Làm Bạn Giường Với Đối Tượng Liên Hôn
Tập thể dục buổ...
Vô Ưu 95
2024-10-28 05:00:59
Sáng thứ hai, Tô Điềm nhẹ nhàng đi vào văn phòng.
Cô vừa mới quét mã vân tay xong thì một giọng máy móc vang lên: “Ting, đến muộn...."
Nghe thấy âm thanh này, Tô Điềm nhíu mày, nhưng tâm tình vẫn rất tốt.
“Đi làm muộn mà còn vui vẻ thế cơ à?” Bạch Hạo Phiền dùng ánh mắt cổ quái dò xét cô: "Cô không sợ bị chị Maia mắng à?”
Chị Maia là người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ, cũng là người hướng dẫn trực tiếp của cô và Bạch Hạo Phiền, thế nên luôn luôn nghiêm khắc với hai con gà con này. Nhất là Bạch Hạo Phiền, bởi vì anh ta thường mặc nhiều lỗi hơn Tô Điềm, thế nên số lần anh ta bị gọi vào phòng dạy dỗ nhiều không kế xiết. Thế nên, bây giờ Bạch Hạo Phiên nhìn thấy Tô Điềm đi muộn, trong lòng cảm thấy rất đồng tình với cô.
Nhưng mà, Tô Điềm lại xua tay với anh ta, khóe miệng không giấu được ý cười: "Không sợ, bị mảng. một chút là xong thôi mị
Tục ngữ có câu, người có chuyện vui thì tinh thần thoải mái, bây giờ Tô Điềm chính là như vậy.
Bạch Hạo Phiền thậm chí còn sinh ra một loại ảo giác, đừng nói là chị Maia mắng, cho dù núi Thái Sơn có đổ sập xuống thì Tô Điềm vẫn có thể tiếp tục mỉm cười như thế này.
Chắc chắn là có ẩn tình bên trong, có biến.
Thế là, anh ta trêu chọc: “Cô gặp được chuyện tốt gì thế? Vui thành cái dạng này cơ à? Chắc không phải là cô đi thổ lộ với người ta, sau đó thổ lộ thành công, rồi đấy chứ?"
"..."
Bạch Hạo Phiền đúng là kiểu thiên tài mù mờ, sao lần nào anh ta đoán mò đều đúng hết thế?
Nhưng rất nhanh sau đó, Tô Điềm đã bắt đầu chuyển sang chuyện khác: “Đang trong giờ làm việc, xin đừng nói chuyện riêng.”
“Đây là là nói chuyện riêng à?” Bạch Hạo Phiền đường hoàng mà nói: "Tôi đây là đang quan tâm đồng nghiệp, huống hồ chúng ta ngồi gần nhau như thế này, chẳng lẽ cô nỡ giấu diếm tôi à?”
"Nỡ."
Tô Điềm bật máy tính lên, chuẩn bị làm việc.
Bạch Hạo Phiền tự chuốc nhục nhã, đành phải ngồi xuống vị trí của mình, hậm hực vùi đầu làm việc.
Cuối tháng mười hai phải viết báo cáo tài chính, vừa vặn là thời điểm cuối năm nên phòng tài vụ bận rộn vô cùng. Nhiệm vụ phong phú, người nào cũng có cả một đống việc, ai cũng phải nhanh chóng hoàn thành hết khối lượng công việc trong tay mình.
Tô Điềm nhanh chóng thu lại chút tâm tư ngọt ngào, bắt đầu tập trung tỉnh thần làm việc. Đột nhiên, màn hình điện thoại của cô sáng lên.
Một tin nhắn Wechat lập tức xuất hiện.
Quý Sở Yến: Bảo bối, nhớ phải ăn sáng.
Nói đến bữa sáng, Tô Điềm trước nay vẫn luôn là người tuân thủ chế độ ăn uống, gần như không hôm nào bỏ bữa sáng cả.
Chỉ có điều... Tối hôm qua cô ngủ lại nhà Quý Sở Yến, buổi sáng tỉnh dậy kìm lòng được được mà “tập thể dục buổi sáng" một chút. Kết quả là cô cố gắng hết sức để tới công ty mà vẫn muộn làm gì có thời gian ăn sáng cơ chứ?
Nghĩ đến cảnh sáng nay, Quý Sở Yến ôm lấy cô từ phía sau, anh vùi đầu vào cổ cô, giọng nói khàn khàn, gọi cô "Bảo bối”, Tô Điềm lại không nhịn được mà đỏ bừng mặt.
Tô Điềm thất thần một lát, vành tai nóng lên, hoàn toàn không để ý chị Maia đã đẩy cửa phòng làm việc, đi vào bên trong.
Bạch Hạo Phiền cố gắng ho khan vải tiếng, muốn nhắc nhở Tô Điềm hoàn hồn lại. Nhưng mà Tô Điềm không phản ứng lại kịp, vẫn đơ người mà nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Bạch Hạo Phiền càng nhìn cảng sốt ruột, mắt thấy chị Maia sắp tới gần, anh ta chỉ có thể càng ho to hơn
“Khu! Khụ! Khụ!"
Bạch Hạo Phiền cảm thấy mình sắp ho ra máu rồi, thế mà Tô Điềm vẫn còn đang đắm chìm trong mớ suy nghĩ vẩn vơ, không hề phản ứng lại
Maia đi tới rất gần, Bạch Hạo Phiên lập tức đặt tay lên chuột, giả vờ đang làm việc vô cùng chăm chỉ
Trong lòng anh ta âm thăm thở dài, cảm thấy Tô Điềm nguy to rồi.
Haizz, không phải tôi không giúp cô, mà là do cô tai điếc.
Nhưng điều khiến Bạch Hạo Phiền không ngờ tới chính là chị Maia vừa tới bên cạnh anh ta đã đứng lại, vỗ vai anh ta, giọng điệu không vui: “Bạch Hạo Phiền, sao mà ho dữ dội như thế? Nếu bị ốm thì phải chữa trị ngay.”
Bạch Hạo Phiền nghe mà tròn mắt, trời xanh ơi, chị Maia đang quan tâm đến sức khỏe của anh ta kìa... Ôi, hôm nay mặt trời mọc phía Tây à?
Nhưng anh ta còn chưa kịp cảm động xong thì đã nghe thấy Maia bổ sung thêm: "Lỡ như là bệnh truyền nhiễm lây qua đường hô hấp thì nguy đấy, lây cho đồng nghiệp khác thì công việc cuối năm của chúng ta không xong được đâu.”
Mặt trời vẫn mọc từ đẳng Đông.
“Được..."
Bạch Hạo Phiền chán nản đáp lại một câu, chị Maia lại bổ thêm dao nữa: “Nhớ phải đi kiểm tra đấy, biết sớm điều trị sớm, thế thì cũng sẽ sớm hồi phục”
Chờ chị Maia rời đi, Tô Điềm vẫn một mực nhịn cười cuối cùng cũng không nhịn được nữa, ôm bụng cười ngặt nghẽo: “Bạch Hạo Phiên, nhớ phải chạy chữa kịp thời đấy”
“Tôi làm thế chẳng phải là vì muốn nhắc nhở cô đó à?!" Bạch Hạo Phiền u oán trừng mắt nhìn cô: “Vừa rồi cô cứ nhìn chằm chằm điện thoại, tôi ho sắp thành Lâm Đại Ngọc rồi mà cô cũng không có chút phản ứng nào."
Tô Điềm mim cười, lại nhìn điện thoại di động. vừa rồi chị Maia bỗng nhiên lên tiếng nói chuyện với Bạch Hạo Phiên, khiến cô giật mình nhanh chóng nhìn lên màn hình máy tính giả vờ bận rộn, đến bây giờ vẫn chưa trả lời tin nhắn của Quý Sở Yến.
Thế là, cô tranh thủ thời gian cầm điện thoại lên, ngón tay lướt trên màn hình.
“Hôm nay em bận, không ăn sáng một bữa cũng không sao”
Chờ mãi mà đối phương không trả lời lại.
Cô vừa mới quét mã vân tay xong thì một giọng máy móc vang lên: “Ting, đến muộn...."
Nghe thấy âm thanh này, Tô Điềm nhíu mày, nhưng tâm tình vẫn rất tốt.
“Đi làm muộn mà còn vui vẻ thế cơ à?” Bạch Hạo Phiền dùng ánh mắt cổ quái dò xét cô: "Cô không sợ bị chị Maia mắng à?”
Chị Maia là người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ, cũng là người hướng dẫn trực tiếp của cô và Bạch Hạo Phiền, thế nên luôn luôn nghiêm khắc với hai con gà con này. Nhất là Bạch Hạo Phiền, bởi vì anh ta thường mặc nhiều lỗi hơn Tô Điềm, thế nên số lần anh ta bị gọi vào phòng dạy dỗ nhiều không kế xiết. Thế nên, bây giờ Bạch Hạo Phiên nhìn thấy Tô Điềm đi muộn, trong lòng cảm thấy rất đồng tình với cô.
Nhưng mà, Tô Điềm lại xua tay với anh ta, khóe miệng không giấu được ý cười: "Không sợ, bị mảng. một chút là xong thôi mị
Tục ngữ có câu, người có chuyện vui thì tinh thần thoải mái, bây giờ Tô Điềm chính là như vậy.
Bạch Hạo Phiền thậm chí còn sinh ra một loại ảo giác, đừng nói là chị Maia mắng, cho dù núi Thái Sơn có đổ sập xuống thì Tô Điềm vẫn có thể tiếp tục mỉm cười như thế này.
Chắc chắn là có ẩn tình bên trong, có biến.
Thế là, anh ta trêu chọc: “Cô gặp được chuyện tốt gì thế? Vui thành cái dạng này cơ à? Chắc không phải là cô đi thổ lộ với người ta, sau đó thổ lộ thành công, rồi đấy chứ?"
"..."
Bạch Hạo Phiền đúng là kiểu thiên tài mù mờ, sao lần nào anh ta đoán mò đều đúng hết thế?
Nhưng rất nhanh sau đó, Tô Điềm đã bắt đầu chuyển sang chuyện khác: “Đang trong giờ làm việc, xin đừng nói chuyện riêng.”
“Đây là là nói chuyện riêng à?” Bạch Hạo Phiền đường hoàng mà nói: "Tôi đây là đang quan tâm đồng nghiệp, huống hồ chúng ta ngồi gần nhau như thế này, chẳng lẽ cô nỡ giấu diếm tôi à?”
"Nỡ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Điềm bật máy tính lên, chuẩn bị làm việc.
Bạch Hạo Phiền tự chuốc nhục nhã, đành phải ngồi xuống vị trí của mình, hậm hực vùi đầu làm việc.
Cuối tháng mười hai phải viết báo cáo tài chính, vừa vặn là thời điểm cuối năm nên phòng tài vụ bận rộn vô cùng. Nhiệm vụ phong phú, người nào cũng có cả một đống việc, ai cũng phải nhanh chóng hoàn thành hết khối lượng công việc trong tay mình.
Tô Điềm nhanh chóng thu lại chút tâm tư ngọt ngào, bắt đầu tập trung tỉnh thần làm việc. Đột nhiên, màn hình điện thoại của cô sáng lên.
Một tin nhắn Wechat lập tức xuất hiện.
Quý Sở Yến: Bảo bối, nhớ phải ăn sáng.
Nói đến bữa sáng, Tô Điềm trước nay vẫn luôn là người tuân thủ chế độ ăn uống, gần như không hôm nào bỏ bữa sáng cả.
Chỉ có điều... Tối hôm qua cô ngủ lại nhà Quý Sở Yến, buổi sáng tỉnh dậy kìm lòng được được mà “tập thể dục buổi sáng" một chút. Kết quả là cô cố gắng hết sức để tới công ty mà vẫn muộn làm gì có thời gian ăn sáng cơ chứ?
Nghĩ đến cảnh sáng nay, Quý Sở Yến ôm lấy cô từ phía sau, anh vùi đầu vào cổ cô, giọng nói khàn khàn, gọi cô "Bảo bối”, Tô Điềm lại không nhịn được mà đỏ bừng mặt.
Tô Điềm thất thần một lát, vành tai nóng lên, hoàn toàn không để ý chị Maia đã đẩy cửa phòng làm việc, đi vào bên trong.
Bạch Hạo Phiền cố gắng ho khan vải tiếng, muốn nhắc nhở Tô Điềm hoàn hồn lại. Nhưng mà Tô Điềm không phản ứng lại kịp, vẫn đơ người mà nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Bạch Hạo Phiền càng nhìn cảng sốt ruột, mắt thấy chị Maia sắp tới gần, anh ta chỉ có thể càng ho to hơn
“Khu! Khụ! Khụ!"
Bạch Hạo Phiền cảm thấy mình sắp ho ra máu rồi, thế mà Tô Điềm vẫn còn đang đắm chìm trong mớ suy nghĩ vẩn vơ, không hề phản ứng lại
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Maia đi tới rất gần, Bạch Hạo Phiên lập tức đặt tay lên chuột, giả vờ đang làm việc vô cùng chăm chỉ
Trong lòng anh ta âm thăm thở dài, cảm thấy Tô Điềm nguy to rồi.
Haizz, không phải tôi không giúp cô, mà là do cô tai điếc.
Nhưng điều khiến Bạch Hạo Phiền không ngờ tới chính là chị Maia vừa tới bên cạnh anh ta đã đứng lại, vỗ vai anh ta, giọng điệu không vui: “Bạch Hạo Phiền, sao mà ho dữ dội như thế? Nếu bị ốm thì phải chữa trị ngay.”
Bạch Hạo Phiền nghe mà tròn mắt, trời xanh ơi, chị Maia đang quan tâm đến sức khỏe của anh ta kìa... Ôi, hôm nay mặt trời mọc phía Tây à?
Nhưng anh ta còn chưa kịp cảm động xong thì đã nghe thấy Maia bổ sung thêm: "Lỡ như là bệnh truyền nhiễm lây qua đường hô hấp thì nguy đấy, lây cho đồng nghiệp khác thì công việc cuối năm của chúng ta không xong được đâu.”
Mặt trời vẫn mọc từ đẳng Đông.
“Được..."
Bạch Hạo Phiền chán nản đáp lại một câu, chị Maia lại bổ thêm dao nữa: “Nhớ phải đi kiểm tra đấy, biết sớm điều trị sớm, thế thì cũng sẽ sớm hồi phục”
Chờ chị Maia rời đi, Tô Điềm vẫn một mực nhịn cười cuối cùng cũng không nhịn được nữa, ôm bụng cười ngặt nghẽo: “Bạch Hạo Phiên, nhớ phải chạy chữa kịp thời đấy”
“Tôi làm thế chẳng phải là vì muốn nhắc nhở cô đó à?!" Bạch Hạo Phiền u oán trừng mắt nhìn cô: “Vừa rồi cô cứ nhìn chằm chằm điện thoại, tôi ho sắp thành Lâm Đại Ngọc rồi mà cô cũng không có chút phản ứng nào."
Tô Điềm mim cười, lại nhìn điện thoại di động. vừa rồi chị Maia bỗng nhiên lên tiếng nói chuyện với Bạch Hạo Phiên, khiến cô giật mình nhanh chóng nhìn lên màn hình máy tính giả vờ bận rộn, đến bây giờ vẫn chưa trả lời tin nhắn của Quý Sở Yến.
Thế là, cô tranh thủ thời gian cầm điện thoại lên, ngón tay lướt trên màn hình.
“Hôm nay em bận, không ăn sáng một bữa cũng không sao”
Chờ mãi mà đối phương không trả lời lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro