Làm Đại Sư Huyền Học, Thiên Kim Thật Thẳng Tay Xé Kịch Bản
A
2024-11-19 10:27:12
Lần này, vẻ mặt Thành Hoàng còn nặng nề hơn cả ban sáng, bên cạnh ông còn có một người nữa.
Cả hai người đều mờ ảo, ánh đèn chiếu vào càng thêm u ám, khiến Thẩm Phất Du đành tắt đèn pin.
“Sư phụ, sao người cũng ở đây?” Thẩm Phất Du nhìn thấy sư phụ mình đứng cạnh Thành Hoàng, ngơ ngác một lúc mới nhớ ra ông cũng là một Thành Hoàng, nên đứng cùng đồng nghiệp là chuyện bình thường.
“Chúng ta đã điều tra rõ ràng mọi việc.” Sư phụ cô cất giọng.
“Nhanh vậy ạ?” Thẩm Phất Du nghĩ thầm, địa phủ giải quyết thật nhanh.
Nhưng nhìn mặt sư phụ, cô đoán vấn đề chắc hẳn rất phức tạp.
“Tôi đã đưa chuyện cô nói ban ngày trình báo lên trên, người mà cô nói đúng là chui lỗ hổng quy tắc.” Thành Hoàng địa phương nói.
“Không dễ giải quyết sao?”
“Cũng không phải chuyện gì lớn.” Nhìn sư phụ phất tay áo, ánh mắt ngó nghiêng, Thẩm Phất Du cảm thấy có gì đó không ổn.
Nhìn cứ có cảm giác muốn lừa người.
Mà ở đây lại chỉ có một người là cô.
Nên Thẩm Phất Du đưa ra kết luận, ông lão này muốn lừa bịp cô.
“Thập Tam, nhận lấy.”
Thẩm Phất Du thấy sư phụ vứt cho cô cái gì đấy, theo bản năng đưa tay tiếp. Là một chiếc vòng ngọc có cất giấu một số pháp khí như la bàn bát quái, chuông đồng…
“Con cầm lấy mà dùng nhé Thập Tam, sau này không lo lắng thiên nhãn bị người khác áp chế nữa.”
Ban đầu Thẩm Phất Du còn cả thấy rất vui, nhưng ngay sau đó cô thấy có gì đó không ổn.
“Sư phụ, có phải còn chuyện gì chưa nói không?” Cô cảnh giác nhìn chằm chằm ông già kia, cứ luôn cảm thấy đang gài bẫy mình.
Nghe vậy, hai người kia vuốt râu liếc nhau một cái, bỗng nở nụ cười.
“Đồ đệ của ông đúng là rất thông minh.” Thành Hoàng địa phương nhìn sư phụ của cô cười.
“Sư phu, cuối cùng có chuyện gì?” Thẩm Phất Du biết sự việc chắc chắn không giống như những gì họ nói.
Nhìn bộ dáng than ngắn thở dài của sư phụ, cảm giác bị gài bẫy của Thẩm Phất Du lại đến nữa.
“Thập Tam, những việc con nói chúng ta đã điều tra xong. Thiên Đạo vốn có quy tắc vận hành của riêng mình, bây giờ có kẻ đã lợi dụng sơ hở trong quy tắc, làm cho mọi khí vận trên đời đều đổ dồn vào một người, chính là nam chính trong thế giới tiểu thuyết.”
Thành Hoàng cũng nói: "Người đó tuy thủ đoạn cao minh, nhưng khi hội tụ khí vận đã xảy ra sai sót, khiến khí vận phân làm hai. Một nửa rơi vào Thẩm Hành Chu, nửa còn lại rơi vào người khác.”
Thẩm Phất Du gật đầu: "Vậy người kia là một cô gái?”
“Đúng vậy.”
Thẩm Phất Du hiểu ra, tất cả khí vận tụ vào hai người, chính là nam và nữ chính trong giấc mơ của Thẩm Đường Khê.
Khuôn mặt của Thẩm Phất Du dần lộ vẻ hiểu ra, nhưng rồi cô ngừng lại, liếc nhìn sư phụ mình với chút nghi ngờ. Đang tự dưng nói những điều này với cô, hẳn là có uẩn khúc.
“Sư phụ, người có gì thì cứ nói thẳng đi.”
“Vẫn là Thập Tam thông minh nhất, hiểu ý ngay, không như đám sư huynh của con. Thật ra, vi sư có vài điều cần nói với con. Chuyện khí vận tụ tập vào một người vốn đã là trái ý trời. Hơn nữa, Thẩm Hành Chu vốn mang mệnh cách đoản thọ, có thể sống đến giờ là nhờ khí vận tụ lại quanh hắn, và quan trọng hơn là nhờ đổi mệnh cách với một người khác.”
“Sư phụ, đừng nói với con rằng người bị đổi mệnh với hắn là con nhé?”
“Chính xác, vì chuyện này mà số mệnh của con và hắn đã bị ràng buộc. Giờ đây con cần phải giải quyết vấn đề này.”
Thẩm Phất Du không biết nên tỏ ra thế nào. Sư phụ lại móc từ túi ra một vật khác, đưa cho cô.
“Đây, cầm lấy.”
“Đưa con cái chén này để làm gì?” Cô nhìn chén đồng cổ xưa, khi vừa chạm tay vào nó đã biến mất khỏi tầm mắt, khiến cô phải nhìn sư phụ với vẻ thắc mắc.
Cả hai người đều mờ ảo, ánh đèn chiếu vào càng thêm u ám, khiến Thẩm Phất Du đành tắt đèn pin.
“Sư phụ, sao người cũng ở đây?” Thẩm Phất Du nhìn thấy sư phụ mình đứng cạnh Thành Hoàng, ngơ ngác một lúc mới nhớ ra ông cũng là một Thành Hoàng, nên đứng cùng đồng nghiệp là chuyện bình thường.
“Chúng ta đã điều tra rõ ràng mọi việc.” Sư phụ cô cất giọng.
“Nhanh vậy ạ?” Thẩm Phất Du nghĩ thầm, địa phủ giải quyết thật nhanh.
Nhưng nhìn mặt sư phụ, cô đoán vấn đề chắc hẳn rất phức tạp.
“Tôi đã đưa chuyện cô nói ban ngày trình báo lên trên, người mà cô nói đúng là chui lỗ hổng quy tắc.” Thành Hoàng địa phương nói.
“Không dễ giải quyết sao?”
“Cũng không phải chuyện gì lớn.” Nhìn sư phụ phất tay áo, ánh mắt ngó nghiêng, Thẩm Phất Du cảm thấy có gì đó không ổn.
Nhìn cứ có cảm giác muốn lừa người.
Mà ở đây lại chỉ có một người là cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nên Thẩm Phất Du đưa ra kết luận, ông lão này muốn lừa bịp cô.
“Thập Tam, nhận lấy.”
Thẩm Phất Du thấy sư phụ vứt cho cô cái gì đấy, theo bản năng đưa tay tiếp. Là một chiếc vòng ngọc có cất giấu một số pháp khí như la bàn bát quái, chuông đồng…
“Con cầm lấy mà dùng nhé Thập Tam, sau này không lo lắng thiên nhãn bị người khác áp chế nữa.”
Ban đầu Thẩm Phất Du còn cả thấy rất vui, nhưng ngay sau đó cô thấy có gì đó không ổn.
“Sư phụ, có phải còn chuyện gì chưa nói không?” Cô cảnh giác nhìn chằm chằm ông già kia, cứ luôn cảm thấy đang gài bẫy mình.
Nghe vậy, hai người kia vuốt râu liếc nhau một cái, bỗng nở nụ cười.
“Đồ đệ của ông đúng là rất thông minh.” Thành Hoàng địa phương nhìn sư phụ của cô cười.
“Sư phu, cuối cùng có chuyện gì?” Thẩm Phất Du biết sự việc chắc chắn không giống như những gì họ nói.
Nhìn bộ dáng than ngắn thở dài của sư phụ, cảm giác bị gài bẫy của Thẩm Phất Du lại đến nữa.
“Thập Tam, những việc con nói chúng ta đã điều tra xong. Thiên Đạo vốn có quy tắc vận hành của riêng mình, bây giờ có kẻ đã lợi dụng sơ hở trong quy tắc, làm cho mọi khí vận trên đời đều đổ dồn vào một người, chính là nam chính trong thế giới tiểu thuyết.”
Thành Hoàng cũng nói: "Người đó tuy thủ đoạn cao minh, nhưng khi hội tụ khí vận đã xảy ra sai sót, khiến khí vận phân làm hai. Một nửa rơi vào Thẩm Hành Chu, nửa còn lại rơi vào người khác.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Phất Du gật đầu: "Vậy người kia là một cô gái?”
“Đúng vậy.”
Thẩm Phất Du hiểu ra, tất cả khí vận tụ vào hai người, chính là nam và nữ chính trong giấc mơ của Thẩm Đường Khê.
Khuôn mặt của Thẩm Phất Du dần lộ vẻ hiểu ra, nhưng rồi cô ngừng lại, liếc nhìn sư phụ mình với chút nghi ngờ. Đang tự dưng nói những điều này với cô, hẳn là có uẩn khúc.
“Sư phụ, người có gì thì cứ nói thẳng đi.”
“Vẫn là Thập Tam thông minh nhất, hiểu ý ngay, không như đám sư huynh của con. Thật ra, vi sư có vài điều cần nói với con. Chuyện khí vận tụ tập vào một người vốn đã là trái ý trời. Hơn nữa, Thẩm Hành Chu vốn mang mệnh cách đoản thọ, có thể sống đến giờ là nhờ khí vận tụ lại quanh hắn, và quan trọng hơn là nhờ đổi mệnh cách với một người khác.”
“Sư phụ, đừng nói với con rằng người bị đổi mệnh với hắn là con nhé?”
“Chính xác, vì chuyện này mà số mệnh của con và hắn đã bị ràng buộc. Giờ đây con cần phải giải quyết vấn đề này.”
Thẩm Phất Du không biết nên tỏ ra thế nào. Sư phụ lại móc từ túi ra một vật khác, đưa cho cô.
“Đây, cầm lấy.”
“Đưa con cái chén này để làm gì?” Cô nhìn chén đồng cổ xưa, khi vừa chạm tay vào nó đã biến mất khỏi tầm mắt, khiến cô phải nhìn sư phụ với vẻ thắc mắc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro