảnh tràn ngập sắc tình, son môi của cô đã bị tàn phá bởi nụ hôn vừa rồi, đôi mắt ngập nước tràn ngập dục vọng, hai bầu ngực bị chiếc áo len ngân cũn cỡn bó sát không thể che lấp hoàn toàn, nhô ra một mảng thịt ngực lớn trắng nõn mềm mại và đầy đặn. Mà phía sau, Quý Sở Yến cúi xuống hôn loạn lên tấm lưng trần của cô. Nụ hôn của anh dăn di chuyển lên trên, chiếc áo len của Tô Điềm cũng được vén lên, cuộn lại bên trên bầu ngực, bộ ngực được bao bọc trong lớp áo lót cứ vậy mà lộ ra trước gương.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro