Làm Đại Sư Huyền Học, Thiên Kim Thật Thẳng Tay Xé Kịch Bản
A
2024-11-19 10:27:12
Lá bùa của Thẩm Phất Du đã dùng hết, cô liền đưa tay vẽ một ký hiệu trong không trung. Khi bùa hoàn tất, một tia sáng vàng lóe lên, ngay lập tức, chiếc xe tải đang lao về phía họ bỗng chuyển hướng, đâm vào một gốc cây bên đường.
“Lái sang bên kia!” Thẩm Phất Du ra lệnh.
Hiểu ý cô, Thẩm Mục nhanh chóng xoay vô lăng, đâm vào bên khác.
Nhờ lá bùa bảo hộ, cả nhà không ai bị thương, chỉ bị dọa đến tái mặt.
Họ run rẩy bước ra khỏi xe, nhìn về chiếc xe tải bên kia đường.
Sự cố nghiêm trọng khiến người qua đường nhanh chóng báo cảnh sát. Chẳng bao lâu sau, cảnh sát giao thông đã có mặt tại hiện trường.
Tài xế xe tải tử vong ngay tại chỗ. Khi thi thể được đưa xuống, Thẩm Phất Du liếc qua một cái rồi quay đi.
Trong lúc Thẩm Mục trả lời câu hỏi của cảnh sát, anh không nhắc đến việc Thẩm Phất Du làm gì, hơn nữa xe tải đi ngược chiều là sự thật.
“Đồng chí cảnh sát, chúng tôi đang lái xe bình thường trên đường thì chiếc xe đó đột ngột lao vào. Nếu tôi không kịp đánh lái, có lẽ cả nhà chúng tôi đã phải vào viện.”
Thẩm Quân Trạch cũng gọi luật sư đến ngay sau đó.
Mỗi lần về nhà cũ ăn cơm, họ đều tự lái xe, chẳng ngờ lần này suýt nữa cả nhà đã không về được.
Cảnh sát ghi chép lại, sau vụ tai nạn lớn, camera an ninh trên đường cũng sẽ được kiểm tra.
Xe tải đúng là đã chạy ngược chiều, nhưng tài xế đã chết, cảnh sát sẽ liên hệ với gia đình anh ta để điều tra.
Sau khi hỏi xong, cảnh sát cho phép gia đình họ về và cho biết sẽ liên hệ nếu có thêm thông tin.
Về đến nhà, dì Trương ra đón: "Tiểu Du, hôm nay dì nhận được một bưu kiện, hình như là gửi cho cháu.”
“Bưu kiện cho cháu sao?”
Thẩm Phất Du ngạc nhiên nhận lấy chiếc hộp từ tay dì Trương. Đó là một thùng giấy lớn và khá nặng.
Nhìn địa chỉ người gửi, cô đoán là do các sư huynh gửi tới.
Thẩm Phất Du mở hộp ra, thấy bên trong đầy những đồ vật, không chỉ cô mà cả gia đình cũng thấy bất ngờ.
“‘Thiên Kim Chân Chính Xuống Núi, Lật Đổ Tất Cả’, đây là tiểu thuyết à?” Thẩm Đường Khê nhìn bìa sách sặc sỡ, cố đọc tên sách một cách miễn cưỡng.
Ngoài cuốn này, dưới đáy còn có nhiều cuốn tiểu thuyết khác, đều có nhan đề về thiên kim, khiến mọi người im lặng nhìn nhau.
Thẩm Đường Khê nhìn Thẩm Phất Du, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nói sao, mãi mới thốt lên: "Chị, chuyện này là sao?”
“Chắc là nhầm rồi, nhầm địa chỉ thôi, để lát nữa chị gửi trả lại.” Thẩm Phất Du vừa nói thì điện thoại reo, dì Trương nghe máy rồi nói: "Là điện thoại của Tiểu Du.”
Thẩm Phất Du chạy tới nhấc máy: "Ngũ sư huynh, sao lại là anh?”
“Sao, ngạc nhiên hả?”
“Một chút?” Theo trí nhớ của cô, ngũ sư huynh thường ra ngoài, theo cách anh nói, đó gọi là “hành tẩu giang hồ để mở mang tầm mắt.”
“Anh về nghe nói em đã tìm được cha mẹ và về nhà rồi. Có vài thứ không thể đưa tận tay cho em nên bọn anh gửi qua bưu điện, tiện thể các sư huynh khác cũng có vài thứ muốn gửi cho em nên gửi chung luôn.”
“Nhưng sao lại gửi mấy cuốn sách này?” Thẩm Phất Du nhỏ giọng.
Cô vừa nói, tay lại vô tình ấn nhầm vào nút loa ngoài. Giọng ngũ sư huynh vang lên khắp phòng: "Tiểu Lục và Tiểu Cửu dọn phòng giúp em, thấy đống sách đó choán chỗ quá nên gói chung gửi cho em. Lúc nào rảnh thì đọc đi. Với lại, sư phụ dạo này cứ bảo em có vẻ gặp phải rắc rối lớn, nên bọn anh gửi cho em vài thứ xem có giúp ích gì được không.”
Thẩm Phất Du định kể cho anh nghe chuyện kỳ quái vừa xảy ra, nhưng bị anh ngắt lời.
“Thôi nhé, có gì tự giải quyết đi, không giải quyết được thì đừng nhận mình là quen biết bọn anh, mất mặt lắm.”
“Lái sang bên kia!” Thẩm Phất Du ra lệnh.
Hiểu ý cô, Thẩm Mục nhanh chóng xoay vô lăng, đâm vào bên khác.
Nhờ lá bùa bảo hộ, cả nhà không ai bị thương, chỉ bị dọa đến tái mặt.
Họ run rẩy bước ra khỏi xe, nhìn về chiếc xe tải bên kia đường.
Sự cố nghiêm trọng khiến người qua đường nhanh chóng báo cảnh sát. Chẳng bao lâu sau, cảnh sát giao thông đã có mặt tại hiện trường.
Tài xế xe tải tử vong ngay tại chỗ. Khi thi thể được đưa xuống, Thẩm Phất Du liếc qua một cái rồi quay đi.
Trong lúc Thẩm Mục trả lời câu hỏi của cảnh sát, anh không nhắc đến việc Thẩm Phất Du làm gì, hơn nữa xe tải đi ngược chiều là sự thật.
“Đồng chí cảnh sát, chúng tôi đang lái xe bình thường trên đường thì chiếc xe đó đột ngột lao vào. Nếu tôi không kịp đánh lái, có lẽ cả nhà chúng tôi đã phải vào viện.”
Thẩm Quân Trạch cũng gọi luật sư đến ngay sau đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mỗi lần về nhà cũ ăn cơm, họ đều tự lái xe, chẳng ngờ lần này suýt nữa cả nhà đã không về được.
Cảnh sát ghi chép lại, sau vụ tai nạn lớn, camera an ninh trên đường cũng sẽ được kiểm tra.
Xe tải đúng là đã chạy ngược chiều, nhưng tài xế đã chết, cảnh sát sẽ liên hệ với gia đình anh ta để điều tra.
Sau khi hỏi xong, cảnh sát cho phép gia đình họ về và cho biết sẽ liên hệ nếu có thêm thông tin.
Về đến nhà, dì Trương ra đón: "Tiểu Du, hôm nay dì nhận được một bưu kiện, hình như là gửi cho cháu.”
“Bưu kiện cho cháu sao?”
Thẩm Phất Du ngạc nhiên nhận lấy chiếc hộp từ tay dì Trương. Đó là một thùng giấy lớn và khá nặng.
Nhìn địa chỉ người gửi, cô đoán là do các sư huynh gửi tới.
Thẩm Phất Du mở hộp ra, thấy bên trong đầy những đồ vật, không chỉ cô mà cả gia đình cũng thấy bất ngờ.
“‘Thiên Kim Chân Chính Xuống Núi, Lật Đổ Tất Cả’, đây là tiểu thuyết à?” Thẩm Đường Khê nhìn bìa sách sặc sỡ, cố đọc tên sách một cách miễn cưỡng.
Ngoài cuốn này, dưới đáy còn có nhiều cuốn tiểu thuyết khác, đều có nhan đề về thiên kim, khiến mọi người im lặng nhìn nhau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Đường Khê nhìn Thẩm Phất Du, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nói sao, mãi mới thốt lên: "Chị, chuyện này là sao?”
“Chắc là nhầm rồi, nhầm địa chỉ thôi, để lát nữa chị gửi trả lại.” Thẩm Phất Du vừa nói thì điện thoại reo, dì Trương nghe máy rồi nói: "Là điện thoại của Tiểu Du.”
Thẩm Phất Du chạy tới nhấc máy: "Ngũ sư huynh, sao lại là anh?”
“Sao, ngạc nhiên hả?”
“Một chút?” Theo trí nhớ của cô, ngũ sư huynh thường ra ngoài, theo cách anh nói, đó gọi là “hành tẩu giang hồ để mở mang tầm mắt.”
“Anh về nghe nói em đã tìm được cha mẹ và về nhà rồi. Có vài thứ không thể đưa tận tay cho em nên bọn anh gửi qua bưu điện, tiện thể các sư huynh khác cũng có vài thứ muốn gửi cho em nên gửi chung luôn.”
“Nhưng sao lại gửi mấy cuốn sách này?” Thẩm Phất Du nhỏ giọng.
Cô vừa nói, tay lại vô tình ấn nhầm vào nút loa ngoài. Giọng ngũ sư huynh vang lên khắp phòng: "Tiểu Lục và Tiểu Cửu dọn phòng giúp em, thấy đống sách đó choán chỗ quá nên gói chung gửi cho em. Lúc nào rảnh thì đọc đi. Với lại, sư phụ dạo này cứ bảo em có vẻ gặp phải rắc rối lớn, nên bọn anh gửi cho em vài thứ xem có giúp ích gì được không.”
Thẩm Phất Du định kể cho anh nghe chuyện kỳ quái vừa xảy ra, nhưng bị anh ngắt lời.
“Thôi nhé, có gì tự giải quyết đi, không giải quyết được thì đừng nhận mình là quen biết bọn anh, mất mặt lắm.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro