Làm Đại Sư Huyền Học, Thiên Kim Thật Thẳng Tay Xé Kịch Bản
A
2024-10-30 22:22:20
Thẩm Phất Du lắc đầu: “Không cần.”
“Vậy mua cho con một cái đồng hồ đeo tay nhé.” Thấy cô không muốn, Trần Uyển Uẩn cũng không ép buộc. Dù sao có hàng mới của mùa nào cũng sẽ được gửi thẳng đến nhà, đi dạo phố đối với họ mà nói, chẳng qua chỉ là để giết thời gian.
“Vâng.” Thẩm Phất Du vốn định từ chối, nhưng đối diện với ánh mắt của Trần Uyển Uẩn, vẫn gật đầu đồng ý.
Trần Uyển Uẩn lập tức kéo cô đến một quầy bán đồng hồ đeo tay, sau khi họ rời đi, mấy người ở quầy hàng kia không nhịn được mà xúm lại.
“Thẩm phu nhân chẳng phải chỉ có một đứa con gái sao? Sao lại có thêm một đứa con gái nữa?”
“Chuyện này tôi biết, Thẩm phu nhân có một đứa con gái bị lạc từ nhỏ, bà ấy vẫn luôn tìm kiếm, xem ra là đã tìm được rồi.”
Bên cạnh vang lên tiếng ho khan của quản lý, mấy người kia lập tức giải tán không bàn tán nữa.
Trần Uyển Uẩn dẫn hai đứa con gái đến quầy bán đồng hồ đeo tay, vừa bước vào đã đụng mặt Đào Tố Mai.
Nhìn thấy trên trán Đào Tố Mai dán một miếng gạc, Trần Uyển Uẩn liền nhớ đến lời Thẩm Phất Du nói bà ta có huyết quang chi tai.
Nhìn dáng vẻ của nhị đệ muội này, đây là ứng nghiệm sao?
Tuy không đúng lúc, nhưng trong lòng Trần Uyển Uẩn vẫn không nhịn được mà có chút tự hào, bảo bối con gái của bà quả nhiên là một đại sư lợi hại.
Ngược lại, sắc mặt Đào Tố Mai không tốt lắm, đặc biệt là nhìn thấy Thẩm Phất Du đi theo sau Trần Uyển Uẩn, lửa giận trong lòng sắp không kìm nén được nữa.
Chính là con nhỏ chết tiệt này nói mình có huyết quang chi tai, ban đầu bà ta cũng không để tâm, nhất là mấy ngày liền không có chuyện gì xảy ra càng khiến bà ta khinh thường lời của con nhỏ này.
Không biết học được thứ gì mà dám chạy đến trước mặt bà ta nói nhăng nói cuội.
Vậy mà mấy hôm trước, bà ta bất ngờ biết được cô ả tiểu tam được Thẩm Minh bao nuôi bên ngoài kia lại có thai, bà ta tức giận đến mức xông thẳng đến cửa.
Nhìn thấy dáng vẻ nũng nịu của ả tiểu tam trong lòng Thẩm Minh, bà ta tức giận đến mức lao thẳng tới. Ai ngờ Thẩm Minh lại che chở cho ả tiện nhân đó, đẩy bà ta ra một cái, thật không may lúc ngã trán bà ta đập vào bàn trà, máu chảy ngay tại chỗ.
Đến nước này rồi mà Thẩm Minh vẫn không nỡ bỏ cô ả tiểu tam kia.
Đầu óc choáng váng, Đào Tố Mai bỗng nhớ đến lời Thẩm Phất Du nói bà ta có hạn huyết quang.
Dù có tự an ủi mình thế nào, bà ta cũng không thể nào thuyết phục bản thân rằng Thẩm Phất Du chỉ nói bừa, có khi con bé đó thật sự biết chút ít gì đó.
Điều này khiến trong lòng bà ta hoảng sợ vô cùng, muốn tìm người thương lượng nhưng Thẩm Minh lại dẫn ả tiểu tam kia đi du lịch, con trai Thẩm Hành Chu cũng bận rộn căn bản không gặp được.
Sau vài ngày hoảng sợ, Đào Tố Mai dần bình tĩnh lại, chuyển nỗi sợ hãi thành sức mạnh ra ngoài mua sắm thả ga, dù sao bà ta không dùng thì số tiền này cũng sẽ bị tiểu tam khác dùng hết.
Nhìn thấy Thẩm Phất Du, nỗi sợ hãi bị bà ta cố tình lãng quên lại ùa về.
"Sao... sao các cháu lại ở đây?"
Có một lúc, bà ta nghi ngờ những người này theo dõi bà ta đến đây.
Trần Uyển Uẩn nhíu mày: "Cô nói gì vậy, chẳng lẽ chỗ này chỉ cho cô vào, không cho chúng tôi vào hay sao?"
"Tôi đâu có nói vậy, chỉ hỏi chút thôi."
“Vậy mua cho con một cái đồng hồ đeo tay nhé.” Thấy cô không muốn, Trần Uyển Uẩn cũng không ép buộc. Dù sao có hàng mới của mùa nào cũng sẽ được gửi thẳng đến nhà, đi dạo phố đối với họ mà nói, chẳng qua chỉ là để giết thời gian.
“Vâng.” Thẩm Phất Du vốn định từ chối, nhưng đối diện với ánh mắt của Trần Uyển Uẩn, vẫn gật đầu đồng ý.
Trần Uyển Uẩn lập tức kéo cô đến một quầy bán đồng hồ đeo tay, sau khi họ rời đi, mấy người ở quầy hàng kia không nhịn được mà xúm lại.
“Thẩm phu nhân chẳng phải chỉ có một đứa con gái sao? Sao lại có thêm một đứa con gái nữa?”
“Chuyện này tôi biết, Thẩm phu nhân có một đứa con gái bị lạc từ nhỏ, bà ấy vẫn luôn tìm kiếm, xem ra là đã tìm được rồi.”
Bên cạnh vang lên tiếng ho khan của quản lý, mấy người kia lập tức giải tán không bàn tán nữa.
Trần Uyển Uẩn dẫn hai đứa con gái đến quầy bán đồng hồ đeo tay, vừa bước vào đã đụng mặt Đào Tố Mai.
Nhìn thấy trên trán Đào Tố Mai dán một miếng gạc, Trần Uyển Uẩn liền nhớ đến lời Thẩm Phất Du nói bà ta có huyết quang chi tai.
Nhìn dáng vẻ của nhị đệ muội này, đây là ứng nghiệm sao?
Tuy không đúng lúc, nhưng trong lòng Trần Uyển Uẩn vẫn không nhịn được mà có chút tự hào, bảo bối con gái của bà quả nhiên là một đại sư lợi hại.
Ngược lại, sắc mặt Đào Tố Mai không tốt lắm, đặc biệt là nhìn thấy Thẩm Phất Du đi theo sau Trần Uyển Uẩn, lửa giận trong lòng sắp không kìm nén được nữa.
Chính là con nhỏ chết tiệt này nói mình có huyết quang chi tai, ban đầu bà ta cũng không để tâm, nhất là mấy ngày liền không có chuyện gì xảy ra càng khiến bà ta khinh thường lời của con nhỏ này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không biết học được thứ gì mà dám chạy đến trước mặt bà ta nói nhăng nói cuội.
Vậy mà mấy hôm trước, bà ta bất ngờ biết được cô ả tiểu tam được Thẩm Minh bao nuôi bên ngoài kia lại có thai, bà ta tức giận đến mức xông thẳng đến cửa.
Nhìn thấy dáng vẻ nũng nịu của ả tiểu tam trong lòng Thẩm Minh, bà ta tức giận đến mức lao thẳng tới. Ai ngờ Thẩm Minh lại che chở cho ả tiện nhân đó, đẩy bà ta ra một cái, thật không may lúc ngã trán bà ta đập vào bàn trà, máu chảy ngay tại chỗ.
Đến nước này rồi mà Thẩm Minh vẫn không nỡ bỏ cô ả tiểu tam kia.
Đầu óc choáng váng, Đào Tố Mai bỗng nhớ đến lời Thẩm Phất Du nói bà ta có hạn huyết quang.
Dù có tự an ủi mình thế nào, bà ta cũng không thể nào thuyết phục bản thân rằng Thẩm Phất Du chỉ nói bừa, có khi con bé đó thật sự biết chút ít gì đó.
Điều này khiến trong lòng bà ta hoảng sợ vô cùng, muốn tìm người thương lượng nhưng Thẩm Minh lại dẫn ả tiểu tam kia đi du lịch, con trai Thẩm Hành Chu cũng bận rộn căn bản không gặp được.
Sau vài ngày hoảng sợ, Đào Tố Mai dần bình tĩnh lại, chuyển nỗi sợ hãi thành sức mạnh ra ngoài mua sắm thả ga, dù sao bà ta không dùng thì số tiền này cũng sẽ bị tiểu tam khác dùng hết.
Nhìn thấy Thẩm Phất Du, nỗi sợ hãi bị bà ta cố tình lãng quên lại ùa về.
"Sao... sao các cháu lại ở đây?"
Có một lúc, bà ta nghi ngờ những người này theo dõi bà ta đến đây.
Trần Uyển Uẩn nhíu mày: "Cô nói gì vậy, chẳng lẽ chỗ này chỉ cho cô vào, không cho chúng tôi vào hay sao?"
"Tôi đâu có nói vậy, chỉ hỏi chút thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro