Làm Đại Sư Huyền Học, Thiên Kim Thật Thẳng Tay Xé Kịch Bản
A
2024-10-30 22:22:20
Nói đến chuyện này, nụ cười của Lâm Dung cũng rất gượng gạo nhưng cũng không có ý định nói nhiều. Trần Uyển Uẩn cũng không tiện hỏi thêm, hai người hàn huyên vài câu rồi cáo từ.
Trước khi đi, Thẩm Phất Du bỗng lên tiếng: "Dì Lâm, lúc về dì đừng đi đường cũ nhé."
Lâm Dung kinh ngạc quay đầu nhìn Thẩm Phất Du, nhưng cũng không để ý lắm, gật đầu rồi bỏ đi.
“Tiểu Du?"
“Mẹ, lát nữa con nói."
Trần Uyển Uẩn gật đầu, đợi đến khi vào phòng riêng ở nhà hàng, bà mới lên tiếng: "Dì Lâm của con bị sao vậy?"
“Người dì ấy toàn một luồng khí đen, hôm nay sẽ gặp nạn đổ máu, nặng thì nguy hiểm đến tính mạng."
Khí đen, nạn đổ máu, những từ này nghe qua đã biết không phải là điềm tốt.
“Vậy có cần gọi điện thoại nhắc dì ấy một tiếng không?"
Thẩm Phất Du lắc đầu: "Con đã nhắc nhở dì ấy rồi, nếu dì ấy nhất quyết làm vậy thì đó là số mệnh của dì ấy. Nếu cố tình nói ra, số mệnh thay đổi chưa chắc đã thoát được kiếp nạn này."
Nghe vậy, Trần Uyển Uẩn chỉ đành thôi.
Chỉ là bữa cơm này bà ăn không ngon miệng, bà và Lâm Dung không có giao tình gì, nhưng biết chuyện như vậy trong lòng cũng không khỏi lo lắng.
Nhìn Thẩm Phất Du đang chăm chú ăn, bà không nhịn được hỏi: "Tiểu Du, con thường xuyên gặp phải chuyện như vậy sao?"
“Cũng không phải thường xuyên gặp, chúng con xuống núi xem bói cho người ta đều phải thu phí, thỉnh thoảng cũng xem miễn phí cho người khác. Nhưng xem miễn phí đều chỉ điểm sơ qua, có thể thay đổi hay không còn phải xem bản thân họ."
Trần Uyển Uẩn vẫn không hiểu lắm, nhưng những ngày này bà đã tìm hiểu được một số kiến thức về phương diện này, không nói là hiểu tường tận nhưng một số điều kiêng kỵ thì bà đều nhớ rất kỹ.
Nào là thiên cơ bất khả lộ, nào là ngũ bích tam khuyết, bà đương nhiên không muốn con gái mình vất vả lắm mới tìm được lại gặp chuyện không may nên không hỏi thêm nữa.
Có câu nói rất hay, mỗi người đều có số mệnh của riêng mình.
Thẩm Đường Khê cũng đi tìm hiểu một chút, nhìn Thẩm Phất Du với ánh mắt đầy sao, cô cảm thấy chị gái mình thật lợi hại.
Ăn cơm xong, ba người trở về nhà, vừa vào cửa đã thấy dì Trương chạy ra.
“Phu nhân, vừa rồi Phương phu nhân có gọi điện thoại tới, hỏi xem tiểu thư có nhà không ạ?"
Trần Uyển Uẩn lập tức đoán được, chắc chắn là Lâm Dung nghe lời khuyên nên đã tránh được tai nạn.
Bà gọi điện thoại lại, giọng nói của Lâm Dung có vẻ rất kích động: "Thẩm phu nhân, con gái chị thật sự quá thần, nếu không phải con bé nhắc nhở có lẽ tôi đã không thể gọi điện thoại cho chị được rồi."
Trời đất chứng giám, lúc đó bà ấy đã đi trên con đường đó rồi. Đó vốn là con đường bà ấy thường đi nhưng không biết tại sao lời nói của Thẩm Phất Du cứ văng vẳng bên tai, thậm chí còn khiến bà ấy rất hoảng sợ, cuối cùng bà ấy bảo tài xế đổi đường khác.
Đến khi về đến nhà, bà ta mới biết được con đường mà mình định đi đã xảy ra chuyện. Mấy chiếc xe hơi tông nhau, xe cộ đều bị biến dạng, chết mất mấy mạng người.
Chồng bà ta còn mừng rỡ, nói bà ta may mắn vì không đi con đường đó.
Chỉ có bản thân bà ta biết đây nào phải may mắn, mà là do bà ta đã đổi đường vào phút cuối. Nếu tiếp tục đi thẳng, trong số những người gặp nạn, chắc chắn sẽ có bà ta.
Vừa sợ hãi vừa bàng hoàng, bà ta vội vàng gọi điện thoại cho nhà họ Thẩm. Biết được Trần Uyển Uẩn và mọi người vẫn chưa về, lòng Lâm Dung bỗng bất an không yên.
Trước khi đi, Thẩm Phất Du bỗng lên tiếng: "Dì Lâm, lúc về dì đừng đi đường cũ nhé."
Lâm Dung kinh ngạc quay đầu nhìn Thẩm Phất Du, nhưng cũng không để ý lắm, gật đầu rồi bỏ đi.
“Tiểu Du?"
“Mẹ, lát nữa con nói."
Trần Uyển Uẩn gật đầu, đợi đến khi vào phòng riêng ở nhà hàng, bà mới lên tiếng: "Dì Lâm của con bị sao vậy?"
“Người dì ấy toàn một luồng khí đen, hôm nay sẽ gặp nạn đổ máu, nặng thì nguy hiểm đến tính mạng."
Khí đen, nạn đổ máu, những từ này nghe qua đã biết không phải là điềm tốt.
“Vậy có cần gọi điện thoại nhắc dì ấy một tiếng không?"
Thẩm Phất Du lắc đầu: "Con đã nhắc nhở dì ấy rồi, nếu dì ấy nhất quyết làm vậy thì đó là số mệnh của dì ấy. Nếu cố tình nói ra, số mệnh thay đổi chưa chắc đã thoát được kiếp nạn này."
Nghe vậy, Trần Uyển Uẩn chỉ đành thôi.
Chỉ là bữa cơm này bà ăn không ngon miệng, bà và Lâm Dung không có giao tình gì, nhưng biết chuyện như vậy trong lòng cũng không khỏi lo lắng.
Nhìn Thẩm Phất Du đang chăm chú ăn, bà không nhịn được hỏi: "Tiểu Du, con thường xuyên gặp phải chuyện như vậy sao?"
“Cũng không phải thường xuyên gặp, chúng con xuống núi xem bói cho người ta đều phải thu phí, thỉnh thoảng cũng xem miễn phí cho người khác. Nhưng xem miễn phí đều chỉ điểm sơ qua, có thể thay đổi hay không còn phải xem bản thân họ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Uyển Uẩn vẫn không hiểu lắm, nhưng những ngày này bà đã tìm hiểu được một số kiến thức về phương diện này, không nói là hiểu tường tận nhưng một số điều kiêng kỵ thì bà đều nhớ rất kỹ.
Nào là thiên cơ bất khả lộ, nào là ngũ bích tam khuyết, bà đương nhiên không muốn con gái mình vất vả lắm mới tìm được lại gặp chuyện không may nên không hỏi thêm nữa.
Có câu nói rất hay, mỗi người đều có số mệnh của riêng mình.
Thẩm Đường Khê cũng đi tìm hiểu một chút, nhìn Thẩm Phất Du với ánh mắt đầy sao, cô cảm thấy chị gái mình thật lợi hại.
Ăn cơm xong, ba người trở về nhà, vừa vào cửa đã thấy dì Trương chạy ra.
“Phu nhân, vừa rồi Phương phu nhân có gọi điện thoại tới, hỏi xem tiểu thư có nhà không ạ?"
Trần Uyển Uẩn lập tức đoán được, chắc chắn là Lâm Dung nghe lời khuyên nên đã tránh được tai nạn.
Bà gọi điện thoại lại, giọng nói của Lâm Dung có vẻ rất kích động: "Thẩm phu nhân, con gái chị thật sự quá thần, nếu không phải con bé nhắc nhở có lẽ tôi đã không thể gọi điện thoại cho chị được rồi."
Trời đất chứng giám, lúc đó bà ấy đã đi trên con đường đó rồi. Đó vốn là con đường bà ấy thường đi nhưng không biết tại sao lời nói của Thẩm Phất Du cứ văng vẳng bên tai, thậm chí còn khiến bà ấy rất hoảng sợ, cuối cùng bà ấy bảo tài xế đổi đường khác.
Đến khi về đến nhà, bà ta mới biết được con đường mà mình định đi đã xảy ra chuyện. Mấy chiếc xe hơi tông nhau, xe cộ đều bị biến dạng, chết mất mấy mạng người.
Chồng bà ta còn mừng rỡ, nói bà ta may mắn vì không đi con đường đó.
Chỉ có bản thân bà ta biết đây nào phải may mắn, mà là do bà ta đã đổi đường vào phút cuối. Nếu tiếp tục đi thẳng, trong số những người gặp nạn, chắc chắn sẽ có bà ta.
Vừa sợ hãi vừa bàng hoàng, bà ta vội vàng gọi điện thoại cho nhà họ Thẩm. Biết được Trần Uyển Uẩn và mọi người vẫn chưa về, lòng Lâm Dung bỗng bất an không yên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro