Làm Đại Sư Huyền Học, Thiên Kim Thật Thẳng Tay Xé Kịch Bản
A
2024-10-30 22:22:20
Bên kia, Thẩm Phất Du bị Phương Khải Văn đưa đến công trường.
Xung quanh không có một bóng người, trên mặt đất có một ít máy móc xây dựng, nhìn sơ qua có vẻ đã ngừng hoạt động một khoảng thời gian.
"Mảnh đất này sau khi tôi mua lại thì chuẩn bị tiến hành khai phá, nhưng không ngờ từ khi bắt đầu thi công đã có vô số chuyện kỳ quái xảy ra. Công nhân thì gãy tay gãy chân, đến khi nhận ra có điều bất thường, thì mọi người đều không dám tiếp tục làm nữa."
Phương Khải Văn cũng không còn cách nào khác, chỉ đành tạm thời cho ngừng thi công.
Thẩm Phất Du gật đầu: "Ngừng thi công là đúng rồi, nếu còn không dừng lại, công nhân nhiễm phải càng nhiều sát khí, sẽ không chỉ đơn giản là bị thương nữa."
Phương Khải Văn cũng hiểu ý cô, bị thương một chút đều chỉ là chuyện nhỏ, dù sao người cũng không có chuyện gì lớn. Nếu xảy ra án mạng, dự án này của ông ta coi như xong đời.
Một công trường thường xuyên xảy ra chuyện, ai còn dám nhận.
"Đại sư, vậy phải hóa giải như thế nào, mảnh đất này của tôi còn có thể tiếp tục khai phá sao?"
"Dùng cái này là được." Thẩm Phất Du lấy ra mấy lá bùa, bên trên là bùa chú mà cô vẽ.
Cô đưa một tờ cho Phương Khải Văn, từ công trường tìm một cái xẻng đưa cho ông ta, chỉ vào một chỗ nói: "Đào đi."
"Tôi?"
"Có vấn đề gì sao?" Thẩm Phất Du hỏi ngược lại.
Phương Khải Văn nhìn lướt qua xung quanh, đến năm người chỉ có mình ông ta là đàn ông, thôi vậy, đào thì đào vậy.
Vừa định đặt lá bùa xuống, thì nghe Thẩm Phất Du nói: "Cầm theo đi, phòng ngừa lát nữa xảy ra chuyện."
Phương Khải Văn vội vàng cất kỹ lá bùa, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không yên tâm: "Đại sư, một tờ có phải là không đủ không, hay là cho tôi thêm mấy tờ nữa?"
"Một tờ là đủ rồi."
Phương Khải Văn nghe nói vậy cũng không tiện nói gì thêm, cầm lấy cái xẻng cố lấy dũng khí theo chỗ Thẩm Phất Du chỉ đào xuống.
Đào được mấy xẻng thì đã thở hổn hển. Cho dù là lúc làm lễ động thổ công trường, cũng chỉ đào mấy cái cho có lệ.
Tuy rằng ông ta ngày thường rất chú trọng dưỡng sinh, cũng thường xuyên rèn luyện thân thể, nhưng hiện tại là thật sự làm việc nặng. Lớp đất kia rất cứng, cái xẻng suýt chút nữa thì không chọc xuống được, đào lên càng thêm tốn sức.
Chưa làm được bao lâu, ông ta đã vịn xẻng thở hổn hển.
Việc này mệt chết người.
Thẩm Phất Du cổ vũ: “Phải một hơi đào xong, không thì càng đào càng hết sức.”
Phương Khải Văn đành phải tiếp tục đào, đào được khoảng nửa mét trên trán lấm tấm mồ hôi, Lâm Dung ân cần lấy khăn tay lau cho ông ta.
Cái xẻng xúc phải thứ gì đó, đào mãi không được, ông ta đành phải xúc hết đất xung quanh mới nhìn rõ bên dưới hình như có thứ gì đó.
“Chính là cái này, đào lên.”
Nghe nói mình đã đào được thứ gì đó, Phương Khải Văn lại hăng hái, loay hoay một hồi cuối cùng cũng đào được thứ đó lên.
Là một cái rương nhỏ, hoa văn trên đó trông rất cổ kính, chỉ là nhìn lâu thấy hơi choáng váng.
Phương Khải Văn dùng xẻng xúc thứ đó lên, vừa định đưa tay chạm vào thì cảm thấy trong túi có thứ gì đó nóng ran, ông phải rụt tay lại sờ túi.
Đợi ông ta móc thứ trong túi ra mới nhớ ra là bùa Thẩm Phất Du đưa cho mình lúc nãy, ông ta trơ mắt nhìn lá bùa tự bốc cháy trong tay mình, cháy thành tro tàn.
“Cái, cái này, đây là chuyện gì?” Phương Khải Văn khựng lại, lập tức ý thức được có thể có liên quan đến thứ mình đào được, sợ hãi lùi lại mấy bước.
Xung quanh không có một bóng người, trên mặt đất có một ít máy móc xây dựng, nhìn sơ qua có vẻ đã ngừng hoạt động một khoảng thời gian.
"Mảnh đất này sau khi tôi mua lại thì chuẩn bị tiến hành khai phá, nhưng không ngờ từ khi bắt đầu thi công đã có vô số chuyện kỳ quái xảy ra. Công nhân thì gãy tay gãy chân, đến khi nhận ra có điều bất thường, thì mọi người đều không dám tiếp tục làm nữa."
Phương Khải Văn cũng không còn cách nào khác, chỉ đành tạm thời cho ngừng thi công.
Thẩm Phất Du gật đầu: "Ngừng thi công là đúng rồi, nếu còn không dừng lại, công nhân nhiễm phải càng nhiều sát khí, sẽ không chỉ đơn giản là bị thương nữa."
Phương Khải Văn cũng hiểu ý cô, bị thương một chút đều chỉ là chuyện nhỏ, dù sao người cũng không có chuyện gì lớn. Nếu xảy ra án mạng, dự án này của ông ta coi như xong đời.
Một công trường thường xuyên xảy ra chuyện, ai còn dám nhận.
"Đại sư, vậy phải hóa giải như thế nào, mảnh đất này của tôi còn có thể tiếp tục khai phá sao?"
"Dùng cái này là được." Thẩm Phất Du lấy ra mấy lá bùa, bên trên là bùa chú mà cô vẽ.
Cô đưa một tờ cho Phương Khải Văn, từ công trường tìm một cái xẻng đưa cho ông ta, chỉ vào một chỗ nói: "Đào đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tôi?"
"Có vấn đề gì sao?" Thẩm Phất Du hỏi ngược lại.
Phương Khải Văn nhìn lướt qua xung quanh, đến năm người chỉ có mình ông ta là đàn ông, thôi vậy, đào thì đào vậy.
Vừa định đặt lá bùa xuống, thì nghe Thẩm Phất Du nói: "Cầm theo đi, phòng ngừa lát nữa xảy ra chuyện."
Phương Khải Văn vội vàng cất kỹ lá bùa, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không yên tâm: "Đại sư, một tờ có phải là không đủ không, hay là cho tôi thêm mấy tờ nữa?"
"Một tờ là đủ rồi."
Phương Khải Văn nghe nói vậy cũng không tiện nói gì thêm, cầm lấy cái xẻng cố lấy dũng khí theo chỗ Thẩm Phất Du chỉ đào xuống.
Đào được mấy xẻng thì đã thở hổn hển. Cho dù là lúc làm lễ động thổ công trường, cũng chỉ đào mấy cái cho có lệ.
Tuy rằng ông ta ngày thường rất chú trọng dưỡng sinh, cũng thường xuyên rèn luyện thân thể, nhưng hiện tại là thật sự làm việc nặng. Lớp đất kia rất cứng, cái xẻng suýt chút nữa thì không chọc xuống được, đào lên càng thêm tốn sức.
Chưa làm được bao lâu, ông ta đã vịn xẻng thở hổn hển.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Việc này mệt chết người.
Thẩm Phất Du cổ vũ: “Phải một hơi đào xong, không thì càng đào càng hết sức.”
Phương Khải Văn đành phải tiếp tục đào, đào được khoảng nửa mét trên trán lấm tấm mồ hôi, Lâm Dung ân cần lấy khăn tay lau cho ông ta.
Cái xẻng xúc phải thứ gì đó, đào mãi không được, ông ta đành phải xúc hết đất xung quanh mới nhìn rõ bên dưới hình như có thứ gì đó.
“Chính là cái này, đào lên.”
Nghe nói mình đã đào được thứ gì đó, Phương Khải Văn lại hăng hái, loay hoay một hồi cuối cùng cũng đào được thứ đó lên.
Là một cái rương nhỏ, hoa văn trên đó trông rất cổ kính, chỉ là nhìn lâu thấy hơi choáng váng.
Phương Khải Văn dùng xẻng xúc thứ đó lên, vừa định đưa tay chạm vào thì cảm thấy trong túi có thứ gì đó nóng ran, ông phải rụt tay lại sờ túi.
Đợi ông ta móc thứ trong túi ra mới nhớ ra là bùa Thẩm Phất Du đưa cho mình lúc nãy, ông ta trơ mắt nhìn lá bùa tự bốc cháy trong tay mình, cháy thành tro tàn.
“Cái, cái này, đây là chuyện gì?” Phương Khải Văn khựng lại, lập tức ý thức được có thể có liên quan đến thứ mình đào được, sợ hãi lùi lại mấy bước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro