Làm Đại Sư Huyền Học, Thiên Kim Thật Thẳng Tay Xé Kịch Bản
A
2024-11-23 16:29:01
Nhưng lại không có chút tin tức nào. Lúc đó, ông đã nghi ngờ đây là hành động có chủ đích. Nhưng nếu là bắt cóc, thì tại sao bọn chúng không hề gọi điện đòi tiền chuộc?
Ông đã nghi ngờ hết các đối thủ cạnh tranh, nhưng không có bất kỳ manh mối nào.
Như thể đứa trẻ biến mất hoàn toàn khỏi thế gian.
Ông cụ Thẩm gọi vợ chồng Thẩm Quân Trạch vào phòng sách để hỏi về việc tìm lại đứa trẻ.
Nghĩ đến chuyện của Thẩm Minh, Thẩm Quân Trạch không nói thật. Ông chỉ bảo rằng những năm qua họ chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm, lần này là do nghe được một tin đồn rằng ở nơi đó có một cô gái giống vợ ông nên họ đã đích thân đi tìm.
Ông cụ đã biết chuyện này. Trùng hợp là ông đã gọi mọi người đến và cùng thống nhất lời khai với Thẩm Mục và Trần Uyển Uẩn.
Đúng vậy, chỉ là nghe được tin đồn mà thôi.
Cả nhà đều biết Trần Uyển Uẩn vì tìm con mà suýt phát điên, vừa nghe tin này chắc chắn sẽ đi tìm.
Ông cụ Thẩm không biết có tin hay không, chỉ hỏi: "Đã làm xét nghiệm ADN chưa?”
“Đó chính là con gái con. Con nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên, không thể sai được.” Trần Uyển Uẩn có chút kích động.
Thẩm Quân Trạch trấn an bà: "Không cần làm xét nghiệm, sau gáy con bé có một vết bớt, chúng con nhận ra.”
Không chỉ vậy, bộ quần áo mà con bé mặc lúc mất tích, cả những vật dụng trên người, vị đạo sĩ nọ cũng đã đưa cho họ xem.
Dù sao thì con gái đã tìm được, chắc chắn là con của họ, không sai.
Từ khi biết gia đình mình bị hút cạn vận khí, Thẩm Quân Trạch thậm chí đã bắt đầu nghi ngờ cả bố ruột mình.
Đạo sĩ kể rằng, vài đệ tử của ông khi xuống núi hành nghề, thấy một người đàn ông ôm một đứa trẻ đang ngủ mê man ở ga tàu, trông lấm lét. Cách ăn mặc của đứa trẻ và người đàn ông không hề tương xứng, họ cũng không có điểm giống nhau về diện mạo, nên các đệ tử đã lên tiếng hỏi vài câu. Nào ngờ người đàn ông lập tức nổi giận, khăng khăng nói mình là cha ruột của đứa bé. Khi thấy ồn ào đến mức cảnh sát đến gần, hắn liền nhét đứa trẻ vào tay một người trong bọn họ rồi chen vào đám đông mà bỏ chạy.
Các đệ tử định giao đứa trẻ cho cảnh sát, nhưng lúc đó đứa trẻ đã tỉnh, nắm chặt tay áo của một trong số họ và không chịu buông. Họ đành phải mang cô bé về.
Đứa trẻ không nhớ gì cả, cảnh sát cũng không có cách nào liên lạc với gia đình. Cuối cùng cô bé được vị đạo sĩ nọ nhận nuôi.
Thẩm Quân Trạch thấy việc này có gì đó bất ổn. Năm đó ông cụ đã chi mạnh tay, thông báo trên cả đài truyền hình lẫn báo chí, thậm chí còn có cả ảnh của đứa trẻ. Cảnh sát chẳng lẽ không xem báo, không xem TV? Thấy đứa trẻ như thế, sao có thể không nhận ra?
Ông thậm chí còn mang theo tờ báo có ảnh con gái mình đến hỏi những cảnh sát điều tra năm xưa. Họ khẳng định đã xem qua ảnh báo chí, nhưng chắc chắn đứa trẻ đó không giống với hình ảnh đăng trên báo.
Vì không tìm được cha mẹ, họ còn đăng ký ảnh của đứa trẻ vào hồ sơ. Đã có người đến nhận, nhưng khi đến nơi lại bảo không phải.
Cảnh sát còn đưa ra bức ảnh lúc nhỏ của Thẩm Phất Du, đó hoàn toàn là một đứa trẻ xa lạ.
Nếu không phải vì trải qua quá nhiều chuyện trong thời gian này, có lẽ họ sẽ nghi ngờ mình bị rối loạn tâm thần.
Nhưng điều này càng khiến họ tin rằng đây là một âm mưu nhắm vào gia đình họ.
Trước câu hỏi của ông cụ, gia đình Thẩm Quân Trạch không thể nói thật. Dù Thẩm Quân Trạch và Thẩm Minh chỉ là anh em cùng cha khác mẹ, trong mắt ông cụ, dù là ai thì cũng đều là máu thịt của ông, chẳng ai biết ông sẽ thiên vị ai.
Ông đã nghi ngờ hết các đối thủ cạnh tranh, nhưng không có bất kỳ manh mối nào.
Như thể đứa trẻ biến mất hoàn toàn khỏi thế gian.
Ông cụ Thẩm gọi vợ chồng Thẩm Quân Trạch vào phòng sách để hỏi về việc tìm lại đứa trẻ.
Nghĩ đến chuyện của Thẩm Minh, Thẩm Quân Trạch không nói thật. Ông chỉ bảo rằng những năm qua họ chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm, lần này là do nghe được một tin đồn rằng ở nơi đó có một cô gái giống vợ ông nên họ đã đích thân đi tìm.
Ông cụ đã biết chuyện này. Trùng hợp là ông đã gọi mọi người đến và cùng thống nhất lời khai với Thẩm Mục và Trần Uyển Uẩn.
Đúng vậy, chỉ là nghe được tin đồn mà thôi.
Cả nhà đều biết Trần Uyển Uẩn vì tìm con mà suýt phát điên, vừa nghe tin này chắc chắn sẽ đi tìm.
Ông cụ Thẩm không biết có tin hay không, chỉ hỏi: "Đã làm xét nghiệm ADN chưa?”
“Đó chính là con gái con. Con nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên, không thể sai được.” Trần Uyển Uẩn có chút kích động.
Thẩm Quân Trạch trấn an bà: "Không cần làm xét nghiệm, sau gáy con bé có một vết bớt, chúng con nhận ra.”
Không chỉ vậy, bộ quần áo mà con bé mặc lúc mất tích, cả những vật dụng trên người, vị đạo sĩ nọ cũng đã đưa cho họ xem.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù sao thì con gái đã tìm được, chắc chắn là con của họ, không sai.
Từ khi biết gia đình mình bị hút cạn vận khí, Thẩm Quân Trạch thậm chí đã bắt đầu nghi ngờ cả bố ruột mình.
Đạo sĩ kể rằng, vài đệ tử của ông khi xuống núi hành nghề, thấy một người đàn ông ôm một đứa trẻ đang ngủ mê man ở ga tàu, trông lấm lét. Cách ăn mặc của đứa trẻ và người đàn ông không hề tương xứng, họ cũng không có điểm giống nhau về diện mạo, nên các đệ tử đã lên tiếng hỏi vài câu. Nào ngờ người đàn ông lập tức nổi giận, khăng khăng nói mình là cha ruột của đứa bé. Khi thấy ồn ào đến mức cảnh sát đến gần, hắn liền nhét đứa trẻ vào tay một người trong bọn họ rồi chen vào đám đông mà bỏ chạy.
Các đệ tử định giao đứa trẻ cho cảnh sát, nhưng lúc đó đứa trẻ đã tỉnh, nắm chặt tay áo của một trong số họ và không chịu buông. Họ đành phải mang cô bé về.
Đứa trẻ không nhớ gì cả, cảnh sát cũng không có cách nào liên lạc với gia đình. Cuối cùng cô bé được vị đạo sĩ nọ nhận nuôi.
Thẩm Quân Trạch thấy việc này có gì đó bất ổn. Năm đó ông cụ đã chi mạnh tay, thông báo trên cả đài truyền hình lẫn báo chí, thậm chí còn có cả ảnh của đứa trẻ. Cảnh sát chẳng lẽ không xem báo, không xem TV? Thấy đứa trẻ như thế, sao có thể không nhận ra?
Ông thậm chí còn mang theo tờ báo có ảnh con gái mình đến hỏi những cảnh sát điều tra năm xưa. Họ khẳng định đã xem qua ảnh báo chí, nhưng chắc chắn đứa trẻ đó không giống với hình ảnh đăng trên báo.
Vì không tìm được cha mẹ, họ còn đăng ký ảnh của đứa trẻ vào hồ sơ. Đã có người đến nhận, nhưng khi đến nơi lại bảo không phải.
Cảnh sát còn đưa ra bức ảnh lúc nhỏ của Thẩm Phất Du, đó hoàn toàn là một đứa trẻ xa lạ.
Nếu không phải vì trải qua quá nhiều chuyện trong thời gian này, có lẽ họ sẽ nghi ngờ mình bị rối loạn tâm thần.
Nhưng điều này càng khiến họ tin rằng đây là một âm mưu nhắm vào gia đình họ.
Trước câu hỏi của ông cụ, gia đình Thẩm Quân Trạch không thể nói thật. Dù Thẩm Quân Trạch và Thẩm Minh chỉ là anh em cùng cha khác mẹ, trong mắt ông cụ, dù là ai thì cũng đều là máu thịt của ông, chẳng ai biết ông sẽ thiên vị ai.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro